Cái chết chậm của người tự "bán thịt" .
[CENTER][B][SIZE=4][COLOR="#990066"]Cái chết chậm của người tự "bán thịt" .[/COLOR][/SIZE][/B]
[B]Được biết, những nạn nhân trong đường dây bán nội tạng này có gần 20 người đă từng qua Trung Quốc bán thận. Nhưng đó là con số mà cơ quan công an mới khám phá, c̣n những con số chưa được công bố th́ nó lên đến bao nhiêu chỉ có trời mới biết. Đại đa số những người bị bọn môi giới dụ dỗ đưa qua Trung Quốc bán thận có một điểm chung là họ nghèo, ít học và có ư nghĩ giản đơn rằng việc bán thận không khác là một món hàng hóa b́nh thường, họ nghĩ ḿnh có 2 quả thận th́ bán một cái cũng không sao, lại có một số tiền kha khá mà không phải bán sức lao động.[/B]
[IMG]http://nd3.upanh.com/b4.s2.d1/23b371eb3213b1d98c28217c4c31fb11_36324033.bt.png[/IMG][/CENTER]
Điều làm người ta đau xót là những người bán thận có suy nghĩ giống như người ta bán cái của ḿnh th́ không vi phạm pháp luật. Đại đa số những người đi bán thận tuổi đời c̣n rất trẻ, có nhiều người c̣n chưa lập gia đ́nh, là trụ cột, chỗ dựa...
Nhưng rồi, khi bán thận trở về, họ lại vật vă v́ sức khỏe xuống cấp, trở thành những gánh nặng cho người thân và hậu quả có thể ập xuống bất cứ lúc nào. Để kiếm tiền nhanh nhất trong hoàn cảnh đó, nhiều kẻ lại biến ḿnh thành môi giới, c̣ mồi, mắt xích trong đường dây buôn bán nội tạng.
[CENTER][B]Bộ ba ma quỷ[/B][/CENTER]
Vụ án bắt đầu được mở ra vào ngày 16-2-2011, công an thành phố Cần Thơ bắt Lê Sơn Truyền khi y đang định đưa người sang biên giới bán thận. Lúc này, một băng nhóm những kẻ buôn bán nội tạng dần dần bị lộ. Mắt xích quan trọng trong đường dây bán nội tạng là Lê Sơn Truyền, 27 tuổi, sinh ra tại Tây Ninh.
Gia đ́nh Truyền có tất cả 7 anh chị em, cái nghèo quanh quẩn, nên cũng như những anh chị em c̣n lại trong gia đ́nh, Truyền không được đến lớp, phải lao động để kiếm sống. Năm 2000, Truyền lập gia đ́nh với chị Nguyễn Thị L., sau một năm th́ sinh con trai, cái hạnh phúc nhỏ nhoi ấy không được bao lâu th́ những khó khăn làm hai vợ chồng buồn chán sinh ra căi vă.
Trong cảnh túng quẫn ấy, Truyền lại nghe có người giới thiệu sang Trung Quốc bán thận có khoản tiền lớn chừng khoảng 40-50 triệu đồng. Thế là Truyền khăn gói theo người ta đi, cũng không biết là khi bán đi rồi sức khỏe sẽ yếu đi, hắn cứ nghĩ đơn giản rằng, ḿnh có 2 quả thận, bán một cái để lo cho gia đ́nh vợ con, c̣n một cái vẫn chạy tốt. Chuyến đó sang Trung Quốc, Truyền gặp Vơ Đ́nh Văn, là người gốc Quảng Trị nhưng đă vào TP.HCM sinh sống lâu năm.
Nói về đối tượng Văn, mẹ hắn mất sớm, có một em gái c̣n nhỏ, công việc không ổn định, không đủ sống. Văn cũng qua người quen cũng sang Trung Quốc bán thận. Khi Truyền và Văn gặp nhau, họ c̣n biết thêm Quảng Đại Vàng cũng là kẻ thất học, một chữ bẻ đôi c̣n không biết, cũng là nạn nhân của những người môi giới bán thận. Ba người cùng chí hướng nên cho nhau số điện thoại, chỉ bảo cách tiếp cận và rủ rê người sang Trung Quốc bán thận để được ăn hoa hồng.
Trở về nước, theo như kế hoạch đề ra, mỗi người kiếm được một con mồi sẽ dẫn họ đi xét nghiệm máu, sau đó sẽ đưa lên thành phố Hồ Chí Minh khám tổng quát rồi tổ chức đưa ra Móng Cái, tỉnh Quảng Ninh giao cho La Thị Thịnh để Thịnh tổ chức cho họ vượt biên trái phép.
Từ đây, công đoạn cuối thuộc về Thịnh, hắn sẽ giao hàng cho người họ Vương và một người tên A Trang vượt biên bán thận. Lợi nhuận được chia cho Vàng được 3 triệu đồng, Truyền và Văn cũng được từ 5 đến 10 triệu đồng cho một ca. Với đường dây hoạt động không ồn ă này, bọn chúng đă lừa được khối người bán nội tạng sang bên kia biên giới.
[CENTER][B]Thủ đoạn tiếp cận con mồi[/B][/CENTER]
Theo lời khai tại cơ quan công an, đường dây buôn bán nội tạng trái phép này có nhiều cách để tiếp cận con mồi. Một trong những cách thuần thục và dễ thành công nhất là bọn chúng dựa trên nguyên tắc nắm bắt tâm lư là những người nghèo, túng thiếu, không có tiền và cũng không biết xuay sở ở đâu ra tiền nên sẵn sàng bán cái ǵ họ có. Địa bàn hoạt động đầu tiên mà Vàng nhắm tới là những trung tâm môi giới việc làm, bởi Vàng nghĩ là những nơi đó tất nhiên đa số là người lao động nghèo, ít học, dễ bị rủ rê.
[CENTER][IMG]http://nd0.upanh.com/b5.s18.d1/a1dae76a752d71ec458bdc9de9ade6f2_36324050.bt1.png[/IMG]
[/CENTER]
Để tiếp cận các nạn nhân, Vàng giả vờ làm người đi t́m việc làm, đi loanh quanh các trung tâm môi giới săn mồi. Đúng như Vàng dự định, tháng 6-2009, khi y đang quan sát xem có con mồi nào khả quan không th́ anh N., quê ở Cái Bè, Tiền Giang đang ngó ngiêng trên bảng thông báo t́m việc làm. Vàng lân la hỏi chuyện, làm quen và nói nhỏ cho anh N. biết việc sang Trung Quốc bán thận không ảnh hưởng ǵ, lại có những 45 triệu đồng tiêu pha. Để minh chứng lời ḿnh nói, Vàng c̣n vạch bụng lên cho anh N. thấy vết sẹo của ḿnh. Với chiêu dụ ấn tượng, chỉ hơn hai chục phút, bằng miệng lưỡi của ḿnh, Vàng đă thuyết phục được anh N. đồng ư sẽ sang Trung Quốc bán thận. Như bắt được vàng, Vàng xin số điện thoại của anh N. và liên tục gọi điện dụ dỗ.
Đến tháng 8-2009, Vàng đưa Truyền đi thử máu, khám tổng quát, thấy sức khẻo đảm bảo t́m cách mua vé ra Hà Nội rồi đi Quảng Ninh t́m giao hàng cho La Thị Thịnh vượt biên trái phép sang Trung Quốc bán thận cho anh N.. Vẫn là chu tŕnh nhanh gọn, chúng bán xong thận của anh N, không đợi vết thương lành liền đưa về Việt Nam cắt chỉ. Với hành động tinh vi này, cơ quan chức năng khó phát hiện việc làm phi pháp của bọn chúng.
Trót lọt sau phi vụ đó, Vàng lại làm quen với anh Đ., người Thanh Hóa, cùng thuê chung nhà trọ với y. Khi thấy vết sẹo nơi bụng Vàng, anh Đ. hỏi lư do th́ Vàng kể về việc đi bán thận có rất nhiều tiền. Vẫn với chiêu bài cũ, Vàng lại rủ rê anh Đ. sang Trung Quốc bán thận. Như chết đuối vớ được cọc, anh Đ. đă vui mừng đồng ư v́ nghĩ không làm ǵ mà có một số tiền lớn như thế để gửi về quê giúp đỡ gia đ́nh.
[CENTER][B]Hậu quả khôn lường[/B][/CENTER]
Được biết, những nạn nhân trong đường dây bán nội tạng này có gần 20 người đă từng qua Trung Quốc bán thận. Nhưng đó là con số mà cơ quan công an mới khám phá, c̣n những con số chưa được công bố th́ nó lên đến bao nhiêu chỉ có trời mới biết. Đại đa số những người bị bọn môi giới dụ dỗ đưa qua Trung Quốc bán thận có một điểm chung là họ nghèo, ít học và có ư nghĩ giản đơn rằng việc bán thận không khác là một món hàng hóa b́nh thường, họ nghĩ ḿnh có 2 quả thận th́ bán một cái cũng không sao, lại có một số tiền kha khá mà không phải bán sức lao động.
Cả kẻ môi giới và người bị môi giới đều nghĩ là nó không phạm pháp hay ít ra cũng đại loại thế, anh có thận, tôi rủ anh, anh đồng ư th́ đi bán chứ không ai ép buộc hay tra trấn ǵ mà phạm tội. Và người đi bán thận cũng có cơ hội kiếm tiền triệu mà không phải làm ǵ.
Và hậu quả kéo theo là nhiều nạn nhân bị cuốn hút vào việc làm vi phạm pháp luật này. Như trường hợp anh K. ở Hậu Giang, khi bán thận trở về, K. c̣n rủ bạn trốn cả gia đ́nh sang bán thận, khi trở về th́ ba mẹ mới chết ngất v́ biết con ḿnh bán thận đưa tiền về giúp ba mẹ. Khi chúng tôi đến nhà anh K. ở Hậu Giang và anh N. ở Tiền Giang, điều đặc biết là 2 anh c̣n quá trẻ, học vấn ít và nghèo, dù chúng tôi đă mở lời rất chân t́nh th́ các anh cũng rất ngại ngần khi nói về chuyện bán thận, bởi hơn ai hết các anh giờ trở về với sức khỏe gần như cạn kiệt.
Bây giờ, khi tiếp xúc với PV, anh N. kể, ba mẹ anh đă chết ngất khi nh́n thấy vết sẹo của con. Bậc sinh thành c̣n đắng ḷng hơn trước suy nghĩ nông nổi nhất thời của N. Khi chúng tôi tiếp xúc với bà P., mẹ anh N., hai mắt bà vẫn c̣n căng mọng v́ khóc thương con. Bà P. nghẹn ngào nói: "Chúng tôi nghèo nhưng nào có thúc giục con phải làm cái này hay cái kia cốt chỉ để kiếm tiền. Nhất là việc xẻo thịt cơ thể đem bán lấy tiền về phụng dưỡng chúng tôi đâu.
Bà kể, khi cho N. lên Sài G̣n đi làm công nhân, lâu lâu thấy N. về thăm, thấy nó vẫn khỏe mạnh, ngoan ngoăn là ông bà vui rồi, có tiền th́ thỉnh thoảng nó gửi về mấy trăm ngàn biếu ba mẹ ăn quà vặt là được chứ mong ǵ nó kiếm nhiều tiền đâu. Thế mà, N. về với vết sẹo và thân h́nh c̣m nhom như xác chết, ông bà đau lắm, giờ sức khỏe giảm đi rơ rệt, không làm nổi việc ǵ nặng nhọc, suốt ngày nh́n nó ăn rồi ngồi buồn rầu và hối hận mà nẫu cả ruột”.
Rồi đây những kẻ nhẫn tâm trong đường dây bán nội tạng sẽ bị pháp luật trừng trị thích đáng. Nhưng hậu quả để lại trên ḿnh những nạn nhân nhẹ dạ th́ c̣n đó, trong phú nông nổi v́ tiền, họ đă bán đi sức khoẻ, tính mạng ḿnh mà không nghĩ đến hậu quả dài lâu, có người bảo: "Chúng tôi bán thận rồi mới nhận ra ḿnh như người đang chết chậm, không biết có sống nổi không. Đó cũng như một bài học cảnh tỉnh đến những người đang có ư định bán đi một phần cơ thể của ḿnh”.
Theo Hương Sen - Quốc Dũng (Người Đưa Tin)
Nguồn: ( [url]http://hcm.24h.com.vn/tin-tuc-trong-ngay/cai-chet-cham-cua-nguoi-tu-ban-thit-c46a405980.html[/url] )
Cái chết chậm của những người tự bán thịt.
Một đất nước đă từng được mệnh danh là "vựa lúa của Đông Nam Á", mà sao dân phải lâm vào cảnh thất học và nghèo khổ thế này?
Ai là kẻ phải chịu trách nhiệm?
Toàn thể nhân dân phải đ̣i quyền sống cho bản thân ḿnh và gia đ́nh ḿnh. Than khóc không giải quyết được cái đói, cái nghèo. Cũng đừng làm ngơ để cho kẻ ác lộng hành.