Câu chuyện dịp lễ Tạ Ơn đầy xúc động
[B][SIZE=1]Monday, 21 November 2011 17:05 [/SIZE][/B]
[CENTER][B][SIZE=5] Giờ đây người cha đă mang con trai về được Mỹ, sau 34 năm xa cách [/SIZE][/B]
[IMG]http://i41.tinypic.com/14cb34o.jpg[/IMG][/CENTER]
Cali Today News - Trước đây báo Cali Today có đăng tin về cuộc trùng phùng xúc động của hai cha con sau 34 năm xa cách, nhờ tấm ḷng sắt đá của người cha vẫn tin là đứa con vượt biển của ḿnh vẫn c̣n sống.
Chiều thứ hai 21/11 nhiều Web site lớn đă đăng tin người con nay đă 34 tuổi của ông Hạo Trương đang trên đường về Mỹ. Khi xa cha ḿnh, anh chỉ được 7 tháng tuổi tên là Khâm.
Ông Trương đă bị hải tặc Thái Lan ném xuống biển năm 1977 khi cùng với gia đ́nh vượt biên, sau đó biết vợ ḿnh cũng đă chết, xác tấp vào băi biển. Ông đă bơi 16 tiếng đồng hồ, trước khi được một tàu đánh cá vớt và cứu sống.
Ông đến được Mỹ vào năm 1978, nhờ một người cậu bảo lănh từ Lousiana. Ông vẫn tin là con trai ḿnh c̣n sống và nhất quyết sau này sẽ quay lại Thái Lan t́m con.
Thượng Nghị Sĩ Charles Schumer, người đă hết ḷng giúp ông Trương có được một visa đặc biệt cho đứa con từ Thái Lan đi qua Mỹ đoàn tụ với gia đ́nh của cha ḿnh, cho biết: “hôm nay cuộc trùng phùng đă quá lâu là cách tuyệt nhất để đón mừng Lễ Tạ Ơn”
Hồng Trương, em gái ông Trương, cho biết: “Trong 4 ngày anh tôi bị hải tặc giam, trước khi bị ném xuống biển, anh nhận thấy bọn hải tặc có vẻ thích đứa con trai 7 tháng, v́ nó hết sức kháu khỉnh, v́ thế anh tin chắc là con anh không bị giết”
Bà Hồng cho hay “có một cặp vợ chồng người Thái có đứa con gái mất sau 2 ngày sinh, đă nhận nuôi Khâm từ một một phụ nữ, mà không bao giờ hỏi đứa bé này từ đâu đến”
Đúng vào ngày 30 tháng 6 năm 2011, vốn là ngày sinh của Khâm, khi visa của ông cũng hết hạn th́ như một phép lạ, ông Hạo nhận được tin của con nhờ một cán sự xă hội và t́m thấy đứa con trai “kháu khỉnh ngày nào”, giờ đây có cái tên “rất Thái Lan”là Smart Khumkhaw, 34 tuổi và cũng đă có 2 đứa con!
Trường Giang (nguồn AP)
[url]http://www.baocalitoday.com/index.php?option=com_content&view=article&id=4023:cau-chuyn-dp-l-t-n-y-xuc-ng-gi-ay-ngi-cha-a-mang-con-trai-v-c-m-sau-34-nm-xa-cach&catid=2:vit-nam&Itemid=50[/url]
Xin mời xem tiếp : Một Câu Chuyện Thật Cảm Động
[B][SIZE=1]Minh Tạo[/SIZE][/B]
[CENTER][IMG]http://i43.tinypic.com/w18ynd.jpg[/IMG][/CENTER]
Sáng nào cũng thấy thằng nhỏ cầm cái lon đứng chầu chực trước quán ăn. Tôi để mắt theo dơi th́ hễ thấy thực khách vừa kêu tính tiền th́ thằng bé chạy vào nh́n vào những cái tô, nếu c̣n thức ăn dư mứa th́ nó vội vă trút vào cái lon rồi chạy ra ngoài đứng ngóng tiếp.
Khi cái lon gần đầy th́ nó biến mất, chập sau thấy nó lại có mặt thập tḥ trước quán tiếp tục. Bàn tôi ngồi th́ đứa bé không bao giờ quan tâm tới, v́ mỗi sáng tôi chỉ đủ tiền uống 1 ly xây chừng v́ tôi cũng nghèo cải tạo mới về sáng nhịn đói ngồi uống cà phê đen như một cái thú hay một cái tật không bỏ được.
Cứ thế, mà hơn một năm tôi mới quen được và t́m hiểu chút ít về hoàn cảnh gia đ́nh của đứa bé. Tôi cố t́nh làm quen với thằng bé nhờ hôm ấy trời mưa, thằng bé đứng nép vào trong quán. Thằng bé đứng nép vào ngày càng sâu hơn trong quán v́ mưa ngày càng lớn chỉ cách tôi chừng độ nửa thước. Tôi vói tay kéo nó ngồi xuống bàn và hỏi nó có thích uống cà phê không ?
Thằng bé lắc đầu lia lịa và nói không uống. Tôi hỏi nó làm ǵ ngày nào cũng ra đây? và hiện sống với ai? Thằng bé như đoán được rằng: tôi chỉ là người khách ghiền cà phê nặng nên hàng ngày đóng đô ở đây nên nó cũng trả lời nhanh nhẹn rằng:
- “Con sống với ba má con, Ba con đi làm xa c̣n Má con đi phụ buôn bán ở ngoài chợ…”
Tôi hỏi tiếp:
- “C̣n con có đi học không ?”
Thằng bé nói:
- “Con không có đi học… con ở nhà phụ với má nuôi heo…”.
Đó là lư do để nói lên sự hiện diện hằng ngày của nó nơi quán ăn nầy. Nghe thằng bé nói như thế, tôi nói với chị chủ quán ăn giúp cho nó lấy những cơm và thức ăn thừa, và cũng từ đó nó không c̣n đứng lúp ló ngoài cửa quán nửa. Và nhờ tánh t́nh hiền hậu thật thà chị chủ quán cho nó vô phụ dọn bàn đề lấy thức ăn dư mang về và cho nó ăn uống để phụ việc. Từ đó tôi và nó gần gũi nhau hơn và thân với nhau lắm.
Có lần thằng bé hỏi tôi:
- “Chú làm nghề ǵ vậy hả chú?”
Tôi chỉ trả lời ngắn gọn là ” Chú đang làm thinh”.
C̣n tiếp...
Những câu chuyện gây xúc động
Trên đây chỉ là hai h́nh ảnh tiêu biểu cho hai hoàn cảnh . Chung quanh chúng ta c̣n biết bao nhiêu người khốn khó , cũng như bao kẻ dùng tiền mua vui trên thân xác những đứa con gái tội nghiệp đáng tuổi con cháu .
Nhân mùa Lễ hội cuối năm , và dịp Tết Nguyên Đán , không thiếu ǵ người Việt hải ngoại về VN thăm gia đ́nh , mong quư vị sẽ làm việc ǵ ư nghĩa , như t́m giúp những gia đ́nh thương binh không may mắn .
Tiền một chầu bia, một đêm dạ vũ , cũng có thể giúp cho một gia đ́nh khốn khó tim được hơi ấm trong những ngày lạnh giá .
Tigon
1 CÂU CHUYỆN HAY và CẢM ĐỘNG Mùa Lễ Tạ On
Chuyện Thật Xảy Ra ở Trung Quốc
Một ngày trước Lễ Tạ Ơn , chiếc xe bus chở đầy khách trên đường về nhà đang chạy trên đường đồi.
Trên xe, ba thằng du côn có vũ khí để mắt tới cô tài xế xinh đẹp. Chúng bắt cô dừng xe và muốn “vui vẻ” với cô.
[COLOR="#FF0000"][B]Tất nhiên là cô tài xế kêu cứu, nhưng tất cả hành khách trên xe chỉ đáp lại bằng sự im lặng.[/B][/COLOR]
Lúc ấy một người đàn ông trung niên nom yếu ớt tiến lên yêu cầu ba tên du côn dừng tay, nhưng ông đă bị chúng đánh đập.
[COLOR="#800080"][B] Ông rất giận dữ và lớn tiếng kêu gọi các hành khách khác ngăn hành động man rợ kia lại nhưng chẳng ai hưởng ứng.[/B][/COLOR]
[COLOR="#FF0000"]Và cô lái xe bị ba tên côn đồ lôi vào bụi rậm bên đường.[/COLOR]
Một giờ sau, ba tên du côn và cô tài xế tơi tả trở về xe để tiếp tục lên đường…
“ Này ông kia, ông xuống xe đi ! ” cô tài xế la lên với người đàn ông vừa t́m cách giúp ḿnh.
Người đàn ông sững sờ, nói:
“ Cô làm sao thế ? Tôi mới vừa t́m cách cứu cô, tôi làm thế là sai à ? ”
“ Ông đă cứu tôi ? ”
[COLOR="#FF0000"][B]Cô vặn lại, và vài hành khách b́nh thản cười.[/B] [/COLOR]
Người đàn ông thật sự tức giận. Dù ông đă không có khả năng cứu cô, nhưng ông không nên bị đối xử như thế chứ. Ông từ chối xuống xe, và nói: “Tôi đă trả tiền đi xe nên tôi có quyền ở lại xe.”
Cô gái nhăn mặt nói: “Nếu ông không xuống, xe sẽ không chạy.”
Điều bất ngờ là hành khách, vốn lờ lảng hành động man rợ mới đây của bọn du côn, bỗng nhao nhao đồng ḷng yêu cầu người đàn ông xuống xe, họ nói:
“ Ông ra khỏi xe đi, chúng tôi có nhiều công chuyện đang chờ và không thể tŕ hoăn thêm chút nào nữa !”
Một vài hành khách khỏe hơn t́m cách lôi người đàn ông xuống xe.
C̣n tiếp...
LễTạ Ơn (Thanksging): Tri Ân Người Bảo Trợ
[B] [SIZE=1]Tác Giả: Nguyễn Duy-An
Thứ Tư, 23 Tháng 11 Năm 2011[/SIZE] [/B]
[CENTER][IMG]http://i43.tinypic.com/wv66iw.gif[/IMG] [/CENTER]
Tôi rời nông trại của người bảo trợ mấy ngày trước Lễ Tạ Ơn (Thanksgiving) năm 1984 v́ không muốn một ḿnh ngồi nh́n cảnh gia đ́nh 9 người con và gần 20 đứa cháu nội ngoại của họ sum họp quây quần vào dịp lễ.
Sau khi chở tôi đến trạm xe bus ởthành phố Pittsbugh, trước khi quay về, ông William McCarthy (người bảo trợ) đă trao cho tôi một bao thơ khá dày rồi ôm tôi vào ḷng nói nhỏ:
-John... Con đi b́nh an. Đây là món quà nho nhỏ của anh chị em trong gia đ́nh đóng góp để giúp con trong bước đầu. Con cứ đi, nhưng nếu có ǵ bất trắc, hăy trở vềnghe con. Trở về bất cứ lúc nào... Măi măi con là đứa con thứ mười của gia đ́nh ta.
Tôi siết chặt ṿng tay, nghẹn ngào thốt lên trong tiếng nấc: Daddy!
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận được t́nh phụ tử qua giọng nói, ṿng tay và nhịp đập từ trái tim của một người không phải là cha tôi. Tôi bồn chồn xúc động, bịn rịn không muốn lên xe... Có lẽ tôi đă sai khi quyết định ra đi.
Biết tôi bị giao động, ông William McCarthy từ từ nới rộng ṿng tay ôm, đặt hai tay lên vai tôi, rồi ôn tồn nói:
-Con cứ đi đi... Con đă liều ḿnh xuống tầu vượt biển để đi t́m một ước mơ, chẳng lẽ con quên rồi sao? Chúng ta sẽ c̣n gặp lại, phải không? Hoặc giả như con không đạt được ước mơ của ḿnh, cứ trở về, không sao hết. Chúc con thượng lộ b́nh an.
C̣n tiếp...