Tết Mậu Thân, Anh c̣n nhớ hay Anh đă quên ?
[CENTER] [IMG]http://i41.tinypic.com/33dgw8l.jpg[/IMG]
[B][SIZE=1]Mộ chôn 300 nạn nhân vô danh bị thảm sát tại Huế vào dịp Tết Mậu Thân 1968[/SIZE][/B]
[COLOR="#800080"][B]Tổng số thường dân thương vong: 7.500 người.
Số bị thương v́ chiến tranh: 1.900 người.
Số thường dân bị tử nạn: 844 người.
Số người mất tích: 1.946 [/B][/COLOR][/CENTER]
Vào dịp Tết Mậu Thân năm 1968, Phan Văn Tuấn là một thiếu niên ở tuổi 16, đang là học sinh lớp Đệ Tam, trường tư thục Nguyễn Du, Gia Hội Huế, nhà ở khu Chợ Xép, sát cửa Đông Ba
.
Rạng sáng ngày mồng hai Tết, anh cũng như toàn thể dân chúng thành phố Huế nghe nhiều tiếng nổ chát chúa liên hồi, tiếng đạn pháo kích vào thành phố và tiếng súng giao tranh càng lúc càng nhiều.
Lúc đầu, họ chợt choàng tỉnh dậy, và tưởng như nghe tiếng pháo mừng xuân của ai đó chợt nổ giữa khuya, nhưng sau đó vài phút, trưởng thành trong chiến tranh, người dân đều biết rằng thành phố đang bị tấn công và những cuộc giao tranh đang xẩy ra, bây giờ đang ở ngay trong thành phố.
Tất cả đều xuống hầm trú ẩn hoặc ẩn nấp sát dưới sàn nhà, được che chở bởi những chiếc giường hay những chiếc “phản ngựa” bằng gỗ, và lo lắng theo dơi động tĩnh, từ đó cho đến sáng với niềm lo âu, giữa tiếng súng lớn nhỏ khi dồn dập khi thưa thớt trải dài trong đêm tối, giữa một đêm Huế mùa Xuân khá lạnh.
Việt Cộng phản bội lệnh hưu chiến để đem quân tấn công nhiều thành phố và thị trấn miền Nam!
Vào tờ mờ sáng, từng đoàn dân chúng từ phía ngoài hớt hải chạy vào thành nội theo ngơ cửa Đông Ba và loan tin Việt Cộng đă về thành phố, ít lâu sau những toán Việt Cộng khác đă hiện diện trong vùng của Phan Văn Tuấn.
Việt Cộng có hai thành phần, theo trang bị, cán bộ với dép râu, nón cối, quần dài màu olive, áo sơ mi trắng, đeo xắc cột và mang K.54., đứng tuổi, binh lính Việt Cộng với đầu trần hay nón tai bèo, dép râu, hầu hết mặc quần ngắn, áo đủ loại, mang ba lô, trang bị AK 47, lựu đạn, bộc phá.
Ngay trưa mồng hai Tết, Phan Văn Tuấn chạy theo đám trẻ, chứng kiến cảnh xử bắn năm người dân tại ngay cửa Đông Ba, nạn nhân bị trói tay, đứng dựa lưng vào vách thành.
Trong số thường dân này, có người đang mặc áo quần ngủ, có người c̣n đi chân đất, Phan Văn Tuấn chỉ nhận ra một người quen, đó là một viên chức cảnh sát trong thành phố đă về hưu.
Chỉ huy toán vơ trang và ban lệnh hành quyết năm người dân này là ông thầy dạy Việt Văn trước đây tại trường Nguyễn Du của Phan Văn Tuấn: Tôn Thất Dương Tiềm.
Năm người bị bắn phơi xác giữa trời nắng, đầy kiến, ruồi và măi mấy hôm sau gia đ́nh mới lén lút mang về chôn cất.
Ba ngày sau, khi phi cơ của VNCH và Đồng Minh bắt đầu can thiệp bắn vào các mục tiêu của Cộng Sản, th́ gia đ́nh Phan Văn Tuấn quyết định chạy về phía đồn Mang Cá tức là bộ Tư Lệnh SĐ1BB.
Họ tránh đi theo các con đường lớn và đi băng qua những khu vườn nhà dân, nhưng đến giữa đường th́ bị Việt Cộng chặn lại.
Phan Văn Tuấn bị tách khỏi gia đ́nh và bị bắt dẫn đi cùng với một toán thiếu niên khác khoảng 10 người trở lại vùng chiếm đóng của Việt Cộng tại chùa Diệu Đế, Gia Hội.
Toán thiếu niên này, dưới sự canh gác cẩn mật của những tên lính Việt Cộng, tuổi cũng c̣n rất nhỏ, được dùng trong việc khiêng vác những nhu yếu phẩm như gạo, nước mắm , ḿ gói từ các hiệu buôn trong thành phố về bộ chỉ huy.
C̣n tiếp...
Nhă Ca: Hồi Kư Giải Khăn Sô Cho Huế (trích đoạn liên quan Nguyễn Đắc Xuân)
[CENTER][IMG]http://i41.tinypic.com/104kkkj.jpg[/IMG]
[B][SIZE=1]Nguyễn Đắc Xuân (trái) Hoàng P. Ngọc Tường (phải) liên quan mật thiết đến cái chết hơn 8000 ngàn người dân Huế trong biến cố đau thương “Tết Mậu Thân 1968 [/SIZE][/B][/CENTER]
“Nguyễn Đắc Xuân, một sinh viên Huế. Thập niên 60 trong phong trào thanh niên sinh viên bị Việt Cộng nằm vùng giật giây, Nguyễn Đắc Xuân làm thơ, tranh đấu, rồi bỏ vào khu theo Việt Cộng. Để rồi MÙA XUÂN 1968 theo Việt Cộng trở lại Huế có mặt trong những phiên ṭa nhân dân, kêu án tử h́nh hàng loạt người dân Huế với tội “phản cách mạng”. Đích thân Xuân đào một cái hố, bắt một bạn học cũ có xích mích với Xuân từ trước, ra đứng bên hố, để xử tử. Cậu bạn của Nguyễn Đắc Xuân, tên Tư, dơ cái băng đỏ dấu hiệu giải phóng quân lên cao, lạy van Nguyễn Đắc Xuân :
- Em lạy anh. Bây giờ em theo các anh rồi mà. Em có mang băng đỏ rồi mà. Cách mạng muôn năm... Hồ chủ tịch muôn năm...
Nhưng mặc Tư năn nỉ, hoan hô, Nguyễn Đắc Xuân vẫn lạnh lùng nổ súng vào người bạn nhỏ của ḿnh không chút đắn đo...”
C̣n tiếp...
Thư của Đặng Văn Âu,bạn thân từ Hải ngoại gửi cho Nguyễn Đắc Xuân (Trích đoạn)
“...Bây giờ mày hăy trả lời câu hỏi chót của tao, trước khi tao trả lời câu hỏi của mày viết trong email gửi cho tao :
[COLOR="#FF0000"] Có bao giờ mày chứng kiến những người dân chạy nạn trong các cuộc giao tranh giữa hai bên mà họ bỏ chạy về phía“vùng giải phóng” của Việt Cộng không[/COLOR]?Hay là họ chạy về phía Ngụy bọn tao?
Nếu mày bảo có th́ mày giống Hoàng Phủ Ngọc Tường, nói dối như Vẹm.
Nếu mày bảo không hề thấy nạn nhân chiến tranh chạy qua “vùng giải phóng Việt Cộng” mà mày cho rằng mày theo Việt Cộng là làm nghĩa vụ lịch sử th́ tao không c̣n ǵ để nói với mày.
Cái khác nhau giữa chế độ ở Miền Nam và ở Miền Bắc là: nếu mày bị An Ninh VNCH bắt th́ tao dù chỉ là một Thiếu tá thôi, nhưng có thể kư giấy bảo lănh cho mày ra tù.
Nhưng nếu năm 1975 tao kẹt lại bị tù cải tạo th́ “lăo thành cách mạng” như Hùm Xám Đặng văn Việt cũng không thể bảo lănh cho một thằng như tao. Tao sẽ bị bỏ xương nơi rừng thiêng núi thẳm v́ cái tính không chịu khuất phục bẩm sinh.
[COLOR="#FF0000"] Mày nên hiểu, nếu Miền Nam áp dụng chế độ “công an trị” như Miền Bắc th́ chẳng bao giờ những thứ như Ngô Bá Thành, Nhất Hạnh, Tôn thất Dương Tiềm, Tôn thất Dương Kỵ, Trí Quang, Nguyễn Ngọc Lan có đất sống! để sau năm 1975 múa may quay cuồng làm những con rối cho CS bắc Việt. [/COLOR]
Về cuốn nhật kư của mày, tao được một Đại Úy VNCH cho biết quân đội Hoa Kỳ chuyển giao một số tài liệu Việt Cộng tịch thu được trong một cuộc hành quân lục soát, trong đó lại phát hiện có hồi kư mang tên Nguyễn Đắc Xuân.
Nghe đến tên Nguyễn Đắc Xuân, tao liền nhớ đến thầy Lê văn Thi – nguyên giáo sư Lư Hóa trường Quốc Học – [COLOR="#FF0000"]bị VC trong đoàn quân mà mày dẫn đường về Huế thảm sát trong Tết Mậu Thân là tao giận sôi gan lên rồi,tao không thèm ṭ ṃ đọc làm [/COLOR]ǵ.
Tao chỉ hỏi ông Đại Úy VNCH, Nguyễn Đắc Xuân viết cái ǵ trong hồi kư đó th́ được ông ta cho biết mày tường thuật cuộc đánh bom B-52 và kêu lên hai tiếng “Mẹ ơi!” v́ quá khiếp đảm.
Nguyễn Đắc Xuân ơi! Mày chọn lầm đường rồi!
Chế độ dân chủ của Miền Nam hăy c̣n phôi thai, chưa phải là chế độ hoàn hảo v́ vừa mới thoát ra khỏi bàn tay thực dân, th́ bị bọn VC nằm vùng phá hoại và v́ bị những hạng trí thức dở hơi toan tính theo đóm ăn tàn tiếp tay cho cộng sản Miền Bắc xâm lăng dưới chiêu bài giải phóng dân tộc.
Giữa cái chưa tốt và cái tồi tệ, mày lại đi chọn cái tồi tệ nhất để cho t́nh trạng nước nhà hôm nay bị suy đồi về mọi mặt từ đạo đức đến giá trị con người.
[COLOR="#FF0000"]Miền Bắc xâm lăng Miền Nam để hiến toàn cơi đất nước cho Trung Cộng, chứ giải phóng, thống nhất cái quái ǵ?[/COLOR]
Những ǵ tao viết ở trên, mày đừng nghĩ tao chửi mày.
Tao thương mày v́ sự mê muội của mày và tao giận mày v́ sự ngoan cố của mày tới giờ này mà chưa tỉnh ngộ!
Những người đi làm “cách mạng” với mày, năm xưa xúi mày biểu t́nh đốt ṭa Lănh sự Mỹ giờ trốn biệt đâu hết rồi ?
[COLOR="#FF0000"]
Sao ngày nay mày không tập hợp lại để tái lập chiến đoàn quyết tử Nguyễn Đại Thức, để đốt ṭa Đại sứ Trung Cộng như năm xưa hăng say chống Mỹ cứu nước? [/COLOR]
Những Nông Đức Mạnh, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Tấn Dũng đang bán nước cho kẻ thù truyền kiếp phương Bắc mà sao không thấy nhà “cách mạng”sinh viên nào đăng đàn như năm xưa đọc diễn văn đả đảo quân phiệt Thiệu Kỳ ?
Khí thế “cách mạng” bị “đảng ta” nghiền cho nát hết rồi sao?
Trương Tấn Sang, người Việt gốc Tầu, mới viết bài cương quyết chống “diễn biến ḥa b́nh” để Việt Nam được sáp nhập vào nước Tầu, mày đă đọc chưa?
Thư viết cho mày đến đây đă khá dài. Hẹn mày thư sau.
Nhắc lại, tao không chửi mày. Tao chỉ nói sự thật.
Hăy cố gắng mở mắt to ra mà nh́n cho hết sự thật trên đất nước ngày nay ra sao.
Bằng Phong Đặng văn Âu, người bạn học thân thiết năm xưa của mày.
© Đàn Chim Việt
( copy trên [url]http://danlambaovn.blogspot.com/2012/01/nhung-con-tac-ke-ao-vong.html#more[/url] )
Kết luận của Hoàng Thanh Trúc : Chuyện “con Tắc Kè”.
Nhiều người am hiểu sự việc nói trên, mỗi khi có ai nhắc đến, họ tủm tỉm cười nhớ đến câu chuyện “con Tắc Kè”.
Sinh ra lớn lên trong rừng cây,bốn mùa xanh tốt, thay đỗi màu da di truyền cho thích nghi với rừng lá, trên ngọn cây, con tắt kè nh́n ra biển cát một màu trắng xóa mênh mông mơ mộng .
Chỉ phải duy nhất một lần thay đổi màu da và trong cơn băo cát bất chợt, nó nhắm mắt tung ḿnh cho gió cuốn đi,cuốn đi vào biển cát.
Nó bừng tỉnh trong hoang vắng như sa mạc, nắng nung người và giá buốt đêm thâu, không có lấy một chiếc lá che thân. Nó không thể thay một màu da duy nhất để hóa trang lẫn tránh kẻ thù,và biển cát cũng không dung nạp nó v́ cái màu loang lỗ trên thân, nó cô đơn trong tuyệt vọng thất thểu mơ về một rừng lá xôn xao….
Hoàng Thanh Trúc
[url]http://danlambaovn.blogspot.com/[/url]
Nhận xét của một người dân về Nguyễn Đắc Xuân
19:01 Ngày 08 tháng 1 năm 2012
Tôi là dân Huế nên khi nghe nói đến Nguyễn Đắc Xưân, Hoàng phủ ngọc Tường tự nhiên ḷng căm phẩn lại trở về.
Lư do : Tôi có hai ông cậu bị đập bằng cuốc và chôn sống ở Khe Đá Mài.
Chúng nó là hai thằng mất nhân tính bị cs mua chuộc đă giết hại hơn 8000 người Dân Huế.
Thật khốn nạn cha mẹ nào sinh ra hai thằng khốn kiếp đó !
Bây giờ mà nhắc lại chuyện biểu t́nh chống CP VNCH , th́ chỉ là nhắc lại cái ngu của chúng nó mà thôi, phải không hai thằng mất nhân tính?
[url]http://danlambaovn.blogspot.com/2012/01/nhung-con-tac-ke-ao-vong.html#more[/url]