“Tại sao ông ấy không biết xấu hổ nhẩy?”
	
	
		Đó là câu hỏi của một bác hưu trí nhà bên khi được kể về ông Nguyễn Phước Tương 
(Tương Lai). Bác ấy c̣n nói thêm: “mấy cái chuyện ấy ai khác làm c̣n tin, chứ cái ông 
Tương Lai th́ lấy nhân cách ǵ mà hô hào như thánh tướng!”
Trong giới trí thức tại TPHCM chẳng ai lạ ǵ ông Tương Lai, từ cái nhân thân là con của 
Tổng đốc Nghệ An thời Pháp thuộc Tôn Thất Đàn, v́ phụng sự cho quan thầy Pháp mà 
chà đạp, đàn áp người dân Việt, d́m cuộc cách mạng Xô Viết Nghệ Tĩnh vào trong biển 
máu, người lưu “danh” muôn thuở bởi phát ngôn: “Hữu Nghệ Tĩnh bất phú, vô Nghệ tĩnh 
bất bần”(có Nghệ Tĩnh không giàu, không có Nghệ Tĩnh không nghèo), câu nói này đă 
đẩy người dân Nghệ Tĩnh đến sự cùng cực của sự đàn áp, gần như muốn xoá tên Nghệ 
Tĩnh. Cách mạng tháng 8 thành công, ông Tương Lai đă không bị ngược đăi không phải 
v́ ông đă đổi họ, đổi tên, trốn chui trốn nhủi mà bởi cách mạng đă xác định rơ ràng rằng 
“oan có đầu, nợ có chủ”. Ông không bị ngược đăi đối xử mà c̣n cho ông môi trường để 
phát triển tài năng, cống hiến cho đất nước với hy vọng ông sẽ là người chuộc lại lỗi lầm, 
nợ máu cho cha ḿnh… nhân dân Việt Nam rất vị tha, bao dung, “đánh kẻ chạy đi, không 
đánh người quay lại”, nhưng than ôi, ông đă không đáp lại mà c̣n phụ ḷng mong mỏi 
đó.
Đọc bài viết “Suy ngẫm dưới chân tượng Đức Thánh Trần” của ông mà thấy nghèn 
nghẹn. Không phải v́ xúc động bởi chí khí ông “thổi” vào bài văn, không phải triết lư mà 
ông nhọc công viện dẫn… mà bởi xấu hổ thay ông, bởi không hiểu sao, tư cách nào ông 
có thể trơ trẽn “lộng giả thành chân” như thế?
Than ôi, con của một kẻ nợ máu với nhân dân, cung cúc quan thầy Pháp chà đạp người 
dân mà dám tự nhận sứ mệnh tiếp nối truyền thống các bậc thánh linh nước Việt. Một 
con người chui nhủi, cơ hội, xấu xa mà dám vênh váo nhân danh này, nhân danh nọ… 
thất xót xa thay!
Hăy xem ông viết:…  “Không dám nhận ḿnh là anh hùng, chỉ dám ḷng tự dặn 
ḷng quyết không là người vong ân bội nghĩa với máu của đồng đội và đồng bào ḿnh 
thấm đẫm trên từng thước đất của non sông gấm vóc cha ông để lại. Càng không thể 
để cho một cuộc chiến tranh cố t́nh bỏ quên v́ sự vong ân bội nghĩa ấy. Đấy cũng là 
lời nguyền dưới chân tượng Đức Thánh”…
Xin ông hăy thương xót “máu đồng bào ḿnh thấm đẫm” khi cha ông xua quân đàn áp 
phong trào Xô Viết Nghệ Tĩnh, để vong linh những người này bớt buồn v́ ít ra ông Tôn 
Thất Đàn c̣n chút đức để đời. Ông hăy đừng lập lời nguyền trước chân tượng Đức Thánh 
Trần. Linh lắm đấy! nếu tâm tối sẽ bị quật lại, và như thế vạ miệng sẽ khiến ông chẳng 
c̣n được một chỗ dung thân dù hồng trần hay địa phủ.
Trước khi kết thúc, xin có mấy lời hỏi ông:
- Tại sao ông lại chọn ngày 17/2 để dâng hoa tưởng niệm? Đây là ngày khởi đầu của sự 
tấn công của bọn bành trướng bá quyền Trung Quốc. Ngày khởi đầu của đau thương mất 
mát . Lẽ ra ông nên chọn ngày kết thúc chiến tranh (18/3) vừa để tưởng niệm tất cả những 
người dân Việt đă chết trong cuộc chiến hơn một thàng này, đồng thời khích lệ tinh thần 
bởi chiến thắng chính nghĩa của quân đội và nhân dân ta mới đúng chứ?
- Tại sao lại chọn mốc 34 năm? Năm ngoái ông bận ǵ? Rồi các năm kỷ niệm chẵn 10 
năm, 15năm, 20 năm, 25 năm, 30 năm… ông ở đâu, làm ǵ? Sao không thấy ông bày tỏ 
“tấm ḷng” tưởng niệm?
- Tưởng niệm người đă khuất có cần đ́nh đám chụp h́nh đưa lên mạng? có cần thiết viết 
bài tự ca khí phách “tiếp nối truyền thống” như ông đă làm? Hay ông nghĩ làm như thế 
mới được chứng giám?
- Ông đính kèm đoạn video clip là tỏ ư đồng t́nh với phản ứng của những người quá 
khích trong video? Thái độ phản ứng hết sức phản cảm kiểu chợ trời ấy là cách hành xử 
văn minh mà ông xổ xuư?