QUYỀN MỞ MIỆNG /HĂY LẮNG NGHE TIẾNG NÓI CUẢ CÁC NHÂN SĨ TRONG NƯỚC
[CENTER][IMG]http://i54.tinypic.com/2ppbpef.jpg[/IMG][/CENTER]
Bùi Minh Quốc -
Đừng ngoan cố lao theo ảo vọng đem tiền thuế mồ hôi xương máu của dân mua chuộc một thiểu số sĩ quan an ninh là có thể sai khiến họ sử dụng nổi một lực lượng con em nhân dân lấy dùi cui c̣ng sắt bịt miệng nhân dân.
Dù c̣n ngoan cố đến đâu, tự bưng tai bịt mắt đến đâu cũng không thể không thấy một trào lưu mở miệng ngày càng mạnh, ngày càng lớn, ngày càng rộng...
*
Mở miệng là nhu cầu tự thân tự nhiên như nhu cầu ăn uống hít thở, do đó hiển nhiên là một quyền, hơn nữa là một quyền thiêng liêng, của tất cả mọi người, của mỗi con người, từ em bé 6 tuổi mới biết đọc biết viết (xin mời đọc bài của nhà báo kỳ cựu Hoàng Hưng trên BVN về một em bé sáu tuổi hỏi mẹ chuyện giặc bành trướng Trung Quốc xâm hại vùng biển nước ta), đến lăo thành cách mạng 96 tuổi Nguyễn Trọng Vĩnh với lời tuyên bố lay động mọi trái tim yêu dân yêu nước yêu tự do: “C̣n hơi thở c̣n lên tiếng!”.
Không những thế, đó c̣n là một nghĩa vụ, một quyền lợi mọi n gười”. Xin nhấn mạnh mấy chữ “mọi vấn đề”, nghĩa là ngoài các qui định thật cụ thể thật rơ ràng của luật pháp th́ không một ai, không một cơ quan, một tổ chức nào được phép đặt ra vùng cấm (hiện nay biến tướng và được che giấu dưới hai chữ “nhạy cảm”) trong việc tự do bày tỏ ư kiến.
Nhưng những người chiến sĩ cách mạng v́ dân v́ nước cũng kiên quyết mở miệng nói sự thật cho bằng được. Như chiến sĩ cách mạng Kim Ngọc, từ giữa những năm sáu mươi thế kỷ trước, không sợ bị mất chức, thậm chí có thể mất Đảng, mất mạng, kiên quyết mở miệng nói (và làm) ngắn gọn: “Khoán!”.
Noi gương Kim Ngọc, bí thư thành ủy Hải Pḥng Đoàn Duy Thành (sau là phó thủ tướng) đă can đảm không thực hiện chỉ thị Z30 , một chỉ thị đầy tội lỗi, phi lư phi pháp ra lệnh tịch thu tài sản của những người có nhà từ hai tầng trở lên.
Cùng mối tương tri tương đắc với bí thư thành ủy Hải Pḥng, bí thư tỉnh ủy Nam Định Nguyễn Văn An (sau là chủ tịch Quốc hội) cũng không thực hiện chỉ thị Z30. Tương tự như Kim Ngọc, Đoàn Duy Thành, Nguyễn Văn An, ở TP HCM, bí thư thành ủy Vơ Văn Kiệt (sau là thủ tướng) cùng các đồng chí chiến sĩ cách mạng chí cốt với quyết tâm sẵn sàng bị mất chức, sẵn sàng cơm đùm cơm nắm đi thăm nuôi nhau nếu có ai bị ở tù, đă dũng cảm dám nghĩ dám nói dám làm, dứt bung những rào cản giáo điều để thực hiện đổi mới, tạo cơ sở thực tiễn cho đường lối đổi mới chính thức được đại hội Đảng lần thứ VI thông qua.
Tất cả những biện pháp về tổ chức phi lư, bất công, độc đoán đều nhằm thủ tiêu chủ trương mở miệng nói sự thật, đẩy văn nghệ sĩ trí thức và hoạt động báo chí xuất bản chui trở lại vào ṿng trói buộc mà mới đó vừa được hô “cởi trói”.
Số lượng báo chí ngày càng tăng nhưng hàm lượng sự thật/thông tin trên mặt báo ngày càng sa sút, nhất là thông tin về sự hoành hành của giặc bành trướng và giặc nội xâm – hai hiểm họa lớn đang hàng ngày đè nặng lên vận mệnh Tổ Quốc và đời sống nhân dân.
Nhà thơ (tự do) Nguyễn Viện dồn dập nêu câu hỏi (trên mạng internet} :
1. Quốc hội Việt Nam người Tàu hay người Việt?
2. Chính phủ Việt Nam người Tàu hay người Việt?
3. Báo chí và Truyền h́nh Việt Nam quan tâm đến cái ǵ nhất:
A- Bóng đá?
B- Sexy show Hoàng Thùy Linh, Yến Vi?
C- Tàu chiếm Hoàng Sa & Trường Sa?
4. Bao nhiêu người có câu trả lời giống bạn?
Không thể lấy việc cần phải mềm dẻo giữ t́nh giao hảo giữa hai quốc gia để biện minh cho một thái độ vô cảm bạc bẽo đối với xương máu của chiến sĩ và đồng bào trong quá khứ như thế.
Toàn Đảng toàn dân không thể không mở miệng nêu lên câu hỏi hệ trọng bức thiết hàng đầu này với Tổng bí thư – Bí thư quân ủy trung ương: bộ đội ta lấy đâu ra tinh thần để chiến đấu khi họ chứng kiến cái cảnh đảng viên cán bộ trong giới cầm quyền hiện nay sống một đời sống phè phưỡn hoàn toàn cách biệt với dân, trụ sở cấp ủy càng to tát nghênh ngang th́ ḷng yêu nước và ư thức về chủ quyền quốc gia càng teo tóp, nhạt nhẽo mơ hồ đến mức có chi ủy viên coi Hoàng Sa là “băi hoang chim ỉa” mà cấp trên cũng ngậm miệng lờ tịt…
Cần nghiêm khắc để thấy rơ, chính thái độ thờ ơ bạc bẽo của người cầm quyền đối với sự hy sinh của bao anh hùng liệt sĩ trên mặt trận chống bành trướng đă làm suy yếu nghiêm trọng nội lực dân tộc và chỉ càng kích thích thế lực bành trướng Bắc kinh hung hăng lấn tới. Quyền chủ động của các tổng biên tập hầu như bị bóp siết dúm dó đến thảm hại, 700 tờ báo nhưng coi như chỉ có một tổng biên tập là trưởng Ban tuyên giáo trung ương, xu hướng lá cải, sexy hóa, play boy hóa báo chí đang có chiều lấn át.
Nhà văn Thùy Linh kêu lên: (báo chí) sexy tất cả trừ ḷng yêu nước! Nhà thơ Trần Mạnh Hảo kêu lên: “Tôi yêu nước mà tôi bị bắt !”. Nhà thơ Thanh Thảo tiên tri từ 2008: “Cứ tự ḿnh dán băng keo vào miệng/ Yêu tổ Quốc chỉ c̣n nghe ú ớ”.
Đổ bao nhiêu xương máu v́ Độc lập Tự do để rồi phải chịu thảm cảnh đến Đại tướng Vơ Nguyên Giáp cũng bị mất quyền mở miệng nói sự thật th́ không thể nào chấp nhận được.
Cũng như mọi người đều thấy không hề có một chủ trương nào cho phép cấm đoán, cản trở các cuộc biểu t́nh của nhân dân lên tiếng bày tỏ ḷng yêu nước, phản đối hành động ngang ngược của thế lực bành trướng Bắc kinh đối với chủ quyền biển đảo nước ta, việc làm ăn sinh sống của ngư dân ta, vậy mọi người phải được biết ai đă ra lệnh cho lực lượng công an bắt giữ, “mời làm việc” những người yêu nước tham gia biểu t́nh tại Hà Nội, TP HCM những ngày vừa qua?
Tôi rất hoan nghênh ư kiến của ủy viên Bộ chính trị (khóa 10, 11) Phạm Quang Nghị phát biểu cách đây chưa lâu về việc phải đảm bảo thông tin kịp thời, chính xác, đầy đủ, toàn diện những ǵ đă xảy ra.Vậy các bức thư, kiến nghị, tuyên cáo của đại tướng Vơ Nguyên Giáp, các lăo thành cách mạng, các tướng lĩnh cùng hàng trăm nhân sĩ trí thức và hàng ngàn công dân lên tiếng về quốc sự phải được thông tin rộng răi trên báo đài, đưa về tận thôn cùng xóm vắng, đưa vào nội dung sinh họat của từng chi bộ, từng tổ nông hội, từng tổ công đoàn, từng chi đoàn TNCS HCM, chi hội học sinh, sinh viên thảo luận thật kỹ xem bao nhiêu người tán thành, bao nhiêu người chưa tán thành, bao nhiêu người c̣n phân vân, bao nhiêu người phản đối.
Như thế mới là thực hiện chủ trương của Đảng tăng cường thông tin nhiều chiều, đối thoại, lắng nghe. Tôi hoan nghênh bí thư thành ủy Hà Nội Phạm Quang Nghị gần đây đă bước đầu thực hiện được phần nào công việc ấy tại đại hội Liên hiệp các hội văn học nghệ thuật Hà Nội (LHHVHNTHN).
Dù đang bận họp hội nghị Trung ương 2, “bí thư thành ủy Phạm Quang Nghị đă dành hẳn cả một buổi sáng để lắng nghe ư kiến tham luận của các văn nghệ sĩ Thủ đô và ông có cuộc trao đổi khá cởi mở với các đại biểu về đề tài bảo vệ chủ quyền biển đảo của Tổ quốc” (trích tường thuật của nhà báo nhà thơ Nguyễn Việt Chiến, ủy viên BCH Hội nhà văn Hà Nội).
Trong các ư kiến của văn nghệ sĩ, đặc biệt đáng chú ư là bài tham luận “Văn học nghệ thuật của ḷng yêu nước” của nhà văn Phạm Xuân Nguyên, chủ tịch Hội nhà văn Hà Nội, phó chủ tịch LHHVHNTHN (trích) : “… những ngày này biển Đông đang làm nổi sóng yêu nước của những người dân Việt Nam, yêu sách phi lư về đường lưỡi ḅ chín đoạn trên biển và những hành động trắng trợn, ngang ngược phía Trung Quốc đối với các tàu bè và ngư dân Việt Nam đang hoạt động, làm ăn trong vùng biển thuộc chủ quyền của ḿnh đă khiến toàn thể dân ta bất b́nh, phẫn nộ và kiên quyết đấu tranh, phản đối. Và chúng ta đang đấu tranh bằng con đường ḥa b́nh, bằng ngoại giao nhân dân và nhà nước.
Trong cuộc đấu tranh này, cần đến sức mạnh của văn học nghệ thuật và quả thực vũ khí văn nghệ đă và đang tác dụng mạnh mẽ.
Có đi tuần hành cùng nhân dân, mới thấy lời thơ, tiếng hát có tác dụng đến thế nào trong sự biểu lộ t́nh cảm yêu nước cùng nhau đoàn kết quyết tâm bảo vệ chủ quyền và toàn vẹn lănh thổ của non sông tổ quốc”.(…)“
Mỗi chúng ta, là công dân, là người cầm bút, cầm cọ, cầm đàn, đừng để cuộc sống thanh b́nh đầy đủ tiện nghi vật chất trên đất liền, ở các thành phố, ở giữa thủ đô, che khuất tầm nh́n về hướng biển, về những người lính, người dân đang ngày đêm vật lộn với sóng nước, chống đỡ với những mưu toan thâm độc của kẻ láng giềng nước lớn hung hăn, đang lấy thân ḿnh che cho tổ quốc khỏi cơn cuồng phong xâm lược có thể xảy đến bất cứ lúc nào.
Chúng ta, các văn nghệ sĩ thủ đô, hăy có thêm những sáng tác mới cho/v́ người dân người lính nơi hải đảo, giữa trùng khơi.
Đó là cách chúng ta biểu lộ ḷng yêu nước của ḿnh. Đó là cách chúng ta thể hiện sự phản đối âm mưu của kẻ xấu. Đó là cách chúng ta xứng đáng với danh hiệu “Hà Nội – thành phố v́ ḥa b́nh”.
Tôi đề nghị đại hội chúng ta ngay bây giờ hăy có một h́nh thức cụ thể bày tỏ tấm ḷng của các văn nghệ sĩ thủ đô Hà Nội đối với đồng bào và chiến sĩ ở Hoàng Sa – Trường Sa, hai quần đảo thiêng liêng thuộc chủ quyền Việt Nam”.
Từ diễn đàn đại hội, qua giọng đọc đầy xúc cảm của Phạm Xuân Nguyên, vang lên tiếng thơ của Tô Thùy Yên thi sĩ – sĩ quan VNCH (viết hai tháng sau sự kiện Hoàng Sa 1974) về những người lính Việt Nam đồn trú ở Trường Sa khẳng định sự có mặt của Việt Nam tại đảo này: “Trường Sa! Trường Sa! Đảo chếnh choáng! / Thăm thẳm sầu vây trắng bốn bề / Lính thú mươi người lạ sóng nước / Đêm nằm c̣n tưởng đảo trôi đi
Xin cùng nhau đọc lại những ḍng sau đây của nhà thơ cộng sản Louis Aragon viết về khởi nghĩa Yên Bái năm 1930 – năm ra đời của Đảng CSVN :
Không thể bịt miệng một dân tộc
Không thể khuất phục một dân tộc
Bằng lưỡi kiếm đao phủ
Hăy cùng toàn thế giới nh́n giọt nước mắt của người sĩ quan an ninh Việt Nam yêu nước bất đắc dĩ phải cầm dùi cui đứng đối diện với những người Việt Nam yêu nước đang hô to : “Hoàng Sa Trường Sa của Việt Nam!”
[COLOR="red"]Đừng ngoan cố lao theo ảo vọng đem tiền thuế mồ hôi xương máu của dân mua chuộc một thiểu số sĩ quan an ninh là có thể sai khiến họ sử dụng nổi một lực lượng con em nhân dân lấy dùi cui c̣ng sắt bịt miệng nhân dân.[/COLOR]
Dù c̣n ngoan cố đến đâu, tự bưng tai bịt mắt đến đâu cũng không thể không thấy một trào lưu mở miệng ngày càng mạnh, ngày càng lớn, ngày càng rộng, với tinh thần tích cực chủ động ngày càng cao, với những phương thức ngày càng phong phú linh hoạt sáng tạo, trong xu thế tiến tới, tiến bước nào chắc bước nấy… ḥa quyện mật thiết với sinh hoạt xă hội dân sự mà nhân dân đang tự h́nh thành và tự phát triển.
Đà Lạt 15.07.2011
Bùi Minh Quốc
[url]http://nguyentrongtao.org/2011/07/17/quy%E1%BB%81n-m%E1%BB%9F-mi%E1%BB%87ng/[/url]
Đàn áp biểu t́nh tỏ ḷng yêu nước là ngu xuẩn
[CENTER][IMG]http://i51.tinypic.com/8zkapf.jpg[/IMG][/CENTER]
Những người biểu t́nh hiền lành với những h́nh ảnh ghi lại cái cách họ bị bắt là một minh chứng. Sự thật là họ biểu lộ tinh thần yêu nước, yêu hoà b́nh, tôn trọng luật pháp quốc gia cũng như tập quán quốc tế.
Sự thật là họ không có tổ chức mà là tự phát như một phản ứng hiển nhiên phải có của một con người có lương tâm và đạo đức.
V́ vậy, sự thật là bản thân họ không theo một cá nhân, một tổ chức đảng phái nào cả và đương nhiên không có những cá nhân, tổ chức, đảng phái tôn giáo nào đứng đằng sau họ.
Có chăng đằng sau họ, phía trước họ, xung quanh họ chỉ có hồn thiêng núi sông thôi thúc và niềm tự hào về một truyền thống dân tộc quật cường – “Lấy đại nghĩa để thắng hung tàn, lấy chí nhân để thay cường bạo”.
Sự thật ở những nơi ấy, khi ít ỏi (cao trào là trên một trăm) người biểu thị ḷng yêu nước trên tay chỉ những mảnh vải và mảnh giấy trong khi đó con số những người thi hành công vụ trang bị dụng cụ trấn áp cả công khai lẫn trà trộn đông gấp vài lần với những xe to nhỏ đủ cỡ…
Sự thật cuộc đàm phán cấp thứ trưởng ngoại giao đến đâu mà Hồng Lỗi ở Trung Quốc dám dạy những người cầm quyền Việt Nam phải hướng dẫn dư luận, hướng dẫn ḷng yêu nước của dân tộc Việt phải làm ngơ trước sự thật đường lưỡi ḅ, cắt cáp, cướp cá, đánh thuyền của dân ngư vô tội…
Nếu không ngu xuẩn th́ phải bảo Hồng Lỗi hăy về dạy lănh đạo Trung quốc ngăn ngừa không cho tầu Trung quốc, người Trung quốc làm những việc lưu manh ngoài biển.
Và lănh đạo hai nước bàn bạc ở vai tṛ lănh đạo c̣n người dân biểu lộ phản ứng ôn hoà, không gây hấn là quyền tự do của dân – Không nhà nước nào cấm kị, chỉ duy nhất cấm kị những thái độ côn đồ.
Nhưng cái ngu xuẩn lớn hơn rất nhiều những cái ngu xuẩn nêu trên đó là:
Đàn áp biểu thị ḷng yêu nước là dập vùi ư chí của một dân tộc vốn đă có truyền thống yêu nước. Cai trị một đất nước mà không biết khơi dậy tinh thần của đất nước ấy mà đàn áp ḷng yêu nước tức th́ chính kẻ cai trị đă giương súng tự bắn vào chân họ hoặc vào mang tai họ. Hẳn c̣n nhớ câu của ai đó “Khó trăm lần không dân cũng chịu, khó vạn lần dân liệu cũng xong”!
Ngu xuẩn hơn nữa khi đàn áp (ảnh công an khênh chân tay một người như khênh thú vật đi trảm) làm xấu dân tộc, xấu xă hội, thế giới nguyền rủa. Những hành động như thế không tránh khỏi (tức nước vỡ bờ), cục bộ là giáng trả tại chỗ và nhận án chống người thi hành công vụ (toà của nhà cai trị) và chống lại người yêu nước (toà của hồn thiêng dân tộc).
Ngu xuẩn hơn cả thế nữa khi ḷng tin bị đánh mất, các "thế lực thù địch" thừa cơ lấn tới - nghiễm nhiên sẽ "bạo loạn, đại loạn, nồi da nấu thịt và măi măi thuộc địa" như ai đó tuyên truyền, Ôi! chợt nhớ sấm Trạng – An nam chớ vội làm giầu, thằng tây nó tếch, thằng tầu nó sang.
Ai đó đă tranh luận với tôi: ḿnh nhỏ đối địch với thằng to phải liệu hồn!. Xin thưa Cu ba đứng bên cạnh Mỹ đấy thôi, Đài loan đảo quốc đối với lục địa Trung hoa đó thôi.
Đoan Chính (danlambao)
danlambaovn.blogspot.com
Thư Khiếu Nại gửi Giám đốc Công An Hà Nội
[CENTER][IMG]http://i55.tinypic.com/20mweg.jpg[/IMG][/CENTER]
Không dám tin vào mắt ḿnh
[CENTER][IMG]http://i55.tinypic.com/2wrggac.jpg[/IMG][/CENTER]
Có nhiều bức bối cứ lẩn quẩn trong đầu và có đôi lần thố lộ với bạn bè: “Làm sao một con người không ân oán mà có thể đánh, đấm, đá thậm chí dùng những đ̣n độc với người không vũ khí tự vệ; làm sao một con người mà có thể thản nhiên hành hạ, khảo tra thậm chí đánh chết người không quen biết, oán thù lúc khảo cung trong trại giam, trại tù?”
[B][COLOR="red"]Hôm qua trên báo mạng có video clip ngắn, chiếu cảnh bốn an ninh khiêng một con người như một con vật và rất bất ngờ, có một anh mặc đồ dân sự, đứng trên xe buưt co chân đạp thẳng vào bụng, vào mặt người đang bị kềm giữ chân tay với vẽ rất hung hăng.[/COLOR][/B]
Thật không ai có thể tưởng tượng ra được cảnh “[COLOR="red"]người quá đổi tàn nhẫn với người” và ḿnh không dám tin vào mắt ḿnh nhưng đó là sự thật,[/COLOR] đă xảy ra trong thế kỷ 21 này! Và câu hỏi vẫn là bí ẩn không lời giải?
Là một người b́nh thường có giáo dục nhân bản đúng đắn không ai có thể có hành động dă man, hung bạo tàn ác với súc vật, chứ nói chi đến con người mà những người anh em, đồng bào của chúng ta, có tội t́nh chi? Họ chỉ muốn bày tỏ ḷng yêu nước, chống lại kẻ thù nham hiểm xâm lược phương Bắc cứ lần lượt chiếm dần biển đảo của tổ tiên ngh́n đời để lại. Như thế có phải là tội để thẳng tay đấm đá, quăng vật không. Hởi các an ninh, công an nhân dân!?
Là người Việt Nam không ai không đau khi h́nh ảnh đồng bào ḿnh “vái lạy” xin tha mạng, bị Trung Cộng đuổi giết, bắt giữ đ̣i tiền chuộc trên chính ngư trường của ḿnh, năm này qua tháng khác mà hướng giải quyết “để đảng, nhà nước lo” theo đường ngoại giao, ngày càng xấu, tồi tệ hơn bởi kẻ thù ngày thêm ngông cuồng, ngang ngược.
Là người Việt Nam không ai không đau ḷng thấy h́nh ảnh những cha mẹ, vợ con của ngư dân được minh hoạ qua ảnh hay được tận mắt chứng kiến, sáng sáng chiều chiều dơi mắt nh́n về hướng xa xăm cuối chân trời, t́m kiếm h́nh bóng người thân yêu đă ra đi măi măi, không bao giờ trở lại với họ nữa bởi bọn cướp biển thời nay được “bảo kê” của đảng cộng sản Việt Nam!
[COLOR="red"]Cám ơn các bạn những người đi đầu quyết tử cho tổ quốc quyết sinh đă hứng chịu những ngọn đ̣n thù của những kẻ không tim óc, những con thú quay lưng với đồng loại [/COLOR]để săn sóc cho bộ lông của ḿnh. Tên tuổi các bạn sẽ đi vào lịch sử, tổ quốc ghi công các bạn bằng chính hành động dũng cảm của ḿnh, giữa trùng điệp hiểm nguy vây bủa của bầy ác thú hung tàn cộng sản.
Viết cho các bạn nước mắt trực trào ra khi nghĩ tới h́nh ảnh Phan Nguyên bị bắt như một con vật, Nguyễn Đức Trí bị đạp vào mặt, vào bụng khi bị khuân đi như con thú và nhiều bạn nữa mà ḿnh không được biết tên. Những anh hùng của tôi, sống măi trong trái tim tôi .
Ôi! có nơi nào như đất nước Việt Nam “ [B][COLOR="red"]Tôi Yêu Nước Tôi Mà Tôi Bị Bắt” [/COLOR][/B]đă được nhà thơ Trần Mạnh Hảo thảng thốt cất lên trong lần biểu t́nh của những năm trước, lại tái hiện trong những ngày này, hôm nay. Một đất nước mà nhà cầm quyền luôn miệng ca ngợi “dân chủ vạn lần hơn...” nhưng người dân tôi bị bắt bớ, đấm đá, bóp cổ, bịt mồm không được thét vang “Hoàng Sa, Trường Sa, Việt Nam” thể hiện ḷng yêu nước, xác định chủ quyền biển đảo của cha ông.
Trong tận cùng sâu thẳm của trái tim, tôi vẫn tin ngày mai tươi sáng của đất nước Việt Nam v́ qua h́nh ảnh các bạn, tôi đă thấy như lời tổ tiên truyền dạy: “nước Việt Nam ta lúc thịnh, lúc suy nhưng hào kiệt thời nào cũng có.” Đất nước đang réo gọi, đang chờ các bạn, những người chủ đất nước trong tương lai. Các bạn thật sự xứng đáng lưu danh thiên cổ.
Le Nguyen (danlambao)
danlambaovn.blogspot.com
Khi những người yêu nước bị đánh đập
Mặc Lâm, biên tập viên RFA
2011-07-18
Chúa Nhật 17 tháng 7 vừa qua công an đă tỏ ra mất kiên nhẫn với người biểu t́nh trứơc hành động kiên quyết không lùi bước của họ.
Gần 100 người bị bắt, bị chở về đồn công an lấy lời khai và câu hỏi lập đi lập lại của công an đối với họ là lần tới c̣n đi biểu t́nh nữa hay không?
Mặc Lâm có cuộc phỏng vấn nhanh với ba vị trí thức có mặt gần như hầu hết tại các cuộc biểu t́nh ở Hà Nội với các câu hỏi sau:
[SIZE="4"][B]Tức nước vỡ bờ[/B][/SIZE]
[B]Mặc Lâm [/B]: Trước tiên xin được hỏi TS Nguyễn Xuân Diện v́ ông là người rất nhiệt t́nh đối với những cuộc biểu t́nh xảy ra vào mỗi Chúa Nhật vừa qua. Chúng tôi được biết là trang blog của Tiến Sĩ cũng đưa tin cùng những h́nh ảnh biểu t́nh rất nhanh và người dân khắp nơi có thể theo dơi một cách rơ ràng từng diễn tiến một của cuộc biểu t́nh.
Thưa Tiến Sĩ, trên trang blog của ông vừa xuất hiện lời khẳng định rằng ông và bạn bè sẽ tiếp tục biểu t́nh vào Chúa Nhật tới, ông có nghĩ rằng sau khi bị đàn áp và bắt bớ vào Chúa Nhật vừa rồi th́ số người biều t́nh lần này sẽ xuống rất thấp hay không?
[B]TS Nguyễn Xuân Diện [/B]: Tôi không nghĩ như vậy, bởi v́ nếu Trung Quốc mà tiếp tục gây hấn và nếu công an tiếp tục đàn áp như thế th́ đoàn người biểu t́nh người ta sẽ tiếp tục đi và không có một cái ǵ có thể ngăn được họ, bởi v́ đây là thể hiện tinh thần yêu nước. Và đă gọi là tinh thần yêu nước Việt Nam th́ anh biết rồi, từ trong lịch sử đă chứng minh quá rơ ràng rồi là tinh thần yêu nước sẽ dâng cao để quét sách hết cả những lũ bán nước và cướp nước, như Chủ tịch Hồ Chí Minh đă nói như thế. Tôi nghĩ rằng sẽ không có ǵ thay đổi.
[B]Mặc Lâm [/B]: Đó là lời khẳng định của TS Nguyễn Xuân Diện. Chúng tôi có người khách đặc biệt hôm nay đó là blogger Gốc Sậy, ông là người bị bắt lên xe chở về đồn công an vào Chúa Nhật vừa qua. Thưa ông, ông có thể cho biết khi bị bắt th́ điều ǵ xảy ra cho ông hoặc cho người khác mà ông chứng kiến khiến ông nhớ nhất?
[B]Blogger Gốc Sậy [/B]: Có một bà bị đẩy lên xe buưt, bà ấy nằng nặc đ̣i xuống. Tôi có nói với lực lượng bảo vệ cho bà ấy xuống bởi v́ bà ấy bảo là bà đi ngang qua đường trên đường đi đến bệnh viện SARS. Bệnh viện SARS th́ không biết là anh có biết không?
Ở Hà Nội Bệnh viện SARS là bệnh viện ung thư. Bà ấy bảo là bà đi khám bệnh ung thư, đi ngang qua đúng chỗ đó th́ bị đẩy lên xe buưt luôn cũng với chúng tôi là những người đi biểu t́nh.
Tôi không để ư là bà ấy có đi trong đoàn mà bọn tôi đi đó không, nhưng mà khi bà ấy nói như thế th́ tôi có nói với mấy chú mặc thường phục là thôi th́ để cho bác ấy xuống để bác đi khám bệnh.
Một thanh niên mặc thường phục quát bảo :
"Mày có đi lên không?"
, th́ tôi lập tức tôi quát lại, tôi bảo :
"Này cháu ơi, bác ấy có tuổi rổi, mày không được phép ăn nói với bác như thế."
Nó quát tôi luôn, nó bảo :
"Ông có đi lên không? Lắm chuyện!"
Thế, nhưng mà khi khi về đến đồn công an th́ bác ấy nói :
"Hôm nay bà đi khám bệnh mà chúng mày bắt bà về đây, nhưng mà lần sau mà có biểu t́nh nữa th́ bà đi cùng với biểu t́nh."
Tôi chỉ kể với anh một câu chuyện cụ thể thế thôi chứ tôi không dám tổng kết cái ǵ.
[B]Mặc Lâm[/B] : Như vậy th́ xin được đặt câu hỏi là Chủ Nhật tới ông có đi biểu t́nh tiếp hay không?
[B]Blogger Gốc Sậy [/B]: Ông hỏi tôi câu ấy giống như ông an ninh đă hỏi tôi, và tôi cũng trả lời lại đúng như tôi đă trả lời ông an ninh là chúng tôi sẽ vẫn cứ đi. Nếu có biểu t́nh th́ tôi vẫn sẽ tham gia.
( C̣n tiếp... )
Thư gửi ông Nguyễn Đức Nhanh, GĐ Công an Tp Hà Nội
"Bức ảnh bốn Công an “khiêng” một công dân trong cuộc biểu t́nh trên đă được nhiều hăng thông tấn Quốc tế truyền tin khắp thế giới. Công dân này bị “khiêng” đến một chiếc xe buưt và một nhân viên an ninh mặc thường phục trên xe buưt đă dùng chân đạp vào mặt, miệng công dân đó nhiều lần. Video Clip về cảnh này cũng được truyền khắp trên Internet. Việc đàn áp thô bạo này có phải là theo lệnh của lănh đạo CATPHN không?. Nếu là hành vi tự ư của nhân viên an ninh, lănh đạo CATPHN có xử lư ǵ đối với nhân viên này?..."
*
[CENTER]CỘNG HOÀ XĂ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM
Độc lập - Tự do - Hạnh phúc
------*------
Hà Nội, ngày 19 tháng 07 năm 2011
Kính gửi: Ông Nguyễn Đức Nhanh
Giám đốc Công an thành phố Hà Nội
1. Chúng tôi những người tham gia biểu t́nh phản đối Trung Quốc gây hấn tại biển Đông hoan nghênh Công an thành phố Hà Nội (CATPHN) đă phần nào tạo điều kiện cho một số cuộc biểu t́nh tại Hà Nội cho đến ngày 03/07/2011.
2. Đáng tiếc, hai cuộc biểu t́nh tự phát gần đây đă bị CATPHN trấn áp, đặc biệt là cuộc biểu t́nh diễn ra sáng ngày 17/07/2011. Chúng tôi đề nghị ông Giám đốc CATPHN trả lời trước công luận về mấy nội dung sau:
a. Căn cứ theo quy định nào của Pháp luật, CATPHN đă bắt giữ người mà không có lệnh hợp pháp trong cuộc biểu t́nh ngày 17/07/2011 bắt giữ người biểu t́nh ôn ḥa (ít nhất 46 người).
b. Bức ảnh bốn Công an “khiêng” một công dân trong cuộc biểu t́nh trên đă được nhiều hăng thông tấn Quốc tế truyền tin khắp thế giới. Công dân này bị “khiêng” đến một chiếc xe buưt và một nhân viên an ninh mặc thường phục trên xe buưt đă dùng chân đạp vào mặt, miệng công dân đó nhiều lần. Video Clip về cảnh này cũng được truyền khắp trên Internet. Việc đàn áp thô bạo này có phải là theo lệnh của lănh đạo CATPHN không?. Nếu là hành vi tự ư của nhân viên an ninh, lănh đạo CATPHN có xử lư ǵ đối với nhân viên này?
3. Nếu CATPHN tiếp tục đàn áp thô bạo, bắt giữ không có căn cứ Pháp luật đối với những người biểu t́nh ôn ḥa phản đối Trung Quốc gây hấn tại biển Đông trong thời gian tới, chúng tôi sẽ đề nghị xem xét trách nhiệm của người đứng đầu lực lượng CATPHN.
Kính chào Ông
Những công dân Việt Nam tham gia biểu t́nh ôn ḥa phản đối Trung Quốc gây hấn tại biển Đông tại Hà Nội kư tên:
Nguyễn Quang A
Lê Dũng
Phạm Duy Hiển
Đỗ Minh Tuấn
Nguyễn Trọng Tạo
Phạm Xuân Nguyên
Nguyễn Xuân Diện
Nguyễn Huệ Chi
Nguyễn Văn Phương
Đặng Bích Phượng
[IMG]http://i52.tinypic.com/281ert5.jpg[/IMG][/CENTER]
Danlambao
Thư gửi những Người Việt Nam Yêu Nước
[CENTER][CENTER][IMG]http://i51.tinypic.com/npgf40.jpg[/IMG][/CENTER][/CENTER]
Trần Ngọc Thành
Thưa các Bác, các anh chị, các bạn.
Tôi theo dơi những cuộc xuống đường bày tỏ ḷng yêu nước từ ngày 5/6 đến nay với nỗi ḷng hồi hộp, lo âu và kính trọng. Hồi hộp khi đọc các lời kêu gọi của các bạn trẻ: sẽ có bao nhiêu người tham gia? Hà Nội, Sài G̣n? C̣n Đà Nẵng, Hải Pḥng, Vinh và các thành phố khác ra sao?
Lo âu: v́ các lực lượng an ninh „ chỉ biết c̣n đảng, c̣n ḿnh” đă bị lưu manh hóa, côn đồ hóa, chắc chắn sẽ đàn áp. Bao nhiêu người sẽ bị bắt, bị đánh đập, bị tù đày?
Kính trọng: Những con người đă vượt qua nỗi sợ, dũng cảm xuống đường để chặn bàn tay của bọn cướp nước và bán nước. Kính trọng các bậc trưởng lăo, các bậc đàn anh trí thức thực thụ như bác Hoàng Tụy, bác Nguyễn Trọng Vĩnh, bác Nguyễn Quang A, bác Phạm Toàn, bác Huệ Chi, bác Phạm Duy Hiển,v.v... Kính trọng các anh chị văn nghệ sỹ; Kính trọng các bác xích lô, xe ôm; kính trọng các bạn thanh niên, sinh viên, kính trọng các cháu nhỏ năm bảy tuổi, mồ hôi nhễ nhại vẫn theo mẹ, theo cha hiên ngang cầm biểu ngữ trên đường phố. Tuy nhỏ tuổi, nhưng các cháu được kính trọng hơn nhiều, hơn nhiều so với những người tuy tuổi tác đáng bậc ông nội, ông ngoại các cháu, bằng cấp cũng đầy ḿnh, nào là giáo sư, tiến sỹ, nào là đại tướng, trung tướng, mũ cao áo dài, chức này tước nọ đă cam tâm quỳ gối trước kẻ thù, dâng đất, dâng biển cho giặc, nhưng lại ác độc với người dân, cướp bóc, đàn áp dân lành.
Chủ nhật nọ nối tiếp theo chủ nhật kia, càng ngày càng thêm nhiều Nguyễn Tiến Nam, Phan Nguyên, Nguyễn Văn Phương,v.v. Khi có người bị bắt, những người biểu t́nh đă bao vây đồn công an, buộc họ phải thả người; Khi bị lôi lên xe buưt, chở đến nơi xa để khủng bố tinh thần, đă yêu cầu công an phải chở ḿnh về địa điểm bị bắt giữ, lợi dụng quăng đường đi bộ tiếp tục biểu t́nh.
Hai năm trước, Phạm Thanh Nghiên trưng biểu ngữ "Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam" ngay trong sân nhà ḿnh, bị nhà cầm quyền tuyên án 4 năm tù. Đầu năm ngoái, giữa những đêm trước tết, Đỗ Thị Minh Hạnh, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đoàn Huy Chương cùng những anh chị em rải truyền đơn kêu gọi ḷng yêu nước, bảo vệ vẹn toàn lănh thổ, bị nhà cầm quyền truy bắt, đánh đập tàn nhẫn và tuyên án Đỗ thị Minh Hạnh, Đoàn Huy Chương 7 năm tù, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng 9 năm tù. Cách đây không lâu, các bạn trẻ khắp cả nước cũng chỉ dám lén lút trong đêm, dán và rải biểu ngữ "HS-TS-VN".
Nhưng, những chủ nhật vừa qua, giữa "thanh thiên, bạch nhật", tại hai thành phố Hà Nội và Sài G̣n đă có hàng ngàn lượt người xuống đường, với nhiều loại biểu ngữ được dương lên, dù trời nắng nóng, dù dùi cui, nhà tù hăm dọa, từng đoàn người vẫn đi, vẫn hiên ngang với tiếng hô "đả đảo…", tiếng kèn, tiếng hát hào hùng vẫn rền vang giữa phố phường. Cuộc tranh đấu bảo vệ lănh thổ, v́ tự do đă tiến được một bước dài. Dân tộc Việt Nam chắc chắn sẽ trường tồn.
Tuy nhiên, những cuộc xuống đường về sau, số lượng người tham gia không nhiều như chúng ta mong đợi. Trừ các Bác, các anh chị, các bạn kiên cường, tham gia từ đầu đến cuối, phần đông vẫn đang chờ thời.
Chờ thời, phần lớn là những bạn sinh viên hoặc bị các "ông thầy xă hội chủ nghĩa" khống chế bằng những lời đe dọa đuổi học hoặc đang mơ ước sau khi ra trường sẽ t́m được việc làm ổn định, "dính vào chính trị" th́ sẽ gặp khó khăn;
Chờ thời, phần lớn là những trí thức, những công chức nhà nước đang ăn theo chế độ, dù lương bổng của họ chỉ là một phần bố thí nhỏ nhoi trong gia tài của đất nước, từ tiền thuế của dân, tiền ăn cướp của dân, tiền khai thác tài nguyên do bọn quan tham chiếm dụng. Họ thừa biết, nếu đất nước vào tay giặc, th́ chỗ dung thân c̣n khó huống ǵ việc làm hay bổng lộc. Họ biết, nhưng họ muốn người khác đấu tranh thay họ, vào tù thay họ, hy sinh thay họ. Họ chỉ xuống đường khi thắng lợi đă cận kề và họ sẽ là những người đả đảo cộng sản hăng nhất, đ̣i treo cổ cộng sản hăng nhất, lớn tiếng nhất ca ngợi chế độ dân chủ và nhanh nhất trong việc lập các đảng chính trị với những cái tên và cương lĩnh rất mỹ miều nhằm tranh cử.
Để lực lượng xuống đường đông đảo, các anh chị, các bạn cần chú ư đến một lực lượng hùng hậu là gần 10 triệu công nhân đang bị bóc lột tệ hại và đối xử bất công trong các nhà máy, xí nghiệp đặc biệt là các công ty tư nhân với chủ là người nước ngoài. Họ bị một cổ nhiều tṛng: bị chủ bóc lột, t́m mọi cách quỵt lương, ăn ở và sinh hoạt trong những khu nhà ổ chuột, bẩn thỉu; bị nhà nước ăn cướp vô h́nh bằng lạm phát,bằng tăng giá thực phẩm, cúp điện, cúp nước vô tội vạ; bị công an và chính quyền địa phương đồng lơa với giới chủ đàn áp,đe dọa, bắt bớ khi họ phản đối giới chủ, đ̣i hỏi quyền lợi chính đáng.
[CENTER][IMG]http://i54.tinypic.com/2m78cxw.jpg[/IMG][/CENTER]
Nhưng, khi đă bị dồn đến bước đường cùng, họ buộc phải tự vệ để dành quyền sống.
Đ́nh công là phương tiện tranh đấu bất khả xâm phạm của công nhân.
Từ năm 1995 đến nay, trên khắp cả nước Việt Nam đă có gần 3000 cuộc đ́nh công của công nhân, năm 2005: 356 vụ; 2006: 387 vụ; 2007:541 vụ; 2008: 762 vụ; 2009:216 vụ; 2010:385 vụ; 6 tháng đầu năm 2011 đă có 336 vụ. Tất cả các cuộc đ́nh công đều do công nhân tự tổ chức, nhiều cuộc đ́nh công có trên 10 ngàn người tham gia, đặc biệt là cuộc đ́nh công ngày 5 tháng 3 năm 2010 tại công ty Pouchen tại xă Hóa An, TP Biên Ḥa, Đồng Nai. Trên 10 ngàn công nhân đă đồng loạt xuống đường, yêu cầu giới chủ tăng lương, cải thiện điều kiện làm việc, không quỵt lương công nhân. Chính quyền địa phương và lực lượng cảnh sát thay v́ ủng hộ những đ̣i hỏi chính đáng của công nhân th́ lại đàn áp đe dọa cuộc đ́nh công. Khi cảnh sát bắt đi một công nhân mà họ cho là người tổ chức, hàng ngàn người đă bao vây cảnh sát, bắt buộc phải thả người bị bắt, (t́nh huống giống như công an Tràng Tiền bắt bạn Nguyễn Tiến Nam), trước áp lực của đám đông, anh công nhân được thả và lập tức băng rôn "Công nhân đại đoàn kết” được dương lên. Đă có nhiều cuộc đ́nh công diễn ra như vậy. Phần lớn yêu sách của họ được đáp ứng, hay ít nhất giới chủ phải gặp gỡ "Ban đại diện công nhân” để bàn bạc và thỏa hiệp.
Mới đây thôi, từ 21 đến 28 tháng 6 năm 2011, tại nhà máy Pou Yuen của Đài Loan ở Sàig̣n đă có một cuộc đ́nh công lớn, lúc cao điểm lên tới toàn bộ 90 ngàn công nhân, để đ̣i tăng lương. Theo báo chí ở Đài Loan, có 20 công nhân lănh đạo đ́nh công bị bắt.
Giai cấp công nhân đă vượt qua nỗi sợ, khi cuộc sống của họ bị đe dọa.
Đừng tưởng rằng những cuộc đ́nh công đó do Công đoàn tổ chức. Không, hoàn toàn không. Công đoàn là cánh tay nối dài, là công cụ của đảng cộng sản, được thành lập nhằm thực hiện đường lối, chủ trương của đảng CS chứ không phải nhằm bảo vệ quyền lợi của công nhân. Chủ tịch Tổng Liên Đoàn Lao Động VN, ông Đăng Ngọc Tùng là ủy viên trung ương đảng CS, lănh đạo công đoàn các cấp cũng là cán bộ đảng CS. Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đă ban hành Nghị định cấm đ́nh công, chắc chắn ông Đặng Ngọc Tùng không dám trái lệnh. Những cuộc đ́nh công đó do công nhân tự tổ chức và hàng ngàn người, hàng chục ngàn người đă đồng ḷng v́ quyền lợi chung, nghe theo Ban đại diện, đ́nh công trong trật tự và không bạo động. Nếu không có khả năng tổ chức, nếu không có sức thuyết phục trong lời nói và việc làm th́ không thể quy tụ được hàng chục ngàn người tham gia. Nhiều cuộc đ́nh công đă bị đàn áp, máu của công nhân cũng đă đổ, nhưng tinh thần đoàn kết của công nhân đă được nhân lên.
Đáng tiếc rằng, anh chị em công nhân đă tranh đấu đơn độc, không được sự chú ư quan tâm của các thành phần xă hội khác.
Giờ đây, nguy cơ mất nước đă cận kề, mai đây nếu giang sơn rơi vào tay giặc, họ lại bị thêm một tầng áp bức, chắc chắn tệ hại hơn nhiều so với những ǵ họ phải chịu đựng hiện nay.
Họ cũng là công dân Việt Nam, họ cũng có quyền biết về t́nh h́nh đất nước, họ cũng có quyền yêu nước và quyền xuống đường cùng những công dân khác biểu hiện ḷng yêu nước. Nhưng, những thông tin về nguy cơ mất nước không đến được với họ, v́ họ phải làm việc cật lực trong nhà máy với 10 đến 15 tiếng một ngày, họ không có điều kiện tiếp cận Internet để biết được thông tin.Trên 700 tờ báo nhà nước, đài truyền h́nh nhà nước đă đánh lừa họ về mọi mặt, cả về sự an toàn và tương lai nước Việt.
Chúng ta, những người Việt yêu nước cần chú ư đến họ hơn, mang đến họ những tin tức về nguy cơ mất nước, động viên, giúp đỡ họ khi miếng cơm của họ bị giới chủ cướp đi. Họ sẽ được khích lệ rất nhiều, nếu những cuộc đ́nh công của họ được cả xă hội chú ư. Họ sẽ rất sung sướng nếu khi đ́nh công tranh đấu v́ quyền lợi chính đáng, họ nhận được sự đồng t́nh, một chai nước khoáng, một lời động viên và chắc chắn họ sẽ kiên tŕ đến cùng, giới chủ bắt buộc phải trả lại sự công bằng cho họ.
Khắp đất nước ta, chỗ nào điều kiện sống và làm việc của công nhân cũng khốn khổ như nhau: Vĩnh Phú, Hải Pḥng, Hà Nội, Nghệ An, Đà Nẵng, Cần Thơ, B́nh Dương, Sài G̣n… và tinh thần tranh đấu của họ cũng đă được thử thách qua các cuộc đ́nh công.
Hăy đến với công nhân bằng những tờ truyền đơn ngắn gọn, dễ hiểu. Công nhân làm việc tập trung, ăn ở tập trung, tiếp xúc với họ không khó. Khi họ đă hiểu được nguy cơ mất nước, chắc chắn t́nh yêu Tổ quốc của họ cũng không kém chúng ta. Ngày chủ nhật, chỉ cần công nhân một vài nhà máy xuống đường, lực lượng người yêu nước đă có cả chục ngàn người. Ḍng thác đó tràn xuống sẽ cuốn phăng mọi cản trở.
Người Việt yêu nước khắp thế giới, đêm ngày hướng về Tổ quốc, Cảm phục những người con của Mẹ Việt Nam đă vượt qua nỗi sợ, hiên ngang trước bạo quyền, quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh. Đoàn kết là sức mạnh, đoàn kết sẽ mang lại tự do.
Warszawa, 19/07/2011
Trần Ngoc Thành
gửi Dân Làm Báo