AI ĐÃ RA TAY TRA TẤN TỔNG THỐNG NGÔ ĐìNH DIỆM
[B] Sáng ngày 1-11-1963 Do Mai hữu Xuân, Dương hiếu NGhĩa hay đại úy Nhung ?[/B]
[COLOR="#FF0000"][B][SIZE=1]Nhận từ email của Nguyễn Đ́nh Hoài Việt [/SIZE][/B][/COLOR]
Qua bài viết “Tâm Sự Người Lính Già” của tác giả Thằng Bờm đăng trên tạp chí Văn Nghệ Tiền Phong số 355 tháng 11-1990. TÂM SỰ NGƯỜI LÍNH GIÀ , Thằng Bờm đă gặp người lính già ấy vào một buổi tối mùa đông mưa gió sụt sùi ở một căn flat trọ ở Melbourne .
Người lính già ở một ḿnh. Gọi là người lính già bởi tuổi ông đă già, riêng tuổi lính tính sơ sơ chỉ 28 năm. Râu tóc đă bạc, nhưng bộ pháp vẫn c̣n ung dung vững chăi, giọng nói vẫn c̣n sang sảng như chuông đồng, nụ cười vẫn ngạo nghễ, tinh thần vẫn oai phong, tráng kiện, cốt cách giản dị, hào sảng, rất chịu chơi, rất lính và rất kỷ luật quân đội.
63 tuổi đời, 36 vết thẹo kéo dài từ đầu đến chân, có cái đỏ hỏn, có cái lơm sâu, có cái nhăn nhúm chằng chịt…
Vừa vuốt ve những vết thương, ông vừa luận:
“Đă khá nhiều người bảo đó là kỷ niệm của một thời để yêu. Người khác cho đó là dấu tích của hận thù, là báo hiệu của thần chết, là huân chương của một cuộc chiến tranh giữ nước…”
Chỉ tấm thẻ bài vẫn c̣n đeo lủng lẳng trên cổ, ông nghẹn ngào:
[COLOR="#FF0000"] “Gia tài của tao đó, lẽ sống của tao cũng đó. Tao đă mang nó suốt 28 năm đi lính và suốt 15 năm mất nước, và sẽ c̣n tiếp tục mang cho đến phút cuối cùng của cuộc đời. Nó chính là tao, chính là những chiến hữu của tao, chính là những chiến binh đă ngă xuống ngoài chiến trường, nó là KBC, là quân lực VNCH…” [/COLOR]
-Mày thấy đó ! Sau hơn 28 năm cầm súng đánh nhau với giặc, bỗng dưng tao bị mất nước. -Trong suốt 63 năm, cuộc đời tao đă 5 lần phải bật… khóc. Một con người ngang dọc như tao mà cũng biết khóc cũng là lạ. Lần thứ nhất khóc cho cha, thứ nh́ khóc cho một mối t́nh, thứ ba khóc tụ, thứ tư khóc cho một người lính, và lần thứ năm là mới hôm qua đây thôi, tao phải khóc cho thân phận nổi trôi của tao, của người tỵ nạn trên đất Úc.
C̣n tiếp...