Cỗ Bài Tam Cúc - Thơ Hồ Dếnh
[CENTER][I][COLOR="#0000CD"]Ngày Tết mải chơi tam cúc
Không hay anh tới sau lưng
Ghé lại gần em mách nước
Kết luôn xe pháo mă hồng
Ồ ván bài em đỏ quá
Đỏ như đôi má ngày xuân
Em có ăn trầu đâu nhỉ
Mà sao người thấy bâng khuâng?
Nắng mới rọi vào song cửa
Rung rinh bóng lá cành doi
Năm ấy em mười sáu tuổi
Trăng tṛn – anh chẵn đôi mươi
Từ đó mỗi mùa đào nở
Pháo xe lại rộn cây bài
Có độ anh về, có độ
Vắng anh, em nhớ mong hoài
Mấy chục mùa xuân thấm thoát
Nhớ thương hờn giận chen nhau
Một bức tranh thơ bát ngát
Quư thay cái thuở ban đầu!
Nay tóc đời ta điểm bạc
Bể đâu thời thế phôi pha
Em ạ, cỗ bài tam cúc
Vẫn thơm nguyên vẹn t́nh ta.
Hồ Dếnh[/I][/CENTER]Nguồn :ĐacTrung [/COLOR]Online
nghe chuyện Hà nội...; chút y hoc thường t́nh...
Gởi đến T/v Tigon và quí Bạn,
(xin phép quí Bạn, nmq xin phúc đáp căn bệnh " nhơng nhẽo !!" của TIGON..
1/ Đă bảy(7) năm rồi chẳng đi khám mắt.. ở tuổi đôi mươi, đang sung sức, cặp mắt sáng trưng... đâu có cần đi khám, ngoại trừ lúc đau mắt. Ơ bên này... Y tế khuyến khích dân chúng nên đi khám định kỳ hàng năm.. theo ư nmq th́ hai hay ba năm một lần.
Cố gắng ăn cho đúng bữa để bộ máy tiêu hoá làm việc đúng giờ, có thời giờ nghỉ ngơi...
Đến khi tuổi đă cao, ngoài 50.. thị lực giảm do lao tư tổn sức.. mắt bắt đầu mờ do thị lực yếu đi., phải ra chỗ sáng mới đọc được chữ... nhoè nhoẹt do nhăn cầu không focusing kịp thời/ đúng độ xa gần.. và sự kiện cận thị/viễn thị nảy sinh, tất cả do sức khoẻ, sự lăo hoá bắt đầu..
Đối với con mắt, sự thiếu ngủ là quan trọng lắm, v́ vậy cần phải ngủ cho đủ giấc. Màu sắc cũng quan trọng... thế nhưng màu xanh lá cây lại làm êm dịu cho thị giác.. dinh dưỡng c̣n có vit A..Omega3.. riêng nmq th́ ưa dùng dầu cá Wild Saumon fish oil. Ra vườn cũng nên tránh nắng.. sợ rayon X .. không nên uống rượu..
2/ Vấn đề rau muống, rau cải... hai loại rau này cũng thuộc loại "phàm ăn" giống như cá DỒ(basa).. dễ dàng chấp nhận các chất tưới bón.. rau muống; ưa chuộng cống rănh.. ao tù nước đọng.. c̣n rau cải ưa chuộng chất hữu cơ thải.. nhất là chất có nhiều u rê
(urea),fertilizer.. mà u rê lại là đầu nguồn của acid uric.. từ sự biến đổi/ thải ra của protein, của huyết thanh.. u ric chuyển tải.. qua quá tŕnh này, u ric thẩm thấu qua các đầu xương.. nơi đây khi sụn bị bào ṃn.. thiếu chất bôi trơn.. u ric kết tinh.; thành mảnh nhỏ(crystalizing/ abraiding).. . cọ xát gây đau nhức..
nhất là về mùa đông.. số nào của uric tiếp tục trôi theo plasma, hồng huyết cầu... để tụ tập.. gom lại.. rồi thải qua thận/nước tiểu ra ngoài(tồn đọng trong thận, kết tinh thành sạn thận/calculs renal).. nồng độ của nước tiểu đặc hay loăng ta có thể ngửi được..
sự kiện gây đau nhức do u ric tồn đọng có thể thử được qua sự uống nhiều nước lă đun sôi để nguội.. nước này, khi uống vào cơ thể sẽ giúp cho sự pha loăng phần nào của u ric.. giảm bớt đau nhức....
... bệnh này cũng có nhiều nhận xét dây dưa đến bệnh GOUT. nmq gơ theo kinh nghiệm riêng của nmq. Mong quí vị sửa sai cho . Cảm ơn..... nmq
Cũng nhân dịp này ; nmq xin kính chúc quư đồng hương ở Hoa kỳ ngày lễ Tạ ơn vui vẻ .
Kính chào ./. nmq
Lại Thơ Cỗ bài Tam Cúc của Hoàng Cầm
[CENTER][COLOR="#0000FF"]Cỗ bài tam cúc mép cong cong
Rút trộm rơm nhà đi trải ổ
Chị gọi đôi cây!
Trầu cay má đỏ
Kết xe hồng đưa Chị đến quê Em
Nghé cây bài t́m hơi tóc ấm
Em đừng lớn nữa Chị đừng đi
Tướng sĩ đỏ đen chui sấp ngửa
Ổ rơm thơm đọng tuổi đương th́
Đứa được
chinh truyền xủng xoẻng
Đứa thua
Đáo gỡ ngoài thềm
Em đi đêm tướng điều, sĩ đỏ
Đổi xe hồng đưa Chị đến quê Em
Năm sau giặc giă
Quan Đốc đồng áo đen, nẹp đỏ
Thả tịnh vàng cưới Chị
vơng mây trôi
Em đứng nh́n theo, Em gọi đôi[/COLOR]. [/CENTER]
Bài này đã được Pham duy phổ nhạc , nhưng có sửa mấy lời
không nhớ rỏ.
Trang trọng
VN
Tỉếng Đàn, truyện ngắn cuả Hoàng Đạo
Mời quí vi thưởng thức Tiếng Đàn qua ngòi bút cuả Hoàng Đạo trong TLVĐ :
TIẾNG ĐÀN
Hoàng Đạo
Xuân không nhớ v́ lẽ ǵ rằm tháng giêng năm ấy Xuân lại vào Huế. Song những cảm giác mênh mông lạnh lẽo đă kích thích tâm hồn Xuân hôm đó. Xuân không bao giờ có thể quên được. Cứ mỗi buổi chiều, lúc sương lam lặng lẽ trùm lên ngọn tre, ḷng Xuân lại rung động, da thịt Xuân lại cảm xúc tất cả nỗi buồn trụy lạc tiết phát ở ṭa Thành Cổ ủ rũ bên bờ sông Hương.
Chiều hôm ấy Xuân yên lặng ngồi trong khoang thuyền, một chiếc thuyền dài, đi êm như lướt trên mặt sông lặng. Mặt trời đă lặn; đằng xa, về phương Tây, sau rặng thông in h́nh mờ mờ trên đỉnh núi Ngự B́nh như mấy nét chấm phá trong bức tranh thủy mặc Tầu, da trời nhuộm màu xanh non. Gần hơn, những đám cây đă bắt đầu đen sẫm in bóng xuống mặt nước xám, nặng nề chảy. Cảnh vật im ĺm như đợi rơi vào đêm tối. Riêng Lương, bạn Xuân, đương ngả nghiêng trên mạn thuyền, hai tay nhét túi quần, cười cười nói nói hỏi chuyện cô lái đ̣. Câu chuyện có lẽ đằm thắm lư thú lắm, v́ chốc chốc hai người lại nh́n nhau rồi cùng bật lên một chuỗi cười gịn rơi vào sự yên tĩnh, vang ra trên mặt sông rồi lẩn vào bóng tối.
Lương bỗng quay lại phía Xuân:
- Nhà thi sĩ ngồi nghĩ ǵ đấy mà trông bí mật như cặp mắt cô gái Huế vậy? Ra đây mà nghe chuyện mặn mà của cô lái, rồi cô sẽ ca cho một vài bài.
Xuân ngạc nhiên:
- ồ! Thế ra cô lái cũng biết ca, quư hóa nhỉ!
Cô lái lấy tay che miệng, khúc khích:
- Chúng em có biết ca ǵ mô. Mấy thầy có muốn nghe, em cho đi kêu chị Huyền của em, th́ mấy thầy dầu khó tính thế mô cũng phải vừa ḷng.
- Thế th́ c̣n ǵ hay bằng nữa.
Cô lái bèn đẩy thuyền vào bờ. Xuân nh́n cái thân h́nh mềm mại lộ sau bộ quần áo mỏng, gió thổi bạt cả về một phía, trong ḷng bỗng rạo rực một ư nghĩ thèm muốn. Ngay lúc ấy, cô gái quay lại nh́n Xuân, lẳng lơ mỉm cười. Xuân rùng ḿnh, cảm thấy hết cả sự trụy lạc của một gái giang hồ dử khách, và không ngăn nổi một tính t́nh khinh miệt nó khiến chàng lạnh lùng quay nh́n nơi khác.
Lúc đó, thuyền đă ghé sát vào bờ. Cô lái cắm mạnh chiếc sào xuống nước, và một đứa bé ở trong khoang chui ra vịn thềm gạch leo lên đường, nhanh nhẹn lách qua một cái giậu thưa rồi đi khuất sau đám cây. Trong lúc nhá nhem, Xuân thấy thoáng qua trong trí cái ư nghĩ lạ lùng là đương sống một đời mơ màng, không rơ là thực hay chỉ là hư mộng. Những thân cây lớn đứng lặng yên bên bờ sông, Xuân trông như phủ một lượt nhung đen in trên một nền màu xám thẫm. Con sông Hương loáng đen, từng chỗ lấp lánh những làn sóng rung động ánh những ngọn đèn xa mới thắp.
Cô lái đ̣ t́nh tứ rời chiếc sào chui vào khoang thắp đèn. Dưới ánh lửa, khuôn mặt mũm mĩm của cô ửng hồng. Xuân nhận thấy đôi mắt dài và ướt, cặp môi thắm như vết máu và cái cổ tṛn và xinh. Như đoán biết Xuân đương ṭ ṃ nh́n, cô lái quay lại mỉm cười, lên tiếng nhẹ nhàng:
- Mời ông vào xơi tạm vài điếu thuốc.
- Vâng.
Lương nhanh nhảu vừa cười vừa trả lời thay bạn. Chàng cúi ḿnh chui vào trong khoang, ngả đầu xuống chiếc gối rua trắng, nh́n chung quanh ḿnh một lượt, rồi nức nở khen:
- ở đây êm ấm nhỉ. Y như một cái ổ uyên ương. Mà sạch sẽ làm sao, tôi có lời mừng cô lái.
- Dạ, thầy dạy quá.
- Không, không quá một tí nào. Với một cô lái xinh đẹp thế kia, th́ có ǵ là quá đáng được!
Cô lái sung sướng, nói lảng:
- Ông tiêm lấy nhé.
- ấy chết, ai lại thế. Cô làm ơn cho.
- Em vụng lắm ạ.
- ở tay cô th́ vụng thế nào cũng là ngon.
Câu chuyện quanh quẩn ở một nơi. Câu nói bông đùa của bạn, dáng điệu kiểu cách của cô gái giang hồ, Xuân thấy nhỏ nhen, nhơ nhớp cả nền nên thơ của đêm tối. Xuân không hiểu v́ đâu hôm nay chàng có những tư tưởng hắc ám, Xuân đổ lỗi cho cái tính ương gàn của ḿnh, cái tính phân tách từng cử chỉ, hay đặt một ư tưởng sau giọng nói, dáng ngồi của người, và cố nh́n cảnh vật bằng con mắt lạc quan, cố t́m vẻ có duyên của cô lái và tính t́nh vui vẻ của bạn, chàng bỗng rời bỏ mui thuyền để vào trong khoang. Nhưng lúc chàng dịch lại gần bàn đèn, chàng thấy chập chờn trong trí cái tư tưởng so sánh thân ḿnh với một con thiêu thân bay đến ngọn lửa sáng...
- Mời ông ngồi sát vào đây.
Cô gái vừa nói vừa dịch lại gần Xuân, ngồi sát vào người chàng.
Một mùi thơm rẻ tiền ở người cô thoát ra chẹn lấy cổ họng Xuân.
Lương ranh mănh nh́n hai người, cợt nhả:
- Mới quen hơi mà đă thân mật nhỉ.
Cô lái chữa thẹn:
- Ai thân mật?
Cô vừa nói vừa mỉm cười liếc Xuân. Nhưng Xuân đương mơ màng nh́n ra ngoài. Một thứ ánh sáng huyền ảo làm mờ mấy ngôi sao lấp lánh trên ngọn cây. Ngọn gió mát nhẹ nhàng lại. Trăng lên.
Xuân nghe rơ ở bên thuyền có tiếng ŕ rầm. Chàng nhô đầu ra th́ vừa một người con gái bước xuống thuyền, im như cái bóng.
- Chị Huyền đấy à?
- Phải.
- Mời chị vào trong này.
Lương ngồi nhỏm dậy giương mắt nh́n. Huyền dỏng dỏng cao, người hơi gầy một chút, vẻ kín đáo tệ, trái ngược hẳn với cô lái.
Đôi con mắt sắc mơ màng đắm đuối như đương theo đuổi những h́nh ảnh trong mộng, không đoái nh́n đến cảnh vật chung quanh.
Huyền khép nép ngồi xuống mái thuyền thu áo lại, rồi lạnh lùng nh́n vào quăng không, trong khi người kép nắn lại cung đàn. Ai nấy đều im bặt. Nụ cười ở trên môi cô lái không nở ra được to.
Ai nấy như bị đè nén bởi một bầu không khí huyền bí, sắp gợi ra một việc ǵ lạ lùng.
Thế rồi trong sự yên lặng, tiếng đàn độc huyền bắt đầu réo rắt. Tiếng trong như ngọc, âm lên trong đêm thanh, lan ra ngoài ḥa với ánh trăng. Rồi như hoàng oanh đua hót, Huyền bỗng cất tiếng hát ḥa theo một tiếng đàn khác, trầm hơn, réo rắt hơn, giàu t́nh cảm hơn. Xuân cảm thấy trong ḷng một cảm tưởng ngạc nhiên như đứng trước bức tranh tuyệt tác hay đọc một câu thơ bất hủ... Cái cảm tưởng ngạc nhiên ấy hết, nhường chỗ cho sự êm ái của tâm hồn. Những tiếng bổng, trầm quấn lấy tâm hồn Xuân, đem đi một nơi nhẹ nhàng, thinh không. Toàn thân Xuân khi ấy chỉ c̣n là thính giác, rung động theo tiếng đàn giọng ngân. Muốn cho thoải mái, chàng ngả lưng xuống ván thuyền, nh́n ánh trăng trôi theo ḍng nước. Chiếc thuyền lặng lẽ trôi, chốc chốc mái chèo nhẹ nhấc lên, đem theo những giọt trăng ấy là sự đọng lại của tiếng hát trong vắt lẩn trong cung đàn. Tiếng hát vang ra khắp không trung, cảnh vật, tan ra trong khoảng sông rộng, sáng như tấm gương, ngừng lại trong những đám cây tối hai bên bờ: có khi bay cao lên trên ngọn đồi xa, rồi như theo gió đưa măi lên, quyến luyến lấy đám mây tơ dệt đen trên nền trời xanh sáng, chập chờn trước mảnh trăng trong. Xuân khinh khoái để tiếng đàn đưa đến những cảm giác mê man, những cảm giác trong suốt và lạnh lẽo như bóng trăng dưới nước, và đè trên tất cả những cảm giác ấy, một thứ buồn mênh mang, không bờ bến.
Hết điệu Nam bằng đến Nam ai. Tiếng độc huyền càng réo rắt. Nỗi buồn Xuân cảm thấy mỗi lúc mỗi lớn, tràn ngập hết cả tâm hồn.
Chàng cảm như nghe thấy cung đàn đă từ đời thuở nào, ở một tiền kiếp xa xăm. Chàng vẫn không biết có cảm giác nào in sâu vào trí nhớ hơn là thính giác. Một giọng hát, một điệu đàn đă làm rung động ḷng ta trong một giây, một khắc, có thể làm sống lại cả một quăng đời t́nh cảm và phủ lên trên một màn sương buồn nhẹ nhàng như nhớ tiếc những sự mong manh đă mất. Nhưng Xuân không ngờ tiếng đàn đêm nay lại gợi trong trí chàng những thời đă tiêu diệt.
Xuân rùng ḿnh nhắm mắt lại. Trong hai dăy cây đen im lặng soi bóng xuống gương sông, chàng thoáng nh́n thấy nhấp nhô những h́nh kỳ dị trên một ṭa Thành Cổ, kiến trúc của người Chàm. Tiếng đàn độc huyền vẫn vang lên theo điệu hát, một điệu hát đều đều như tiếng than của một thiếu phụ nhớ người yêu, thỉnh thoảng một tiếng vuốt cao lên nghe như một tiếng nấc trong. Huyền nét mặt vẫn lạnh lùng, nhưng Xuân ngạc nhiên nh́n y phục nàng, một thứ y phục sặc sỡ. Hai cánh tay nàng để trần, Xuân trông thấy tṛn và trắng, đặt khoan thai lên trên cái xiêm thêu. Chàng thấy hiện ra trước mắt cảnh nước Chiêm Thành mới bị diệt vong và chàng tự nhiên yên chí rằng Huyền là một cô công chúa Chàm bị người Nam đắc thắng ép ra ngồi hầu rượu và ca những bài hát họ chưa hề nghe. Công chúa lạnh lùng như Huyền bây giờ, nhưng trong ḷng tê tái những nỗi tủi nhục chua cay, oán hờn, nhớ thương, cất lên những tiếng ai oán năo nùng như tiếng khóc. Quân sĩ người Nam ngông nghênh tự đắc, nghe giọng than buồn thảm đều ngơ ngác, vừa đê mê vừa kính cẩn trước điệu ca cuối cùng. Tâm hồn họ lỗ măng và chất phác, họ càng cảm một cách sâu xa thấm thía, trong cái cảnh trí hư thực của một đêm trăng, nỗi buồn man mác ẩn trong tiếng ngọc trong và êm. Xuân thầm nghĩ trong đám lỗ măng chất phác ấy, có một người tâm hồn thi sĩ và người ấy, có lẽ là ông cha mấy mươi đời Xuân, nên Xuân đêm nay, trong cảnh này, rung động tâm linh đến cực điểm, đến sự đau đớn.
Nhưng, dẫu đê mê kính cẩn, dẫu linh hồn thi sĩ, người chất phác kia sau khi khóc với tiếng đàn than dài cả công chúa, đă đem cái thân yếu ớt mềm mại kia làm cuộc vui chốc lát. Xuân thấy máu bồng bột trong huyết quản, như tiếng vang xa xôi của máu người thiên cổ đương ao ước được thỏa măn cái mộng tưởng xưa.
Xuân bỗng giật ḿnh, Lương rón rén đến bên chàng th́ thầm:
- Xuân trông mà xem.
Xuân c̣n ngơ ngác, Lương đă đưa mắt bảo khẽ:
- Huyền ấy mà. Trông như pho tượng vậy. Không có chút tinh thần nào, không mảy may cảm động, lạ thật. Ca những tiếng réo rắt như thế mà mặt vẫn điềm nhiên lạnh lùng như không, th́ thật là một sự quái gở.
Xuân mỉm cười mơ màng:
- Th́ vẫn. Huyền có là người nữa đâu, Huyền là một nữ thần, nữ thần của thi ca và âm nhạc. Mà nữ thần, th́ c̣n cảm động làm sao được.
Lương cả cười như được nghe một câu khôi hài. Tiếng cười gịn giă vang lên, lấn át tiếng hát và phá tan cái không khí du dương, mơ mộng, như câu trả lời của sự thực hiện có cho quá khứ hư ảo. Huyền dừng hát, rồi xin nghỉ.
Ngọn đèn thuốc phiện khêu cao, Lương ung dung tiêm thuốc mời Huyền hút, Xuân hết đỗi ngạc nhiên lúc thấy Huyền nhận lời, ngả người sát vào người chàng, gối đầu lên vai chàng, tóc xơa cả lên mặt chàng. Nhưng lúc ấy chàng không thấy trong mạch máu bồng bột khí phách của kẻ thắng trận nữa; chàng chỉ thấy trong ḷng tê tái như kẻ bị thua v́ chàng chợt nhận ra Huyền là người cùng nước, và tiếng ca ban năy là tiếng than của thời đại chàng đương sống. Một nỗi buồn nản mênh mông tràn ngập vào tâm hồn Xuân như nước triều trên băi biển xa vắng. Xuân lắng tai nghe tiếng sóng vỗ róc rách bên mạn thuyền, chàng tưởng là dư âm của điêu tàn đă hết, th́ thầm than thở những nỗi nhớ nhung vẩn vơ, Xuân cảm thấy bao nhiêu nghị lực rớt lại trong người chàng đều tiêu tan trong tiếng sóng vỗ. ảnh hưởng của điệu ca vong quốc hun đúc lên bởi cái hoàn cảnh ủy mị, hay là trong người chàng đă mang sẵn dây đàn buồn sẽ gẩy đă rung thành tiếng? Xuân không ch́m đắm trong sự phân giải đau đớn, chỉ cố xuất tàn lực để thoát khỏi cái khối nặng đương đè nén linh hồn. Xuân phải dùng hết can đảm mới nâng được đầu Huyền đặt lên gối, vùng trở dậy chui ra mũi thuyền. Lương ngạc nhiên nh́n theo, thấy Xuân đứng thở mạnh, và cất tiếng hát nghêu ngao...
Sáng hôm sau, tinh sương, Xuân đă từ biệt bạn lên đường, Lương giữ thế nào cũng không được. Xuân đứng trên xe lửa, lặng nh́n hoàng thành lui dần về phương xa, như ch́m đắm vào một nơi hoang mang đầy những sự sa ngă, đầy nỗi buồn thảm của sự diệt vong. Xuân sung sướng đón lấy ngọn gió mát mà chàng coi như hơi thở của một sự sống b́nh dị.
Rút từ tập truyện ngắn Tiếng đàn,
Nxb. Đời Nay, Hà Nội, 1941
Het
Màu Thời Gian - thơ Đoàn Phú Tứ
Trân trọng giới thiệu đến qui vị
bài thơ Màu Thời Gian cuả Đoàn Phú Tứ, một nhà thơ kỳ cựu thời tiền chiến :
[CENTER][COLOR="#2F4F4F"][FONT=Arial Black][/FONT][SIZE=4]Màu thời Gian[/SIZE][/COLOR][COLOR="#0000FF"]
Sớm nay tiếng chim thanh
Trong gió xanh
D́u vương hương (2) ấm thoảng xuân t́nh
Ngàn xưa không lạnh nữa, Tần Phi (3)
Ta lặng dâng nàng
Trời mây phảng phất nhuốm thời gian (4)
Màu thời gian không xanh
Màu thời gian tím ngát (5)
Hương thời gian không nồng
Hương thời gian thanh thanh (6)
Tóc mây một món chiếc dao vàng (7)
Ngh́n trùng e lệ phụng (8) quân vương
Trăm năm t́nh cũ ĺa không hận
Thà nép mày hoa thiếp phụ chàng (9)
Duyên trăm năm đứt đoạn
T́nh muôn thuở c̣n hương
Hương thời gian thanh thanh
Màu thời gian tím ngát [/COLOR](10)[/CENTER]
Lời chú của Hoài Thanh và Hoài Chân (trích Thi Nhân Việt Nam):
(1) Không ai ngờ một cái đầu đề có tính cách triết học như thế lại dùng để nói một câu chuyện tâm t́nh.
(2) Hăy để ư đến cái âm điệu vấn vương của mấy chữ này.
(3) Thi nhân mượn sự tích người xưa để giữ vẻ kín đáo cho câu chuyện. Xưa có ngựi cung phi, nàng Lư phu nhân, lúc gần mất, nhất định không cho vua Hán Vơ Đế xem mặt, sợ trông thấy nét mặt tiều tụy vua sẽ hết yêu. Cái tên Tần phi, thi nhân đặt ra v́ một lẽ riêng.
"Ngàn xưa không lạnh nữa" : Chuyện xưa đă hầu quên nay nhớ lại ḷng lại thấy nôn nao.
(4) Thi nhân muốn nói dâng hồn ḿnh cho người yêu. Song nói như thế th́ sẽ sỗ sàng quá. Vả người thấy ḿnh không có quyền nói thế, v́ t́nh yêu ở đây chưa từng được san sẻ. Nên phải mượn cái h́nh ảnh "trời mây phảng phất nhuốm thời gian" để chỉ hồn ḿnh. Chữ "nhuốm" có vẻ nhẹ nhàng không nặng nề như chữ "nhuộm". Chữ "dâng" hơi kiểu cách.
(5) Người Pháp thường bảo thời gian màu xanh. Nhưng thi nhân nhớ lại thời xưa, hồi người đương yêu, cứ thấy màu thời gian tím ngát v́ người riêng thích một thứ hoa tím, và màu hoa lẩn với người yêu.
(6) Hương thời gian là hương thứ hoa kia mà cũng là hương yêu, một thứ t́nh yêu qua đă lâu rồi, nên chỉ thấy thanh sạch, nhẹ nhàng.
(7) Nàng Dương Quư Phi lúc mới vào cung, tính hay ghen, bị Đường Minh Hoàng đưa giam một nơi. Nhưng nhà vua nhớ quá, sai Cao Lực Sĩ ra thăm. Dương Quư Phi cắt tóc gửi vào dâng vua. Vua trông thấy tóc thương quá, lại vời nàng vào cung.
Đoàn Phú Tứ hợp chuyện này và chuyện Lư phu nhân làm một và tưởng tượng một người cung phi lúc gần mất không để vua xem mặt chỉ cắt tóc dâng, gọi là đáp lại trong muôn một mối t́nh tŕu mến của đấng quân vương.
— đây không có chuyện cắt tóc nhưng có chuyện khác cũng tương tự như vậy.
(8) Chữ "phụng" rất kín đáo, chữ "dâng" sẽ quá xa vời, chữ "tặng" quá suồng să.
(9) í nói: thà phụ ḷng mong mỏi của chàng; c̣n hơn gặp chàng trong lúc dung nhan tiều tụy để di hận về sau.
(10) "Tím ngát" tả đúng mối t́nh d́u dịu. "Tím ngắt" sẽ đau đớn quá.
---
Tôi Yêu - thơ Phùng Quán
[CENTER][COLOR="#A52A2A"][/COLOR][FONT=Arial Black][/FONT][B]Tôi Yêu[/B]Thơ Phùng Quán
[COLOR="#800080"]Trái tim tôi như trái cây bị dập nát
Rụng xuống từ cành cao
T́nh tuyệt vọng là ngọn sào
Chọc cho trái cây rụng xuống...
Trái cây rụng
Vẫn mơ giấc mơ... hoang tưởng
May ra được gót chân em dẫm nát
Để trước khi tan vào bụi đất
C̣n được hôn gót chân yêu...
Nhưng em la lối phàn nàn:
- Gian pḥng tôi nóng thiêu như sa mạc
Anh đến ngồi quá lâu
Càng thêm nóng bức!
Anh thở như người sắp chết khát
Chút khí trời ít ỏi của tôi!
Quá đau khổ
Tôi hóa thành ĺ lợm
Tôi xin em bớt giận...
Nếu không được ngồi
Th́ tôi xin đứng
Cùng với cây chổi em dựng ở xó nhà
Nếu không được thở...
Tôi sẽ nín thở
Như cái ngày c̣n đi chăn trâu cắt cỏ
Tôi suưt chết dưới đáy giếng làng
V́ măi lặn ṃ con cá bống thần cô Tấm bỏ quên...
Em giận dữ la lên:
- Đứng trong xó nhà cũng không được đứng!
... Th́ tôi xin ra đứng trước hiên...
- Đứng trước hiên cũng không được đứng!
... Th́ tôi xin ra đứng đầu đường
Tôi nh́n vào khung cửa nhà em
Môi rát bỏng những lời yêu thương...
- Đứng đầu đường cũng không được đứng!
Lời yêu thương cũng không được nói!
...Th́ tôi xin chết!
Nhưng tôi không nói lời vĩnh biệt
V́ tôi tin tôi sẽ hồi sinh...
Dù hỏa táng
Dù chôn chín tầng đất
Trái tim dập nát của tôi vẫn thắm một khối t́nh! [/COLOR]
Hết[/CENTER]
.... thơ Phùng Quán.. nhóm Nhân văn giai phẩm 1956...
... thơ Phùng Quán , làm nmq nhớ đến Nhân văn giai phẩm..
trong một lá thơ gởi từ Hà nội qua Pháp cho..hàng chữ đă nhoè nhoẹt....một câu thơ; trở thành ám ảnh...
tôi bước đi ;
...........không thấy phố, không thấy nhà....
.............chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ !!!!!!!!!!!
Màu của nước mưa hay là nước mắt.. c̣n có phải là màu đỏ của tấm vải treo làm cờ hay là màu máu của nhân dân đổ ra trên mảnh đất quê nghèo VN.... nmq
Gọi hồn thiển cổ giậy
[QUOTE=nguyễn mạnh Quốc;170811]... thơ Phùng Quán , làm nmq nhớ đến Nhân văn giai phẩm..
trong một lá thơ gởi từ Hà nội qua Pháp cho..hàng chữ đă nhoè nhoẹt....một câu thơ; trở thành ám ảnh...
tôi bước đi ;
...........không thấy phố, không thấy nhà....
.............chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ !!!!!!!!!!!
Màu của nước mưa hay là nước mắt.. c̣n có phải là màu đỏ của tấm vải treo làm cờ hay là màu máu của nhân dân đổ ra trên mảnh đất quê nghèo VN.... nmq[/QUOTE]
Cám ơn bác NMQ rất nhiều.
Góp ý của bác khíên Vân lại nhớ đến bài tựa Truyện Kiều cuả Chu Mạnh Trinh, trong đó có câu :
"Than ôi, một bước phong trần, mấy phen chìm nổi, trời tình mờ mịt biển hận mênh mông...
ta cũng nòi tình thương người đồng điệu, cái kíếp không hoa lẩm cẩm, còn hồn xuân mộng bâng khuâng..."
THân kính
VN