Thơ Văn Trong Ḷng Người Hà Nội
Thim7CM đúng là một bụng thi phú , bái phục
Người Hà Nội chính tông là như vậy đó , các bạn .
Sinh ra và lớn lên trong ḷng đất Hà Thành , con người Hà Nội mang một sắc thái riêng biệt . Chung tôi được nuôi dưỡng với lời ru của Mẹ , thơ văn của cha , và những tập tục tốt đẹp của ông bà , tổ tiên .
Rất hân hạnh gặp được người Hà Nôi như Thím7CM trong vườn VL này .
Mèo khen mèo dài đuôi măi , người ta cười cho bây giờ !!!
"Chuyện Hà Nội "chắc không bao giờ dứt được , Thím7 nhỉ ? v́ ḿnh vẫn c̣n rất nhiều điều về Hà Nội mà chưa kể hết .
Để nhớ lại xem mấy bài về Hà Nội đă bị tin tặc xoá đi nói về ǵ .
Rau Sắng chùa Hương -tiếp theo-
Lúc bấy giờ -1923- Tản Đà chủ trương Tản Đà Tụ Thư Lâu ở Hàng Gai Hà Nội. Khoảng mấy năm sau đó -1927—Song Khê đang ở Mông Cáy, đọc An Nam Tạp Chí của Tản Đà, “thấy tình hình nhà báo lung lay, đường xa gánh nặng, sông cái thuyền nan”. Song Khê riêng nghĩ : Nhà thơ phen này có lẽ ưu tư không ít, bèn mua bưu phiếu gửi tặng tiên sinh cả một tháng lương, và kèm theo mấy lời khuyến khích.
Trong một bức thư ghi ngày 23-2-1968 gửi cho bạn, Song Khê cho biết thêm:
“Tuy sinh cùng trong một nước, cùng thời, với lòng cảm phục văn tài vô hạn, nhưng tôi cũng chưa được hân hạnh quen biết và tìm gặp tiên sinh bao giờ.
“Mãi đến năm 1928, khi tôi ở Kiến An, có một bữa một văn hữu ở Hải Phòng đưa thi sĩ Tản Đà đến thăm tôi mà không hề giới thiệu. Tiếp chuyện độ nửa giờ, người bạn tôi và ông khách ra về. Sau này tôi mới biết ông khách đó chính là thi sĩ Tản Đà.
“ Câu chuyện văn chương tưởng như mới ngày nào, thế mà hơn nửa thế kỷ đã trôi qua, đến nay chỉ là giấc mộng.
Tuổi vô dụng, giục người tóc bạc.
Trận phong sương dồn rã cuộc trăm năm
Tàn Đà Tiê Sinh nay đã gánh văn lên bán Chợ Trời, chẳng mấy nữa người rau sắng cũng sắp về Hương quy Phật, âu cũng là :
Vèo trông lá rụng đầy sân
Công danh phù thế có ngần ấy thôi
Kính bút
Song Khê, người rau sắng”
Câu chuyện Rau Sắng chùa Hương còn được Tản Đà nhắc lại trong bài “Tản Đà gửi người tri âm” Đại ý như sau :
“Muốn hiểu cái hay trong bức thư này, phải đọc cả hai cuốn Giấc Mộng Con, và Giấc Mộng Lớn. Con người ta sinh ra ở đời, thường lấy ít tri âm làm giận, mà không biết thực tự mình đã phụ biết bao người tri âm.
Tri âm là ai? Ai tri âm với ai, thời ai tự biết với ai vậy.
Nghĩ như: Rau sắng chuà Hương, tấm lòng thơm thảo, măng đa Mông Cái, hậu ý ân cần.
Quan hà chan chứa ái ân.
Nước mây như vẫn như gần như xa.
Giời Kiến An hai mươi mốt tháng ba, một con gió thổi, mơ màng Giấc Mông Con, Tân Thế Giới,cảm tưởng bồi hồi.
Tri âm ai đó hỡi người
Để ai sao khỏi như lời của ai?
“Tôi từ khi khi An Nam tạp chí nghỉ việc, đi Nam về Bắc, láng đáng không ra làm sao, lại càng trông thấy những chủng tộc với giang sơn, mà lòng cảm hoài lai láng:
Dân hai nhăm triệu, ai người lớn?
Nước bốn nghìn năm vẫn trẻ con.
‘Ngày tháng như trôi, mày râu đáng chán. Mỗi những lúc đêm quạnh đèn xanh, chiều thu lá đổ, nghĩ những ai ai trong bốn bể, nỗi u sầu khôn dễ tả nên thơ.
...
“thôi vô luận văn chương với sự nghiệp, chia làm hai hay hợp làm một, trong thiên hạ đã có người tri âm, trong thiên hạ tất cũng có người không phụ người tri âm.
Cuối mùa xuân năm Mậu Thìn(1928)
Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu bái bút.
TBCM trích thuật. 1-17-2011
Tâm tình người Hà Nội qua thơ và Nhạc
[QUOTE=Tigon;20677]Nhắc lại chuyện Hà Nội , đầu óc tôi lại mông lung . Thưở ấy tôi c̣n rất nhỏ , mà sao nỗi nhớ Hà Nội của tôi lại sâu đậm đến như vậy ? Tôi nghĩ là tại ảnh hưởng của thi ca .
Hà Nội hiện diện trong văn chuơng , trong thơ phú , trong những bản nhạc nhớ về Hà Nội , và nhất là trong ḷng những người dân Hà Thành lưu lạc phương xa , luôn kể với nhau về những ngày xưa thân ái
.[video=youtube;PZQYBsiiekM]http://www.youtube.com/watch?v=PZQYBsiiekM[/video]
Mời nghe , để hiểu thêm về tâm t́nh người Hà
Nội khi xa quê.
Tigon[/QUOTE]
Cám ơn chị Tigon nhiều, hai bản nhạc chị vừa post lên thật là tuyệt phẩm của không những người Hà Nội mà còn là của chung của người Việt Nam nữa phải không chị.
Bây giờ Bảy xin mời quí vị xem Thi sĩ Tản Đa kể chuyến hành trình lên chợ trời bán thơ ăn tết nha :̀
Đêm qua chẳng biết có hay không,
Chẳng phải hoảng hốt, không mơ ṃng.
Thật hồn! Thật phách! Thật thân thế!
Thật được lên tiên - sướng lạ lùng.
Nguyên lúc canh ba nằm một ḿnh,
Vắt chân dưới bóng ngọn đèn xanh.
Nằm buồn, ngồi dậy đun nước uống,
Uống xong ấm nước, nằm ngâm văn.
Chơi văn ngâm chán lại chơi trăng
Ra sân cùng bóng đi tung tăng
Trên trời bỗng thấy hai cô xuống
Miệng cười tủm tỉm cùng nói rằng:
- "Trời nghe hạ giới ai ngâm nga,
Tiếng ngâm vang cả sông Ngân Hà!
Làm Trời mất ngủ, Trời đương mắng
Có hay lên đọc, Trời nghe qua".
Ước măi bây giờ mới gặp tiên!
Người tiên nghe tiếng lại như quen!
Văn chương nào có hay cho lắm
Trời đă sai gọi thời phải lên.
Theo hai cô tiên lên đường mây
Vù vù không cánh mà như bay.
Cửa son đỏ chói, oai rực rỡ
Thiên môn đế khuyết như là đây!
Vào trông thấy Trời, sụp xuống lạy
Trời sai tiên nữ dắt lôi dậy.
Ghế bành như tuyết vân như mây
Truyền cho văn sĩ ngồi chơi đấy.
Chư tiên ngồi quanh đă tĩnh túc
Trời sai pha nước để nhấp giọng.
Truyền cho "văn sĩ đọc văn nghe!"
- "Dạ bẩm lạy Trời con xin đọc".
Đọc hết văn vần lại văn xuôi
Hết văn thuyết lư lại văn chơi
Đương cơn đắc ư đọc đă thích
Chè trời nhấp giọng càng tốt hơi.
Văn dài hơi tốt ra cung mây!
Trời nghe, Trời cũng lấy làm hay,
Tâm như nở dạ, Cơ lè lưỡi (* )
Hằng Nga, Chúc Nữ chau đôi mày
Song Thành, Tiểu Ngọc lắng tai đứng
Đọc xong mỗi bài cũng vỗ tay.
- "Bẩm con không dám man cửa Trời
Những áng văn con in cả rồi
Hai quyển "Khối t́nh" văn thuyết lư
Hai "Khối t́nh" con làvăn chơi
"Thần tiền", "Giấc mộng" văn tiểu thuyết
"Đài gương", "Lên sáu" văn vị đời
Quyển "Đàn bà Tàu" lối văn dịch
Đến quyển "Lên tám" nay là mười
Nhờ Trời văn con c̣n bán được
Chử biết con in ra mấy mươi?"
Văn đă giàu thay, lại lắm lối
Trời nghe Trời cũng bật buồn cười!
Chư tiên ao ước tranh nhau dặn:
- "Anh gánh lên đây bán chợ Trời!"
Trời lại phê cho: "Văn thật tuyệt!
Văn trần được thế chắc có ít!
Nhời văn chuốt đẹp như sao băng!
Khí văn hùng mạnh như mây chuyển!
Êm như gió thoảng! Tinh như sương!
Đầm như mưa sa, lạnh như tuyết!
Chẳng hay văn sĩ tên họ ǵ?
Người ở phương nào, ta chưa biết".
- "Dạ, bẩm lạy Trời con xin thưa
Con tên Khắc Hiếu họ là Nguyễn
Quê ở Á Châu và Địa cầu
Sông Đà núi Tản nước Nam Việt".
Nghe xong Trời ngợ một lúc lâu
Sai bảo thiên tào lấy sổ xét.
Thiên tào tra sổ xét vừa xong
Đệ sổ lên tŕnh Thượng đế trông
- "Bẩm quả có tên Nguyễn Khắc Hiếu
Đày xuống hạ giới v́ tội ngông".
Trời rằng: "Không phải là Trời đày,
Trời định sai con một việc này
Là việc "thiên lương" của nhân loại,
Cho con xuống thuật cùng đời hay".
- "Bẩm Trời, cảnh con thực nghèo khó
Trần gian thước đất cũng không có
Nhờ Trời năm xưa học ít nhiều
Vốn liếng c̣n một bụng văn đó.
Giấy người mực người thuê người in
Mướn cửa hàng người bán phường phố.
Văn chương hạ giới rẻ như bèo
Kiếm được đồng lăi thực rất khó.
Kiếm được thời ít, tiêu thời nhiều
Làm măi quanh năm chẳng đủ tiêu.
Lo ăn lo mặc hết ngày tháng
Học ngày một kém tuổi ngày cao
Sức trong non yếu ngoài chen rấp
Một cây che chống bốn năm chiều.
Trời lại sai con việc nặng quá
Biết làm có được mà dám theo".
Rằng: "Con không nói Trời đă biết
Trời dẫu ngồi cao, Trời thấu hết
Thôi con cứ về mà làm ăn
Ḷng thông chớ ngại chi sương tuyết!"
Vâng nhời Trời dạy, lạy xin ra
Trời sai Khiên Ngưu đóng xe tiễn
Xe trời đă chực ngoài thiên môn
Chư tiên theo ra cùng tiễn biê.t.
Hai hàng lụy biệt giọt sương rơi
Trông xuống trần gian vạn dặm khơi.
Thiên tiên ở lại, trích tiên xuống
Theo đường không khí về trần ai.
Đêm khuya khí thanh sao thưa vắng
Trăng tà đưa lối về non Đoài.
Non Đoài đă tới quê trần giới,
Trông lên chư tiên không c̣n ai.
Tiếng gà xao xác, tiếng người dậy
Giữa sân c̣n đứng riêng ngậm ngùi
Một năm ba trăm sáu mươi đêm
Sao được mỗi đêm lên hầu Trời.
________________________________________
Hướng Về Hà Nội ( Tiếng hát Duy Trác)
[video=youtube;m9Qyo6OAggw]http://www.youtube.com/watch?v=m9Qyo6OAggw[/video]
Lục lọi măi trong Youtube mới tỉm ra bài này .
Đây cũng là một tuyệt phẩm mà người Hà Nội ưa thích .
" Hăy tin ngày ấy tôi về ...."
Tigon
Hà Nội Trong Thi Văn : Hà Nội - Yêu Nhớ
Khải Nguyên
Hà Nội - Yêu Nhớ
Chỉ ít phút nữa thôi
Ṿng xe anh lại thả lăn trên rộng dài con phố
Những con phố thân quen khi xa là nhớ
Hàng Đào, Hàng Lược, Hàng Gai...
Con phố Nguyễn Du chẳng ngắn, chẳng dài
Mùa thu qua nồng nàn mắt ai... hoa sữa
Con phố đón đưa một thủa
Giờ ướt nhèm trong mi mắt cay cay.
Hà Nội hôm nay thay áo mỗi ngày
Hà Nội trong anh - vẹn nguyên rất thật
Mỗi bận thả trôi giữa ḍng đời tất bật
Anh ngỡ thả hồn trong yêu nhớ mênh mang...
Hà Nội là đêm - ánh điện màu vàng
Hà Nội là hanh hao đường Cổ Ngư một chiều gió thổi
Hà Nội là em thả tóc nghiêng vai anh... bối rối
Hà Nội là sắc phượng đỏ màu cờ trong cái nắng ban trưa
Hà Nội là hồ Tây cho em ngắm dưới mưa
Hà Nội là con dốc thân quen mỗi chiều em đi về rất vội
Chầm chậm thôi em, con đường dù quen ṃn lối
Kẻo lỡ làng... xơ xểnh ngă... anh thương!
Hà Nội ơi, yêu nhớ vấn vương!
Yêu và nhớ, và thương cả khi có nhau giữa ḷng Hà Nội
Ít phút nữa thôi anh lại ngẩn ngơ giữa phố phường đô hội
Lại yêu nhớ cồn cào... chênh chao thế, Hà Nội ơi!