Phần 1. Chương 1: Tàn sát, khủng bố và đàn áp. -Nghịch biện và sự hiểu lầm về cuộc cách mạng Tháng Mười
.
Sau khi chủ nghĩa Cộng sản sụp đổ, cái huyền thọai về cuộc Đại cách mạng được coi là '' một sự kiện lịch sử không thể tránh được'' không c̣n giá trị ǵ cả. Cái mốc thời điểm 1917 nay chỉ c̣n là một sự kiện lịch sử b́nh thường. Rất tiếc là xă hội chúng ta chưa có sử gia nào sẵn sàng đứng lên phá vỡ cái huyền thoại của năm khởi đầu cho tương lai của dân Nga : Sống trong hạnh phúc hay nhận lấy thảm họa.
Một sử gia đương thời người Nga nhận định rằng các cuộc bút chiến về cuộc cách mạng 1917 sau 80 năm vẫn c̣n diễn ra.
Theo quan điểm của nhóm chủ trương tự do, cuộc cách mạng tháng 10 chỉ là cuộc đảo chánh . Một nhóm người cuồng tín, mặc dù không có cơ chế căn bản nào trong xă hội Nga vào thời đó, nhưng có tổ chức, đă khéo léo dùng bạo lực trấn áp một xă hội thụ động. V́ không hiểu được chiều sâu của xă hội và lịch sử, nhiều người, trong đó có các sử gia , giới trí thức và những người lănh đạo nước Nga hậu Cộng sản đă đánh giá cuộc cách mạng tháng 10 như là một bước đi lạc hướng của một xă hội Nga phong phú , cần cù và đang tiến trên con đường dân chủ.
Một nhóm khác, gồm các thành phần ưu tú, một giai cấp được ưu đăi dưới thời Xô Viết, cương quyết đoạn tuyệt với cái gọi là '' dấu ngoặc quái đản chủ nghĩa Xô Viết'', thể hiện dưới chiêu bài giải phóng xă hội. Thành phần này đă tỏ ra hối hận trong suốt thới kỳ '' đổi mới '' [ 1985-1991] ở Nga, khi họ biết được sự thật vô cùng đau đớn đă xảy ra dưới thời Staline.
Nếu cuộc đảo chính năm 1917 do những người Bônsêvich chủ xướng, được coi như là một tai nạn, th́ chính nhân dân Nga là nạn nhân .
Với nhận định này, những nhà viết sử Liên Sô đă cố gắng giải thích cuộc cách mạng tháng 10 năm 1917 là kết quả hiển nhiên của một sự kiện có thể tính trước, phải xảy ra. Nó nằm trong lịch tŕnh giải phóng của khối đông dân chúng cùng với ư thức chủ nghĩa Bônsêvich.
Do cách thay đổi các từ, những nhà viết sử đă biến các cuộc bút chiến về biến cố 1917 trở thành một sự kiện lịch sử hợp pháp của chế độ Sô Viết. Nếu quả thật cuộc Đại cách mạng tháng 10 có nhiệm vụ hoàn thành lịch sử, biểu tượng cho một thông điệp giải phóng các dân tộc trên thế giới, th́ nó phải chống lại những sai lầm do Staline gây ra. Ngay nay, chế độ Sô Viết đă sụp đổ, chứng tỏ tính cách '' bất hợp pháp '' của cuộc cách mạng tháng 10.
Biện chứng Mát Xít trở thành tầm thường. Nói theo luận điệu Bônsêvich, biện chứng Mat Xít bị ném vào thùng rác lịch sử. Tuy vậy, cũng giống như cái sự sợ hải, cái kư ức tầm thường vẫn c̣n đeo dai dẵn bên người, bên trời Tây nhiều hơn ở Liên Bang Sô Viết cũ.
Nếu chúng ta không chọn hai khuynh hướng tự do và Mát Xít th́ sẽ có khuynh hướng thứ ba. Khuynh hướng này đặt ư thức hệ lịch sử ra ngoài cuộc cách mạng. Họ cho rằng đó là cuộc nổi dậy của một nhóm nhỏ quần chúng.
Trong số rất nhiều câu hỏi được đặt ra về năm 1917, các sử gia đă bác bỏ những sơ đồ đơn giản của trường phái tự do.
Chính sách '' quân sự hoá nền kinh tế'' có liên hệ ǵ đến việc đế quốc Nga tham đự vào cuộc thế chiến thứ nhất. Phải chăng hiện tượng bạo lực xă hội là môi trường phát sinh bạo lực chính trị , và từ đó chống lại xă hội ? Tại sao , nếu cho rằng đó là cuộc cách mạng quần chúng có tính cách sâu rộng, lại có thể để cho một nhóm nhỏ người độc tài, nhiều tham vọng lănh đạo ?
Ngược thời gian, nghiên cứu các công tŕnh sử liệu tranh chấp về quan điểm, chúng ta có thể coi cuộc cách mạng tháng 10 là tụ điểm của hai phong trào. Một phong trào có chuẩn bị kỹ lưỡng để nắm lấy chính quyền do một đảng phái có tổ chức, có hệ tư tưởng chủ động. Cuộc cách mạng xă hội đă diễn ra theo nhiều giai đoạn và dưới nhiều h́nh thức khác nhau. Khởi đầu là cuộc khởi nghĩa của nông dân. Đó là một tập hợp đông đảo của các tầng lớp nông dân sống ở miền quê, có nguồn gốc lâu đời trong lịch sử Nga. Không những họ chống đối giai cấp địa chủ mà c̣n phẫn nộ với những người ở sống trong thành phố, những người sống bên ngoài nông thôn và những người tham gia vào chính quyền.