Xin các bạn đừng mắc mưu VC
[QUOTE=Le Thi;105525]Quốc ca bao nhiêu chục năm đi vào tim óc người Việt Quốc Gia tức là người Việt biết tôn trọng và có trách vụ đối với gia đ́nh và tổ quốc của ḿnh .
Bàn đến việc sửa đổi là va chạm đến tôn nghiêm của biểu tượng này , nhứt là ở thời điểm hiện tại .
Trước đây , quốc hội lập pháp VNCH từng thảo luận vấn đề nói trên nhưng sau đó kết luận giử nguyên với nhiều lư do được phổ biến rộng rải trên truyền thông và mọi người đều hài ḷng không ai nhắc đến ...
Xin các bạn đừng mắc mưu Vc .[/QUOTE]
Chị Lê Thi hoàn toàn đúng !
Những người vượt thoát khỏi VN trong chuyến hải hành của Hạm Đội HQ/ VNCH đă tất cả oà khóc khi cất lên tiếng hát " Này Công Dân ơi ..." , mà chúng tôi tưởng đó là lần cuối , khi hạ cờ VNCH trước lúc đoàn tàu tiến vào căn cứ Subic Bay / Phi Luật Tân . Mỗi câu hát là một tiếng nức nở . Có ai trong diễn đàn này chứng kiến giây phút đó nữa không ?
Mất hết của cải , danh vọng , thân nhân khi phải ra đi , nhưng không bàng hoàng khi phải hát lên bài Quốc ca một lần cuối .
Phải đây là Paltalk , Tigon sẽ kể cho quư vị nghe , nhưng đây là bàn phím , Tigon không gơ nổi hết câu chuyện . Chỉ có thể nói là , trong suốt cuộc đời , giây phút ấy như ăn sâu vào trong tiềm thức , như một lời nhắc nhở , đă ra đi trong nhục nhằn , phải có ngày trở về vinh quang , không lo sợ như những tên Vịt Kều bợ đỡ Việt Cộng .
Ngày nào c̣n chế độ độc tài CS , Tigon tôi sẽ không về , dù rất nhớ quê hương , nhớ Saigon- Hà Nội đến tê tái .
Tigon
Tiếng me ru từ lúc nằm nôi.
Đối với người sinh trưởng ở miền Bắc là :
Cái ngủ mày ngủ cho lâu
Mẹ mày đi cấy đồng sâu chưa về.
Đối với người sinh trưởng ở miền Nam là :
Chí dầu cầu ván đóng đinh
Cầu tre vắt vẻo dập d́nh khó đi.
Ngày ấy sang tháng khác tai đứa trẻ miền Nam hay Miền Bắc ngảy nào cũng nghe như thế.
Nó nhập tâm và trở thành bất diệt trong ḷng đứa trẻ. Không một sơn phết nào, ngôn từ nào mà có khả năng hoán chuyển, thay đổi hay huỷ diệt nó.Cây có cội, nước có nguồn. Đó là lư tưởng thiên nhiên tự h́nh thành trong đời sống của con người.
Theo ư kiến một số người, quốc Kỳ và Quốc ca có giá trị và độc nhất trong thời gian người đó phục vụ dưới lá cờ đó. C̣ thế thội.
Moị bàn căi đều vô giá trị và mang đến kết quả ngược thả.m hại.
Lời Mẹ Ru ( Mẹ Việt Nam )
Như Vân Nương tŕnh bày bên trên , bản quốc ca đă được nghe và hát quen thuộc như lời mẹ ru.
Do đó , khó mà thay đổi , ít nhất là đối với thế hệ hiện tại .
Trong tương lai , theo trào lưu tiến hóa của nhân loại , chủ nghĩa và chế độ Cộng Sản sẽ bị thoái hóa .
Lúc đó , thế hệ mới có lẽ sẽ chọn cho tổ quốc của họ một bài Quốc Ca mới , qua một sự tuyển chọn nào đó , có thể là một bài mới sáng tác , cho hợp với hoàn cảnh , thực trạng và thời gian khi ấy .
Nhưng Quốc Kỳ th́ chắc là không cần thay đổi : màu da vàng của người VN cuộn tṛn 3 phần Huế / Saigon / Hà nội với gịng máu đỏ chảy dài trong huyết quản . C̣n ǵ ư nghĩa hơn .
Cờ VNCH không giống ( không bắt chước ) quốc kỳ của bất cứ quốc gia nào ( Cờ VC bắt chước cờ Trung Cộng )
[CENTER][IMG]http://i43.tinypic.com/4qip39.jpg[/IMG][/CENTER]
tigon
Nửa đêm thức giậy trông trời
"Nửa đêm thức giậy trông trời
Ngôi sao phương bắc đă rời sang đông"
Đó là hai câu thơ kết thúc một truyện ngắn đang trong một tờ báo xuân,
cách đây mấy chục năm rồi với tựa đề "Ông Già Chém Đá".Ông Già Chém Đá ấy chính là ông Tôn Thất Thuyết, nhân vật lịch sử dưới triều Nguyễn. Sau khi mưu đồ phục quốc không thành TTT lưu vong sang Tàu. Tuổi càng ngày càng già, TTT lấy viêc uống rượu và chém đá làm nguồn vui độc nhất. Tác giả truyện đó h́nh như là GS Nguyễn Sĩ Tế (tôi không chắc).
Nhắc truyện này, tôi muốn nói tới tuổi già cho thân phận lưu vong, t́nh người, và tinh thần duy tân.
Lớp người Việt tị nan bây giời chắc có rất nhiều người như TTT nhưng chắc chắn cấp tiến ơn ông TTT lắm chứ.
Về t́nh người th́ chắc vẫn y chang :
đạp cổ kính ra t́m lấy bóng, xếp tàn y lại để dành hơi, hay là tao khang chi thê bất khả hạ đường. Quằn quại ngậm ngùi thương tíếc cho đồng đội, hay đồng bào cả hai phía .
Điền h́nh là cuốn hồi kư của nhà văn Phan Lạc Tiếp mới xuất bản: MỘT THỜI OAN TRÁI.