Quyền được chết ; và luật định ra sao ??
Nói đến chuyện " quyền được chết này, nmq xin đơn cử một ca trong nhiều ca mà Bv thường gặp đó là; có một cặp vợ chồng VN đă già lăo, cụ ông ngoài 90 cùng cụ bà ngoài 80,tỵ nạn Canada 1982 có con dâu, con rể mà ở xa( khắc khẩu với con dâu, ghét con rể), gần bên chỉ có vài ngụi cháu họ. T́nh trạng tài chánh th́ cả hai Cụ sống nhờ xă hội.
Cụ ông lâm trọng bịnh trước.. thuốc men nằm trong Bv rồi nhà dưỡng lăo cũng đă hơn 5 năm. Nay bịnh chuyển nặng, Y sĩ trông coi dưỡng lăo chuyển lên Bv, Bv cũng chê và cho về đợi chết.
Thế nhưng không chết được, không thân nhân hầu hạ mà tính cụ th́ khó, phải ăn bánh cuốn nhân thịt mà nước mắm có cà cuống.. hay ăn phở tái gầu có đủ cả rau sống giá chụm và ớt chanh tươi..phải phục dịch đúng cách hàng tuần như vậy, cụ bà nay cũng vào nhà dưỡng lăo theo cụ ông..Y tá, bs đến gần chăm sóc.. cụ ông chửi thậm tệ, cứ thế.. Cụ ông lại tiếp tục leo lét thêm gần 5 năm nữa.. đến nỗi con cháu ở xa chúng không muốn về nữa v́ đường xa mà cắt phiên nhau về.. bỏ cả làm ăn để về "báo hiếu" nên chúng cũng ít về. Nhà dưỡng lăo cùng đành cố gắng nuôi hai Cụ.
Đến khi sức đă kiệt cụ ông lâm vô cơn mê sảng, lại truyền nước biển lại truyền ống nuôi để giữ cho Cụ sống ngắc ngoải.. cụ bà nuôi cụ ông giờ này cũng suy sụp luôn.. người quen lại thăm cả hai đă không c̣n nhận ra ai với ai.. cho đến lúc cụ ông lâm vô cơn đau cận tử.. cụ rên la.. cụ kêu réo.. và bs quyết định cho dùng morphine để cho Cụ bớt đau.. V́ c̣n tiếp thuỷ dịch nuôi cái xác phàm nên chưa dứt được.. cuối cùng phải mời gọi thân nhân đến và thân nhân phải kư nhận cho phép rút ống tiếp dinh dưỡng..cụ bà cố chăm sóc cho cụ ông, rút cục cụ bà ra đi trước, nhẹ nhàng.
C̣n cụ ông vẫn tiếp tục sống leo lét, tuy không la hét nhưng lập bập muốn nói mà không thành tiếng.. morphine cứ 30 phút hay hơn lại chích tiếp cho êm cơn đau.. cả hai tuần sau cụ ông mới đi sâu vô cận tử.. thoi thóp.. lại tiếp thêm cũng gần hai tuần nữa th́ cụ ông mới trút hơi thở cuối củng( thật khó chết) giă từ thế gian.
Y tế bên này chăm sóc tận t́nh, không phân biệt. C̣n như con cháu, sự đau đớn, bệnh hoạn của người thân nhất cứ kéo dài như vậy, nếu không chăm nom th́,bị kết tội bất hiếu. Mà lui tời chăm lo th́ từ bên Washington qua đây, ở lại chăm nom.. đi về cũng phải cả tuần ( ngày đi, ngày về và thăm lo ít là 5 ngày), sức nào ?? tiền của đâu mà trang trải ,mà đă hơn 10 năm như vậy, quả là khó khăn kiệt quệ v́ công ăn việc làm, hao ṃn sức khoẻ dễ gây bịnh tật chỉ v́ báo hiếu, có đành tâm vậy hay không ? .
Hai người con của Cụ nay đă bán cả căn nhà đang ở để lấy tiền chi tiêu.. 3 cháu đang học phải bỏ học đi làm thêm để duy tŕ sự sống của gia đ́nh..
nmq theo dơi câu truyện này v́ nmq quen với palliative. Tuy nhiên trường hơp của dân da vàng nó nhiêu khê hơn dân da trắng nhiều lắm v́ da trắng họ có tài sản, họ cho các hội thiện rất nhiều, lót đường cho sự chăm sóc về già. C̣n không, gia đ́nh và thân nhân của họ quyết định chóng vánh và dứt khoát nên đễ xử trí hơn.
Theo nhân xét, một người cao niên nên có một tài khoản dự trữ cho cuộc đời, một khi bước vô nhả dưỡng lăo, thí dụ như có khoảng 30 ngàn tiền trong két(để chi cho phục dịch cho # 10 năm) cộng tiền già ( nhà nước cho) khoảng 700/ tháng th́ coi như căn bản # 1000/tháng cho một bô lăo là giá hạng bét, để có một sự chăm sóc trên mức luật y tế chút síu. C̣n tiền đám tang cũng phải có dụ trữ khoảng 20 ngàn nếu như không có bảo hiểm nhân thọ bao dàn. Chi phí cho một đám tang hoả thiêu cũng sấp sỉ 12ngàn.
C̣n ẩm thực, theo ư riêng th́ nên ăn theo các nguời cùng chung sống trong nhà dưỡng lăo, không nên bày đặt đ̣i hỏi phảỉ phục dịch, bồi dưỡng như c̣n sống ở quê nhà thời xưa được nữa .
Tất cả những truyện ở trên nhờ lượm lặt đươc, nay gơ lên để cùng bàn luận không ngoài ư giúp các bô lăo hiểu thêm về những ǵ liên quan đến cái xác phàm bỏ lại phía sau ./.