Ổn định và bành trướng quốc gia
1/ Chế độ đại nghị Tây phương:
Như tôi đă khẳng định th́ bầu cử chỉ có thể chọn 1 lần. Nghĩa là dân nếu có 100 yêu cầu với Chính phủ, đảng A đáp ứng được 60, B được 50, vậy A sẽ thắng bầu cử. Như vậy, lời hứa của Đảng phái nào cao hơn th́ dân sẽ chọn, cho dù họ thực sự làm được như lời họ hứa trước dân th́ cũng chỉ thoả măn 1 phần. Dân chỉ có thể chọn Tổng thống/ Quốc hội mà họ cho rằng tốt hơn cho họ chứ không bao giờ đạt được điều tốt nhất duy nhất 1 lần, nếu chọn sai th́ đến lượt sau chọn lại.
Trong khi điều tôi muốn nói về 1 Chính phủ của Khổng Nho phải là dân can thiệp vào được hết 100 điều mà họ muốn, can thiệp trực tiếp chứ không gián tiếp thông qua đại diện.
2/ Tôi đă khẳng định nhiều lần, Chính phủ đúng nghĩa Khổng Nho chưa từng tồn tại trên thế giới này, tất cả h́nh thức phong kiến Á Đông đều không phải.
---------------------------------------
Một quốc gia trước hết cần sự ổn định, Nhà nước Văn Lang của các vua Hùng xưa đă đạt được điều này ( không tranh căi lịch sử). Nhưng mô h́nh của nó không đủ sức để tạo nên 1 quốc gia hùng mạnh đủ sức bảo vệ lănh thổ và bành trướng lănh thổ. Trước đây, mở rộng lănh thổ luôn là tiêu chí, là mục tiêu hàng đầu của phát triển quốc gia ( ngày nay là gia tăng ảnh hưởng quốc tế). Thấy được chế độ Nhà nước "nhu" phương Nam tuy tạo đưọc sự ổn định, an b́nh trong nước nhưng không thể chống trọi nổi quy luật của thời đại ( quy luật xă hội chứ không phải quy luật tự nhiên) nên Khổng Tử đă kết hợp Pháp trị phương Bắc với Nhân trị phương Nam để tạo ra 1 quốc gia hùng mạnh, ổn định và phát triển liên tục. Chính nền tảng này đă tạo điều kiện cho Hán tộc Trung Hoa bành trướng và đồng hoá được các dân tộc xubg quanh tạo ra TQ ngày nay ( diện tích gấp nhiều lần 2500TCN). Thể chế này cho phép đặt quyền lợi quốc gia lên trên dân tộc, chính điều này tạo điều kiện cho người Măn chỉ chiếm 10% dân số đă cai trị được TQ gần 300 năm để rồi sau này bị chính Hán tộc đồng hoá. Tầm nh́n của Khổng Tử vượt xa hơn hẳn người thời đó lẫn hiện tại, đây là tinh thần quốc tế đúng nghĩa: [COLOR="navy"][B]Quốc gia - Dân tộc[/B][/COLOR].
Tôi nói thẳng ra thế này, nếu VN trở thành khu tự trị của TQ mà phát triển, dân chủ gấp 10 lần hiện tại th́ tôi chọn làm con dân TQ. Nhưng tôi biết chắc rằng điều này sẽ không đạt được trong thực tế, TQ chiếm VN chỉ làm dân Việt đau khổ, nghèo đói gấp 100 lần hiện tại mà thôi. Chính quyền Trung Cộng không học được điều ǵ từ Khổng Nho cả.
---------------------------------------
Để làm rơ những bài viết tôi nêu, xin đưa ra các khái niệm:
- [COLOR="navy"]Dân chủ[/COLOR]: sự kiểm soát quyền lực Nhà nước của nhân dân.
- [COLOR="navy"]Quân chủ[/COLOR]: sự thống nhất Nhà nước với nhân dân.
- [COLOR="navy"]Quốc gia[/COLOR]: lănh thổ của cộng đồng người chung văn hoá, hoà hợp với nhau.
- [COLOR="navy"]Dân tộc[/COLOR]: cộng đồng người đang, đă từng ( kể cả con cháu vài đời của họ) sống, gắn bó với quốc gia ( ví dụ: người Việt là tất cả những 87 triệu người trong nước và hơn 3 triệu người đă sống ở VN và con cháu của họ).
- [COLOR="navy"]Nhà nước[/COLOR]: tổ chức cao nhất điều hoà các quan hệ xă hội của quốc gia với quyền lợi nhân dân lên hàng đầu.
Xin mượn danh tiếng Dr_Tran mà quang cáo cho Binh pháp Tôn Tử ( không xin phép )
[QUOTE=Dr_Tran;49041]
Gần đây West Point cho dạy Binh pháp Tôn tử.
Cần, nhưng chưa đủ.
Phải đọc ít nhất 3 bộ khác: Đông Chu Liệt quốc, Hán Sở Tranh hùng, Tam Quốc chí.
Hồi nhỏ, tôi "bị" ba tôi biểu phải đọc 3 bộ này, cho đến gần thuộc ḷng.
Hồi đó tôi ham chơi, khoái đọc Phong thần, Tôn Ngộ không.
Ba tôi nói: 2 bộ đó là tṛ chơi, 3 bộ kia sẽ giúp con sống cả đời.
Sau này thấy đúng vậy, CSVN dùng rất nhiều chiêu độc học trong đó ra.
Nay tôi cũng dùng nhiều mưu kế trong đó, có phát triển thêm, để đánh KT CSVN xiểng liểng vài tháng nay.
Mỹ không học 3 bộ này, th́ không thể nào đánh lại TQ, v́ TQ c̣n cao hơn CSVN nhiều.
Nói thiệt, thử cho đánh trận giả, 100 ngàn lính Mỹ đánh 5 ngàn VC.
Tôi chắc chắn 100 ngàn lính Mỹ THUA, nếu 2 bên có cùng số súng đạn, xe tăng.
C̣n đánh TQ th́, haha, 100 ngàn lính Mỹ không chắc đánh lại 1000 lính TQ.
Uncle Sam chỉ có thể đánh nguyên tử.
SEAL Team 6 chưa chắc đánh lại Đặc công TQ đâu, vơ thuật chắc chắn THUA.
[/quote]
Đọc thêm 3 bộ là để hiểu rơ ư tưỏng, tư tưởng, nội dung mà Binh pháp Tôn Tử truyền đạt để vận dụng sáng tạo, phát triển thêm.
Từ đây tôi làm rơ thêm rằng topic "Thoát Á luận" của Tran thực ra phải hiểu là [COLOR="blue"]thoát khỏi những cái hủ lậu của Á châu[/COLOR] , v́ chính bản thân Tran cũng học hỏi những cái hay của Đông Á ( chính xác là TQ) qua Binh pháp Tôn Tử và các tác phẩm liên quan.
Vài nét về Chính phủ Quân chủ
Chính phủ Quân chủ gồm quân vương và các quan viên cao cấp ( kẻ sĩ đạt tầm trị quốc) đứng đầu là các chính trị gia. Họ tập hợp thành 1 khối thống nhất, ngoài chính trị gia th́ các quan viên khác đều theo những chuyên môn riêng ( tương đương Bộ trưởng) và không phân phe phái, không cần đảng phái, đường lối. Họ họp hàng ngày ( y như thiết triều thời xưa) và công khai hoàn toàn trước dân ( mọi hành động, lời nói đều được truyền h́nh trực tiếp đến dân ). Như vậy, mọi lời nói và tương quan hành động của Chính phủ đều được tất cả người dân quan sát rơ ràng, đầy đủ; mọi vấn đề xă hội đều được thành viên Chính phủ tŕnh bày rơ ràng, đầy đủ và kịp thời ( chứ không phải 3 phút chạy lời như cái Quốc hội VN này ).
Sẽ có người thắc mắc rằng như thế sẽ lộ thông tin bí mật quốc gia hay ngoại quốc sẽ nắm quá rơ t́nh h́nh Chính phủ. Vấn đề này sẽ được giải quyết bằng [COLOR="navy"][B]thuật[/B][/COLOR], chính v́ vậy mọi thành viên Chính phủ đều phải tinh thông pháp thuật.
Phần sau sẽ tŕnh bày cụ thể về hệ thống Pháp, Thuật, Thế và thể chế kiểm soát Chính phủ từ dân.
Kinh tế: Giá trị và giá cả
Đó là 1 trong 3 quy luật của kinh tế thị trường. Chính bởi quy luật này được vận hành theo chiều hướng xấu làm nên nguyên nhân sâu xa, căn bản cho phân hoá giàu nghèo, tạo nên mọi bất công xă hội.
Vậy xấu là thế nào? Đó chính là khoảng cách ngày càng lớn giữa giá trị sản phẩm và giá cả. Các nước phát triển hiện tại đều có sự chênh lệch này lớn hơn hẳn đang phát triển, nên các nước đang phát triển lại phải cố đuổi theo giá cả này. Tăng trưởng kinh tế là ch́a khoá phát triển quốc gia và phát triển con người. Thế nhưng thay v́ chỉ tập trung gia tăng số lượng, chất lượng để tạo giá trị cho sản phẩm th́ nay họ lại muốn tạo giá cả vượt xa giá trị qua các khái niệm: thương hiệu, PR, cung - cầu, ... Điều đó la lối đi sai lầm của kinh tế Tư bản tạo ra, mà các nhà CNXH tiêu biểu như Mác nhận thấy bề ngoài mà t́m không ra nguyên nhân chính của vấn đề ( Mác chỉ giá trị thặng dư ). Giá cả chênh lệch tạo nên chênh lệch giữa nơi sản xuất trực tiếp ( người lao động, công - nông dân) và nơi trao đổi, buôn bán ( nhà tư bản) từ đó phân hoá giàu - nghèo.
Xưa các Nho gia tài năng đă nh́n ra được vấn đề, nên mới xếp: Sĩ - Nông - Công - Thương với Sĩ là giới hoạch định chính sách, nông - công là người lao động ( thời này nông dân là chủ yếu) và thương sau cùng. Họ đề xuất các biện pháp hạn chế thương, tức hạn chế chênh lệch giá trị - giá cả nhằm tạo công bằng xă hội.
Thế nhưng nó chỉ hữu hiệu trong khu vực mà chính sách này áp dụng triệt để và không bị tác động từ bên ngoài. Khoa - kĩ phát triển, tạo nên toàn cầu hoá giao thương, các quốc gia, khu vực không có chính sách này tác động vào kinh tế của khu vực chính sách khiến nó không thể trụ vững và sụp đổ. V́ thế, chính sách này muốn áp dụng thành công phải được áp dụng rộng khắp TG. Để đạt điều này cần 1 trong 2 điều kiện:
- Nhận thức kinh tế của các quốc gia lên tầm cao mới ( ít nhất phải 50 năm nữa).
- Quốc gia chính sách trở thành bá chủ toàn cầu.
-------------------------------------------------------------------------
Bàn thêm về sự ra đời và phát triển của CNCS Mác.
Mác, lúc 30 tuổi, chỉ ra Giá trị thặng dư là cái phần dôi ra do công lao động của công nhân bị tư bản cướp trắng. Từ đó đến nay, không ai phủ nhận điều này, các nhà tư bản đă lợi dụng điều này mà giải quyết mâu thuẫn bằng cách lấy cái gọi là giá trị thặng dư đó, chia bớt 1 phần cho Công nhân, khiến họ thoả măn là xong. Chính Mác đă giúp họ giải quyết sự bế tắc trong kinh tế tư bản của họ, v́ thế, Cn MÁc được truyền bá mà không bị ngăn cấm mạnh mẽ, không có bất cứ phản biện nào từ phía tư bản.
Nay, tư bản họ kêu đă giải quyết mâu thuẫn, thế nhưng, chênh lệch giàu - nghèo vẫn c̣n đó, không hề suy giảm. Cái khác là do phát triển khoa - kĩ, nhất là công cụ sản xuất, đă giúp tăng giá trị sản phẩm, dẫn đến tăng giá cả, và cả công nhân lẫn tư bản đều lợi. Công nhân không cần đấu tranh, tư bản không cần bóc lột sức lao động dă man nữa.
Nhưng như tôi đă nói, cách giải quyết này chẳng khác nào bơm bong bóng, lúc đầu th́ thấy rất tốt, không thấy khiếm khuyết ǵ, đến lúc bóng nổ th́ mới thấy, v́ chúng ta đứng trong quả bóng này mà tự bơm. Tôi chỉ ra thẳng, kinh tế tư bản tạo ra chênh lệch giàu - nghèo, là từ [COLOR="blue"][B]chênh lệch giá cả với giá trị[/B][/COLOR]. Giá trị tăng, giá cả tăng theo; giá cả tăng, giá trị vẫn dặm chân tại chỗ. Đằng nào, người hưởng lợi từ giá cả, các nhà tư bản vẫn hưởng lợi. Nhưng giá trị này từ đâu ra, chính là từ bộ phận lao động. Xét về vĩ mô quốc tế, quốc gia phát triển như Mỹ là nhà Tư bản hưởng lợi từ giá cả, th́ quốc gia nghèo đói, đang phát triển như Phi châu, VN là người lao động tạo ra giá trị. Khi mà các quốc gia mới nổi, đặc biệt TQ, hùng mạnh, cạnh tranh thị trường giá trị, tức nơi tạo ra giá trị, với các quốc gia đă phát triển, đến mức, nguồn cung giá trị không đáp ứng nổi yêu cầu của nguồn cầu giá cả th́ [COLOR="red"][B]HỆ THỐNG KINH TẾ TƯ BẢN SỤP ĐỔ[/B][/COLOR].