Những người yêu nước và những kẻ… muốn làm người Hán
[CENTER][IMG]http://i53.tinypic.com/2emq0yf.png[/IMG][/CENTER]
.Theo dơi các cuộc biểu t́nh yêu nước, chống Trung Quốc gần đây tại Việt Nam, một người bạn tôi thốt lên: “Tao thấy nhục, khi làm người Việt Nam, khi cả dân tộc Việt Nam phải chấp nhận có một nhà nước như vậy, tại sao không nh́n vào Philipnes mà thấy xấu hổ?”.
Vâng, bạn thấy nhục, tôi thấy xấu hổ và đau đớn, những người dân Việt Nam căm phẫn khi những người yêu nước bị chính nhà nước Việt Nam đạp vào mặt khi biểu lộ ḷng yêu nước của ḿnh.
Tổ quốc Việt Nam không của riêng một đảng, một phe phái, tôn giáo nào là câu nói của một Thủ tướng Cộng sản Việt Nam, ông Vơ Văn Kiệt nói ra sau khi đă nghỉ hưu, được coi như một sự nhận thức lại của một người cộng sản.
Nhưng, chỉ là sau khi ông ta đă nghỉ hưu và chỉ là một tiếng nói vuốt đuôi khi hết quyền lực sau những năm tháng tung hoành ngọn giáo bạo lực trên đầu dân tộc.
Đàn em Vơ Văn Kiệt vẫn ngang nhiên coi lănh thổ này, Tổ Quốc này, đất nước và dân tộc này là món chiến lợi phẩm của riêng họ.
Lănh thổ thiêng liêng của cha ông chúng ta đă được xây đắp nên bằng núi sông, xương máu của biết bao thế hệ người Việt Nam, nay trở thành miếng mồi béo bở cho một nhóm người mang danh đạo đức, văn minh… bí mật mặc cả, bí mật kư kết… và kết quả là vào tay bọn giặc truyền kiếp của dân tộc.
Những người dân Việt Nam yêu nước, lẽ ra phải đứng lên chiến đấu với ngoại xâm bành trướng để bảo vệ lănh thổ, th́ giờ đây lại phải “chiến đấu” với ngay chính cái gọi là “nhà nước” Việt Nam “của dân, do dân và v́ dân”?
Một nhà nước, lẽ ra phải kêu gọi toàn dân phát huy đoàn kết trước hiểm họa ngoại xâm, trái lại đă bắt bỏ tù, trấn áp và bây giờ là “đạp vào mặt” nhân dân, những người yêu nước, tiếp tay cho kẻ thù dân tộc.
Vậy, ai là giặc, ai là ta? Ai là phản động và ai là người yêu nước? Ai đă chống lại Tổ Quốc, chống lại nhân dân? Những câu hỏi đó, chỉ cần nh́n những cuộc biểu t́nh chống Trung Quốc vừa qua,ai cũng hiểu.
Điểm lại vài khuôn mặt “yêu nước” và tự hào dân tộc của người cộng sản gần đây, chúng ta thấy ǵ?
Nh́n kỹ những người đi biểu t́nh thời gian qua, tịnh không thấy những kẻ đă to mồm nhất trên báo chí, truyền h́nh về “ḷng yêu nước”, về “tự hào dân tộc”… khi yếu tố này được nhà cầm quyền dùng cho mục đích nào đó.
C̣n nhớ, khi Tổng Giám mục Giuse Ngô Quang Kiệt, giữa Ủy Ban nhân dân TP Hà Nội đă nói những lời từ đáy ḷng của một người day dứt với vị thế đất nước: “…chúng tôi xin nhắc lại, chúng tôi rất mong muốn xây dựng một khối đại đoàn kết dân tộc. Chúng tôi đi nước ngoài rất nhiều, chúng tôi rất là nhục nhă khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam đi đâu cũng bị soi xét, chúng tôi buồn lắm chứ, chúng tôi mong muốn đất nước ḿnh mạnh lên. Làm sao như một anh Nhật nó cầm cái hộ chiếu là đi qua tất cả mọi nơi, không ai xem xét ǵ cả. Anh Hàn Quốc bây giờ cũng thế. C̣n người Việt Nam chúng ta th́ tôi cũng mong đất nước lớn mạnh lắm và làm sao thật sự đoàn kết, thật sự tốt đẹp, để cho đất nước chúng ta mạnh, đi đâu chúng ta cũng được kính trọng”.
Thế nhưng, câu nói đó đă bị đảng chỉ đạo cắt gọt thành: “Chúng tôi ra nước ngoài nhiều và cảm thấy rất nhục nhă khi mang cuốn hộ chiếu Việt Nam”.
Chỉ chờ có thế, dàn báo chí nô lệ CSVN dưới cây gậy chỉ đạo của đảng đă lập tức “như đàn chó đói chực chồm miếng ăn” – (Thơ Tố Hữu) – cùng nhau tru lên những điệu ai oán, man dại về ḷng tự hào dân tộc, về vị thế của đất nước Việt Nam nhằm đánh hội đồng một người yêu nước.
Đây là một tṛ lưu manh đểu cáng thuộc hàng điển h́nh, sau này sẽ được đưa vào sách vở để minh họa cho sự đểu cáng của báo chí Việt Nam dưới sự lănh đạo sáng suốt của “đảng ta”.
[CENTER][IMG]http://i55.tinypic.com/1zxxqx4.jpg[/IMG][/CENTER]
Trần Đăng Tuấn, người viết bài "gửi ông không muốn làm người Việt" nhưng hắn lại muốn làm người Hán?
Quan chức cộng sản, từ cấp cao nhất là Nguyễn Tấn Dũng, kẻ đă từng đến Ṭa TGM Hà Nội với những lời hứa hẹn ngọt ngào, chẳng mấy chốc đă trở mặt để “lên án” sự xúc phạm đất nước. Nhưng rồi bộ mặt thật chẳng giấu được ai khi chính ông ta đă bằng mọi cách xúc tiến việc dâng mái nhà Tây Nguyên cho kẻ thù truyền kiếp của dân tộc qua dự án Bauxite với câu nói nổi tiếng: “Đây là chủ trương lớn của đảng, dù có phản đối vẫn làm”. Đằng sau sự hăng hái đó của ông Thủ tướng, là con số 150 triệu đôla mà giới thạo tin nắm được đă vào túi ông ta?
Trong cái đám hội đồng tranh nhau cắn xé con mồi đó là những “nhà báo, nhà khoa học…” với đầy đủ nhăn mác loạn xà ngầu hung hăng chửi bới như Trần Đăng Tuấn, Nguyễn Năng An…
Trần Đăng Tuấn, một Phó TGĐ Đài truyền h́nh Việt Nam là một “chiến sĩ xung kích” trong số đó.
Nguyễn Năng An, người viết bài chửi bới TGM Ngô Quang Kiệt, ca ngợi đảng v́ đă xóa cho ông ta cái tội gian lận đưa con trai không đủ điểm vào Đại học Y khoa Hà Nội bị phát giác.
Trần Đăng Tuấn đă không ngại ngần viết lên những lời “tâm huyết” để “gửi ông không muốn làm người Việt” nào là: “Dân tộc này, đàn bà lúc gian khó nhất sống theo nguyên tắc: “Chồng ta áo rách, ta thương”, đàn ông phút tử sinh nói rằng: “Ta thà làm quỷ nước Nam!”. Rồi th́: “Hôm nay, người Việt ra nước ngoài được cầm quyển hộ chiếu Việt Nam trên tay là do cả sông máu Việt đă đổ ra, cả núi xương Việt đă chất chồng để có độc lập tự do. Có độc lập, tự do mới có công dân Việt, mới có hộ chiếu Việt”.
Vâng, đúng là “cả sông máu Việt đă đổ ra, cả núi xương Việt đă chất chồng”, nhưng khi đảng đă quyết định dâng cho Tàu, th́ cả “đàn yêu nước đó” đă câm miệng hến.
Đúng như Trần Đăng Tuấn đă nói: “Con chim làm bẩn tổ của ḿnh là con chim đáng kinh tởm”.
Nhưng, đáng kinh tởm và khốn nạn hơn, lại chính là những kẻ bán rẻ cái tổ của ḿnh cho thú dữ và có lẽ không có sự kinh tởm và khốn nạn nào bằng những kẻ đă ngang nhiên đạp vào mặt nhân dân yêu nước đang bảo vệ “cái tổ” của ḿnh.
Những ngày này, tuyệt nhiên không thấy những kẻ to mồm kêu gào kia tḥ mặt ra khỏi căn nhà của ḿnh vốn chồng chất của cải ḅn rút được từ mồ hôi và máu của nhân dân như Trần Đăng Tuấn, Nguyễn Năng An…
Những kẻ đó giờ đây trốn kỹ trong chăn, nấp kín trong buồng ngủ, hậu thuẫn và sẵn sàng nhảy xổ ra đánh hôi những người yêu nước được đảng “chiếu cố”.
Rồi sẽ có những lời lẽ sặc mùi lâm ly bi đát về t́nh yêu đất nước, quê hương, ḷng tự hào dân tộc… khi họ cần kích động, sử dụng để chống lại một người anh hùng, một người yêu nước, thậm chí là cả một tôn giáo.
Dàn đồng ca báo chí, cũng được lệnh câm miệng trước những hành vi tội ác này. Vậy ḷng yêu nước ở đâu nơi những tên giả nhân kia?
Hỡi ôi, cái gọi là “ḷng yêu nước và ḷng tự hào dân tộc” của họ.
Những hành vi gây hấn dọa nạt kiểu cướp cạn của Trung Quốc, những sự hèn hạ đến nhục nhă của nhà cầm quyền Việt Nam đă dẫn đến những cuộc biểu t́nh biểu thị ḷng yêu nước dù nhỏ nhoi, nhưng là cơ hội lớn để mọi người dân Việt Nam khắp nơi có điều kiện rơ rang hơn nhận chân được ai là người yêu nước Việt, ai là kẻ muốn làm Hán gian.
Ngày biểu t́nh chống Đại Hán lần thứ 8 tại Hà Nội 24/7/2011
Song Hà
Đơn yêu cầu xử lư kỷ luật đảng viên, cán bộ, chiến sĩ Công an phạm luật, đánh đập dân
Thưa quư vị bạn đọc
Nhân dân Việt Nam thuờng nghe “Đảng ta” rêu rao rằng: “Đảng ta là đạo đức, là văn minh” (Hồ Chí Minh) (sic). Câu nói đó như một khẩu ngữ quen thuộc mỗi lần “đảng ta” tự trào về ḿnh.
Đạo đức ở đâu? Văn minh chỗ nào?
Qua mấy chục năm “duới sự lănh đạo” sáng suốt của đảng, nhất là những năm gần đây, nguời dân Việt Nam đă hiểu đuợc những khái niệm ngược ở Việt Nam như thế nào. Những cán bộ, chiến sỹ luôn đuợc coi là “đầy tớ của dân” hầu hết là đảng viên” đảng cộng sản đă hành xử đạo đức, văn minh như thế nào với “ông chủ” của ḿnh? Điều này nhiều người hẳn không c̣n lạ và hầu như không khỏi bật cười mai mỉa khi nhắc đến điều đó.
Nhưng, một số đảng viên nghĩ sao, nhất là lớp đảng viên cao tuổi?
Mời quư vị đọc lá đơn của một đảng viên cộng sản tại Nha Trang, một người đă vào ḥan cảnh: “Trọn tuổi ta hiến dâng cuồng nhiệt. Lại đúc nên chính cỗ máy này”?
ĐƠN YÊU CẦU XỬ LƯ KỶ LUẬT
Về việc đảng viên, cán bộ, chiến sĩ Công an phạm luật, đánh đập người dân
Nha Trang, ngày 20/7/2011
Kính gửi:
– Đồng chí Tổng Bí thư NGUYỄN PHÚ TRỌNG
– Đồng chí Ủy viên Bộ Chính trị – Bộ trưởng Bộ Công an LÊ HỒNG ANH
Đồng kính gửi (để biết):
- Các ông NGUYỄN XUÂN DIỆN, NGUYỄN HUỆ CHI, NGUYỄN QUANG A – Những người đại diện cho những trí thức đăng “THÔNG BÁO VỀ CUỘC BIỂU T̀NH NGÀY CHỦ NHẬT 17.7.2011”
- Những người tham gia cuộc biểu t́nh
Tôi là Tô Hoài Nam – sinh ngày 2/3/1971, đảng viên sinh hoạt tại Viễn thông Khánh Ḥa (VNPT Khánh Ḥa), thẻ đảng số “48.020074”.
Nay tôi làm đơn này, khẩn cấp đề nghị với các đồng chí một việc sau:
Trong tháng 5 và tháng 6 năm 2011, nhà cầm quyền Trung Quốc liên tục cho tàu thuyền gây hấn mang tính chất xâm lược vùng biển của Việt Nam ở Biển Đông, như các đồng chí đă biết.
Phẫn nộ trước sự gây hấn mang tính xâm lược của nhà cầm quyền Trung Quốc trong vùng biển của Việt Nam ở Biển Đông, ngày 17/7/2011, sau khi có kêu gọi công khai của một số trí thức, hàng trăm người ở Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh đă tham gia tuần hành ôn ḥa để bảo vệ chủ quyền Việt Nam.
Thế nhưng cuộc tuần hành đă bị lực lượng Công an Nhân dân Việt Nam giải tán mà không có lư do xác đáng.
Điều cần lên án ở đây là thái độ, hành vi của cán bộ, chiến sĩ công an: Đánh đập người bị bắt v́ tham gia tuần hành yêu nước (có video kèm theo đây):
danlambaovn.blogspot.com
Nếu nạn nhân – anh Đức – là kẻ gây rối trật tự an ninh, việc bắt giữ để điều tra, xét xử minh bạch là đủ. Hành vi đạp vào mặt người không có bất kỳ hành vi phản kháng nào (và đang bị 3-4 chiến sĩ Công an Nhân dân xách tay chân để khiêng đi) là trái luật, vô nhân tính và hèn hạ.
Nếu nạn nhân là người yêu nước, cán bộ công an nói trên đă phạm tội chống lại ḷng yêu nước – một truyền thống quư báu của dân tộc ta, có thể nói đă phạm tội chống lại đất nước.
Nhưng xét theo đoạn phim video, cán bộ công an nói trên không thể biết người bị bắt v́ lư do nào (v́ cán bộ công an nói trên không trực tiếp bắt giữ, cũng chưa có bản án nào khi đó), nhưng đă thẳng chân đạp vào mặt người bị bắt ngay.
Người phạm pháp quả tang ở đây – theo các nguồn tin – là Đại úy Minh, hiện nay đang là Đội phó Đội an ninh Quận Hoàn Kiếm (TP Hà Nội), là đảng viên đảng Cộng sản Việt Nam:
[CENTER][video=youtube;Gx1c_0itqjc]http://www.youtube.com/watch?v=Gx1c_0itqjc&feature=player_embedded[/video][/CENTER]
Đảng ta và Bộ Công an phải có trách nhiệm làm rơ và xử lư dứt khoát hành vi côn đồ của đảng viên, của cán bộ chiến sĩ công an đối với người dân Việt Nam, bôi nhọ h́nh ảnh Công an Nhân dân anh hùng.
Đồng chí Trương Tấn Sang – Thường trực Ban Bí thư – mới đây đă khẳng định tại buổi họp mặt trao đổi kinh nghiệm giữa các Đại biểu Quốc hội TP HCM khóa XII và khóa XIII, chiều 16/7/2011: “Đại biểu Quốc hội là đại biểu của nhân dân, nếu chúng ta quên ḷng dân th́ không xứng đáng là Đại biểu Quốc hội”. Các đồng chí Tổng Bí thư và Bộ trưởng Bộ Công an đều vừa được nhân dân bầu lại làm Đại biểu, do vậy càng có thêm trách nhiệm trả lời trước dân, trước đảng về vụ việc này.
Là lănh đạo, đứng trước những sự kiện ảnh hưởng đến ḷng dân, đến độc lập chủ quyền của Tổ quốc, các đồng chí cần đảm bảo để những sự việc tương tự không được phép tái diễn.
Bởi v́ không ai dám nói chắc rằng những ngày sắp tới sẽ không có những người Việt yêu nước Việt xuống đường phản đối dă tâm của Trung Quốc, cũng không thể nói chắc chắn liệu quân và dân Việt Nam có bị kẻ thù lôi cuốn vào cuộc chiến tranh vệ quốc nữa hay không.
Tôi nhận thức rằng:
Nếu đảng Cộng sản Việt Nam có bất kỳ sự bao biện nào cho hành vi côn đồ, phạm pháp của đảng viên, của lực lượng vũ trang đối với nhân dân, tức là đảng ta không xây dựng nhà nước pháp quyền. Đặc biệt là nếu dung túng cho kẻ thiếu tinh thần dân tộc như đă nói ở trên, đảng ta sẽ không giữ được tính đại diện cho nhân dân. Cũng tức là đảng Cộng sản Việt Nam không c̣n dung nạp tôi như một thành viên nữa.
Không thể để “biên giới mềm” của Trung Quốc được xác lập ngay trên đất thủ đô Hà Nội!
Hy vọng rằng những quyết định kịp thời, đúng đắn của các đồng chí – những người lănh đạo đảng cao nhất – sẽ giúp tôi c̣n giữ được niềm tự hào khi đứng trong hàng ngũ của đảng Cộng sản Việt Nam.
Trân trọng chào các đồng chí.
Người làm đơn
Tô Hoài Nam
(Trước sự việc cần khẩn trương, tôi xin phép được chuyển đơn này qua mạng Internet: [email]dangcongsan@cpv.org.vn[/email], [email]bauxitevn@gmail.com[/email] )
Nguồn: BVN
Đi biểu t́nh, tôi lớn lên nhiều lắm
Ngày chủ nhật 17/7, lần thứ tư tôi tham gia nhưng lại chỉ là lần thứ hai tôi đồng hành với các bạn trẻ và những người yêu nước tham gia biểu t́nh một cách ôn ḥa phản đối những hành vi gây hấn ngang ngược của Trung Quốc trên Biển Đông.
Sau khi bị bắt vào đồn Mỹ Đ́nh (Mễ tŕ), một bạn trẻ hỏi tôi: “Bác bị bắt lần thứ mấy?” Tôi trả lời: “Lần đầu tiên” và ngay lập tức và cũng rất tự nhiên thấy ḿnh thiếu kinh nghiệm sống hơn anh bạn trẻ.
Từ rào chắn đường sắt ở phố Điện Biên Phủ, tôi bị lùa lên xe buưt trước khi ông bạn Lê Hùng, nguyên là cán bộ biên tập của nhà xuất bản Thanh niên và Trí Đức bị quẳng lên xe và bị đạp hai cú vào mồm, một cú vào ngực, một cú trượt qua cổ (trước đó, Lê Hùng cũng bị đẩy ngă trên bậc xe buưt). Thực sự th́, tôi, dù đă chuẩn bị tư tưởng cho vợ từ lúc ở nhà là hôm nay ḿnh có thể sẽ bị bắt, vẫn cứ bàng hoàng khi bị lùa, bị ủn lên xe, kể cả khi đă ngồi vào một chiếc ghế trống vẫn cứ như mê. Tôi tê liệt, đóng băng nh́n những hành vi của công an trước đồng bào của ḿnh không kịp một phản ứng.
Khi xe chạy là lúc mà thần kinh đă ổn định lại, những người bị bắt trên xe nh́n nhau để nhận mặt, hỏi thăm về nhau. Tôi nhận ra Trí Đức từ chủ nhật 3/7 với vóc dáng khá “hộ pháp”. Trí Đức mồm xưng vêu vẫn c̣n những vết đỏ xây xát và chiếc sơ-mi lấm lem cả khoảng lưng v́ mồ hôi và đất cát trên mặt đường và sàn xe.
Trên xe gặp nhiều người. Chuyến xe đó về Mỹ Đ́nh chở những 21 người đi biểu t́nh cơ mà. Số c̣n lại co cụm phía đầu xe và không nói bất kỳ một câu nào trên cả quăng đường chục cây số. Nhưng quan sát, tôi chú ư một cậu thanh niên trẻ, đẹp trai, mặc áo nâu đen, ngồi phía bên kia hàng ghế. Cậu này cũng không nói năng ǵ. H́nh như tôi nghe thấy tiếng của bogger Gốc Sậy: “Có lẽ cậu ta lo lắng”.
Nhưng không phải. Cuối chặng đường, một số người đi biểu t́nh nghi vấn có gián điệp Tầu trên xe, bởi hắn ta suốt chặng đường không nói năng ǵ. Chính blogger Gốc Sậy trước khi xuống xe đứng lại trước mặt cậu thanh niên hỏi hắn có biết tiếng Việt không, cậu ta lạnh lùng vẫn không trả lời. Phải mấy giây sau, blogger Gốc Sậy, đứng lại, không xuống. Lúc đó cậu ta mới nói: “Thôi ông xuống đi”. Vậy ra cậu ta là cá ch́m ẩn dưới bộ mặt đẹp trai, lạnh tanh và vô cảm.
Ngay hôm sau, trên các trang mạng, tôi đă nhận ra cậu ta trong bức ảnh cùng với người sếp của CA tên Minh, người đă đạp Trí Đức bốn phát. Cậu ta đứng hơi lui phía sau, mặc áo đen, đeo kính. Trên bức ảnh đó chỉ có một người trẻ nhất đeo kính.
Sau khi xuống đồn Mỹ Đ́nh, tôi không nh́n thấy cậu ta nữa. Tiếc quá. Cậu ta đă chọn nhầm đường, nếu như cậu ta không sớm rút ra bài học từ người đội phó tên là Minh của ḿnh.
Trong sân thuộc khuôn viên đồn công an, chỉ có không khí vui vẻ của những người bị bắt chứ không hề có sự lo sợ. Nửa già trong số 46 người mà ba xe buưt chở xuống hôm đó là thanh niên trẻ măng, đầy nhiệt huyết. Tất cả đều hiểu mục đích đi biểu t́nh của ḿnh là một biểu hiện của ḷng yêu nước. Chẳng có dân tộc nào trên thế giới lại đi kết tội, bắt giam ḷng yêu nước.
Tôi đă làm quen với Nguyễn Văn Phương hôm đó và cũng tỏ rơ ḷng khâm phục của tôi bởi sự dũng cảm của Phương ngày chủ nhật 13 tháng 7, lần đầu tiên tôi tham gia đến tận cùng. Tôi đă thấy Phương suốt từ quán cà phê Cột Cờ đến Nhà Hát Lớn, nơi Phương đọc bản “Tuyên cáo”, cho tới lúc mọi người chia tay ở tượng đài “Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh”.
Nhưng điều tôi học được, điều tôi lớn lên là ǵ? Đó chính là hiểu thêm sâu sắc về ḷng yêu nước, đó là thêm tin và yêu lớp trẻ và đặc biệt, tôi đă bước qua nỗi sợ hăi vô h́nh ám ảnh. Chân lư ở ḿnh, lẽ phải ở ḿnh mà ḿnh cứ phải sợ ư?!
Tôi cũng nhận ra nhiều bộ mặt thật của cuộc đời. Người ta có thể nói về ḷng yêu nước có nhiều cách biểu hiện. Tôi không phản đối. Tùy từng điều kiện mỗi người, có những cách biểu lộ khác nhau. Nhưng xin đừng ngụy biện. Những lúc cuộc đời cần phải có thái độ dứt khoát, tất cả mọi sự giả dối đều rất dẽ bị lộ tẩy. Trong suốt cuộc đời, không nhiều cơ hội để có được những ngày tháng thể hiện được tư cách con người của ḿnh. Phương nói với tôi: “Cháu bị sức ép từ nhiều phía, từ phía chính quyền, từ phía cơ quan, từ cả người chủ nhà trọ”. Có lẽ trong những người đi biểu t́nh v́ sự tồn vong của Tổ quốc, ít ai có tâm trạng “đau” như Phương. Tôi dùng từ “đau” và tôi nghĩ đó là từ mà tôi dùng chính xác cả với Phương và cả với những người tham gia. Tôi chỉ có một điều nhỏ nhoi an ủi Phương: “Nhà bác sẵn sàng mở cửa đón cháu”. Và tôi hài ḷng, tôi cũng vượt qua được cửa ải mà nhiều người đă vượt qua. Tôi nghĩ dù chỉ một lời nói vậy thôi, nhưng có thể Phương cũng bớt đi được phần nào cái sự nặng nề, trái ngang cuộc đời mà một người trẻ như Phương phải gánh.
Những ngày sau, đọc các bài viết của các bạn cùng trên xe buưt mà sung sướng, mà ấm ḷng. Đây là bài viết của Nguyễn Tường Thụy, đây là bài của blogger Gốc Sậy, rồi các bài của Lê Dũng, bài của Chí Tuyến, bài của Phương Bích, bài nào cũng hay. Tất cả những ǵ diễn ra trong ngày 17 đều được các bạn ghi lại đầy đủ. Lại nhớ lúc Lê Hùng bị xô ngă trên bậc lên xuống nơi cửa xe, Hùng có hỏi mọi người: “Có ai chụp được cảnh đó không?” Không ai trả lời. Nhưng h́nh ảnh mà người phóng viên nào đó “chộp” được cảnh ác ôn Minh đạp Trí Đức bốn nhát th́ là bằng chứng quá đủ để ta hiểu nỗi đời rồi c̣n ǵ.
Và xin được nói lại một câu mà ngày xưa đi học, được các thày dạy: Người ta lớn bởi v́ ngươi quỳ xuống. Hỡi nhân dân hăy đứng thẳng lên!
Vinh Anh
22/7/2011
[url]http://xuandienhannom.blogspot.com/2011/07/vinh-anh-i-bieu-tinh-toi-lon-len-nhieu.html[/url]
Giáo sư Chu Hảo lên tiếng về việc đàn áp dă man người biểu t́nh
Lâm khang Nguyễn Xuân Diện thân mến,
Nếu Thư ngỏ của các bạn gửi Ông Nguyễn Đức Nhanh, Giám đốc Công an TP Hà Nội đă được phúc đáp một cách có trách nhiệm th́ không cần công bố bức thư này của tôi.
Trong trường hợp ngược lại, đề nghị Lâm Khang cho tôi được chia sẻ với bạn đọc những điều tâm huyết dưới đây.
Xin chân thành cám ơn!
CHU HẢO
*********
Thưa quư vị và các bạn,
Tôi viết những ḍng này gửi quư vị và các bạn trong sự phẫn uất nghẹn ngào khi xem đoạn băng h́nh ghi cận cảnh người của lực lượng an ninh Thủ đô lạnh lùng và tàn nhẫn đạp vào mặt người tham gia biểu t́nh ôn hoà, ngày 17 tháng 7 vừa qua, phản đối các hành động bá quyền ngang ngược của nhà cầm quyền Trung Quốc trên Biển Đông.
Nó c̣n tệ hại hơn h́nh ảnh nhân viên an ninh TP Hồ Chí Minh quắp người thanh niên mang ra khỏi đoàn biểu t́nh hồi đầu tháng.
Xin quư vị và các bạn cùng lên tiếng cực lực phản đối và lên án hành động hết sức nguy hiểm này!
Nó hết sức nguy hiểm ở chỗ, đây không chỉ là hành động vi phạm pháp luật và vô đạo đức; mà c̣n là một hành vi phản động về mặt chính trị: nó công khai đàn áp những người yêu nước, công khai biểu thị thái độ thù địch đối với những người kiên quyết bảo vệ chủ quyền của đất nước chống lại âm mưu bá quyền độc chiếm Biển Đông của các thế lực phản động Trung Quốc.
Nó hết sức nguy hiểm là bởi v́, nếu chúng ta không kiên quyết ngăn chặn th́ lực lượng an ninh vẫn tự khẳng định là "v́ dân, của dân" sẽ trở thành lực lượng đàn áp nhân dân một cách thô bạo. Sự đàn áp này khêu ng̣i và kích động các hành động bạo lực, có nguy cơ gây mất ổn định chính trị-xă hội vào đúng lúc, hơn bao giờ hêt, chúng ta cần sự ổn định chính trị và đồng thuận xă hội để bảo vệ và phát triển đất nước trong t́nh h́nh nóng bỏng hiện nay.
Nó hết sức nguy hiểm c̣n bởi v́, qua h́nh ảnh này, toàn thế giới đang nh́n ta nghi ngại: liệu có nên làm bạn với một chính quyền có lực lượng an ninh đối xử tệ hại như vậy với nhân dân ḿnh?
Không! Chúng ta không thể im lặng! Xin quư vị và các bạn hăy cùng lên tiếng!
Chúng ta kiên quyết đ̣i nhà cầm quyền, trước hết là lực lượng an ninh ở Hà Nội, phải chịu trách nhiệm trước nhân dân về hành động sai trái này!
Hà Nội, ngày 21 tháng 7 năm 2011
CHU HẢO
Nguồn: xuandienhannom.blogspot.com
Nhà văn Nguyên Ngọc tiếp tục lên tiếng về vụ đàn áp biểu t́nh
Nhiều người đă lên tiếng về việc công an đánh người biểu t́nh yêu nước ở Hà nội ngày 17-7 vừa qua; riêng tôi, tôi cũng không thể không có tiếng nói của ḿnh.
Ảnh và clip được phổ biến trên mạng là bằng chứng không thể chối căi, và bất cứ ai đă xem không thể không muốn thét lên v́ phẫn nộ.
Đến nay đă có thể xác định danh tính, chức vụ, địa chỉ làm việc của cả hai kẻ đă hành hung dă man đồng bào yêu nước của ḿnh ấy, một Thượng tá, một Đại úy công an quận Hoàn Kiếm.
Viên Thượng tá mặc áo trắng đứng trên xe đưa tay hằm hằm chỉ huy.
Viên Đại úy mặc áo vàng, hoàn toàn như một tên lưu manh, thẳng chân đạp vào mặt vào mồm người thanh niên đă bị cả một lũ xúm vào khiêng, kéo như đối với một con vật.
Ở bất cứ đâu, trong bất cứ chế độ nào, không thể có cách gọi nào khác đối với hai kẻ ấy: hai tên ác ôn! Ác ôn đánh đập đồng bào ḿnh th́ phải bị trừng trị.
Là công an, ăn lương của dân, là đầy tớ của dân, ngang nhiên đánh dân tàn bạo, càng phải bị trừng trị. Đánh dân yêu nước, chỉ có mỗi một tội là biểu lộ ḷng yêu nước, chống ngoại xâm, nhất thiết phải bị nghiêm trị. Nghiêm trị công khai.
Đây không c̣n là chất vấn, mà là đ̣i hỏi bức thiết của mọi người đối với những người có trách nhiệm: Bộ trưởng Bộ Công an và lănh đạo Bộ này nói chung, Bí thư, Chủ tịch Hà Nội, Giám đốc và lănh đạo Công an Hà Nội, Công an Hoàn Kiếm.
Nếu sự việc này không được giải quyết một cách nghiêm minh, rơ ràng, th́ đừng đ̣i hỏi ai c̣n có ḷng tin!
Nguyên Ngọc
Tâm sự của một người trẻ sau ngày 24/7
[CENTER][IMG]http://i51.tinypic.com/21ex1ft.jpg[/IMG][/CENTER]
Ngày 22/7/2011, sau khi có cuộc nói chuyện “thân mật” với các anh công an phường, công an quận, tôi khóc rung rức, lệ cứ tuôn tràn không sao ḱm chế được. Thực ra các anh công an đâu có đánh đập hay quát nạt tôi, tôi khóc v́ tôi quá buồn cho vận mệnh đất nước, tôi ức đến nghẹn lời v́ những hành động đàn áp người biểu t́nh của các lực lượng được gọi là Công An Nhân Dân và những lời dọa dẫm không được đi biểu t́nh nữa. Nhưng lí do chính làm tôi khóc sung mắt v́ bố khuyên ngày 24/7 tôi không nên đi biểu t́nh nữa.
Câu nói của bố như một bát nước lạnh đổ vào ḷng nhiệt huyết đang nóng dần trong tôi. Tôi có chút thất vọng và thầm trách bố. Tôi đâu có làm ǵ sai trái mà không được đi? Đây là một cuộc biểu t́nh trong ôn ḥa với những lời lẽ và hành động hết sức đúng mực th́ sao tôi lại không được đi? Chẳng nhẽ bố sợ những người CA sao? Trong đầu tôi luẩn quẩn những câu hỏi và ḷng uất ức làm tôi khóc tu tu. Nhưng rồi sau đó, bố tâm sự với tôi về hoàn cảnh gia đ́nh, về tầm quan trọng của những việc tôi đă đang và sẽ làm, về t́nh h́nh đất nước. Tôi bắt đầu hiểu ra vấn đề: tôi c̣n nhiều những bồng bột của tuổi trẻ và nếu không cẩn thận, tôi và gia đ́nh sẽ gặp nguy hiểm và hơn ai hết chính tôi sẽ “hi sinh” vô ích khi mà lực lượng của chúng ta đă mỏng nay lại mất người th́ c̣n ai đi biểu t́nh nữa, c̣n ai đấu tranh nữa…. Vậy đấy, lực bất ṭng tâm, tôi đành chấp nhận sự thật nghiệt ngă và lên giường đi ngủ nhưng trong đầu tôi vẫn đầy phẫn uất.
Đêm ngày 23/7, tôi trằn trọc không ngủ đc v́ lời nói của bố. Ḷng tôi đầy mâu thuẫn. Thực sự, khi đă đi, đă biết, khó mà ḱm được ḷng ngồi nhà theo dơi tường thuật biểu t́nh qua Danlambao, qua blog của TS Nguyễn Xuân Diện.
Nên sáng hôm chủ nhật 24/7, sau khi vừa dậy xong, chưa ăn sáng tôi quyết định lên Hồ Gươm bằng xe đạp lúc 9h.
Tôi cố gắng đạp xe thật nhanh lên Hồ Gươm, tôi muốn tận mắt chứng kiến những người anh hùng đó, tôi muốn ḥa vào ḍng người phản đối Trung Quốc và cũng ṭ ṃ xem phản ứng của CA như thế nào khi đoàn biểu t́nh tụ họp ở khu vực Hồ Gươm - một khu trung tâm Hà Nội và là một biểu tượng của vùng đất ngàn năm văn hiến. Đến nơi, trước mặt tôi là 2 xe cảnh sát, một người CA đang hét qua loa. Toàn những bài cũ rích! Nào là đề nghị mọi người giải tán, không tụ tập đông người, nếu muốn tụ tập th́ phải viết đơn lên CA và được sự chấp thuận của CA, đại khái thế, tôi không nhớ rơ bởi tôi c̣n đang mải xem đoàn người biểu t́nh yêu dấu của tôi.
Tôi đứng ở một mé của tượng đài Lư Thái Tổ và thấy mọi người giơ cao biểu ngữ có nội dung phản đối TQ xâm phạm chủ quyền VN. Đứng từ xa tôi không thấy rơ mặt người nào nên cũng định leo lên khu tượng đài để xem, nhưng chợt nhớ tới lời bố nói mấy hôm trước, tôi đành ḱm ḷng đứng dưới và giải thích cho 1 bác kế bên việc mọi người đang làm. Một lúc sau, cả đoàn người cùng nhau băng qua đường đi tuần hành ṿng quanh Hồ Gươm. Khổ nỗi là mọi người lại đi ngược chiều với những người đi đường nên tôi không thể đi xe đạp dưới ḷng đường được mà phải dắt xe đi theo đoàn. Tôi hơi ngại khi một anh phó nháy muốn chụp ảnh ḿnh v́ tôi biết nếu bố mẹ nh́n thấy ảnh tôi trên báo lần này, bố sẽ mắng tôi đă quá vội vàng không nghe theo lời bố. Nhưng bố ơi, bố đă đi rồi th́ bố biết, nhiệt huyết của tuổi trẻ, ḷng yêu nước, ḷng thương đồng bào, thương những người anh hùng đi biểu t́nh trong mấy tuần qua đă thôi thúc con ḥa vào đoàn người và hô. Nhưng con cũng biết bố thương con, lo cho con và gia đ́nh nên con cũng không dám hô nhiều, không dám đứng lên hàng đầu. Thực sự làm điều đó khó lắm bố ạ, khi con nh́n thấy con nh́n thấy bao ánh mắt, bao khuôn mặt thân quen, tà áo dài rất đặc trưng của người phụ nữ Việt Nam. Nhưng con biết điều con phải làm nên con sẽ không quá manh động đâu bố ạ.
Rồi ḍng người cứ nối tiếp nhau đi theo tiếng hô vang dội át cả tiếng loa CA. Lần này, CA không dám mang lực lượng dân pḥng, những bọn đầu trâu mặt ngựa đến đàn áp đoàn biểu t́nh ở Hồ Gươm nên đoàn người đi khá b́nh thường mặc dù CA ch́m nổi vẫn lác đác đâu đó. Tiếng hô vang lên như sấm dậy làm ai đi đường cũng phải chú ư, đoàn người cứ đông dần khi được sự hưởng ứng nồng nhiệt của mọi người ngồi quanh Hồ Gươm. Tuy vậy, đâu đó tôi vẫn thấy những ánh mắt e dè, những khuôn mặt ngạc nhiên pha lẫn sự sợ hăi của một số người ngồi ghế đá. Rồi chợt điện thoại tôi rung lên, tôi biết chắc là em tôi gọi v́ lúc đi tôi đă bảo nó là đi mua ăn sáng, tôi mở máy là nói tôi sẽ về. Mấy phút sau, điện thoại lại rung, lần này là mẹ, mẹ hỏi tôi giọng xen lẫn chút lo lắng:
- Con đang ở đâu đấy
- Con đang ở trên Bờ Hồ - tôi đáp.
Mẹ giục tôi về v́ biết tôi mà đă đi th́ sẽ “to mồm lắm” (theo như lời một anh CA hôm trước tả về tôi cho bố nghe). Lúc này đă là 9h45, tôi đành đạp xe lọc cọc trở về.
Trong cuộc diễu hành này, tôi thực sự xúc động khi gặp lại những người quen, nhận được những nụ cười, cái bắt tay nồng ấm và lời thăm hỏi chân t́nh từ họ.
Nhẫm nghĩ cho kĩ, tôi thấy tự hào và vui mừng khôn xiết khi tôi – một thanh niên trẻ chưa làm được ǵ cho đoàn người biểu t́nh thương mến, tôi - bằng sức lực nhỏ bé của ḿnh chỉ góp lên 1 tiếng nói đ̣i hỏi nhà nước VN có những hành động cụ thể về việc xâm lược của TQ mà tôi lại nhận được những điều đáng quí như vậy, thật sự tôi cảm ơn họ nhiều lắm. Và thầm tự hứa, tôi sẽ luôn đồng hành cùng họ - những người tôi chân quí, nếu v́ một lí do khách quan nào đấy tôi không thể có mặt trong đoàn th́ tôi cũng luôn muốn họ biết tôi vẫn luôn quan tâm, thán phục và sẵn sàng lên đường cùng họ.
Tôi xin gửi ngàn lời yêu mến đến những người đă kiên tŕ biểu t́nh trong 8 tuần qua. Và chúc mọi người nhiều may mắn cũng như hi vọng mọi người sẽ luôn dũng cảm chiến đấu v́ đất mẹ Việt Nam, v́ tương lai ṇi giống.
P.P (danlambao)
danlambaovn.blogspot.com
Hôm nay em lại đi biểu t́nh
[COLOR="teal"][CENTER]Hôm nay em lại đi biểu t́nh
Mặc áo thun h́nh lưỡi ḅ gạch chéo
Như là một điều khẳng định
Biển Đông măi măi vẫn thuộc Việt Nam
Hoàng Sa Trường Sa măi măi vẫn thuộc Việt Nam
Đây cũng giống như một thông điệp
Nói cùng tập đoàn Trung Nam Hải
Dân tộc Việt nam chưa hề khiếp sợ ngoại bang
Ḍng Bạch Đằng đă từng loang máu giặc
G̣ Đống Đa xương chất thành non
Ải Chi Lăng đầu Liễu Thăng từng rơi rụng
Thoát Hoan từng chui trốn ở ống đồng…
Hôm nay em lại đi biểu t́nh lần nữa
H́nh ảnh em vẫn dáng ngẩng cao đầu
Vẫn cùng mọi người hô vang lời hô chống giặc
Từ tận đáy ḷng
Tôi măi măi cảm phục em![/CENTER][/COLOR]
Phi Vũ
Ngày 24 tháng 7 năm 2011
( copy từ blog Nguyễn Xuân Diện)