Anh Hùng Bắc Cương -Hồi 12 :Trên Vịnh Hạ-long
Anh Hùng Bắc Cương
Hồi 12
Trên Vịnh Hạ-long
Mỹ-Linh gơ cửa pḥng thứ ba, một giọng nói quen thuộc vọng ra:
- Ai đó?
Rơ ràng tiếng Lê Thiếu-Mai, con gái Hồng-Sơn đại phu. Mỹ-Linh hỏi nhỏ:
- Có phải cô nương Thiếu-Mai không?
Thiếu-Mai giật bắn người lên:
- Cô là ai?
Biết rằng ḿnh ngậm thuốc của Đỗ Lệ-Thanh, tiếng đổi đi, thành ra Thiếu-Mai không nhận được. Mỹ-Linh nói lảng:
- Chúng tôi đă được cô nương trị bệnh cho ở Vạn-thảo sơn trang.
Thiếu-Mai trị cho hàng ngàn, hàng vạn người, làm sao nhớ hết. Nàng hỏi lại:
- Tiểu cô nương tên ǵ?
- Tôi già rồi, tôi họ Đỗ tên Linh-Mỹ.
- Đỗ phu nhân, đây là đâu vậy?
Mỹ-Linh nói nhỏ:
- Chúng ta bị giam ở trong một chiến hạm của Đại-Việt bị bọn Tống cướp mất. Chiến hạm đang đậu ở Ngọc-sơn. Tại sao cô nương bị giam ở đây?
- Tôi không biết tại sao nữa. Tôi đang từ Thăng-long đáp thuyền ra biển. Đêm ngủ, khi tỉnh dậy, thấy ḿnh bị giam trong pḥng này.
- Cô nương bị giam mấy ngày rồi?
- Tám ngày tất cả.
- Họ có thẩm vấn cô nương không?
- Không! Họ đưa mực, bút bảo tôi viết thư về cho bố tôi. Họ dặn muốn viết ǵ th́ viết. Tôi viết thư trao cho họ. Hôm qua, họ đưa ra ba trang sách bằng chữ Khoa-đẩu, bắt tôi dịch sang Hán văn. Tôi dịch rồi.
- Cô nương có nhớ nội dung mấy trang sách đó không?
- Nhớ! Theo tôi biết, ba trang này rời rạc, không liên tiếp nhau. Tuy vậy tôi cũng biết trong đó dạy hành binh bố trận.
- Cô nương chỉ bị giam thôi, hay c̣n bị cùm nữa?
- Tôi bị cùm hai chân, khó cử động lắm. Phu nhân giải cứu cho tôi. Nguyện không quên ơn.
- Giải cứu th́ được rồi, có điều vơ công chúng tôi thấp lắm, không biết ḿnh cô nương địch lại bọn họ không?
Thiệu-Thái nghe có tiếng bước chân lại gần cửa pḥng. Chàng suỵt một tiếng, rồi cùng Mỹ-Linh nằm dài ra ván. Cánh cửa mở, mấy thủy thủ mang cơm vào cho tù nhân ăn. Họ không quan tâm đến bọn Mỹ-Linh. Th́ ra dưới hầm chỉ có ba tù nhân với bọn Mỹ-Linh nữa thành sáu.
Mỹ-Linh vờ hỏi đội Đam:
- Này ông đội trưởng! Bao giờ chúng tôi được tha ra?
Đội Đam lắc đầu:
- Tôi không biết nữa. Tôi phụ trách hỏa đầu quân, cùng trông coi tù.
Nàng vờ hỏi:
- Đây là đâu? Bao giờ thuyền về Thăng-long?
- Tôi không được quyền nói. Đêm nay thuyền nhổ neo hướng lên Bắc. Có lẽ tiến về biên giới. Mỗi chuyến tuần biển như thế này ít ra hơn tháng.
Chiều hôm đó, thuyền nhổ neo ra khơi. Vào khoảng giờ Thân, cánh cửa hầm lại mở. Triệu Huy cùng với viên thuyền trưởng tên Trịnh Sơn xuất hiện. Chúng đem người đàn ông, đàn bà đi. Lát sau trở lại, chúng mở cửa pḥng Thiếu-Mai, nói vọng vào:
- Công chúa! Mời công chúa rời khỏi nơi đây. Chủ nhân của tôi muốn thưa truyện với công chúa.
Thiếu-Mai nhận ra Triệu Huy, nàng kinh ngạc:
- Triệu an phủ sứ! Tại sao người cũng có mặt ở đây? Đây là đâu?
Triệu Huy tỏ vẻ kính cẩn:
- Ty chức biết công chúa bị nạn, nên đến đây giải cứu.
Đội Đam tiến đến mở gông chân cho nàng. Tuy bị giam mấy ngày, mà nhan sắc Thiếu-Mai vẫn đẹp. Cái đẹp tươi hồng của người khoẻ mạnh.
Thiếu-Mai nói với Triệu Huy:
- Này Triệu an phủ sứ. Tôi chỉ là con gái một thầy thuốc, chứ không phải công chúa, quận chúa ǵ cả.
Nàng chỉ bọn Mỹ-Linh:
- Ba người này từng tới sơn trang trị bệnh. Họ vốn thuộc lương dân. Tôi yêu cầu an phủ sứ thả họ ra ngay.
Triệu Huy lắc đầu:
- Ty chức nhận lệnh giải cứu công chúa, chứ không được can thiệp vào việc của Giao-chỉ. Hiện công chúa đang ở trên chiến hạm Giao-chỉ. Chiến hạm này tuân lệnh của Khu-mật viện bắt giam công chúa. B́nh-Nam vương được tin, gửi thư thống mạ tên Lư Công-Uẩn. V́ vậy Uẩn cho người theo ty chức đến đây bắt phóng thích.
Mỹ-Linh nghe Triệu Huy nói láo quá, nàng không chịu được, định vung chưởng tát y. Nhưng Thiệu-Thái đoán được ư nàng. Chàng đưa mắt ngỏ ư can ngăn.
Thiếu-Mai không tin:
- An-phủ sứ nói sai rồi! Tôi không tin Khai-Quốc vương làm truyện đó. Phụ thân tôi đang trợ giúp Vương đắc lực, Vương ngu ǵ mà giam tôi? Chẳng hóa ra ḿnh tự hại ḿnh sao? Mà dù phụ thân tôi có chống Vương, bản chất anh hùng Vương cũng không làm truyện đó. Lại nữa, Vương làm bất cứ việc ǵ cũng hỏi ư kiến chị Thanh-Mai. Mà chị Thanh-Mai vừa là cháu, vừa là đệ tử yêu nhất của bố tôi, đời nào chị ấy nỡ hại tôi?
Nghe Thiếu-Mai biện hộ cho chú ḿnh, Mỹ-Linh muốn chạy lại ôm lấy nàng, để tỏ ḷng biết ơn, nhưng nàng kiềm chế lại được.
Nàng khẳng định:
- An-phủ sứ ạ! Người có thể nói mặt trời mọc phương Tây, quạ bạc đầu, ngựa mọc sừng... tôi c̣n thể tin, chứ nói Khai-Quốc vương bắt giam tôi, tôi không tin.
Triệu Huy không ngờ Thiếu-Mai lại lư luận giỏi đến thế. Y nói lảng:
- Mời công chúa lên gặp chủ nhân của tôi.
- Là ai?
- Phụ-quốc thái-úy tổng đốc quân mă, quản Khu-mật viện, B́nh-Nam vương nhà đại Tống.
Thiếu-Mai hỏi lại:
- Ông Triệu Thành cầu kiến với Lê Thiếu-Mai, tôi gặp ông ta. C̣n như B́nh-Nam vương tuyên triệu Lê Thiếu-Mai th́ không được đâu! Tôi không đi.
Anh Hùng Bắc Cương -Hồi 13 : Chính Khí Kẻ Sĩ.
Anh Hùng Bắc Cương
Hồi 13 :
Chính Khí Kẻ Sĩ.
Ba người trở lại khoang thuyền giam tù.
Thiệu-Thái lại pḥng giam người đàn ông. Chàng gơ cửa ba lần. Bên trong có tiếng hỏi:
- Ai đó?
- Tôi cũng bị giam như ông. Ông là ai? Có bị cùm không?
- Không!
- Ông tên ǵ?
- Lê Ngọc-Phách, dạy học ở Thăng-long.
- Ông có biết tại sao bị bắt giam không? Ông học vơ với ai?
- Tôi không hiểu nữa. Tôi bị bắt cóc. Không biết họ bắt cóc để làm ǵ. Tôi không biết vơ.
- Từ hôm bị bắt đến giờ. Họ có tra hỏi ông điều ǵ không?
- Không. Họ trao cho tôi cuốn sách bằng chữ Khoa-đẩu, bắt tôi dịch hai trang.
- Ông biết chữ Khoa-đẩu à?
- Biết. Tôi đă dịch cho họ.
- Thôi, ông cứ an tâm ở đó. Tôi sẽ cứu ông khi thuyền tới bến. Bọn Tống bắt ông với mục đích ép ông dịch sách cho chúng. Ông dịch xong, chúng sẽ giết ông để phi tang.
Ngọc-Phách nổi máu ương nghạnh của kẻ sĩ:
- Hừ! Ngọc-Phách này không dễ ǵ ai uy hiếp nổi. Kẻ sĩ sẵn sàng chịu chết chứ không thể bị khuất phục.
Ông ta tự nói một ḿnh:
- Phú quư bất năng dâm, bần tiện bất năng di. Uy vũ bất năng khuất. Phách mỗ nhất định không dịch, xem bọn chúng làm ǵ. Con bà tụi cướp nước.
Thiệu-Thái ít đọc sách. Chàng không hiểu những câu Ngọc-Phách nói. Mỹ-Linh giảng:
- Mấy câu đó nghĩa rằng: Phàm làm kẻ sĩ, khi giầu sang không dâm, lúc nghèo hèn, chí không đổi. Uy quyền không chịu khuất phục.
Thiệu-Thái khen thầm:
- Người này chỉ nên khích, chứ không thể lấy lời thuyết phục.
Mỹ-Linh ghé miệng sát cửa:
- Tôi sợ khi chúng dí dao vào cổ ông. Ông lại phải khuất phục.
Ông ta chửi tục:
- Con mẹ nó bọn Tống. Nếu chúng đem lễ tới cửa, quỳ gối khấn Con lạy ông. Con dốt nát, mong ông ban phúc dạy con th́ hy vọng. Chứ áp đảo e vô ích.
Mỹ-Linh biết Ngọc-Phách thuộc loại kẻ sĩ khí tiết. Những loại ấy, chân yếu tay mềm, mà chính khí dọc ngang trời đất. Trên toàn Đại-Việt, không thôn nào, xóm nào mà không có. Họ không phải quan, cũng chẳng giầu có. Nhưng lớp kẻ sĩ ấy được quần chúng kính phục. Họ mới đích thực lănh đạo Đại-Việt. Khắp nơi, người ta gọi họ bằng thầy.
Nàng nói nhỏ:
- Này thầy Phách. Tôi nghe đức thánh Khổng đứng nh́n gịng nước chảy mà đưa ra thuyết tùy thời. Phàm làm kẻ sĩ, khi cương, cứng như thép. Khi nhu mềm như tơ. Trong ḷng toan tính, không ai rơ được. Thầy nên t́m cách nào giữ lại tấm thân hữu ích, dùng cho mai hậu.
- Cảm ơn cô nương nhắc nhở, bằng không tôi quên mất.
Mỹ-Linh bàn với Thiệu-Thái:
- Như vậy, ư đồ bọn Tống đă rơ. Chúng bắt những người biết chữ Khoa-đẩu dịch sách cho chúng. Chúng sợ người ta dịch sai, nên bắt nhiều người một lúc, rồi cùng sai dịch. Hễ thấy giống nhau, chúng mới tin. Thầy đồ Lê Ngọc-Phách, ḿnh chưa rơ thực hư ra sao. C̣n chị Thiếu-Mai, em nh́n từ ngoài vào, thấy con mắt chị ấy thoáng nét giảo hoạt. Không chừng chị ấy sẽ dịch sai cho chúng. Nếu chúng đem so sánh với bản dịch của thầy Lê Ngọc-Phách, ắt bị lộ. Phải làm sao bây giờ?
Đỗ Lệ-Thanh nói sẽ:
- Điều cần nhất, chúng ta phải điều tra xem thầy đồ Lê Ngọc-Phách là ai đă. Lỡ ra y làm gian tế cho Tống th́ sao?
Mỹ-Linh lắc đầu:
- Tôi không tin như vậy. Nếu Lê Ngọc-Phách làm gian tế cho Tống, việc ǵ Tống phải bắt cóc Thiếu-Mai cho thêm nguy hiểm. Tuy vậy ta cũng nên t́m hiểu y trước đă.