Người mẹ liệt sĩ 36 năm không nhận được tiền hỗ trợ
[URL="http://tintuc.xalo.vn/00-1534442261/Nguoi_me_liet_si_36_nam_khong_nhan_duoc_tien_ho_tro.html"]http://tintuc.xalo.vn/00-1534442261/Nguoi_me_liet_si_36_nam_khong_nhan_duoc_tien_ho_tro.html[/URL]
Nhà nước đang để dành tiền để xây tượng đài
Người mẹ liệt sỹ và cuộc đời lênh đênh trên thuyền
[URL="http://www.tin247.com/nguoi_me_liet_sy_va_cuoc_doi_lenh_denh_tren_thuyen-1-26787.html"]http://www.tin247.com/nguoi_me_liet_sy_va_cuoc_doi_lenh_denh_tren_thuyen-1-26787.html[/URL]
[B] Chúng tôi về thăm mẹ trong một buổi trưa bỏng rát gió Lào. Một ḿnh mẹ trên con thuyền độc mộc, ṃ mẫm, sống qua ngày đoạn tháng từ những buổi lên băi bồi làm thuê, nhặt từng mớ khoai mà người đời vứt đi. Con thuyền này là ngôi nhà của mẹ, cũng là chỗ để mẹ hương khói cho đứa con đă khuất - liệt sỹ Nguyễn Đ́nh Văn.[/B]
[B]Lênh đênh đời mẹ [/B]
Băng qua những băi bồi, những khúc sông uốn lượn quanh co, cuối cùng chúng tôi cũng t́m được "ngôi nhà" của mẹ Nguyễn Thị Minh. Mấy đứa trẻ con đen đúa, cởi trần trùng trục chạy nhông nhông trên băi cát chỉ tay vào phía băi bồi: "Nhà của mẹ Minh đó, con thuyền nhỏ nhất làng chài này đó".
[IMG]http://image.tin247.com/vietnamnet/080531090453-45-354.jpg[/IMG]
"Ngôi nhà" của mẹ mà bọn trẻ chỉ là một con thuyền đă rách nát, mái thuyền lỗ chỗ, mục rỗng bởi dấu ấn của thời gian. Lúc chúng tôi đến, mẹ Minh không có "nhà". Mấy đứa trẻ con xúm xít: "[B][COLOR="#B22222"]Giờ này chắc mẹ đang [U]mót khoai[/U] trên băi bồi[/COLOR][/B]. Để cháu đi gọi".
Dứt lời, bọn trẻ nháo nhác đi t́m bà Minh. Chỉ c̣n ḿnh tôi và nồi khoai đang bốc khói. Tôi nh́n quanh, “ngôi nhà” mẹ ở chẳng có vật dụng ǵ đáng giá, ngoài chiếc đài radio đă hoen gỉ. Bên phải mạn thuyền là nơi treo bàn thờ liệt sỹ Nguyễn Đ́nh Văn. [B][COLOR="#B22222"]Cuối mạn thuyền là [U]những củ khoai bé xíu bằng ngón tay, mẹ đem phơi cẩn thận. [/U]
[/COLOR][/B]
Một lúc sau mẹ về. Lũ trẻ con rối rít đỡ mẹ lên thuyền. [B][COLOR="#B22222"]Hai tay mẹ cầm chặt rổ khoai [U]vừa mót[/U] [/COLOR][/B]từ ngoài băi bồi sáng nay, chân run run buớc vào thuyền. Bóng mẹ khắc khổ đổ xuống trong buổi trưa ào ạt gió Lào.
Gạt vội mồ hôi trên khuôn mặt khắc khổ, nhăn nheo v́ dấu ấn của thời gian, mẹ kể về quăng đời của ḿnh, về những năm tháng đằng đẵng, mỏi ṃn chờ tin tức của đứa con đi đánh giặc ở chiến trường.
[IMG]http://image.tin247.com/vietnamnet/080531090453-147-381.jpg[/IMG]
[I]Những củ khoai mà mẹ đi [U][B][COLOR="#B22222"]mót[/COLOR][/B][/U] để dành làm lương thực sống qua ngày. [/I]
.. Sinh hạ được 6 người con trong hoàn cảnh đất nước chiến tranh, khốn khó đủ bề, mẹ một ḿnh cặm cụi làm thuê, cuốc mướn để cho con cái không bị đứt bữa trong những ngày giáp hạt. Cuộc sống của mẹ bấp bênh như chính sự lên xuống của thuỷ triều.
Chiến tranh ác liệt, mẹ gạt nước mắt tiễn đưa người con thứ 2 là anh Nguyễn Đ́nh Văn lên đường nhập ngũ. Ngày anh ra đi, mẹ ôm chầm lấy con mà rằng: "Chiến tranh ác liệt, con đi lành ít dữ nhiều. Nhưng, đất nước gặp nạn, chẳng lẽ mẹ con ḿnh làm ngơ. Thôi th́ nhờ trời, con tôi chân cứng đá mềm. Con đi, dẫu có khó khăn cũng phải bám chắc lấy tay súng, vững tin theo con đường của Đảng. Nhớ giết thật nhiều thằng Mỹ làm quà tặng mẹ nghe con".
Phút chia tay, cả hai mẹ con bịn rịn. Đêm trước hôm nhập ngũ, anh Văn c̣n đào cả một gốc cây xà cừ thật to để mẹ sưởi trong khi sinh hạ em gái. Trời tảng sáng, Văn xách ba lô ra đi, anh choàng lấy đôi vai gầy guộc của mẹ và dặn: "Con đi, hết giặc con lại trở về với mẹ. Rồi con sẽ cưới vợ, sẽ sinh cho mẹ một đứa cháu thật kháu khỉnh". Mẹ gạt nước mắt nh́n dơi theo bóng dáng người con khuất dần sau băi ngô.
Năm 1968, chiến tranh ác liệt diễn ra. Lúc này, bộ đội ta đang đóng quân bên kia băi bồi sông Lam (thuộc địa phận xă Nam Lộc, huyện Nam Đàn). Nghe theo lời kêu gọi, mẹ lại dùng chiếc đ̣ gỗ của gia đ́nh để vận chuyển lương thực nuôi quân. Bom nổ trước mặt, máy bay Mỹ quần nát cả bầu trời nhưng mẹ vẫn gan dạ đưa những chuyến lương thực, chở bộ đội qua sông an toàn.
Mẹ c̣n nhớ như in: "Có hôm, tui vừa chở bộ đội qua sông th́ nghe báo hiệu máy bay Mỹ thả bom. Nhiều người khuyên tui vào hang trú ẩn nhưng chợt nghĩ: lỡ nó đánh ch́m mất mấy tấn lương thực, bộ đội lấy ǵ mà ăn, nên tui đă liều ḿnh chèo thuyền chạy bom. Máy bay Mỹ cắt bom, tui chỉ kịp nghe những tiếng nổ chát chúa và nằm rạp xuống thuyền. Sau phút kinh hoàng, tui tỉnh dậy, may sao là thuyền và gạo cho bộ đội không bị đánh ch́m".
Trong kư ức của ḿnh, mẹ không sao quên được cái ngày nhận được hung tin: Anh Văn đă hy sinh nơi chiến trường Quảng Trị khốc liệt. "Năm 1973, tui đang chở 3 yến gạo và ngô th́ có người chạy xuống báo tin thằng Văn đă hy sinh. Tui không thể tin vào tai ḿnh nữa. Trời đất như sụp đổ dưới chân tui. Tim đau nhói, tui chợt nhớ lại lời thằng Văn trước lúc lên đường, rằng nó sẽ trở về và sinh cho tui một thằng cháu nội"
[IMG]http://image.tin247.com/vietnamnet/080531090453-133-94.jpg[/IMG]
[I]Mẹ Minh trên [U][B][COLOR="#B22222"]"ngôi nhà"[/COLOR][/B][/U] cũ kỹ của ḿnh.[/I]
Sau ngày đó, sớm sớm, người dân làng chài sông Lam lại thấy một bà già tóc tai rũ rượi, trên nguời không mảnh vải che thân đi thất thểu dưới băi bồi. Thi thoảng, người đàn bà này lại phá lên cuời, cười chán rồi lại khóc. Bên ḿnh bà luôn ôm một khúc gỗ, được quấn bằng những tấm giẻ rách. "Bà điên" cứ đi, cứ cười, cứ khóc trong nỗi đau tột cùng.
Phải mất nhiều thời gian sau, mẹ Minh mới khỏi bệnh tâm thần. Kể từ hôm nghe tin con hy sinh, sáng nào mẹ cũng ra phía băi bồi ngóng chờ cho đến lúc hoàng hôn buông xuống. Rồi mẹ trở về với ánh mắt thẫn thờ. Trong thâm tâm, mẹ vẫn mong đứa con mà ḿnh đứt ruột đẻ ra sẽ quay trở về, trong ṿng tay yêu thương của ḿnh.
Nhưng, Văn vĩnh viễn không về nữa...
[B] "Mong có một chỗ để hương khói cho con" [/B]
Gió quất liên hồi. Chiếc thuyền tṛng trành lắc lư theo cơn sóng. Mẹ Minh chợt tiến đến bàn thờ con. Lặng im giây lát, mẹ mới thốt lên thành lời: "Từ ngày nó mất đến nay tui chưa một lần được đi thăm mộ của nó, để thắp một nén nhang, cầu mong nó yên nghỉ nơi suối vàng. Chú coi, ngay cả một cái ảnh để thờ cũng không có. Tui lấy tạm cái Huân chương này làm ảnh thờ vậy. Mà nói vậy thôi chứ tui không dám thắp hương trên thuyền này, lỡ gió to, thuyền cháy mất, lấy ǵ làm chốn dung thân"
[IMG]http://image.tin247.com/vietnamnet/080531090453-513-436.jpg[/IMG]
[I]Mẹ Minh bên cạnh bàn thờ người con liệt sỹ. [/I]
Hơn 35 năm kể từ ngày anh Văn mất, mẹ Minh vẫn chưa một lần được đến thăm nơi yên nghỉ của con. Và cũng chừng ấy năm, mẹ sống lênh đênh trên con thuyền rách nát này mặc nắng, mưa, gió, băo bên cạnh "bàn thờ" người con liệt sỹ.
Trong 6 người con của mẹ, ngoài anh Văn đă hy sinh, 5 người con c̣n lại đều có một cuộc sống khốn khó. 4 người phải vào Nam làm thuê, người c̣n lại cũng dùng thuyền làm nhà, dùng sông nước làm cuộc sống, như chính mẹ đẻ của ḿnh.
Cô con dâu của mẹ - chị Nguyễn Thị Tuyết kể: "Sợ nhất là những hôm mưa băo, một ḿnh mẹ trong thuyền tui lo quá. Giá như tui có nhà th́ đă không để cho mẹ sống măi trên thuyền như thế này. Đằng này, vợ chồng tui cũng lênh đênh trên thuyền nên chỉ biết thỉnh thoảng ghé qua xem mẹ có mệnh hệ ǵ không. Chú coi, mùa băo lụt năm ngoái, cả nhà tui lo chống chọi với cơn cuồng phong của thiên nhiên. Đến lúc chợt nhớ ra, quay về thuyền mẹ th́ không thấy bóng dáng mẹ đâu. Tui lo quá, lỡ mẹ có mệnh hệ ǵ th́ ăn năn cả cuộc đời.
Lúc tui chạy dọc triền sông, gọi rát cả cổ th́ nghe tiếng mẹ đáp. Chạy lên thấy mẹ một ḿnh ngồi thu lu dưới một gốc cây. Quần áo mẹ ướt sũng, một tay ôm chặt lấy thân cây, tay kia ôm khư khư tấm huân chương của anh Văn. Hỏi, mẹ chỉ nói: "Tau sợ băo nó cuốn mất thằng Văn nên chạy lên đây". Nghe mẹ nói, chị Tuyết không sao ḱm được nước mắt. Đêm đó, chị vượt sông đưa mẹ đi tránh lũ.
Mẹ nghẹn ngào nói với chúng tôi: "Đời mẹ chắc cũng không sống được là bao, chỉ mong sao những ngày cuối đời có chỗ làm nơi hương khói cho thằng Minh. Trước lúc mẹ nhăm mắt, cũng mong được một lần đến thắp hương nơi mà con mẹ đang nằm. Chỉ cần thế là mẹ đă măn nguyện lắm rồi".
[B][COLOR="#B22222"][SIZE=5][U]Hơn 35 năm sau ngày anh Văn hy sinh mẹ vẫn sống vậy, vẫn nổi trôi trên con thuyền cũ kỹ, rách nát cùng thiên nhiên đất trời.[/U][/SIZE][/COLOR][/B] Mẹ sống với một niềm tin rằng, ngày mai ḿnh sẽ được lên bờ, ngày mai sẽ có chỗ làm nơi hương khói cho người con hy sinh nơi chiến trường. Và mẹ mong một ngày gần nhất, được ngắm nh́n nơi con ḿnh yên nghỉ. Để mẹ lại hát cho anh nghe điệu ḥ xứ Nghệ, như lúc con ḿnh c̣n thơ.
* [B] Hoàng Sang[/B]
6 tháng, nhà mẹ liệt sỹ Giảng vẫn là... cái chuồng trâu
[URL="http://www.baomoi.com/6-thang-nha-me-liet-sy-Giang-van-la-cai-chuong-trau/139/3847224.epi"]http://www.baomoi.com/6-thang-nha-me-liet-sy-Giang-van-la-cai-chuong-trau/139/3847224.epi[/URL]
[IMG]http://static.baomoi.vn/Uploaded/2010_02_08/139/3847224.jpg[/IMG]
[B]- Trước thềm xuân năm mới, chúng tôi có dịp trở lại thăm mẹ liệt sỹ Nguyễn Thị Giảng. Nhờ bạn đọc Báo VietNamNet hỗ trợ, cuộc sống của mẹ Giảng đă đỡ hơn nhiều, ngày Tết bà cũng vui hơn. [COLOR="#B22222"]Nhưng c̣n đó, lời hứa của các cấp chính quyền không thực hiện, mẹ vẫn phải ở trong căn nhà tranh vách đất đă cũ nát, [U]vốn được dựng lại từ cái chuồng trâu.[/U][/COLOR][/B]
Những con người như mẹ Giảng sẽ không c̣n tồn tại trên cơi đời này lâu nữa. Đến một lúc nào đó trong tương lai gần, cụm từ "mẹ liệt sỹ chống Pháp, chống Mỹ" sẽ chỉ được nhắc tới trong những buổi lễ kỷ niệm. Họ cần được quan tâm, trân trọng khẩn trương hơn nữa, bởi thời gian c̣n ít ỏi lắm thay!
.....................................................................................................................................................................
[B][COLOR="#0000CD"]
NHỮNG CON NGƯỜI NHƯ MẸ GIẢNG KHÔNG CÒN TỒN TẠI NỮA NHƯNG CÒN MỘT TƯỢNG ĐÀI THẬT LÀ HOÀNH TRÁNG[/COLOR][/B].................................
Ai đưa tù nhân đi phá nhà liệt sĩ?
[URL="http://danviet.vn/46160p1c33/ai-dua-tu-nhan-di-pha-nha-liet-si.htm"]http://danviet.vn/46160p1c33/ai-dua-tu-nhan-di-pha-nha-liet-si.htm[/URL]
[SIZE=2][COLOR="#FF0000"]10/06/2011 |[/COLOR][COLOR="#696969"] 06:06[/COLOR][/SIZE]
[B](Dân Việt) - Bà Trương Thị Do, 71 tuổi, vợ liệt sĩ trú tại thôn Cống Trúc, xă Quảng Ninh, huyện Quảng Xương, Thanh Hóa có đơn tố cáo ông Lê Bá Thúy ở cùng thôn kéo hơn 20 người mặc áo tù nhân đến đập phá tan tành nhà bà. [/B]
Bà Do cho biết, năm 1992, bà được UBND xă Quảng Ninh cấp cho mảnh đất 260m2 và ngơ vào khoảng 30m2. Sau đó, bà xây một ngôi nhà cấp 4 để ở và thờ chồng là liệt sĩ Lương Ngọc Giản và em chồng là liệt sĩ Lương Ngọc Thản.
[IMG]http://images.danviet.vn/CMSImage/Resources/Uploaded/baogiay2/138_14_nha-liet-sy-bi-dap-pha.jpg[/IMG]
[I][COLOR="#696969"]Bà Do trong ngôi nhà bị đập phá tan hoang.[/COLOR][/I]
[I]
[COLOR="#0000CD"]Không hiểu v́ lư do ǵ, ngày 27.7.2010, ông Thúy chở đất chặn ngơ ra vào nhà bà. Đến ngày 18.1.2011, trong lúc bà Do đi vắng, ông Thúy cùng em trai là Lê Thái kéo hơn 20 người mặc áo tù đến đập phá ngôi nhà.[/COLOR] [B][COLOR="#B22222"]Tất cả những vật kiến trúc trên thửa đất và [U]hai bàn thờ liệt sĩ bị phá tan tành. [/COLOR][/B]
[/U][/I]
Sau khi sự việc xảy ra, bà Do đă làm đơn gửi chính quyền xă Quảng Ninh và nhiều cơ quan pháp luật của tỉnh Thanh Hóa yêu cầu giải quyết vụ việc. Nhưng đến nay vẫn chưa có cơ quan nào vào cuộc. Mất nhà, bà Do phải sống lang thang, khi ở nhà người thân, khi ở nhờ hàng xóm. Chồng và em chồng bà không nơi thờ cúng.
Làm việc với chúng tôi UBND xă Quảng Ninh, ông Lê Văn Dũng - Chủ tịch UBND xă cho biết, nhận được đơn của bà Do, chúng tôi lập ban giải quyết khiếu nại để điều tra, xác minh sự việc. Nhưng v́ bà Do nay ở chỗ này, mai ở chỗ kia... nên công tác điều tra phải dừng lại.
Ông Phạm Văn Giáp - Trưởng Công an xă thừa nhận: "Sau khi sự việc xảy ra, chúng tôi đă xuống hiện trường lập biên bản và những người xung quanh xác nhận là có 2 công an và một số người mặc áo sọc trắng đen đến phá dỡ nhà bà Do".
Ông Dũng cho biết thêm: [B][COLOR="#B22222"]Sở dĩ có việc ông Thuư đập phá nhà bà Do là do… [U][SIZE=4]nhầm[/SIZE][/U][/COLOR][/B]. Nhà và đất của bà Do liền kề với đất của con rể ông Thúy tên là Thịnh. V́ làm ăn thua lỗ, Thịnh bị ngân hàng xiết nợ mảnh đất trên. Sau nhiều lần mua đi bán lại, ông Thuư là người mua cuối cùng. Khi đập khu nhà trên, ông Thuư đă đập… nhầm sang nhà của bà Do.
Trao đổi với chúng tôi, ông Nguyễn Ngọc Sơn - Trưởng Công an huyện Quảng Xương cho biết: Công an huyện đă nhận được văn bản báo cáo của Công an xă nhưng xử lư vụ việc này thuộc thẩm quyền xă. C̣n việc có công an và tù nhân tham gia đập phá nhà bà Do, ông Sơn thừa nhận là có, nhưng đấy là người của các trại giam. Khi các phạm nhân sắp măn hạn được ra ngoài cải tạo lao động. Đương nhiên, có tù lao động th́ phải có công an đi quản lư.
Lời giải thích của ông Trưởng Công an huyện Quảng Xương là không có sức thuyết phục, thậm chí là vô trách nhiệm. Dù bất kỳ lư do ǵ cũng không thể biện minh việc đưa tù nhân đi phá nhà dân. Dư luận đ̣i hỏi Công an huyện Quảng Xương và cơ quan quản lư trại giam những tù nhân nói trên có câu trả lời nghiêm túc.
[B]
Trần Thụ[/B]
Chính quyền hay là phát xít mới?
[IMG]http://www.haylentieng.org/chinhquyenhayphatxitmoi.htm[/IMG]
Phóng sự điều tra: Trần Khải Thanh Thủy
[B][COLOR="#B22222"] Bà con dân làng Đông Phương Yên ai cũng bất b́nh trước cảnh gia đ́nh ông Đỗ Huy Mừng [U](người em duy nhất của liệt sĩ đỗ Huy Đảm) bị cưỡng chế nhà 2 lần, trong thời gian vẻn vẹn chưa đầy 3 tháng. [/U][/COLOR][/B]
Lần đầu khi chính quyền tràn vào nhà, ông Mừng đi vắng, nên khi ông trở về theo lệ thường th́ căn nhà đă bị phá ủi sạch sẽ. Thấy quá nhiều bất công vô lư, trong khi đảng và nhà nước Việt Nam luôn nêu cao khẩu hiệu “đời đời biết ơn các liệt sĩ...” Với gia đ́nh ông - cho dù “đời đời” có nghĩa là hai đời đi chăng nữa th́ cũng đă đủ hai đời đâu? [B][COLOR="#B22222"]Sao đất có sổ đỏ mang tên liệt sĩ hẳn hoi mà chính quyền lại tràn vào phá như vậy[/COLOR][/B]? V́ thế, lần này ông quyết định họp gia đ́nh, vay tiền xây mới lại từ đầu và cho vợ chồng người cháu ra trông hộ, vừa là có người giữ nhà, giữ đất, vừa để người anh có chỗ thờ tự, kẻo bao nhiêu năm qua rồi, cứ mỗi lần mơ thấy h́nh ảnh người anh, đôi mắt buồn như bóng tối, vừa ôm lấy em vừa sụt sịt kể “anh bơ vơ quá, cửa nhà chẳng có, muốn về gặp em, mà thổ công không cho vào, cả bố mẹ cũng vậy, [B][COLOR="#B22222"][SIZE=4]mang tiếng chết ở giữa đất quê hương mà gần 60 năm rồi, chả có lấy một chỗ thờ tự cầu cúng[/SIZE][/COLOR][/B]” là ông lại bật khóc.
.....................................................................................................................................................................
[B][COLOR="#0000CD"]GIA ĐÌNH LIỆT SĨ NÀO BỊ CƯỠNG CHẾ, TRỞ THÀNH HOMELESS. THÌ SAU KHI KHÁNH THÀNH XONG TƯỢNG ĐÀI MẸ VIỆT CỘNG ANH HÙNG, KÉO NHAU TỚI CẮM LỀU DƯỚI CHÂN TƯỢNG ĐÀI MÀ Ở ,XIN TIỀN DU KHÁCH MÀ SỐNG QUA NGÀY ..[/COLOR][/B]
Mẹ liệt sĩ thành dân oan đi khiếu kiện .
[URL="http://www.viettan.org/spip.php?article3950"]http://www.viettan.org/spip.php?article3950[/URL]
[I][COLOR="#0000CD"]
....Trong số Dân oan đi biểu t́nh khiếu kiện có rất nhiều phụ nữ là mẹ, vợ và con gia đ́nh liệt sĩ có công lao với chế độ XHCN và Đảng CSVN, trên ngực đeo đầy huy chương do nhà nước độc tài đảng trị CSVN trao tặng.........[/COLOR][/I]
Mẹ liệt sĩ bị cướp nhà cửa, trở thành dân oan khiếu kiện .
[URL="http://bitmieng.blogspot.com/2007/07/h-ni-tnh-hnh-b-con-khiu-kin-sau-khi-tr.html"]http://bitmieng.blogspot.com/2007/07/h-ni-tnh-hnh-b-con-khiu-kin-sau-khi-tr.html[/URL]
[IMG]http://2.bp.blogspot.com/_Vtq5o0HuV7E/RokxiqkwguI/AAAAAAAABHQ/N7KF0ckYupA/s400/1.jpg[/IMG]
[IMG]http://3.bp.blogspot.com/_Vtq5o0HuV7E/Rokxi6kwgvI/AAAAAAAABHY/aCXK5Rc5p88/s400/2.jpg[/IMG]
[B][COLOR="#B22222"][SIZE=5]Cụ Phạm Kim Thu đang viết và đọc đơn Khiếu nại, Tố cáo tội ác cướp nhà của cụ gửi nhà nước CSVN ở trung ương tối cao[/SIZE][/COLOR][/B]
........................................................................................................................................................................
T́nh cảnh khốn khổ hơn trong những người dân khiếu kiện khốn khó này, người dân Hà Nội thấy có rất nhiều bà lăo già nua lụ khụ nằm màn trời chiếu đất ở ngoài vườn hoa ở cạnh Hồ Tây – Hà Nội như :[B][COLOR="#B22222"] lăo bà 82 tuổi Phạm Kim Thu, vợ liệt sỹ ở tỉnh Tuyên Quang, bà lăo thương binh 71 tuổi Nguyễn Thị Vàng mẹ liệt sĩ quê tận biên giới phía nam tỉnh Kiên Giang[/COLOR][/B], mấy bà cụ nữa quê ở Hà Tĩnh, Quảng B́nh, Thanh hóa, Nghệ An, có bà quê ở Thủ Đức tận ngoại vi thành phố Sàig̣n….cảnh sống rất cơ cực trăm bề phải sống màn trời chiếu đất giữa vườn hoa Mai Xuân Thưởng…
Các cụ già này ngày đi ăn xin sống nhờ vào ḷng tốt thương người của người dân Hà Nội, đêm đến che bạt nằm ngay trên nền đất ở vườn hoa. Cuộc sống các cụ cơ cực như vậy, nhưng chính quyền từ trung ương Hà Nội cũng coi như có mắt như mù, có tai như điếc, mặc dù nơi các cụ ngả lưng màn trời chiếu đất chỉ cách nhà các ông chủ tịch nước, tổng bí thư, thủ tướng … có vài trăm mét và sáng nào các ông này cũng ngồi trên các ô tô con sang trọng mát lạnh bằng tiền xương máu của chồng con các cụ diễu qua nơi các cụ đang ngồi mong sự đoái hoài ngó đến của mấy “ông quan giời này”.
[B][COLOR="#B22222"] Cụ bà Phạm Kim Thu năm nay 80 tuổi là vợ liệt sỹ Trần Hữu Ngọc[/COLOR][/B]. Ông Ngọc vào Nam năm 1962 và đă hy sinh từ ngày 3-8-1967 tại tỉnh Sóc Trăng, bà Thu lúc này một nách 2 đứa con thơ, đứa lớn mới lên 2 tuổi đứa bé c̣n đỏ hỏn không nơi nương tựa v́ quê chồng ở tận cùng đất nước là Cà Mau đang nằm ở bên kia sông giới tuyến Bến Hải. Thời gian này bà Thu không có nhà ở nên được ủy ban nông nghiệp tỉnh Tuyên Quang cấp cho 1 mảnh đất hoang sát cạnh bệnh viện thị xă Tuyên Quang thuộc tổ 2, tiểu khu 2, phường Phan Thiết cũ (c̣n gọi là G̣ miếu âm hồn). [B][COLOR="#B22222"]Con nhỏ, chồng hy sinh và cũng từ đây gia đ́nh bà đă “được” chính quyền trả công một gia đ́nh liệt sỹ[U] bằng cách cướp hết nhà cửa từ nam ra bắc[/U], đẩy mẹ con bà lang thang cơ nhỡ, cuộc sống tha phương cầu thực.[/COLOR][/B] Bà đă từng gặp các ông tai to mặt lớn nhất của chế độ CSVN khi c̣n đang giữ các chức vụ đứng đầu thành phố SàiG̣n như bí thư thành ủy Nguyễn Văn Linh, chủ tịch UBND thành phố Phan Văn Khải. Thế rồi các ông này thương t́nh và cảm thông cho hoàn cảnh của mẹ con bà, nên đă cấp cho bà một ṭa nhà khá rộng răi và đủ tiện nghi tại số nhà 193/135-136 đường Nguyễn Cư Trinh, quận 1 TP Sài G̣n.[B][COLOR="#B22222"] Trong lúc mẹ con bà Thu vắng nhà để t́m hài cốt của người chồng liệt sỹ th́ phần đất của bà ở Tuyên Quang mà trước đây bà gửi nhờ ủy ban thị xă Tuyên Quang và hàng xóm trông nom, th́ đă [U]bị mấy ông cán bộ “đày tớ” của dân chiếm mất để làm nhà để xe cho thị đội[/U][/COLOR][/B]. [B][COLOR="#B22222"]Phần nhà trong nam th́ khi mẹ con bà Thu đi làm vắng, các quan tham CSVN phá khóa vứt đồ đạc ra đường [U]để cho vợ con liệt sỹ đi ăn mày, ngủ màn trời chiếu đất không chút xót xa.[/U][/COLOR][/B] Gia đ́nh bà Thu tan cửa nát nhà, con cái tan tác mỗi người mỗi nơi, bà Thu nay trên 80 tuổi già yếu sống vất vưởng nay đây mai đó. Chính quyền cộng sản Việt Nam đă không giải quyết cho bà Thu mà c̣n vu khống bà Thu và gán tội lừa đảo cho bà Thu là dùng : thủ đoạn gian dối để chiếm đoạt tài sản của nhà nước. [B][COLOR="#B22222"][SIZE=4][U]Gia đ́nh bà Thu – gia đ́nh một sỹ quan quân đội cộng sản Việt Nam chết trận – nay không tấc đất cắm dùi.[/U][/SIZE][/COLOR][/B]
[IMG]http://4.bp.blogspot.com/_Vtq5o0HuV7E/RokxjKkwgxI/AAAAAAAABHo/2Lwtecsr8TI/s400/4.jpg[/IMG]
[IMG]http://4.bp.blogspot.com/_Vtq5o0HuV7E/RokxjKkwgwI/AAAAAAAABHg/aPOLIhDcbCI/s400/3.jpg[/IMG]
[B][COLOR="#B22222"][SIZE=5]
Ảnh: cụ Nguyễn Thị Vàng và cụ Phạm Kim Thu tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng Hà Nội đang khiếu kiện tại đây (chụp ngày 10 /6/2007)"[/SIZE][/COLOR][/B]
Cuộc sống của cụ già Thu vô cùng khổ cực, cụ đă phải làm đơn gửi nhờ ủy ban nhân quyền quốc tế, dư luận đồng bào Việt Nam ở hải ngoại, các cơ quan thông tấn báo đài hải ngoại lên tiếng đề nghị nhà cầm quyền Việt Nam trả lại quyền lợi cho cụ nhưng không ai trả lời. Thế rồi cụ theo chân dân oan vườn hoa làm đơn ủng hộ phong trào 8406 và vào Đảng dân chủ 21 của cụ Hoàng Minh Chính để nhờ tổ chức đấu tranh giúp cụ. Nhưng cũng từ khi cụ làm đơn xin gia nhập Đảng Dân Chủ Việt Nam XXI, th́ chính quyền cộng sản Việt Nam, chính quyền tỉnh Tuyên Quang đă không giải quyết mà c̣n cho công an đàn áp cụ, đuổi cụ khỏi nơi an dưỡng tuổi già, không phát tiền xương máu của chồng cụ trả cho cụ hàng tháng nữa lấy lư do là họ giữ giúp cụ cho khỏi mất trộm… Bởi thế cụ mất luôn chỗ dựa là nguồn sinh sống cuối cùng và phải ở hẳn vườn hoa để xin ăn và ngủ qua đêm. Cụ đă bị chính quyền công an CSVN tỉnh Tuyên Quang trả thù v́ gia nhập Đảng dân chủ 21 và khối 8406 là vậy
Trường hợp cụ bà Nguyễn Thị Vàng 71 tuổi ấp Xéo Cạn Ngọn A – xă Thạnh Yên - huyện Ăng Biên - tỉnh Kiên Giang bản thân là thương binh 4/4 và là mẹ liệt sỹ. Năm 1972, bà Vàng khai phá thửa đất cặp theo kinh làng thứ 7 (nay là quốc lộ 63). Mặc dù bom đạn chiến tranh ác liệt, vừa tham gia hoạt động cách mạng, mẹ con bà Vàng trực canh liên tục trên thửa đất rộng khoảng 45.000 m2 đất này. [B][COLOR="#B22222"]Năm 1976, chính quyền cộng sản tỉnh quy hoạch trưng dụng cả phần đất của mẹ con bà Vàng để làm nông trường tỉnh đội. Mẹ con bà Vàng phải từ bỏ công ruộng của ḿnh, [U]mẹ con dắt nhau lang thang di dời đi khai phá đất sậy ở bên kia sông để kiếm sống[/U][/COLOR][/B]. Năm 1977, phần đất của bà Vàng đă bị chiếm th́ lại giao cho một gia đ́nh cá nhân sử dụng. Trong khi đó cuộc sống mẹ con bà Vàng rất khốn khó, bà Vàng trở về xin lại đất cũ, cất nhà ở mẹ con nuôi nhau th́ bà lại bị những cán bộ chức quyền ăn hiếp, bắt giam rồi lập ṭa án gọi là xét xử để bỏ tù bà 2 năm tù giam. [B][COLOR="#B22222"]Bà Vàng là một thương binh lại là mẹ liệt sỹ mà bị cướp đất, nhà cửa [U]bị đẩy ra đường đi ăn mày rồi chỉ v́ đi đ̣i công lư[/U] mà bị bắt tù đày[/COLOR][/B] thật hết biết vậy, chế độ cộng sản hôm nay đối với những người có công với ḿnh mà c̣n bị đối xử như vậy, th́ liệu c̣n ông bà cán bộ nào dám đứng ra bảo vệ quyền lợi cho người dân ḿnh nữa không ?
Những người dân xă Đắk Ơ - huyện Phước Long, tỉnh B́nh Phước chỉ v́ tự cứu ḿnh đă chăm chỉ cần cù lao động, một nắng hai sương chịu khó chịu thương trồng trọt để cuộc sống của ḿnh được khá hơn không phải dựa vào sự cứu trợ của nhà nước, xă hội nhưng các quan tham cũng không vừa ḷng. Các quan cộng sản cậy chức cậy quyền ra giấy thu hồi đất để chia nhau, đưa mấy trăm công an, bộ đội xuống để đàn áp có 40 người đàn bà con nít, đánh đập dă man đàn ông và c̣ng tay bắt họ giam giữ như kẻ tội phạm.