Thuận Thiên Di Sử--Hồi 15 :Bát Nhă Ba La Mật Tâm Kinh
Thuận Thiên Di Sử--
Hồi 15 : Bát Nhă Ba La Mật Tâm Kinh
Bá
B́nh-dương từ trong pḥng Thanh-Mai bước ra, mặt nàng tái nhợt. Khai-quốc vương hỏi:
- Cái ǵ đă xẩy ra?
B́nh-dương run run:
- Mặt sư tỷ Thanh-Mai đỏ như gấc, mắt trợn ngược, e khó qua khỏi.
Khai-quốc vương vào pḥng Thanh-Mai. Vương hỏi Lệ-Thanh:
- Đỗ phu nhân, c̣n hy vọng ǵ không?
Đỗ-lệ-Thanh thở dài:
- Cứ t́nh trạng này, tiểu tỳ nghĩ Trần cô nương khó qua khỏi trong ba ngày. Tiểu-tỳ chỉ biết trị Nhật-hồ chu-sa độc chưởng, mà không biết trị Thất-trùng ngũ hoa độc.
Chợt Thanh-Mai nói trong cơn mê sảng:
- Bố ơi! Con đau quá. Bố cứu con với. Ối bố ơi, hàng trăm con rắn nó cắn con.
Nàng giật lên một cái:
- Bố ơi! Bố đừng bỏ con một ḿnh. Con đau quá. Bố cứu con với.
Đỗ Lệ-Thanh hỏi Bảo-Ḥa:
- Tấu cô! Không biết sao Trần cô nương không kêu người khác, mà lại kêu đại hiệp Tự-An trong giấc mơ?
Bảo-Ḥa giảng nghĩa:
- Gốc hồn con người thuộc trời. V́ vậy khi đau đớn về tinh thần, người ta gọi trời. Gốc của thân xác thuộc cha mẹ, nên khi đau đớn thân xác thường gọi cha mẹ. Trần cô nương mồ côi mẹ, bất cứ việc ǵ khó khăn cũng do Trần đại hiệp lo cho cả. Nay đau đớn thân xác, Trần cô nương gọi cha là lẽ thường.
Bảo-Ḥa đề nghị:
- Hồi Bồ-tát Tăng-giả Nan-Đà giúp công-chúa Yên-lăng với nữ hiệp Trần-thi Phương-Chi đẩy chất độc, bằng cách giảng kinh, rồi hai vị tự hoá giải lấy. C̣n trường hợp Thanh-Mai, chị mê man, làm sao có thể hoá giải chất độc cho nổi?
Khai-quốc vương chưa có ư kiến ǵ, thân binh vào báo:
- Khải tấu vương gia, hai vị thượng khách đă trở về.
Hai vị thượng khách mà thân binh nói đây tức Phạm Hào, Trần Kiệt. Hai người lên vùng Tản-viên gặp chưởng môn phái này là Đặng Đại-Khê, nay trở về. Lư Long vội chỉnh đốn y phục ra đón. Ra tới cửa, vương thấy hai vị khách cùng Tự-Mai, Tôn Đản đang đứng chờ.
Trần Kiệt thấy vương vội hỏi:
- Tại hạ nghe Thanh-Mai bị trúng độc, bệnh thế ra sao?
Khai-quốc vương rơi nước mắt:
- Cực kỳ trầm trọng!
Chị em Tự-Mai mồ côi mẹ sớm, sống với nhau thân thiết, ḥa thuận vô cùng. Nó nghe tin chị bị bệnh, không cần ư tứ, lễ phép. Nó chạy vào pḥng Thanh-Mai. Thấy chị nằm bất động, nó đưa tay bắt mạch. Vừa để ngón tay vào cườm tay chị, nó vội dụt lại, bật lên tiếng kêu:
- Ái chà!
Nó có cảm tưởng như bị người ta ngọam một miếng vào tay. Trần Kiệt hỏi:
- Cái ǵ vậy?
- Thưa chú, tay cháu như bị chặt đứt, đau đớn vô cùng.
Trần Kiệt cầm tay Thanh-Mai bắt mạch. Ông sẽ để ngón tay vô danh vào bộ vị Thốn, thấy mạch căng như chiếc dây thừng. Ông để ngón giữa vào bộ vị Quan, ngón tay chỏ vào bộ vị Xích. Cả ba bộ vị mạch cùng Hồng đại, nhưng mạch lại không nhảy mau. Ông dồn chân khí vào ba bộ vị của Thanh-Mai. Ông thấy sức phản kích mạnh vô cùng. Ông dồn chận khí sang thực mạnh, bỗng ông cảm thấy bao nhiêu chân khí của ông cuồn cuộn chạy vào người Thanh-Mai. Kinh hoàng ông vội thu liễm lại.
Đỗ Lệ-Thanh hỏi:
- Đại hiệp thấy thế nào? Xin đại hiệp giảng chi tiết về phép luyện nội công phái Đông-a, hy vọng tiểu tỳ t́m ra phương giải cứu Trần cô nương.
Trần Kiệt lắc đầu:
- Thanh-Mai là con anh cả tôi, nhưng lại do tôi luyện vơ cho nó. Có thể nói trong tất cả đệ tử bản môn, nội lực Thanh-Mai khi rời nhà theo Tịnh-Huyền lễ Lệ-hải bà vương vào loại cao nhất, hơn cả Ngô An-Ngữ. Tuy vậy muốn thành đại cao thủ cần phải đến tuổi bốn mươi, ḥa hợp được thủy, hỏa mới thành tựu.
Khai-quốc vương hỏi:
- Tại hạ nghĩ nội công phái Đông-a vốn xuất từ phái Tiêu-sơn. Mà nội công Tiêu-sơn gốc Thiền công, làm ǵ có lẽ âm, dương, ngũ hành, mà có thủy hỏa?
Trần Kiệt xua tay:
- Đúng, lúc đầu nội công bản phái xuất phát từ Thiền-công Tiêu-sơn. Nhưng các tổ đời sau đă nghiên cứu, chế biến khác đi nhiều. Cho đến nay, vơ công Tiêu-sơn vẫn c̣n giữ nguyên căn bản nhà Phật, song chiêu số sát thủ hơn vơ công phái Thiếu-lâm nhiều. Vơ công Đông-a, trải qua sáu trăm năm cải biến cũng khác xa với vơ công Tiêu-sơn. C̣n thủy, hỏa đây, không phải thủy hỏa của Ngũ-hành mà là Tứ-đại, trong kinh Phật.
Khai-quốc vương tự chửi thầm:
- Thanh-Mai bị bệnh làm ḿnh lú lẫn. Ḿnh là đệ tử của một vị đại sư đắc đạo, mà không biết đến Tứ-đại th́ bậy thực. Hôm trước sư phụ đă giảng cho ḿnh nghe chi tiết kinh Thủ-lăng-nghiêm, mà ḿnh quên khuấy đi.
Tôn Đản hỏi:
- Sư huynh, Tứ-đại gồm những ǵ vậy?
Khai-quốc vương giảng:
- Tứ đại gốc từ tiếng Phạn mahâblutas dịch ra. Maha là lớn. Brutas là vật. Tứ đại gồm bốn chất lớn tạo thành vũ trụ và con người tức địa, thủy, hỏa, phong.
Đỗ Lệ-Thanh ṭ ṃ:
- Vương gia, tiểu tỳ chỉ nghe biết ngũ tạng lục phủ cấu tạo thành con người. Tâm, tiểu trường, tâm bào, tam tiêu, lưỡi, mạch thuộc hỏa. Can đởm, mắt, gân thuộc mộc. Tỳ, vị, miệng, thịt thuộc thổ. Phế, đại trường, mũi, lông, tóc, thuộc kim. Thận, bàng quang, tai, xương, răng thuộc thủy. Tiểu tỳ chưa từng nghe qua lư của Tứ-đại trong kinh Phật.
Khai-quốc vương đưa mắt ra hiệu cho Mỹ-Linh. Mỹ-Linh đáp thay chú:
- Điều phu nhân nói, đó thuộc lư Ngũ-hành trong y học, trong nội công của Lĩnh-Nam cổ. C̣n Tứ-đại trong Phật giáo khác lắm. Tứ đại bao gồm đất, nước, lửa, gió. Trong con người tóc, răng, móng, da, thịt, gân, xương, thận, tim, gan, bụng, lá lách, phổi, dạ dày, ruột non, ruột già, phân... thuộc đất.
Tôn Đản nghe Mỹ-Linh nói, nó gật đầu, tỏ ư hiểu:
- Như vậy tất cả những ǵ thuộc chất ướt trong người thuộc thủy. Chẳng hạn như đàm, mủ, máu, nước dăi, mước bọt, nước tiểu.
Trần Kiệt xoa đầu Đản:
- Cháu nghe ít, mà hiểu nhiều. Thế cháu thử đoán xem, trong người, những ǵ thuộc hỏa? Thuộc phong?
Tôn Đản đáp không suy nghĩ:
- Cái ǵ làm nóng cơ thể thuộc lửa. Những ǵ làm ra hơi, như hơi thở, trong bao tử thuộc phong.
Trần Kiệt khen ngợi Tôn Đản, rồi nói:
- Đó thuộc Thiền-công nhà Phật, gốc nội công phái Đông-a. Trải sáu trăm năm, phái Đông-a đă nghiên cứu rộng ra hợp với lư Ngũ-hành thành hệ thống mới. Đệ tử phái Đông-a phải ḥa hợp được Tứ đại động, tĩnh, phong, lôi, mộc, thổ, hỏa, kim, thủy, hỏa. Thanh-Mai đă ḥa hợp được hết, chỉ duy thủy hỏa chưa tới được.
Ông thở đài:
- Bản phái cứ bị luẩn quẩn trong cái giới hạn đó măi. Chưa t́m ra phương pháp cho đệ tử vượt trước bốn mươi tuổi. Không ngờ cái lẽ đó lại nằm trong kinh Thủ lăng nghiêm. Đại sư Huệ-Sinh đă t́m ra lẽ ḥa hợp. Trong lần đi Cửu-chân cháu Thanh-Mai thọ lĩnh phép ấy từ người. Nội lực cháu trở thành cao thâm vô cùng. Thế rồi trong thời gian ở Vạn-thảo sơn trang, Hồng-Sơn đại phu dạy cháu về học thuyết Âm-Dương, Kinh-lạc, Tạng-phủ. Cháu luyện phương pháp vận khí bằng kinh mạch. Mười hai chính kinh, Kỳ-kinh bát mạch của cháu đả thông hết. Khi trở về Thiên-trường, cháu đem lư thuyết ra hỏi tôi.
Tôi giải thích thêm vài chỗ khúc mắc, thế là cháu phối hợp được tất cả động, tĩnh, phong, lôi, mộc, thổ, hỏa, kim, thủy, hỏa. Cho nên công lực cháu mạnh không kém ǵ bọn tôi.
Đỗ Lệ-Thanh nhảy phắt lên:
- Tiểu tỳ hiểu rồi. Hôm trước Trần đại hiệp có giải thích rằng Thiền-công nhà Phật gồm có bốn loại, gọi là Tứ đại giai không. Khi luyện một loại nào tới chỗ tối cao, cũng kiêm cả bốn loại kia. Thanh cô nương được đại sư Huệ-Sinh chỉ điểm, vượt ra được, trong người như cái hồ trống rỗng. Rồi cô nương lại được Hồng-sơn đại phu dạy cho cách đả thông mười hai chính kinh cùng Kỳ-kinh bát mạch. V́ vậy khi cô nương chạm vào người Đoàn Huy. Trong người y đầy dẫy nội tức Vô-thọ giả tướng. Nội tức Trần cô nương như biển cả. Nội tức Đoàn Huy như nước sông. Thành ra bao nhiêu nội tức của y bị Trần cô nương thu hết, thu cả chất độc trong người y