ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ -Chương 33
ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ
Chương 33
Ngày thứ mười ba.
Washington, D. C.
Thượng nghị viện Mỹ trong một kỳ họp toàn thể…
Vị Thượng nghị sĩ trẻ từ tiểu bang Utah đang phát biểu và những ǵ đang xảy đến với hệ sinh thái của chúng ta là một điều ô nhục quốc gia. Đă đến lúc bộ máy vĩ đại nầy phải nhận ra rằng việc giữ ǵn di sản quư báu mà các bậc tiền bối đă để lại chính là nghĩa vụ thiêng liêng của ḿnh. Không chỉ là nghĩa vụ thiêng liêng mà c̣n là đặc quyền của chúng ta trong việc bảo vệ đất đai, không khí, và các vùng biển khơi bị phá huỷ trước những lợi ích đặc quyền ích kỷ. Và chúng ta có làm điều nầy không? Chúng ta có làm việc một cách tốt nhất với tất cả lương tâm của ḿnh không? Hay chúng ta cho phép uy lực của đồng tiền chi phối ḿnh.
Kevin Paker, ngồi trong pḥng dành cho khách thăm, đă đưa mắt nh́n đồng hồ tới lần thứ ba trong ṿng năm phút. Ông ta sốt ruột, không hiểu bài diễn văn sẽ c̣n kéo dài bao lâu nữa. Ông ta ngồi chờ chỉ bởi lẽ sắp đến giờ dùng bữa trưa với vị Thượng nghị sĩ mà ông cần nhờ giúp đỡ. Kevin Pakker thích thú với việc đi ngang qua những hành lang quyền lực, chén chú chén anh với các ông nghị, tiêu xài phóng tay để đổi lấy những ân huệ chính trị.
Ông ta lớn lên trong nghèo đói ở Eugene, tiểu bang Oregon. Cha là người nghiện rượu, có một kho chữa gỗ nhỏ và đă biến cái nhẽ ra là một sự kinh doanh ăn phát đạt thành một thảm hoạ. Cậu con trai phải làm việc từ tuổi mười bốn, và bởi v́ mẹ cậu đă bỏ đi theo một người đàn ông khác từ mấy năm trước, nên cậu đă không hề có đời sống gia đ́nh. Paker dễ dàng có thể trở thành một kẻ lang bạt và kết thúc giống như ông bố, thế nhưng cứu cánh của cậu ta lại là cái vẻ đẹp trai và thêm nữa, rất có cá tính. Paker có mái tóc vàng lượn sóng và dáng dấp rất quư tộc mà hắn là thửa hưởng của ông cụ tổ lâu đời nào đó.
Một người giầu có trong thị trấn tiếc cho cái vẻ ngoài đó đă dành cho cậu ta việc làm và nhiều sự khích lệ. Người giầu có nhất thị trấn, Jch Goodspell, đặc biệt nhiệt t́nh giúp đỡ Paker và đă dành cho cậu ta một việc làm ngoài giờ tại một trong những công ty của ḿnh, và là một người độc thần, ông ta thường mời Paker đến cùng ăn tối tại nhà.
- Cậu có thể thành đạt trong xă hội nầy đấy, - Goodspell nói, - nhưng cậu không thể làm nên nếu không có bạn bè.
- Tôi biết thế, thưa ngài. Và tất nhiên đầu tiên là tôi biết ơn thiện chí của ngài.
- Tôi có thể làm cho cậu nhiều hơn nữa, - Goodspdll nói. Họ đang ngồi trên chiếc đi-văng trong pḥng khách, sau bữa ăn tối. Ông ta quàng tay ôm lấy cậu. - C̣n nhiều nữa. - Ông ta bóp vai cậu. - Cậu có một thân h́nh đẹp, cậu biết thế không?
- Cám ơn ngài.
- Cậu có bao giờ cảm thấy cô đơn không?
- Thưa ngài, có. Lúc nào tôi cũng cô đơn.
- Ồ, cậu không phải cô đơn nữa. - Ông ta ve vuốt cánh tay cậu. Tôi cũng thấy cô đơn, cậu biết đấy. Người ta cần có ai đó để được ôm ấp, vuốt ve.
- Vâng, thưa ngài.
- Cậu đă có cô bạn gái nào chưa?
- Cậu đă ngủ với con bé chưa?- Không, thưa ngài. - Cậu đỏ bừng mặt.- Kevin, cậu bao nhiêu tuổi rồi hả?- Thưa ngài, mười sáu ạ.- Đó là lứa tuổi tuyệt vời. Đă đến lúc cậu phải khởi đầu một sự nghiệp. - Ông ta quan sát Paker một thoáng. - Tôi cam đoan là cậu sẽ rất khá trong lĩnh vực chính trị.- Chính trị ư? Thưa ngài, tôi không biết ǵ về nó cả.- Vậy nên cậu sẽ phải đi học. Và tôi sẽ giúp cậu.- Cám ơn ngài.- Có rất nhiều cách để tỏ ḷng biết ơn với người khác, - Goodspell nói. Ông ta xoa xoa dọc đùi cậu bé. - Nhiều cách. - Ông ta nh́n vào mắt Paker. - Cậu có hiểu ư tôi không.- Có Jeb ạ.Đó là lúc bắt đầu.Khi Kevin tốt nghiệp trường trung học Churchill, Goodspell gửi cậu đến Đại học Oregon. Cậu nghiên cứu môn khoa học chính trị, và Goodspell thu xếp để người được ông ta bảo hộ được gặp mặt những nhân vật cần thiết. Họ đều có ấn tượng tốt với người thanh mên đầy vẻ hấp dẫn. Với những mối quan hệ của ḿnh, Paker thấy ḿnh có thể gắn kết lại những nhân vật quan trọng với nhau. Việc trở thành một chuyên gia vận động hành lang ở Washington là một bước tự nhiên, và Paker rất thạo việc.Goodspell đă chết trước đó hai năm, nhưng lúc ấy th́ Paker cũng đă có được một tài năng với một sở thích đối với công việc mà người đỡ đầu đă truyền dạy anh. Anh ta thích kiếm những cậu trai trẻ và đưa tới những khách sạn khuất nẻo, nơi mà anh ta không bị nhận mặt.Vị thượng nghị sĩ tiểu bang Utah rốt cuộc cũng đang kết thúc bài phát biểu:- … và bây giờ tôi nói với các ngài rằng, sẽ phải thông qua dự luật nầy nếu muốn cứu những ǵ c̣n lại trong hệ sinh thái của chúng ta. Vào lúc nầy tôi muốn đề nghị một cuộc bỏ phiếu công khai.Ơn Chúa, buổi họp vô tận nầy đă sắp kết thúc.Kevin Paker nghĩ đến một buổi tối đang chờ đón ông ta, và bắt đầu thấy hứng t́nh. Đêm hôm trước, ông ta đă gặp một cậu trai trẻ ở tiệm Danny P. Street Station, một tiệm dành cho những kẻ đồng tính luyén ái nổi tiếng. Thật không may là cậu trai kia đă có bạn. Nhưng buổi tối đó họ đă để ư đến nhau, và trước khi ra đi, Paker đă viết mấy chữ và luồn vào tay cậu ta. Một ḍng chữ đơn giản "Đêm mai nhé". Cậu ta đă mỉm cười và gật đầu.Kevin Paker vội vă mặc quần áo để đi. Ông ta muốn có mặt trước khi cậu trai trẻ kia đến. Cậu ta thật quá hấp dẫn, và Paker không muốn để ai đó nẫng mất. Chuông cửa réo vang. Mẹ kiếp. Paker ra mở cửa.Một người lạ đang đứng đó.- Kevin Paker?- Phải.- Tên tôi là Bellamy. Tôi muốn nói chuyện với ông một phút.- Ông phải hẹn trước với thư kư của tôi. Tôi không bàn công việc sau giờ làm việc. - Paker nóng nảy nói.- Đây không hẳn là công việc, ông Paker. Nó liên quan tới chuyến đi Thuỵ Sĩ của ông cách đây một hai tuần.- Chuyến đi Thuỵ Sĩ của tôi à? Chuyện ǵ vậy.- Cơ quan của tôi quan tâm tới một vài người mà có thể là ông đă gặp ở đó. Robert ch́a tấm thẻ CIA giả của anh ra.Kevin Paker quan sát người khách một cách thận trọng hơn. CIA có thể muốn ǵ ở ông ta nhỉ? Ở đâu bọn họ cũng tḥ mũi vào. Ḿnh có để hở sườn không nhỉ?Không nên chọc tức người nầy một tí nào cả. Ông ta mỉm cười.- Mời vào. Tôi đang vội v́ một cuộc hẹn, nhưng ông nói là sẽ không quá một phút phải không?- Không, thưa ông. Tôi tin là ông đă đi một chuyến xe bus du lịch ra khỏi Zurich?Vậy là cái chuyện đó. Chuyện cái đĩa bay kia đây. Đó là cái thứ khủng khiếp nhất mà ông ta đă từng nh́n thấy.- Ông muốn biết về cái đĩa bay đó phải không ạ, tôi muốn nói để ông biết đó là một hiện tượng phi thường.- Hắn là thế, nhưng nói thẳng là cơ quan chúng tôi không tin vào chuyện đĩa bay. Tôi tới đây để xem ông có thể nói ǵ cho tôi biết về những du khách cùng đi trên chuyến xe bus đó.- Ồ chuyện đó th́ tôi sợ là không thể giúp được ông. Tất cả họ đểu là những người lạ cả. - Paker giật ḿnh.- Tôi biết thế, ông Paker, - Robert nhẫn nại nói, - nhưng ông hẳn có nhớ điều ǵ về họ chứ.- Có một đôi chút… Tôi nhớ là có trao đổi vài lời với một tay người Anh đă chụp ảnh cho chúng tôi. - Paker nhún vai.Leslie Mothershed.- Ai nữa?- Ồ vâng. Tôi có nói chuyện chút xíu với một cô ǵ Nga. Cô ta có vẻ rất dễ chịu. Tôi nghi rằng cô ta làm nghề giữ thư viện ở đâu đó.Olga Romanchanko.- Thật tuyệt ông c̣n có thể nhớ tới ai nữa không, ông Paker?- Không, tôi cho rằng thế là… - À, có hai người đàn ông. Một là người Mỹ, một ông Texas.Dan Wyane.- Và người kia?- Ông ta là một người Hungary, chủ một gánh tạp kỹ, hay xiếc hay một thứ đại loại là như thế. - Ông ta cố nhớ. Đó là một gánh tạp kỹ.Có tôi có đi cùng Sue Ellen một dạo.
ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ -Chương 34
ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ
Chương 34
Ngày thứ mười bốn.
Budapest
Chuyến bay từ Paris đến Buđapest bằng Hàng không Malév mất hai giờ năm phút. Robert không biết ǵ mấy về Hungary trừ một điều rằng trong Chiến tranh thế giới thứ hai, nước nầy là đồng minh trong phe Trục, và sau đó đă trở thành một chư hầu của Nga. Robert đi chuyến xe bus của sân bay về trung tâm Buđapest, và đầy ấn tượng với những ǵ anh thấy. Những toà nhà cũ và lối kiến trúc cổ kính. Toà nhà Quốc hội trên phố Rudolph là một công tŕnh kiến trúc lớn theo kiểu Gôtích mới, vượt hẳn lên trên thành phố, c̣n trên đồi Castle là Cung điện Hoàng gia. Đường phố đầy ắp những xe cộ và những người đi mua hàng.
Chiếc xe bus dừng lại trước khách sạn Duna In tercontinental. Robert đi vào trong tiền sảnh và tiến đến bên quầy lễ tân.
- Xin lỗi, - Robert nói, - Ông có nói được tiếng Anh không?
- Igan. Có, Tôi có thể làm ǵ cho ông ạ?
- Một người bạn tôi đă đến Buđapest cách đây ít ngày, và anh ta khoe rằng đă được xem một buổi tŕnh diễn tạp kỹ tuyệt vời. Tôi rất muốn được xem nó một lần. Ông có thể bảo cho tôi biết phải t́m nó ở đâu không?
Người lễ tân chau mầy.
- Tạp kỹ à? - Ông ta lấy ra một tấm bản đồ và nh́n nhanh trên đó. - Xem nào. Tại Buđapest lúc nầy, chúng tôi có một nhà hát opera, mấy nhà hát kịch, ballet, các tuyến du lịch thành phố đêm và ngày, những chuyến du ngoạn về nông thôn. - Ông ta nh́n lên. - Xin lỗi. Không có tạp kỹ.
- Ông có chắc thế không?
Người kia đưa bản danh sách cho Robert.
- Ông hăy tự nh́n xem.
Nó được viết bằng tiếng Hungary.
- Thôi được. Tôi có thể nói với ai khác về chuyện nầy không? - Robert trả lại cho ông ta.
- Bộ Văn hoá may ra có thể giúp ông được.
Ba mươi phút sau, Robert đă đang nói chuyện với một nhân viên trong văn pḥng của Bộ Văn hoá.
- Không có gánh tạp kỹ nào ở Buđapest. Ông có chắc rằng bạn ông xem ở Hungary không?
- Chắc.
- Nhưng anh ta không nói rơ ở đâu à?
- Không.
- Tôi xin lỗi. Tôi không thể giúp ǵ cho ông. - Người nhân viên có vẻ sốt ruột. - Nếu không c̣n ǵ khác th́…
- Không. - Robert đứng dậy. - Cảm ơn ông. - Anh ngập ngừng. - Tôi c̣n một câu hỏi nữa. Nếu như tôi muốn mang một gánh xiếc hoặc một gánh tạp kỹ vào Hungary, tôi có phải xin phép trước không?
- Tất nhiên.
- Tôi sẽ làm việc đó ở đâu?
- Cơ quan đăng kư Buđapest.
Toà nhà của cơ quan cấp giấy phép nằm ở khu Buda gần bức tường thành thời Trung cổ. Robert phải đợi ba mươi phút trước khi anh được đưa vào pḥng của một quan chức trông đầy vẻ trịnh trọng và vênh vang.
- Tôi có thể giúp ông ǵ nhỉ?
Robert mỉm cười.
- Tôi hy vọng là thế. Tôi không muốn làm mất thời gian của ông với một việc b́nh thường cỏn con nầy, nhưng tôi tới đây cùng với con trai tôi và nó có nghe về một gánh tạp kỹ đang biểu diễn đâu đó ở Hungary, và tôi đă hứa đưa nó đi xem. Ông biết trẻ con sẽ thế nào khi mà nó nghĩ một chuyện ǵ đó trong đầu rồi đấy
ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ -Chương 35
ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ
Chương 35
Ngày thứ mười lăm.
Robert Bellamy ở vào một t́nh thế tiến thoái lưỡng nan. Có thể có một nhân chứng thứ mười một không nhỉ? Và nếu có th́ tại sao lúc trước không hề có ai khác nhắc tới cô ta? Người nhân viên bán vé cho chuyến xe bus đó đă nói với anh rằng chỉ có bẩy hành khách. Robert tin rằng tay chủ gánh tạp kỹ đă nhầm lẫn. Lờ nó đi thật là một việc dễ dàng với giả thiết rằng điều đó không có thật, nhưng quá tŕnh huấn luyện của Robert lại không cho phép làm thế. Anh quả có kỷ luật. Câu chuyện của Bushfekete phải được kiểm tra lại. Bằng cách nào? Robert đă rất băn khoăn về chuyện đó. Hans Beckerman. Người lái chiếc sẽ đó sẽ biết.
- Anh đăng kư điện thoại gọi cho Hăng Sunshine. Trụ sở hăng đóng cửa. Trong danh bạ vùng Kapel không có một Hans Beckerman nào cả. Ḿnh sẽ phải đi Thuỵ Sĩ một lần nữa và giải quyết chuyện nầy, Robert nghĩ. Ḿnh không thể bỏ bất kỳ một dấu vết ǵ.
Khi Robert đến tới Zurich th́ trời đă khuya. Bầu không khí lạnh và trong lành, trăng sáng. Robert thuê một chiếc xe và chạy theo con đường giờ đây đă quen dẫn tới cái làng Kapel nhỏ bé. Anh chạy ngang ngôi nhà thờ và dừng lại trước cửa nhà Hans Beckerman, hiểu rằng ḿnh đang bám vào một sự cầu may. Căn nhà tối om. Robert gơ cửa và chờ. Anh gơ cửa một lần nữa, run lên v́ không khí lạnh giá của trời đêm.
Sau cùng th́ vợ Beckerman cũng ra mở cửa. Chị ta choàng trên người một cái áo choàng vải thô bạc màu.
- Dạ?
- Chị Beckerman, tôi không biết chị có c̣n nhớ tôi không? Tôi là người phóng viên đang viết bài về Hans đây. Xin lỗi v́ đă làm phiền chị vào lúc khuya khoắt thế nầy, nhưng thật tôi rất cần nói chuyện với chồng chị.
- Chỉ có sự im lặng đáp lời anh.
- Chị Beckerman?
- Hans chết rồi.
- Cái ǵ hả? - Robert giật ḿnh.
- Chồng tôi chết rồi rồi, tôi xin lỗi. Làm sao?
- Xe của Hans đă đâm xuống một triền núi. - Giọng chị ta thật đau đớn. - Cảnh sát nói đó là v́ trong cơ thể anh ấy toàn chất ma tuư.
- Ma tuư à?
Loét dạ dầy. Các bác sĩ thậm chí không thể cho tôi thuốc giảm đau nữa. Tôi phần ứng với tất cả nhưng thứ đó..
- Cảnh sát nói đó là tai nạn à?
- Dạ.
Họ có tiến hành mổ giám định không?
- Có, và họ t́m thấy ma tuư. Chẳng có ư nghĩa ǵ.
- Anh không c̣n biết nói thế nào.
- Tôi thật lấy làm buồn, chị Beckerman. Tôi…
Cánh cửa đóng lại, c̣n Robert một ḿnh giữa trời đêm giá lạnh.
- Một nhân chứng đă chết. Không - hai. Leslie Mothershed đă chết trong một vụ cháy. Robert ngẫm nghĩ hồi lâu. Hai nhân chứng đă chết. Anh như nghe thấy tiếng người huấn luyện viên ở Trang trại: "C̣n một điều nữa tôi muốn nói tới hôm nay. Sự trùng hợp. Trong công việc cửa chúng ta, không có cái thứ đó. Nó thường báo hiệu sự nguy hiểm. Nếu anh cứ luôn gặp một người, hoặc phát hiện vẫn chiếc xe ấy khi anh đang hoạt động, hăy che lấy cái mông ḿnh. Có thể anh đang gặp rắc rối đó"
Có thể đang gặp rắc rối. - Robert bị chi phối bởi một loạt những cảm xúc đầy mâu thuẫn. Điều đă xảy ra phải là sự trùng hợp, và tuy vậy… Ḿnh phải kiểm tra về cái người khác bí ẩn đó.
***
Cú điện thoại đầu tiên của anh là gọi tới Fort Smith, Canada. Một giọng phụ nữ đầy vẻ quẫn trí trả lời:
- Dạ?
- Xin cho gặp William Mann.
- Rất tiếc. Chồng tôi, chồng tôi không c̣n với chúng tôi nữa. - Giọng nói kia nghẹn ngào.
- Tôi không hiểu bà nói ǵ.
- Ông ấy đă tự sát.
Tự sát? Tay chủ nhà băng sắt đá đó mà tự sát? Chuyện quái quỷ ǵ đang xảy ra ấy nhỉ? Robert nhăn trán. Điều mà anh h́nh dung là không thể chấp nhận nổi, tuy nhiên… Anh bắt đầu gọi hết cú điện thoại nầy đến cú điện thoại khác.
***
- Xin cho gặp giáo sư Schmidt.
- Ồ giáo sư đă chết trong một vụ nổ ở pḥng thí nghiệm…
***
- Tôi muốn nói chuyện với Dan Wayne.
- Thật tội nghiệp. Con ngựa đua đă giày chết ông ta cách đây…
***
- Xin cho gặp Laslo Bsshfekete.
- Gánh tạp kỹ đóng cửa rồi. Laslo đă chết…
***
- Xin cho gặp Fritz Mandel.
- Fritz đă bị chết trong một tai nạn quái dị…
Lúc nầy những dấu hiệu báo động đă là rơ ràng.
***
- Olga Romanchanko.
- Cô bé tội nghiệp. Và cô ấy c̣n trẻ thế mà…
***
- Tôi gọi đến để xem t́nh h́nh Cha Patrini.
- Linh hồn tội nghiệp đó đă ra đi trong giấc ngủ.
***
- Tôi cần nói chuyện với Kevin Parker.
- Kevin đă bị giết…
Chết. Tất cả mọi nhân chứng đều đă chết.Chính anh là người đă phát hiện và xác minh về họ. Tại sao anh lại không biết chuyện ǵ đang xảy ra? Bởi v́ bọn khốn kiếp kia chờ anh rời khỏi một nước nào đó rồi mới hành quyết các nạn nhân của chúng. Người duy nhất mà anh báo cáo công việc là Tướng Hilliard.
"Chúng ta không được để bất kỳ ai khác dính vào sứ mệnh nầy… Tôi muốn ông hàng ngày báo cáo công việc cho tôi".