Chợ nhỏ Saigon và niềm nhớ không tên ;.. tháng Củ Mật và bầu trời Nam Á....
ngày 06 - 01 - 2018... rét lạnh buôt cóng 2 bàn tay.. OAT = -20 oC... sân tuyết cũng đă ủi sạch.. đàn chó .. chắc là quá lạnh.. nên nằm trong ổ ... vẫy đuôi mừng..
Căn nhà yên ắng.. chỉ c̣n tiếng đám trẻ đang vịn thành vách ngăn để mon men ḍ dẫm bước chân... nmq trở lại với bàn phím..
Đưa 2 bà lăo đi theo sang nam Thái để vừa lo công truyện thay cho các cháu đang đóng góp phát triển.. và cũng là đưa các bà ra ngoài cho hưởng chút vui thú cảnh già.. lần này đi theo th́ có bà Mitche và cô Út Hiền... Máy bay đáp xuống Kuala Lumpur- max Lai sau đó có xe nhà đón đưa về Pattani.. Xe chay bon bon trên xa lộ tuy nhỏ.. nhưng nh́n qua mé tay mặt từ trên xa lộ các dăy nhà đă h́nh thành mọc lên như bát quái trận đồ.. v́ vừa là cư xá vừa là chỗ an dưỡng lại có cả bịnh viện toàn khoa.. cái băi đất hoang với các bụi gai .. nay đă trờ thành một khu sinh sống sầm uất đầy đủ tiện nghi mai này.. chúng tôi lại về can biệt thự mà tôi vẫn đến.. ông bà Thongla cũng đang sửa soạn chổ ờ cho chúng tôi và bữa ăn tối theo dúng khẩu vị Á đông nhưng chỉ hơi chút cay cay.. v́ Thái và Mă đều ăn cay lắm..
Căn nhà rộng răi.. rồi căn liền kề cũng có dèn sáng.. tôi nh́n qua.. ông Thongla vội lên tiếng ;..
-.. Ông thầy à.. bên căn bên có 4 người mà ông bà Tuấn đă gọi sang dặn là nhớ đón cho gia đ́nh của người em của ông bà đó mà...
Đang lúc xuy nghĩ th́ 2 vợ chồng và 2 đứa con đi sang... rồi có tiéng của đàn bà..;
-.. ông Ngoại.. ông Ngoại chúng cháu kính chào ông Ngoại và 2 bà.. rồi tiếng chào của người chồng và 2 đứa con...
Tíu tít chào hỏi đó là con bé Lucie cháu ngoại của bà GiángNgoc.. chúng tôi bước qua pḥng khách.. tôi vội phân công.. nhờ 2 đứa cháu dắt 2 bà ra ngắm sóng biển Pattani... c̣n lại chủ nhà và gia đ́nh Lucie..
Ngồi xuống salon th́ ông Thongla vội đưa ra các tài liệu liên quan đến công việc.. sau đó ông nói ngay đến cái Bv mà chúng tôi dự định là 600 giường.. nhưng nay chinhs quyền địa phương đè nghị nới rộng ra cho dân địa phương cũng được hưởng tiện nghi y tế .. và tiền cho các sinh viên bên Đại học gần cận có dịp tiếp xúc với Y khoa tân tiến.
-.. vâng.. nhà cầm quyền cũng để ư tới dân sinh trong vùng nhiều đấy chứ.. c̣n dự án này thành công nhiều hay ít th́ cũng vẫn phải dựa vào dân qua lăng kính an ninh và thân thiện.. Chúng ta cố gắng thêm một chút nữa có sao đâu.. cái chia sẻ chút lưu t́nh này sẽ giúp ích chúng ta rất nhiều.. nếu ông bà có gặp họ th́ .. đôi khi vui miệng họ cũng sx hỏi ḍ la th́... xin vui ḷng trả lời là để hội đồng quản trị xếp đặt và lo láng.. dù sao đi nữa dân chúng trong vùng cũng phải được hưởng chút lợi lộc mà !!
Bên pḥng ăn cũng đă dọn lên đủ chỗ cho bên gia đ́nh ông bà chủ nhà và chúng tôi 7 người... mấy người ra lội biển đă đi vô và tíu tít nói truyện.. ngoài trời mát mẻ .. trời bát đầu tối và ngàn sao he hé lấp lánh tren nền trời.
Bây giờ đến lượt 2 vợ chồng Lucie.. cô bé này lanh thật và ngọt xớt.. ông ngoại và các bà ngoại..
-.. ông ơi.. chúng cháu sang ben này chơi được gia đ́nh lo cho .. hai đứa tre nó cứ hỏi măi... thế ông Ngoại là ai hỉ má ?? c̣n anh chồng th́ hiền khô ..
-.. th́ ông Ngoại là ông bà Ngoại ... ở ngoại quốc th́ nay các con được gặp đây mà.. mai mốt ba mẹ sẽ gởi 2 con sang cho ông bà Ngoại chăm lo dạy dỗ các con..
Ông bà Ngoại già rồi làm sao mà lo được..
-.. thế mẹ Giáng Ngọc có nói rồi.. mai này sẽ đưa chúng sang cho bà Ngoại.. nhưng nay bà Ngoai đă mất rồi th́ cũng c̣n ông Ngoại lo .. các con phải học cho giỏi và ngoan.. v́ bên Canada.. gia đ́nh toàn là học cao cả đấy 2 con...
-.. thế năm nay học đến lớp mấy rồi ??
-.. dạ chúng cháu đang lớp 11, 12 trường quốc tế mà ông Ngoại...
-.. nếu 2 vợ chồng tính cho con du học th́ nên lo ngay đi.. đây là con đường mà chắc bà Ngoại GN cũng đă nói cho con biết rồi mà..
-.. vâng chúng con biết mà.. theo như cáchc thức của ông dă dem các cháu của mấy anh chị đi trước có phải không ??
-.. đúng như vậy...
Laanf này chúng tôi qua th́ lại có lời mời lên thăm Chiengmai- Bắc Thái... nới có đông người Việt sinh sống.... c̣n tiếp....
Chợ nhỏ Saigon và niềm nhớ không tên ;.. cuốn theo gịng kỷ niệm xa xưa...
ngày 07 - 01 - 2018...mây trắng phủ kín bầo trời.. OAT = -14 oC...độ ẩm lên đến 45%....
... đàn trẻ nhỏ cuộn ḿnh ngủ kỹ...lửa trong ḷ sưởi bập bùng đều đặn.. nhiệt độ thạt ấm trong nơi này +26 oC .... có tiếng đẩy cửa.. và tiếng dép bước vào..
-.. anh đang làm ǵ đấy... vào có được không ??
-.. chào chị.. xin mời vô... chị Hạnh nhẹ nhàng kéo khép cánh cửa ngăn..
-.. thật yên tĩnh và ấm áp... bầy trẻ anh nuôi chúng thật dễ thương... ngoan lắm và có vẻ như chúng quấn qúit bên ông hơn là ....
-.. dạ,.. cũng v́ chăm lo cho chúng suốt cả ngày.. nhờ dược tạo thành thói quen cho các cháu nên cũng h́nh như cảm biết... đến lúc nào th́ làm ǵ và có ǵ..! chị ngồi gần ḷ sưởi cho ấm hơn đi.. đẻ tôi đi pha ấm nước chè sen.. mạn Hà giang đấy..
Chị Hạnh không ngồi mà đứng dậy... bước đi như quan sát lối sống của người chiếm ngụ...
-.. ảnh của những ai trên bàn thờ mà nhiều thế hả anh..?
-.. đâu có ai mà nhiều...!
-.. lại có cả mấy bà đầm.. gớm anh cũng đào hoa quá đỗi đi thôi !!.. anh quen cái Ngọc lúc nào vậy.. hỏi cái Thachj th́ nói rằng ;.. trên Đại học đâu có mấy mống thôi nên quen biết là điều dễ hiểu mà.. có phải không ??..nois trộm mồ ma chứ... Ngọc đẹp mà đanh đá lắm! học giỏi nữa..
Thời đó lên Đại học th́ Thạch đă năm thứ 2 Dược c̣n G.Ngọc th́ năm thứ 4 Lettres.... anh Đán bên Nha chỉ trông theo thôi chứ với không tới...
Bước lại gần bên ban thờ đẻ giới thiệu cho chị Hạnh tất cả các khuôn mặt thân quen của thời tuổi trẻ... bắt đầu từ treen cao th́ chỉ có hai cái bảng tên của cha mẹ sanh ra và nuôi của tôi... bên cạnh đó là ông bà Bernard, cha mẹ vợ hụt trở thành bố mẹ đỡ đầu... xuống đến hàng dưới là các bà da trắng.. da vàng.. đă đi bên cạnh cuộc đời tôi trên khắp mọi nẻo đường.
-.. thật t́nh nghĩa, biết nghĩ đến người khác.. chắc các chị cũng cảm thấy không có đơn côi dù trong ḷng đất lạnh... bước đến gần và ngồi xuống bên...
-.. c̣n Hạnh.. từ tuần lễ vàng (1945) tiếp đến ủng hộ lây lan qua cải tạo thương nghiệp (1956).. hết rồi c̣n có ǵ đâu mà vơ vét nữa..! thày đẻ cũng đă vùi sâu ba tấc đất.. nay mồ mả cũng chẳng c̣n.. chỉ c̣n có đứa con gái này.. may mà về Huế nên c̣n giữ được tâm thân này.. cũng lại bôn ba gây dựng lại cơ đồ.... anh.. anh có thể nào cho Hạnh dựa đầu lên bờ vai già nua để mà nh́n lại tích xưa không anh ??
Hạnh dang khóc cho số phận hay cho gia đ́nh.. hay cho đất nước một thời... ôi Cách mạng mùa Thu..!!
Có tiếng ọ ẹ trở ḿnh của đàn bê bi ...
-.. cuộc đời của chúng ḿnh... cũng như cuốn tiểu thuyết.. nay cũng tới gần trang chót... hăy vui sống đi.. Hạnh sống với gia đ́nh này th́ hăy coi ḿnh như mọi người đi.. đùm bọc cho nhau, chia sẻ vui buồn cùng nhau.. hăy nh́n đàn trẻ mà vui với cuộc sống.. mai này khi nhắm mắt tắt hơi rồi th́ đâu c̣n cảm nhận được điều ǵ nữa..! ...
- Hạnh đừng có lo xa.. trên bàn thờ kia hăy c̣n nhiều chỗ trống.. đừng lo thiếu chỗ...!
Hạnh mỉm cười ;.. không có thể ngờ được rằng ḿnh hăy c̣n có nơi để mà đẻ lại di ảnh... nhớ dành cho Hạnh một chỗ nhé anh !!..... ./.
Chợ nhỏ Saigon và niềm nhớ không tên ;.. ngồi bên nhau đê cùng nhắc đến truyện năm xưa..
ngày 08 - 01 - 2017.. OAT = -18 oC... bớt lạnh v́ có màn tuyết bao phủ.. độ ẩm 75%...
... đàn trẻ nhỏ được cho nghỉ học ở nhà.. nay cũng đă ăn xong và lên giường ôm gối ..thật ngoan...
Các bà đang ngọi quây quần quanh chiếc bà ăn rộng.. đang ồn ào bàn tán cho Tết ta sắp đến nay mai.. c̣n cụ Hạnh lại ḷ ḍ qua gian bên này để nói truyện... cụ Hạnh cũng mới sang đây từ tháng Nov-2017.. đi cùng c̣n có Út Diễm...
-.. anh.. có phải bỏ thêm củi không..?.. trời tuy không lạnh mà trong ḷng xao xuyến .. trạnh nhớ đến Hà Trung.. đến mấy đứa cháu họ xa.. !
-.. vâng đẻ lấy thêm củi.. chị coi xem nhiệt độ trong nhà là bao nhiêu.. nếu khoảng 23 hay 24 là đủ ấm cho bầy trẻ thơ..
... bộ nuôi trẻ th́ phải kỹ đến thế sao ??
-. dạ.. cũng phải kỹ chứ.. nếu không chúng đổ bịnh th́ lại lo sốt vó ra thôi !! tuy rằng chúng là con nhà b́nh thường chứ không đến nỗi là con " cầu tự.."... !
Thanh củi gộc được bỏ thêm.. mùi củi cháy nhát là gỗ cây phong-maples leaves th́ có mùi thơm đặc trưng của riêng nó.. một mùi thơm mộc mạc của núi rừng băng tuyét bắc cực.. Cuws đến mùa hè th́ chạy chiếc pick up qua bên rừng gần đây.. thu gom những cay gẫy đổ.. cưa ngắn đem vè để dành cho mùa rét lạnh...đem vè chất sát bên vách cái nhà để xe.. đủ dùng cho một mùa đông...
-.. anh ơi.. hôm qua anh gơ bài.. lại có bạn đọc nào đó hỏi thăm đến truyện " chúng ḿnh..!".. câu truyện của vài ba chục năm qua... ngày đó
.... ngày đó thầy bị đau bao tử.. đi đốc tờ Ch. th́ lại bảo qua chú Tụ.. rồi đến chú Lạc th́ bảo đi t́m cậu Q-Đồn Thuỷ... v́ thế mà gặp anh.. Hoom anh đến đă là chiều tối.. ông cụ th́ mắt kém.. gặp anh nhờ anh chữa bệnh.. lúc ra về.. thầy bảo ;.. cái thằng ấy trẻ ranh mà làm thầy thuốc cái ǵ chứ ?? chẳng lẽ lại gạt đi.. nên thầy để cho anh chữa chạy.. Nhưng được cái ông cụ lại nghe lời dặn của anh.. uống những viên thuốc mà anh đưa.. ăn ương điều độ và nhất là.. thầy bỏ bớt uống rượu chiều chiều với mấy hột lạc rang.. hay miếng bánh đa mặm nướng hơi cháy cạnh...
Hết một tuần.. ông cụ phải vào để làm " chiếu điện.." soi rọi coi bao tử ra sao?? .. rồi lại tiếp tục uống thuốc.. quái lạ là thầy lại thấy bệnh t́nh êm êm.. đi cầu không cón có lẫn máu bầm.. rồi thầy thấy dễ chịu... một tháng qua rồi 3 tháng rồi thầy thấy da dẻ hồng hào.. ăn ngon ngủ được.. thầy bây giờ khen anh ".. nó cũng mát tay đấy..!"...
- vây sao ?? ..
cho đến hôm ông cụ hàn sang chơi và nhờ đám thợ nhà bịt bạc cái ấm chuyên .. đồ cổ hoa văn '" thất hiền"... hai ông lăo nói truyên th́ mới biết đến anh đang làm internat trong Đồn Thuỷ.. rồi lân la đi t́m manh mối qua cái Thạch th́ mới biết đến anh là cháu của cụ Sáu cách đây vài căn...
- .. nhưng Q cũng chỉ biết làm bổn phận chăm lo cho bệnh nhân chứ không có ṭ ṃ mà cũng chỉ nghe qua Thạch bảo là thầy của Hạnh đang được anh Q chữa bệnh cho đó... sau rồi lăng quên đi.. Thế sau này Hạnh đi đâu mà vắng mặt ở hàng Bạc...?
-.. th́ phải về Huế.. v́ nhà c̣n cửa hàng ở trước chợ Đông Ba do mẹ của Hạnh trông nom..
-.. nhờ vây đến khi Cách mạng về tiếp quản Hà nội 1954.. là Hạnh kẹt ở lại Huế .. cũng may cho Hạnh.. Hạnh c̣n nhớ đến chị Quang kỹ sư nhà máy nước Hà nội không??
-.. nhớ chứ.. thật tội nghiệp cho chị Quang.. mà sao cái Thạch lại thoát được cái cửa khốn nạn này nhỉ.. ?? Thanh niên thanh nữ Hà nội keos nhau đi " thoát ly.." để rồi như vậy sao ?? Hạnh c̣n nhớ những tay anh hùng nổi tiếng của Trung đoàn Thủ đô 318.. nao anh Tấ.. anh Dũng.. anh Long.. con bà Năm hàng Bồ đó.. lại cả anh Thái nữa... toàn những cấp cao mà lại để vậy sao ??
-.. th́ ngay như chú Hư.. cũng bó tay đấy thôi !! chính sách của Đảng là như vậy... thương đau nhát là chị Quang.. mất cả cha mẹ.. tài sản và đứa con không mong muốn nó sinh ra...
-.. C̣n Ut Diễm th́ sao?? Hạnh có biết không ??
.. bes Diễm ấy à.. con gái phố hàng Ngang đấy..nhưng sinh ra.. sau cuộc cải tạo thương nghiệp.. gia đ́nh bị đưa lên Hà Giang.. nó đâu có c̣n biết ḿnh là con gái Hà Thành.. chốc nữa lúc nào buồn buồn anh hỏi Diễm th́ rơ lai lịch... c̣n Hạnh th́ biết đến Diễm sau khi Thống nhất Bắc Nam.. Diễm lần ṃ về Hà nội và làm tay hàng xách .. mootj tay gây dựng lại cơ đồ... đứng lên để rồi có cả một cửa hàng vàng bạc.. đá quư..
... c̣n nữa..
gơ ngắn thôi v́ e ngại " cọp vồ.."...../. nmq
Chợ nhỏ Saigon và niềm nhớ không tên ;..những mảnh đời trong dĩ văng ...
ngày 08 - 01 - 2018.. trời sáng.. OAT = -12 oC... nhưng vẫn mây trắng kín bầu trời... độ ẩm 55%...
Đàn con cháu cũng đă đến nơi làm việc.. bầy con trẻ đến trường nay chỉ c̣n lũ tí nhau đang chơi đùa với nhau trên sàn nhà... c̣n các bà th́ lo don dẹp.. thu dọn ... bà Hanhj lại mon men sang bên pḥng ... đứng từ trong cửa kiếng nh́n ra vườn...
-.. thiên nhiên tuyét phủ trắng ngần.. ơ ḱa.. lạnh thế mà vẫn có mấy con chim trắng sao ?? .... nh́n ra th́ là..
-.. cũng là chim có phải không chị.. ?? .. mà là mấy con cú tuyết đấy.. chung bay lượn để ŕnh mấy con chuột hay mấy con thỏ rừng đấy chị à..!
-.. này anh.. Hạnh sang đây.. ơn nhờ bè bạn.. coi như được sống những ngày êm ái.. hạnh phúc cuối đời của ḿnh .. Hạnh cảm ơn gia đ́nh rất nhiều.. rồi lại được nh́n lại cái vùng trời xa cũ của một thời vất vả.. kể cả kỷ niệm tưởng chừng như...
-.. này chị.. hăy vui sống đi.. chị thấy cuộc sống trong căn nhà này rồi đó.. tất cả chỉ có t́nh thương và ông trời cũng đă ngó xuống.. đền bù..!
-.. Hạnh biết nói ǵ hơn đâu !!.. mà tự cảm nghĩ đến và cho bản thân.. ngày dó....
Ngày đó tưởng như xa cách lắm mà nay nó hiện về thật đầy đủ.. tuổi già và giấc ngủ đầu hôm sao quá ngắn... để rồi thao thức.. những thước phim ảnh dĩ văng lại như hiển hiện ... con phố hangf Bạc, hàng Ngang, hang Đường... ngơ Gạch Gia Ngư... rồi đến chợ Đồng Xuân....
Sau khi tiếp quản Thủ đô.. hết mít tinh đến biểu t́nh tuần hành đến tổ chức các đoàn đội.. đến xóm phường quận huyện.. tất cả được sắp xếp bó gọn rồi phủ lên tấm lưới kiểm soát thiên la dịa vơng.. người người ra đường ... chân bước đi mà cúi gằm mặt xuống nh́n những viên gạch hay nh́n mành vỉa hè xi măng.. chứ không dám ngửng lên nh́n .. nh́n để nhận ra ai quen ai biết.. v́ sợ hay e ngại miệng tiếng vạ lây.. đưa đến tai bay và gió đang reo rắc khắp nơi bởi những con mắt cú vọ của đám người mới dược cầm quyên giao phó....lại rùng ḿnh mỗi khi nghĩ lại...
-.. bộ ghe gớm vậy sao ??
-.. th́ anh ở lại đến lúc nào anh đi.? t́nh cảnh ớn lạnh chỉ sảy ra sau khi Pháp rút khỏi hair phong đầu tháng Ba thôi... chứ c̣n thu mua gom góp vật tư th́ đă xảy ra từ tháng 10.. ngay sau khi Pháp rút khỏi Hà nội.. mít tinh.. biểu t́nh vừa là chào mừng thành tích.. vừa là tố giác vu vơ .. nhưng lại o bế đám công chức và nhân vien công quyền ở lại giúp việc.. v́ cán bộ ở khu về biết mẹ ǵ đâu mà rà soát sổ sách hay báo cháo nayf nọ.. cầm quyền Cách mạng dơng dạc tuyên bố.. sẽ trả lương đúng như thời c̣n Pháp cai trị.. cho nên khá đông các ông bà công chức nghe bùi tai... dă ở lại..
Tuy nhiên giữa đường là các toán biểu t́nh đi hoan hô.. c̣n vỉa hè th́ lại có cảnh bày bán đồ gia dụng hay ngay cả đồ đồng thờ tự trong nhà cũng đem ra bày để bán rẻ.. chợ trời hết chùa Vua đến hàng Khoai cột đồng hồ cho dến chợ hàng Kèn Halais.. thượng vàng hạ cám đều có mặt... c̣n sân ga hàng Cỏ th́ đầy những dân di cư chờ chuyến tàu để xuống Hải pḥng.. Các trường Tiểu học được mở cửa để đón nhạn dân từ các t́nh miền xuôi dén tạm trú chờ ngày xướng tàu.. ôi thôi cả một Hà nội xáo trộn mà lịm dần trong tức tưởi.. c̣n mấy cái nhà thương bệnh viện cũng đầy những người... thuốc men cạn dần.. bác sĩ y tá thư kư này nọ cũng mọt ngày một vắng..
mà anh ra đi lúc nào vậy anh ??
-.. Tôi ra đi vào đầu tháng Chạp .. v́ gia đ́nh .. nhát là bà Mẹ của tôi.. thay đổi quyết định bất thường.. hơn nữa tôi là toán lui binh giờ chót của Đồn Thuỷ.. đàu tháng 10-1954... Nhưng sau khi tôi sắp bỏ ra đi th́ Mẹ đẻ của tôi cũng thay đổi ư.. và ra đi... chúng tôi xuống Hải Phong trung tuần tháng 12.. và vào đến Saigon trước lễ Giáng Sinh 1954 ...
-.. lúc đó th́ bọn Việt Minh chưa dám lộ diện là Cộng sản, chúng chỉ hiện h́nh ngay sau khi đóng cửa vùng miền vào khoảng tháng hè 1955,
Hạn c̣n nhớ đó là ngày mà ông cụ lại tái phát căn bệnh bao tử.. v́ ở lại Hà nội Cuj chỉ có người làm lo ăn uống cho Cụ mà Cụ lại nghiện rượu.. Đên khi hanhj lần ṃ cả gần 2 tháng trời mới ra đến Hànoi.. th́ đă là sau Tết ta khoảng tháng 2 tây.. bịnh t́nh trở nặng mà đến Bs Chữ th́ bs cũng than trời v́ thiếu thuốc và nhân viên c̣n ra chợ th́ chân giả làm sao mà biét được... trời sui khiến sao lại đi qua nhà của cụ Sáu.. nhờ gặp cái Thạch ... may sao kiếm được thuốc đẻ chữa trị cho căn bịnh của thày...
-.. À ra thé đó là đầu mối gặp gỡ của ư trời sui khiến....
-.. có lẽ ư trời.. may mà là sui.. cũng khó trách được .. ở đời.. mọt của.. một con.. có ai từ bỏ được đâu !! một đống tài sản bỏ đi sao đành. về Huế cũng không kịp.. lại thày th́ tuổi đă già lắm rồi.. thày bảo rằng ;.. của cải của ḿnh làm ra hai suowng một náng chư có ăn cướp của ai đâu mà phải sợ !! thế cho nên Cụ chắc là khoong muốn đi.. c̣n Hạnh th́... nửa gia đ́nh ở Huế cón có đông họ hàng.. ngoài này chỉ có 2 bố con.. thỉ có đứa con nào dám bỏ lại cha mẹ đâu...!
-.. Thế là sau này được nhà nước chiếu cố có phải không ??
-.. vâng đúng vậy.. cũng may là c̣n có căn nhà khoá cửa bỏ không ở dưới hàng Bột.. nen sau này bị từ mượn làm trụ sở đến tịch thu.. cũng c̣n có mái nhà che mưa tranhs nắng ... c̣n tiếp...
Chợ nhỏ Saigon và niềm nhớ không tên;.. những ngày tháng đó.. và vùng trời Việt Bắc...
ngày 10 - 01 - 2018.. tiết trời vẫn buốt thấu xương.. OAT = -18 oC.. và độ ẩm 65%...
trong nhà ngoài ngơ yên ổn.. mấy đứa trẻ sắp đầy năm.. nay đang lom khom đứng dậy vin tay lên thành vách ngăn dể ḷ ḍ chập chững... đứng dậy bỏ thêm củi vô ḷ.. và tiếng cửa ngăn chợt mở...
-.. chào anh và đàn cháu nhỏ.. Hạnh đi vào có được không ??
-.. kính chào, xin mời quí khách tự nhiên...
-.. hôm nay th́ Hạnh dắt theo con Út.. đứa con gái sinh sau dẻ muọn của lớp người thương gia Hà Thành đi kinh tế mới Hà Giang..( không biết ngày nay có c̣n hội Tương tế trí thức Hà nội ở Hà Giang hay không !!)..
-.. Cảm ơn chị.. chị lại khơi đống tro tàn t́m đốm than cháy đỏ c̣n leo lét sống sót hay sao ??..
-.. gia đ́nh tôi may nhờ c̣n có ngôi nhà vách đất ở cuối hàng Bột.. c̣n nhà của cha mẹ Út Diễm th́ ở phố hàng Ngang... nhà bán tạp hoá và mỹ phẩm của Tây.. này Diễm ơi con ṿ đây.. vào đẻ mà kể lại cho bố nuôi câu truyện xa xưa cho nó có ngọn nguồn .. v́ sao lgia đ́nh của con lại lạc loài lang thang lên đến địa đầu Hoàng Liên sơn vậy.!!
-.. xin mời.. chị Hạnh và con gái nuôi...ngồi xuống đây cùng uống tách trà Hà Giang cho nhó lại những ngày được sống cùng rừng núi hoang vu Việt Bắc..
-.. con xin phép bố... rồi Út ngồi xuống.. mùi hương sen của Nghi Tàm Quảng Bá thoang thoảng trong không gian ấm cũng của căn pḥng rộng răi.. tiếng bi bô của sấp trẻ mới bước vào đời.. ben ánh lửa sưởi nóng ấm của ḷ củi thơm thơm bắt lửa...
Tôi được biết đến Út Diễm cùng là do đứa trẻ sanh ra bị vứt bỏ bên vệ đường ṃn.. Út Diếm đă nhặt được bên ven đường đi... đem về chi trạm Y tế bản , lúc báy giờ là Thương Thương đang trông coi trạm.. cũng may hôm dó lại là ngày họp chợ phiên dưới Mù căng chải.. phần tôi cũng phải xuống núi để di mua muối và trao đồi nấm và mọc nhĩ đă nhặt hái trong những ngày qua.. đă sấy khô.. nay dem xuống chợ...
Cái gùi nặng trĩu trên lưng.. con dao quắm cài bên .. đôi châm mang dép lốp và cái nón rổ then sơn ta che nắng và bảo vệ cái đầu lơ thơ vài sợi tóc bạc...làm lũi .. ḍ dẫm từng bước.. v́ vùng đá tai mèo.. lỡ bị trượt chân th́ toi mạng .. !
.. Trao đổi nấm vớ mộc nhĩ đă xong hũ muối cũng được gần đầy.. cái gói đường thẻ cũng được bó chặt sửa soạn ra về th́ bà T.Thương chạy hót hải đi t́m...
-.. kia rồi.. hắn ấy kia rồi... anh già ơi. anh già.. có khách cần đến anh đây..!
Ngoái cổ nh́n lại phía sau.. cặp mắt kèm nhèm dă nh́n ra.. đó là bà T.Thương trông coi Y tế của Bản..
-.. chào chị.. có cái ǵ mà cần đến tên già này sao ??
... có chứ.. có người nhặt dược thằng bé mới sinh ra... bị bỏ ở ven rừng.. kiến đốt đầy người mà dây rốn hăy c̣n ḷng tḥng..
Chúng tôi vội vă quay lại trạm... bước vào trạm.. nh́n cái đống rẻ rách đang phủ ..
-.. trẻ đâu.. ??
-.. ở trong đống rẻ dó anh.. tôi nhẹ nàng rơ bớt dần đống rẻ.. mộthinhf hài sơ sinh dỏ hỏn hiền dần.. nó không khóc chỉ ọ.. ẹ.. rồi khẽ đụng đậy..
-.. chị ơi đung ngay nồi nước nóng đi.. rồi có rẻ sạch không.. lấy ra.. có chút đường nào không ?? cái cốc hay cái bát sạch.. nhanh lên..
Có ấm nước nóng.. vội vàng pha chậu nước tắm đầu tiên trong đời cho trẻ.. vừa đẻ giải độ độc ngứa của dăi kiến càng.. và làm ấm thân thế đẻ rồi sợi chỉ.. con dao được đưa đến dể cắt rốn cho em bé.. giũ em bé trong nước ấm nóng.. bé dă hồi tỉnh và cát tiếng oe..oe chào đời..
.. có đường trăng không ?? ấm nước đă sôi chưa.. pha một th́a cùi d́a đường cho nứa cái cóng uống nước ... để cho cháu nó nhấp miệng khỏi khô th́ mới nhả hết nhớt dăi ra được.. !
Tháng bé nay đă mở mắt ti hí nh́n đời dưới ánh đèn dầu tây đă văn cao hết cỡ.. cho nó nháp chút nước đường rồi đặt nghiêng.. vài phút sau dớt dăi nó nhả ra đầy cả cái xấp vải kê đầu của nó.. lại cho nhấp thêm chút nữa.. nó bắt đầu biết hé miệng như muón mút.. hút.. chân tay đă quờ quạng.. rồi lại cất tiéng nay khóc to hơn..
-.. Yên rồi.. nay chỉ c̣n ử cho nó thật ấm..trời Việt Bắc lại tháng sắp Teet.. cây rừng trơ trụi lá nên gió lành từ hướng Bắc tràn về. rít qua khe cửa.. nge mà rùng ḿnh ớn lạnh..
-.. chị có đồng hồ hay không ?? bây giờ đén lúc phẩicnh giờ để cho nó bú.. queen cho nó ăn ..cứ mỗi 3 giờ lại cho nó ăn một lần cơ nửa cái chén uống nước... chi TT vội đập tay tôi. .. rồi nói ;
-.. ở trạm này làm ǵ có đồng hồ để mà trông giờ lại c̣n sữa nữa.. vào trong bàn gàn th́ di cũng cả vài chục phút làm ǵ có ai rảnh để trông nom riêng cho thằng bé này..
-.. th́ chị coi như đứa cháu bỏ rơi đi có được không ?? chứ tôi giờ này leo dốc núi đá về đến hang th́ cũng tối mịt mất rồi..!
Đang nói qua nói lại th́ người nhặt được thằng bé đi về..
-.. chào mấy ông bà... dứa nhỏ ra sao rồi ?? liệu nó có sống hay không ?? tội nghiẹp..!
-.. nó sống và nó đă ngọ nguậy.. o.. oe.. cất tiếng chào đời rồi..nay chỉ c̣n có ai lo cho nó thôi ??
Thooi đẻ đấy cho cháu chăm lo cho nó... như vậy là có ngụi cáng đáng nhận trách nhiệm làm cha mẹ đứa trẻ vô danh này ...
-.. Này cháu.. để cô giới thiệu cho cháu nghe chưa??... đây là một anh sinh viên cùng thời đi học của cô.. anh ấy đă lo sự cứu sống sinh linh cho cháu bé đó.. c̣n đây là cháu Út Diễm con của mọt gia đ́nh buôn bán ở phố hàng Ngang Hà nội... bị dáng tư sản và cải tạo thương nghiệp.. được vinh danh tiền tiến cho đi Kinh tế mới Hà Giang từ những năm 1956-1957 đấy.. cô này là con út của gia đ́nh.. ten là Diễm.. hăy c̣n tré sing ra khoảng năm 1980 thôi.. như bản lĩnh hơn người, nhanh nhẹn và ứng phó mọi truyện y như tiểu thuyết đường rừng.. Hiện nay đang theo ông thầy mo cũng là hảo hán chuyên ngành bảo tiêu liên quốc ( Thái Trung Lào Việt) đấy..... c̣n tiếp...
Chợ nhỏ Saigon và niềm nhớ không tên..; câu truyẹn xa xưa khi Tàu dạy cho Cộng đỏ VN...
ngày 11 - 01 - 2018... khung tṛi im ả mà âm u như muốn băo...
trở lại với quá khứ của một thời các thương gia ở haf nội được Bác và Đảng ưu ái dạy cho đám dân " ăn cơm trắng mặc áo tân thời ..".. gia đ́nh của con cháu Út Diễm..
Lux lượt đoàn người tay xách nách mang.. dắt díu nhau xuống khỏi các toa xe lửa... cứ thế bước đi theo nhau vào tận ven rừng núi Bắc Sơn.. Nơi đây sẽ trở thành trù phú tốt đẹp.. và do bàn tay của lũ người dược mệnh danh dân Hà Thành.. khai phá làm nên.. Hai vợ chồng trẻ và 2 cậu con trai..từ chặt cây về làm lấy mái nhà trang tre vách nứa lá.. cho đến cuốc đất cắm xuống những khúc thân cây sắn để làm nương thực trên nương.. cái ăn ư.. cái thùng gỗ đựng nước mắm 2 chục lít đâu rồi... ba ḥn đá quây quanh thành cái bếp đun.. cái nồi đồng bơ gạo trắng ra ven suối vo vo.. rồi lấy nước đem về.. có ǵ mặn để ăn cơm không ?? có chút bát thịt băm rang mặn chát nay đem ra ăn chung với nắm lá tàu bay luộc vội..Măi măi rồi cũng quen đe.. các ông các bà cũng hội họp để nghe cán bộ tuyên truyền hoan hô kiến quốc.. cho đến một ngày nghe tin thống nhất.. 2 thằng con trai đă khôn lớn gia nhập du kích huyện đội.. Rồi th́ cơm không lành canh không ngọt nuốt không trôi th́ bị Trung quốc đánh đ̣n .. cũng đem đại pháo dàn hàng ngang mà bắn xối xả... 2 thằng con trai nấp ven nương.. tuyến đầu chống tra.. lĩnh ngay mấy quả đạn .. thân xác nát tan.. may c̣n có cái quần đùi may tay mà gia đ́nh nhận ra là 2 cậu con khoẻ mạnh mà gia đ́nh nương nhờ cuộc sống.
.. rồi bà vợ già lại chẳng may có chửa... một mụn con gái ra đời.. gia cảnh nghèo nàn.. khoai sắn hay thảo mễ cầm hơi.. laij môt đợt tấn công vũ băo khác tràn đến.. bà mẹ già qua đời.. bản làng tan hoang.. ông bé đứa con gái chưa đầu 3 tuổi thất thểu ḅ bản ra đi.. Chợt may sao tên đội trưởng du kích huyện nh́n thấy.. đi lại gần rồi 2 bóng đàn ông ngồi sụp ven gốc cây trơ trụi kể lẻ trong hàng nước mắt.. ông giao đứa con gái cho tên du kích đem về nuôi.. du kích này cũng chính là người cùng phố khi xưa.. nay đỡ đầu hứng nuôi đứa con mồ côi 3 tuổi..
Thời gian lại trôi như mọi ngày.. đứa con gái cũng đă lên 15 16 tuổi rồi.. có sức theo cha nuôi xông pha.. c̣n ông du kích già th́ nay trở thành thủ lănh của đám bảo tiêu chuyên di bảo vệ cho các con buôn từ ngă ba bắc Lào-Thái .. mà vùng Thái-Lao-Viẹt- Hoa này th́ lại là vùng của dân Mèo chuyên nghề trồng Thẩu-Thuốc phiện... Ddoanf bảo tiên có cúng ống và tổ chức dọc theo sườn núi Hoàng Liên sơn ra đến Mongcai.. để sang Hongkong.. đều đều .. ông Du kích già rồi nay đến lượt con gái lên làm chủ soái.. tay dao .. tay súng Pacjkhọoc..
Rồi một ngày khi xong nhiẹm vụ trở về th́ vô t́nh nhặt đuọc thàng bé ai sinh ra bỏ bên vệ đường ṃn.. cô Út Diễm từ nay cũng có con nuôi.. đạt tên cho nó là Quí Tự.. rồi đoàn Bảo tiêu chuyển hướng đi về hướng Nam qua nẻo Sàm Nưa đi vào Ql 6 dể vào Hà nội....
Hà nôi nơi phát xuất của gia đ́nh cô và nay cô trở về.. lần t́m đén căn nhà xưa.. cô gái thủ lănh bảo tiêu ẩn ḿnh trong căn nhà trọ trong một con ngơ toàn là Tàu.. quen biết qua công chuyện thương lái chất gây mê thuốc Phiện...
Cô đă đứng lên vực dậy với cái bị đeo vai và cái kéo bé nhỏ.. đi vào ngành thu gom vàng vụn nào nhẫn ma dê .. nào khoen khuyên .. tép mảnh.. toàn là vàng và là vàng 24.. thật chuyên nghiệp.. .
C̣n bà Hạnh th́ từ hàng Bột.. cũng phất lên nhờ nghề Tổ đăi.. cũng lại làm từ vàng vụn cho đến vàng lá 4 số 9 (KimThanh)... phát lên vươn lên để rồi có cửa hanhgf ở phố gần chợ hàng Da.. .. tát cả từ xuống chó nay lại lên voi.. có tiền là có tất cả.. cuộc sống lại đầy đủ kẻ hầu người giúp việc... thật là từ A đến z... Ngay cả xin giấy tờ cũng được mang đến tận nhà chi chị..
Đủ rồi.. đủ v́ sau khi thằng Vinh và Quí Tự sang Pháp du học.. đă làm hỏng ké hoạch trông mong nơi 2 dứ này sẽ là nhưng thằng con cháu giứ bát nhang hương hoả.. Hỏng hết rồi th́ may mắn sao cũng c̣n một con đường .. sau khi nghe được tin con bé Hiếu Hoà đă qua đến been này... Thé là cả 2 cô cháu lại lục tục t́m đường ra đi đến nơi nào có thể an thân tâm trong lúc già nua.. không ngờ đó lại là nhà của người quen biết một thời...
Trên đây là câu truyện của ṿng đời.. nay th́ cả chị Hạnh và cháu Diễm đa b́nh tâm.. hoà nhập cùng cuộc sống gia đ́nh...
-.. anh .. anh.. mai này anh và gia đ́nh có cho Hạnh được một chôx thờ di ảnh không anh và các chị em .. chắc là vong hồn Hạnh sẽ mỉm cười sung sướng khi nh́n thấy tấm ảnh của ḿnh được xếp đặt chung trên bàn thờ ... cảm ơn các chị các em.. và cả anh nữa..
Ngày hôm nay trên miền đất lanh.. nhưng mà không thấy lạnh.. t́nh người của con dân Việt vẫn c̣m ấm áp bên nhau.. vẫn có tiéng bi bô bà bà cháu cháu anh em.. hạnh phúc nào bằng.. ồn ào mà ấm cả tâm hồn .. những ṿn tay on trẻ những nụ hôn khi chúng sửa soạn bước di đến trường.. cái vẫy tay chào sao mà cảm động rưng rưng...
Xin phép ngưng cau truyện về những mảnh đời của mọi người trong gia đ́nh của lăo hủ nmq.. cuộc đời nó là vậy.. sinh ra đă cất tiéng khóc chào đời... nmw cảm ơn quí bạn đọc đă đọc qua . Coi như đầy đủ trọn bọ từ 1930 cho đến ngày hôm nay.. Cảm ơn và cúi chào tạm biệt ./. nmq
Chợ nhỏ Saigon và niềm nhớ không tên ;. cô nũ cứu thương gặp trong hầm thương binh DBP..
... xin phép trả lời ngay;
lên DBP đón nhận thương binh là cchij Thương Thương em họ của cô ca sĩ Thương Huyền. Cũng là sinh viên đi " thoát ly.." được đề cử đi làm công tác kiểm và trao trả thương binh trong hầm căn hầm DBP..
Th.Th sau này được một Bs trưởng của BV Bạch mai đón nhạn về phục vụ cho Bạch Mai.. Th.Th có nuôi đứa con nuôi lạp gia đ́nh.. bị tai nạn giao thông bỏ lại đứa cháu teen Hiếu Hoà.
Hiếu Hoà đă sang đến đây, và nay đang ở cùng gia đ́nh, đi học, c̣n hơn năm nữa th́ thi vào Đại học.. Hiếu Hoà nay một trong "Ngũ Long Công chúa.." của mấy bà Mẹ nuôi.. Coi vậy là đầy đủ cả các nhân vật xuất hiện trong các thư mục mà nmq đóng góp lên Diễn đàn.
................. nmq cảm ơn quí Bạn đọc đă chiếu cố ./.