Xe ngựa và súng ngựa trời ...
[QUOTE=Le Thi;140150]Tôi nhớ lúc ấy , tôi đi chợ từ nhà , ở đường Trần Hưng Đạo , ra chợ Bến Thành hay Chợ Củ đều bằng xe thổ mộ , tôi thích nhất là ngồi phía sau xe , ...[/QUOTE]
Cai' xe ngựa này ngồi sợ muốn chết, ngồi trên manh chiếu, mà nó cứ tuột ra ngoài, thiếu điều muốn bám lấy mấy cái quang gánh đeo tọn ten phía đằng sau . Ngặt cái là, mấy cái gánh đó dơ lắm, v́ mùi cá mú, tui lại lết lên ngồi kế ông "tài". Được ngồi kế ông tài th́ đỡ sợ té hơn, trong lúc chờ thêm khách, con ngựa nó cứ dậm chân xuống đường kêu lóc cóc . Tuy thoải mái là được tḥng chưn theo thế ngồi bệt trên sàn xe, nhưng con ngựa có cái mùi ḱ cục lắm . Nó lại c̣n quơ cái đuôi qua lại đuổi ruồi hay sao đó, những sợi lông đuôi quật cả vô mặt thằng nhỏ là tui, thiệt bực ḿnh .
Ông tài nhịp nhịp cái roi trên lưng nó, hậm hoẹ cái ǵ, không biết nó hiểu không, nhưng hồi nhỏ tôi cứ thán phục sao ông ấy "nói được cả tiếng ngựa" . Con ngựa th́ h́nh như muốn kéo tới, mà ông tài th́ cứ nhịp roi chờ bạn hàng, có lẽ bực ḿnh, con ngựa làm tồ tồ một băi, tui phải ngồi thụt lui lại để tránh nó pháo kích . Ngay lúc đó ong tài "tặc" "tặc" trong miệng ra lệnh cho nó "đề pa" . Con ngựa gầy c̣m này cũng chỉ rạm bước vài bước, rồi ngưng lại, v́ ông tài lại buông lỏng cái dây cương chờ khach . Trước mặt tôi cái roi ngựa coi thật lạ lùng và đáng nể, v́ nếu thày giáo tôi mà có cái roi này th́ tụi tôi đâu dám trốn học đi coi triển lăm chống cộng ở toà đô chánh .
Toà đô chánh đắp sa-bàn trận B́nh Giả, tui theo bạn vô coi, thấy triển lăm mấy cây súng "ngựa trời" tịch thu được của VC. Nó coi y chang cây điếu cầy của ba tui, chỉ khác là nó bằng sắt hay nhôm ǵ đó, khác với cái ống điếu cầy th́ bằng ống tre . Coi nó thiệt là thô sơ, cái xe ngựa và cây súng ngựa trời này cứ ám ảnh tui . V́ đầu óc con nít, tui sợ bị bịnh phong đ̣n gánh v́ phân ngựa, c̣n súng ngựa trời th́ VC có thể bắn sảng vô khu bắc ḱ dư cư mà tôi đang ở . Không biết sao xe ngựa bị biến mất dần, tui khoái vô cùng . Súng ngựa trời cũng không thấy triển lăm nữa, mà thay vào đó là các khẩu súng coi gồ ghề hơn, to lớn và máy móc hơn mà quân đội Cộng Hoà tịch thu được của VC, th́ tôi cũng vừa đặt chân vào trường trung học . Xe thổ mộ, xe ngựa đó chẳng c̣n với thời gian .
CHUYẾN TAXI CUỐI CÙNG CUẢ ĐỜI NGƯỜI
Hai mươi năm trước đây, tôi lái xe tắc xi để kiếm sống.
Một đêm có người gọi xe ở khu chung cư vào lúc 2 giờ 30 sáng.
Tôi đến nơi, các dẫy nhà đều ch́m lẫn trong bóng đêm ngoại trừ ánh sáng mù mờ từ khung của sổ kéo màn kín.
Trong trường hợp này, các người lái xe thường nhấn c̣i một hay hai lần và chờ khoảng một phút, nếu không thấy động tĩnh ǵ là họ lái xe đi....
Nhưng tôi cũng biết rất nhiều người nghèo không có xe cộ ǵ cả và tắc xi là phương tiện di chuyển duy nhất mà họ trông cậy trong những hoàn cảnh đặc biệt hay trong những giờ giấc bất thường.... Trừ khi linh cảm có ǵ nguy hiểm ngăn cản, tôi thường ra khỏi xe và đi đến tận cửa, tự nhủ biết đâu có người đang cần tôi giúp...
Nghĩ như thế tôi bước tới gơ cửa.
“Xin chờ một chút “ giọng nói rơ ràng là của một người già nhưng vẫn có phần trong trẻo và tôi có thể nghe tiếng của các vật dụng dường như đang bị kéo đi trên sàn nhà...
Vài phút sau, cửa mở, một bà cụ khoảng 80 tuổi đứng ngay trước mặt tôi.
Cụ mặc chiếc áo đầm dài in hoa, đội cái mũ trắng xinh xắn với giải lụa gài chung quanh, trông giống y như một người nào đó từ cuốn phim của những năm 1940 chợt bước ra, với chiếc va ly vải bên cạnh.
Sau lưng cụ, căn pḥng chung cư trống trải như quanh năm không có ai cư ngụ, tất cả bàn ghế đều được phủ kín bằng những tấm trải giường. Liếc nh́n qua vai cụ, không có bất kỳ vật dụng nào trên quầy trong bếp hay trên tường cả và sát chân tường trong góc pḥng tôi có thể thấy mấy cái thùng giấy đầy những ly tách và khung ảnh sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp.
- Phiền ông mang giúp tôi cái va ly này ra xe..
Tôi đem chiếc va ly cất ở thùng xe phía sau và quay trở lại giúp bà cụ. Cụ nắm cánh tay tôi và từng bước một, tôi d́u cụ xuống đường hướng về chiếc xe...
Cụ luôn miệng nói cám ơn....
“Không có chi, thưa cụ“ tôi nói,
“cháu coi những người lớn tuổi như là mẹ của cháu vậy... ”
Cụ trả lời: “Ông tử tế lắm.... ”
Sau khi giúp cụ yên ấm trên băng ghế sau, tội ngồi vào ghế lái và nổ máy xe. Cụ đưa cho tôi tờ giấy ghi địa chỉ nơi cụ muốn đến và hỏi tôi, rất nhỏ nhẹ:
- Ông có thể chạy ngang qua dưới phố cho tôi một chút không...
Liếc mắt vào tờ giấy gh́ địa chỉ, tôi buột miệng:
- Nếu lái xuống phố th́ đường xa hơn và lâu hơn nhiều....
- Cứ thong thả, ông à, không có ǵ vội vă cả, Tôi trên đường tới hospice (nhà dành cho những người sắp từ giă cuôc sống) thôi...
Tôi ngước mắt nh́n, qua tấm gương chiếu hậu, đôi mắt cụ long lanh trong bóng tối.
- Tôi không c̣n ai thân thích trên cơi đời này, và bác sĩ đă nói tôi cũng chẳng c̣n bao lâu nữa, hai hay ba tuần là nhiều....
Với tay [COLOR="#FF0000"]tắt cái máy ghi khoảng cách và tính tiền[/COLOR], tôi hỏi một cách lặng lẽ:
- Thưa cụ muốn đi qua đường nào trước......
Trong hơn hai giờ kế tiếp, chúng tôi hầu như đi lanh quanh qua từng con đường trong các khu phố.
Cụ chỉ cho tôi toà nhà nhiều tầng mà một thời cụ đă làm người điều khiển thang máy.
Tôi lái xe qua một khu phố với những căn nhà nhỏ đă cũ nhưng xinh xắn, cụ nói với tôi ngày trước khi mới lập gia đ́nh cụ đă ở trong khu này, và chỉ cho tôi căn nhà loang loáng dưới ánh đèn đêm....
Nh́n ánh mắt lưu luyến của cụ, tôi như thấy một trời quá khứ thương yêu đằm thắm của đôi vợ chồng trẻ.
Cụ ra hiệu cho tôi ngừng xe trước nhà kho của cửa tiệm bán giường tủ, bàn ghế, nhẹ nhàng bảo tôi trước đây chỗ này là một vũ trường sang trọng và nổi tiếng, cụ đă từng hănh diện đến đây khiêu vũ lần đầu khi là một thiếu nữ mười sáu tuổi...
Trong giọng nói cụ tôi thấy thấp thoáng h́nh ảnh một thiếu nữ trẻ trung sáng ngời với bộ dạ phục xinh đẹp và nụ cười tươi tắn hân hoan.....
Đôi khi, cụ bảo tôi đậu xe trước một toà nhà nào đó hay ở một góc phố khuất nẻo không tên.... và cụ im lặng thẫn thờ trong bóng tối như đắm ch́m với cả một dĩ văng xa xăm bao la và sâu thẳm....
Khi trời chập choạng trong ánh sáng đầu tiên của ban ngày, cụ nói với tôi khẽ khàng như một hơi thở nhẹ:
- Thôi, ḿnh đi...
Tôi lái xe trong im lặng đến khu nhà hospice. Đó là một dẫy nhà thấp, kín đáo, ngăn nắp và gọn gàng.
Tôi vừa ngừng xe là đă có hai người xuất hiện với chiếc xe lăn như là họ đă chờ đợi từ lâu rồi.
Tôi bước xuống mở thùng xe phía sau để lấy chiếc va ly nhỏ của cụ mang tới để ngay cửa chính, xong quay trở ra đă thấy cụ đă được đỡ ngồi ngay ngắn trên chiếc xe lăn.
- Bao nhiêu tiền vậy cháu?
Cụ vừa hỏi vừa mở cái bóp nhỏ...
“Cháu không lấy tiền bác đâu.. ” tôi trả lời.
- Nhưng cháu phải kiếm sống chứ...
- Đă có những khách hàng khác, thưa bác...
Gần như không tính toán so đo, tôi cúi xuống ôm lấy bờ vai cụ. Đáp lại, cụ ôm tôi thật chặt:
- Cám ơn cháu đă cho cụ già này khoảng thời gian thật quư giá và đầy ư nghĩa.
Tôi xiết chặt tay cụ và quay bước đi trong ánh sáng mờ nhạt của một ngày mới đến.
Sau lưng tôi có tiếng cửa đóng. Tôi cảm thấy như cả một cuộc đời vừa được khép lại phiá sau.
Tôi không có thêm người khách nào khác trong buổi sáng đó.
Tôi chạy xe lanh quanh không có mục đích và dường như tôi cũng chẳng biết ḿnh đi đâu nữa... Suốt cả ngày hầu như tôi không thể nói được với ai lời nào cả....
Chuyện ǵ sẽ xẩy ra nếu cụ già gặp phải một người tài xế đang ở cuối buổi làm, nóng nẩy chỉ muốn chóng xong việc để c̣n về nhà...
Chuyện ǵ sẽ xẩy ra nếu tôi từ chối không nhận đón người khách là cụ hay tôi không bước xuống gơ cửa mà chỉ ngồi trên xe nhận kèn một lần rồi lái xe đi....
Tự nhiên nghiệm trong quăng đời trẻ trung ngắn ngủi của ḿnh, dường như là tôi chưa làm được chuyện ǵ có ư nghĩa hơn là chuyện tôi đă làm trong buổi sáng hôm ấy.
Chúng ta luôn luôn nghĩ rằng cuộc đời sẽ có những khúc quanh quan trọng, đánh dấu bằng những sự việc to lớn, dễ dàng ghi nhớ... Nhưng thật ra, đẹp nhất vẫn là những phút giây nhỏ bé bất ngờ nhưng có xúc cảm mănh liệt khiến ta phải bàng hoàng đến tê dại cả tâm hồn...
Xin chia xẻ câu chuyện nhỏ này với các bạn, hy vọng v́ thế cuộc đời chung quanh chúng ta sẽ ấm cúng và có ư nghĩa hơn
Vô danh
[url]http://tneu.blogspot.com/2012/04/chuyen-taxi-cuoi-cung-cua-oi-nguoi.html[/url]
Quán Hương Lan ở trước cửa Bưu Điện
[CENTER][IMG]http://i48.tinypic.com/zlqj48.jpg[/IMG][/CENTER]
Hồi sáng vội đi nên post h́nh vào mà không ghi chú ǵ cả
Đây là lần đầu tiên , từ sau 1975 , Tigon thấy lại toàn ảnh quán Hương Lan , một nơi chứa nhiều kỷ niệm của Sinh Vien , học sinh Saigon, nhất là các anh em Tabert .
Không biết bây giờ Hương Lan c̣n không , hả các ACE quốc nội ? Hay cũng bị xoá tên rồi ?
Tigon
Khỏi tốn tiền gửi xe mà lại bảo đảm 100%
[CENTER][video=youtube;ZdRLHJDE7n0]http://www.youtube.com/watch?v=ZdRLHJDE7n0[/video]
Chó canh xe
[IMG]http://i45.tinypic.com/357n51d.jpg[/IMG][/CENTER]
Hăy nhớ đến : Những Nhạc Sĩ Vô Cùng Bất Hạnh
Tháng Tư Đen đă qua . Tiếp nối ," : SAIGON THUỞ ẤY ..." mời ACE xem loạt bài về "Những Nhạc Sĩ Vô Cùng Bất Hạnh " , mà cuộc đời họ gắn liền với vận mệnh của đất nước .
Những Nhạc Sĩ Vô Cùng Bất Hạnh Trong DVD Asia 55
“ 75 Năm Âm Nhạc Việt Nam, kỳ 2”.
Duy Khiêm ( viết cho Asia Forum)
Sau khi xem xong cuồn DVD Asia 55 này, những cảm xúc và ấn tượng để lại trong đầu (khiến cho nhiều người băn khoăn, suy gẫm) lại là những ǵ?
Có thể nói đó chính là những h́nh ảnh khó quên của vài nhạc sĩ xuất hiện trong Asia 55 qua những đoạn video clips phỏng vấn ngắn ngủi nhưng vô cùng quư hiếm.
Tiêu biểu nhất vẫn là những nhạc sĩ Văn Cao, Trúc Phương, Thăng Long, Đỗ Lễ, Châu Kỳ, Nguyễn Văn Tư …
Cho dù họ đă ĺa trần hay c̣n sinh sống ở quê nhà, nhưng họ có một điểm chung là đă làm “kiếp tằm nhả tơ” để đem đến cho đời biết bao ca khúc tuyệt vời suốt mấy chục năm qua.
Nhưng đàng sau những tác phẩm “để đời” ấy là những quăng đời u tối, nhọc nhằn và phần số vô cùng nghiệt ngă mà ít có ai ngờ tới.
[CENTER][IMG]http://i45.tinypic.com/2n1ufy0.jpg[/IMG][IMG]http://i49.tinypic.com/v7b6m8.jpg[/IMG][/CENTER]