Anh Hùng Bắc Cương -Hồi 16 : Quân Tử Lập Ngôn.
Anh Hùng Bắc Cương -
Hồi :
16
Quân Tử Lập Ngôn.
Mỹ-Linh, Thiệu-Thái cùng tự hỏi:
- Không biết tên này lư lịch ra sao? Vơ công của y có lẽ không kém ǵ bọn trưởng lăo Hồng-thiết giáo. Hôm trước y giả làm người ngoài, cướp quyển phổ tượng Tương-liệt đại vương. Rồi lại bắt cóc Triệu Thành để đánh lừa mọi người khi Tôn Trung-Luận trao Vơ-kinh giả cho Thành. Âm mưu của y giả làm người đối nghịch với Triệu Thành, chỉ có sư bá Trần Tự-An nh́n ra. Bây giờ y đội tên Lư Cương ẩn dưới soái hạm, cùng với Triệu Thành dàn cảnh. Dường như Triệu Thành kính trọng y ngang với Minh-Thiên chứ không phải tầm thường.
Lư Cương tiếp:
- Khi đức Thái-tông c̣n tại thế, người muốn nhường ngôi cho Vương-gia, mà Vương-gia từ chối, nên vua Chân-tông mới được ngồi vào long ỷ. Ai cũng phục Vương-gia là người không ham phú qúi. Vua Chân-Tông tin tưởng Vương-gia, trao Thái-tử cho Vương-gia dạy dỗ. Nay Thiên-Thánh hoàng-đế vừa là cháu, vừa là đệ tử đă phong chức tước cho Vương-gia đến ngôi cực phẩm, th́ Vương-gia không làm vua cũng như làm vua. Mệnh trời đă vào tay Vương-gia rồi. Vương gia lên ngôi vua làm ǵ, để mất cái đức chẳng hóa ra bán ḅ tậu ễnh ương ư?
Nguyên-Nghiễm nghe xong, y đập bàn một cái:
- Không có sư đệ, th́ ta tự làm hỏng tất cả công tŕnh bấy lâu.
Y đứng dậy ôm lấy Lư Cương:
- Đa tạ sư đệ. Bây giờ sư đệ nói về ba khoản đó đi.
- Khoản thứ nhất, Vương-gia đào ngay kho tàng, rồi đem cất đi. Có vàng trong tay, Vương-gia tha hồ ban thưởng cho vơ lâm, Nho sĩ. Họ thấy ở Vương-gia một vị vương tước hào phóng. Ngay cả đối với bọn cung nga, thái giám, cận vệ. Đấy là cách mua nhân tâm. Dù đối với loại giầu có, nhưng giầu là một truyện, được Vương-gia ban thưởng cho một đồng, họ cũng hănh diện vô cùng.
Mỹ-Linh khen thầm:
- Tên này thiết kế hay thực. Chú hai ḿnh trước đây tư gia có bao nhiêu, tặng anh hùng thiên hạ hết. V́ vậy mà thu phục được nhân tâm. Có điều chú hai tặng người, không phải chủ tâm mua chuộc. Anh hùng qui tâm cũng không hoàn toàn v́ tiền bạc.
Lư Cương tiếp:
- Nếu như truyện kho tàng chỉ là huyền thoại, cũng không sao. Vương-gia bỏ hết của cải ra, để rồi nhân tâm thiên hạ theo Vương-gia. Th́ vàng bạc, đất đai trong thiên hạ, chỗ nào không phải của Vương-gia.
Triệu Thành gật đầu:
- Sư đệ trí lự tuyệt vời. Thế c̣n khoản thứ nh́?
- Khoản thứ nh́, khó mà dễ. Hiện triều đ́nh đang bàn truyện thôn tính Giao-chỉ, Tây-hạ, Đại-lư, Thổ-phồn, Tây-liêu. Sĩ dân các nơi đó đâu chịu ngồi yên để bị mất nước? Họ cũng cử người đến Đại-Tống làm tế tác. Nếu như trong triều, ai bàn truyện chống chinh phạt. Tế tác trong bóng tối sẽ ngầm trợ giúp người đó. Ai bàn truyện thôn tính, họ ngầm phá hại người đó. Vừa rồi Lưu hậu cử Vương-gia đi sứ Đại-Việt. Với ư đồ dùng người Việt hại Vương-gia. Vô t́nh Vương-gia sang đến nơi, làm ồn ào lên. Dù muốn, dù không, vơ lâm, nhân sĩ Đại-Việt cũng nh́n Vương-gia bằng con mắt căm thù.
Triệu Thành nghĩ lại hơn năm qua, dọc ngang bên Đại-Việt, gây không biết bao nhiêu oán hờn mà kể. Y nói:
- Sư đệ hiểu cho, khi đi sứ Đại-Việt ta đâu đă nghĩ tới...
- Đệ biết chứ. Bây giờ ta t́m cách nối lại cảm t́nh với họ. Không những với Đại-Việt, mà với tất cả các nước khác. Điều này dễ thôi. Vương gia gửi mệnh lệnh cho tất cả biên cương đại thần, tướng sĩ, răn dạy họ tuyệt đối không được gây hấn với lân bang. Ngược lại phải mềm mỏng, cư xử với lân bang như anh em. Nơi nào Vương-gia tới được, thân đi tới. Hạ ḿnh tiếp xúc, thù tạc với quan lại, tướng binh của các nước. Điều này khiến Nho thần trong triều, cũng như lân bang hướng về Vương-gia, coi Vương-gia như Chu-Công đời xưa.
Triệu Thành gật đầu, vỗ lên lưng Lư Cương:
- Tiếc rằng khi ta đi sứ, t́m không thấy sư đệ đâu. Ta đành đi một ḿnh. Nay mới ra nông nỗi. Xin sư đệ tiếp.
- Đối với Đại-Việt rất dễ. Như vương gia thấy, tộc Việt hiện phân ra làm tám khu vực. Quảng-Đông, Quảng-Tây hiện thuộc Tống. Đại-lư, Giao-chỉ, là hai nước lớn. Chiêm-thành, Chân-lạp, Lăo-qua, Xiêm-la, là bốn nước nhỏ. Vừa rồi tộc Việt đồng tôn Lư Long-Bồ làm Thiên-tử. Đó là phép cử hiền đời Nghiêu, Thuấn, Vũ bên Trung-quốc. Bồ vẫn để cha làm Vua. Vơ lâm Đại-Việt cực đông, hầu hết hướng về Long-Bồ. Vậy Vương-gia cần kết thân với y.
Anh Hùng Bắc Cương - Hồi 17 : Kỳ Nhân Dị Sĩ
Anh Hùng Bắc Cương
Hồi 17 :
Kỳ Nhân Dị Sĩ
Nàng tự giảng:
- Hai câu có nghĩa từ Ân tới Chu cai trị Trung-nguyên, vàng ngọc súc tích. Hai câu này không có ǵ lạ.
Nàng đọc xuống hai câu dưới:
Trung-nguyên thống nhất, A-pḥng cháy.
Đuổi hươu, Đông thành, Tây ra đi.
- Phải rồi hai câu này ư nói Tần thống nhất thiên hạ, rồi bị Hạng-Vũ diệt, đốt cháy cung A-pḥng. Bấy giờ anh hùng thiên hạ nổi lên tranh nhau giang sơn, ví như đuổi con hươu. Đông tức Hạng Vũ. Lưu Bang lập nhà Tây Hán tức Tây. Như vậy câu sau ư nói Hạng Vũ thắng Lưu Bang.
Nàng đọc hai câu tiếp:
Đại phong một trận, anh hùng tận,
Châu bảo Vị-ương, lửa bốn bề.
- Sau khi Lưu Bang thắng Hạng Vũ, trở về quê làm bài thơ Đại-phong. Lưu đem châu bảo thời Ân, Chu, Tần cất ở điện Vị-ương. Rồi cuối đời Tây Hán, Vương Măng làm phản. Y đốt cháy điện Vị-ương.
Nàng đọc tiếp:
Động-đ́nh, Yên-Lăng, Nghi-Ḥa đến.
Khúc-giang, sóng dậy, muôn đời ghi.
Mỹ-Linh nghĩ thầm:
- Đoạn này ư nói công chúa Yên-Lăng Trần Năng và hai công chúa Nghi-hoà Trần Quế-Hoa, Trần Quỳnh-Hoa đào kho tàng ở hồ Động-đ́nh lên, rồi chở về Khúc-giang. Nhưng chữ sóng dậy với muôn đời ghi ư chỉ ǵ?
Nàng chợt nghĩ đến những thuật ngữ:
- Sóng nghĩa là núi cao. Dậy nghĩa là hang sâu. Muôn là mười vạn. Một vạn trong thuật ngữ là một trăm. Vậy muôn thành con số một ngh́n. Cả hai câu này ư nói: trong núi cao nhất, có hang sâu. C̣n một ngh́n là ǵ nhỉ?
Nàng mở bản đồ vùng Khúc-Giang ra. Này sông, này núi, trùng điệp. Nh́n một lượt nàng nghĩ thầm:
- Ta phải t́m núi nào cao nhất mới được!
Không khó khăn, nàng t́m ra giữa thung lũng gần núi Ô-thạch có ngọn Tuyệt-phong cao nhất. Nàng nhủ thầm:
- Ta phải thám thính ngọn Tuyệt-phong xem sao.
Đến đấy mệt mỏi, nàng bỏ sách vào bọc, mở cửa ra ngoài, ngồi nghe Thiệu-Thái, Lê Đức bàn truyện Lạc-long giáo.
Chợt một giáo đồ giữ trọng trách gác đầu thuyền vào cúi rạp người xuống tŕnh với Lê Đức:
- Tŕnh trưởng lăo. Bên ngoài có một con thuyền nhỏ. Trên thuyền chứa bốn người. Ba người nằm ngủ, không rơ mặt. Một người đội nón buông câu. Thuyền đậu sát thuyền ta. Thuộc hạ đuổi, mà hắn không chịu đi. Xin trưởng lăo định liệu.
Thiệu-Thái bảo y:
- Tuyệt đối tránh đụng chạm. Chúng ta đang ẩn thân. Tôi với Lê trưởng lăo ra ngoài xem sao.
Mỹ-Linh, Thiệu-Thái, Lê Đức ra đầu thuyền quan sát. Con thuyền mui che một nửa. Trong ḷng thuyền trải chiếu, có ba người cuộn chăn nằm ngủ gáy kḥ kḥ. C̣n một người ngồi buông câu. Cái nón che mất mặt, không hiểu y già hay trẻ.
Một giáo chúng nói:
- Này thuyền ai kia, lui ra chỗ khác. Tại sao lại cứ sán đến bên thuyền ta mà câu?
Người câu im lặng không trả lời. Y móc trong bọc ra một ống tiêu để lên miệng thổi. Tiếng tiêu véo von vọng đi rất ra. Hết bài tiêu, y cất cao giọng ngâm:
Thương-lang chi thủy thanh hề,
Khả dĩ trạc ngă anh.
Thương-lang chi thủy trọc hề,
Khả dĩ trạc ngă túc.
Ngâm xong, y ngâm sang tiếng Việt:
Sông Thương nước chảy trong veo,
Th́ ta đem giặt cái lèo mũ ta.
Sông Thương nước chảy phù sa,
Th́ ta lội xuống để mà rửa chân.