Hăy trả lại Danh Dự cho các Tướng Lănh Anh Hùng của QLVNCH !
[QUOTE=pheng;142473]Cảm nhận và tự trọng của 1 tướng lănh khi hiểu rằng, những ǵ xẩy ra bắt đầu từ lỗi lầm của ḿnh, đă làm ông không thể chịu nỗi mà tự vẫn
V́ lư do ǵ, th́ chúng ta chưa được biết rơ ràng, v́ có thể bị bể kế hoạch hay phá từ bên ngoài, mà sự loan tin thất thủ trước của BBC lúc bấy giờ là 1 việc làm có chủ đích là 1 thí dụ, nếu chỉ xét bằng kết quả, [SIZE=4][COLOR="#FF0000"]chúng ta thấy rằng Tướng Phú đă thất bại hoàn toàn trong cuộc rút quân Tây nguyên, cho thấy một tướng lănh thiếu khả năng và hiểu biết trong tổ chức 1 kế hoạch rút quân chiến thuật, đă biến thành tháo chạy, tan nát hàng ngũ là nguyên nhân chính dẫn tời đổ vỡ quân đội miền Nam VN[/COLOR][/SIZE][/QUOTE]
Như tôi đă nói bài học có thể rút ra cho ḿnh qua biến cố 30/4 là “lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng”, là “tiên trách kỷ, hậu trách nhân”, chứ không thể trách ai hết ! V́ nếu là người của quốc gia VNCH và nếu đă từng hát to “Đồng ḷng cùng đi hy sinh tiếc ǵ thân sống” để đáp lời kêu gọi của Hồn Thiêng sông núi, để bảo vệ Chính Nghĩa là Con Người Tự Do của Tổ Quốc Dân Tộc, mà lại hèn nhát ham sống sợ chết bỏ chạy, ôm của di tản trước khi giặc cướp VC tới, th́ c̣n nghĩa ǵ là “em hậu phương, anh tiền tuyến” hay “giặc tới nhà đàn bà phải đánh” ? Như vậy nếu không phải là “lỗi tại tôi” th́ chắc là lỗi tại trời đă định cho tôi hèn nhát và ham sống sợ chết sao??!
V́ vậy bài học quư giá nhất cho ḿnh qua biến cố 30/4 là phải lo mà tu thân để “khắc kỷ”, để BIẾT M̀NH th́ mới có thể “phục lễ” để BIẾT NGƯỜI và mới có thể BIẾT CÁCH để đánh cho TRĂM TRẬN TRĂM THẮNG được. Hay nói cách khác để mới BIẾT HÀNH động như trời để mà THÀNH NHÂN và thành công trong mọi việc cho lần tới. Chứ không ngồi đó mà đoán xét người khác một cách chủ quan thiển cận th́ tiếp tục gieo rắc sai lầm tai hại cho thế hệ con cháu, rồi c̣n có thể bị xét đoán ngược lại là hồ đồ, như trường hợp có người đă phán đoán bậy bạ về tướng Phú ở đây.
V́ vậy xin [B]hăy trả lại danh dự cho các tướng lănh anh hùng của QLVNCH bằng cách tôn trọng sự thật dưới cái nh́n nhất quán[/B], với các nhân chứng của thời cuộc cũng như các tài liệu mật đă được phổ biến khắp thế giới (chứ đừng nói để lịch sử phán xét về ông Thiệu), như trích đoạn tài liệu phóng sự chiến trường sau đây :
“Thiếu tướng Nam mừng rỡ nắm chặt lấy tay tôi lắc thật mạnh và tiếp tôi trong văn pḥng của vị tỉnh trưởng, Người quân nhân Nhảy Dù nầy năm nay 48 tuổI, nước da đen sạm, với gương mặt luôn luôn cảm hóa mọi người , ông đă qua các trường đào tạo ‘’mũ đỏ’’ của người Pháp và được người Mỹ huấn luyện về chiến thuật trực thăng vận. Ông là người quân nhân duy nhất thuộc một gia đ́nh quí tộc danh tiếng ở Hué, gồm toàn các cụ đồ nho và quan lại của triều đ́nh. Ở con người ông, nổi bật nhất là tướng người vặm vở, vai u thịt bấp, cầm vuông rơ nét của một con người thượng vơ. Đến giờ nầy ông vẫn sống độc thân không hối tiếc (điều nầy bảo đảm cho tính thanh liêm trong sạch của ông ở một đất nước mà các bà thường mượn uy quyền và địa vị của các ông chồng để làm ra tiền), và ông chỉ thấy vui vẻ thoải mái khi được sống giữa hàng binh sĩ và các đơn vị tác chiến của ông. Người bạn thân nhất của ông là đại tá Ninh (một ‘’mũ đỏ’’ khác được đào tạo ở trường Nhảy Dù Pau, Pháp) một sĩ quan mảnh khảnh với bộ râu mép ngạo mạn, người đă cùng ông với đạo quân tiếp viện của ḿnh đă bẻ găy ṿng vây An Lộc, một trận Verdun của Miền Nam Việt Nam .
- Sao ? thiếu tướng Nam vừa cười lớn lên vừa nói với tôi, Anh muốn xuống đây kiếm tôi, chỉ v́ các tay trên Tổng Tham Mưu không chịu nói sự thật với anh chớ ǵ ? (1)
- Anh Nam ơi, tôi chỉ xuống đây để được biết tin tức thôi .
- Được rồi, Chúng ta hăy nói chuyện về Vùng IV của tôi. Đường sá luôn luôn được mở sạch sẽ để cho lưu thông được an toàn, và Việt Cộng không phải lả chủ ở đây. Các đơn vị Bảo An và Dân Vệ của tôi giữ chặt lănh thổ, điều nầy cho phép tôi điều động hoàn toàn 3 sư đoàn chánh quy của tôi trong các cuộc đụng độ mạnh với các đại đơn vị cộng sản Bắc Việt đang muốn xâm nhập vào đây từ phía Cam Bốt. Hôm qua, chúng tôi có ‘’sơi’’ một trung đoàn thuộc sư đoàn 4 bộ binh Bắc Việt ở Phú Sơn. Hôm nay họ bị dồn về phía trước các hăng đường ở Đức Ḥa rồi. Chúng tôi đă tịch thu hơn một trăm vũ khí nặng, súng không giật, súng phóng hỏa tiễn, bách kích pháo và cả một số súng liên thanh pḥng không .
- Sau thảm trạng ở miền Trung, thật sự quân lực VNCH c̣n bao nhiêu lực lượng khả dụng ?
- C̣n được 7 sư đoàn với quân số đầy đủ: 6 sư đoàn bộ binh , 1 sư đoàn Dù, cộng thêm 2 lữ đoàn thiết giáp và nhiều liên đoàn Biệt Động quân. Hai lữ đoàn Thủy Quân Lực Chiến và 2 sư đoàn khác (sư đoàn 2 và sư đoàn 4) đang được bổ sung quân số và tái thành lập với những đơn vị vừa từ miền Trung rút về.
Sài G̣n được pḥng thủ rất chặt chẽ với 2 nút chận thật mạnh. Nút chận thứ nhất là ṿng đai pḥng ngự phía Bắc của thủ đô do sư đoàn 25 bộ binh của tướng Lư ṭng Bá, một kỵ binh lực lưởng và đầy đủ kinh nghiệm.Trung tâm điểm của tuyến pḥng ngự nầy dựa trên thị xă Bến Cát, một vị trí chủ, được xây dựng chung quanh môt ngọn đồi được bố trí các loại súng và có hầm trú ẩn bê tông cốt sắt.
Nút chặn thứ hai là tuyến pḥng thủ mặt Bắc, tiêp giáp nhau chung quanh thành phố Xuân Lộc, do sư đoàn 18 bộ binh trấn giữ, một sư đoàn ưu tú mà tư lệnh là tướng Lê minh Đảo, hùng hục và vui vẻ như một thiêu úy. Tôi nghĩ là Bắc Việt cũng khó mà đánh bật được 2 pḥng tuyến nầy.
- Dù sao cũng vẫn c̣n một nguy cơ, ông Nam ơi. Bọn Việt Cộng không có thói quen đánh trực diện vào các cứ điểm mạnh. Họ dùng toàn bộ pháo binh nă vào cứ điểm mạnh nhằm cầm chân các đơn vị của ta để họ lợi dụng vùng rừng bụi tiến đánh bọc hai bên sườn của ḿnh. Nên nhớ là Xuân Lộc và Bến Cát đều có các vuờn cao su và rừng cây bao quanh.
- Chắc v́ thế mà chúng không dám đến đánh ở địa thế gần như trống trải ở Đồng Bằng. Có lẽ bọn chúng sẽ cố gắng cô lập Sài G̣n hơn, cắt đứt thủ đô với vùng vựa lúa và giàu nhân lực v́ nguy cơ lớn nhất phải đến ngay từ Sài G̣n. Tôi muốn nói đến các chuyện lộn xộn và tham vọng chánh trị ở Sài G̣n. Các nghị sĩ băt đầu rục rịch, các tướng lănh không có quân cũng đang có âm mưu ǵ đó, và Tổng Thống Thiệu càng ngày càng bị cô lập. Chánh quyền có thể bất thần sụp đổ và rơi vào tay của những kẻ vô trách nhiệm, sẵn sàng hấp tấp mở cửa rước bộ đội Bắc Việt vào Sài G̣n .
- Anh giải thích thế nào về sự sụp đổ đă xảy ra ở miền Trung ?
Tướng Nam chống tay lên thành ghế ông đang ngồi, và bực tức cằn nhằn:
-‘’ Có rất nhiều lư do. Mà đầu tiên và trước hết là do ông Thiệu.
- Ở Tổng Tham Mưu đại tá Khôi nói với tôi người chịu trách nhiệm là thiếu tướng Phú.
- Không phải. Anh đă biết tướng Phú c̣n hơn tôi nữa mà. Ông là một cấp chỉ huy có khả năng, bám trận địa như một con rận bám sát tóc vậy.
Không, ông không phải loại người chuồn đi, bỏ lại cả một thành phố và toàn bộ chiến cụ nguyên vẹn như vậy.
Trước khi đổ vấy trách nhiệm cho cấp chỉ huy và cho lỗi lầm chánh trị , có vài điểm kỹ thuật cần được làm sáng tỏ : cuộc tổng tấn công của cộng sản vào Vùng Cao Nguyên đă được chờ đợi từ nhiều tuần lễ rồi. Nhưng v́ thiếu tin tức chính xác về những cuộc điều quân hay di chuyển của các đơn vị cộng sản Bắc Việt xuyên qua rừng rậm, tướng Phú nghĩ cũng đúng là nỗ lực chính của cộng sản phải nhắm vào Kontum hay Pleiku, nằm ngay ở phía Bắc, và ông ta đă tập trung phần lớn lực lượng vào hai thành phố nầy. Xui cho ông, Bắc Việt lại tấn công vào Ban mê Thuột, nơi mà quân trú pḥng chỉ có một trung đoàn và vài liên đoàn Biệt Động Quân mà phải đương đầu với cả 3 sư đoàn cộng sản ! Sau đó cộng sản cắt hết các con dường giao thông chính trên Cao Nguyên. Phản ứng đầu tiên của tướng Phú là phản công. Ông ta cho trực thăng vận 300 binh sĩ Dù và một liên đoàn Biệt Động Quân đổ xuống chiếm lại hai phi trường ở Ban mê Thuột, và sau đó đă cố gắng vào được thành phố và tảo thanh thị trấn. Trong một vài giờ, Ban mê Thuột đă biết được một không khí thật sư vui mừng, một cái ǵ mường tượng như lúc thủ đô Ba lê được giải phóng. Dân chúng vẫy cờ hoan hô các binh sĩ của Chánh Phủ. Các chủ vườn cao su đem rượu cỏ nhác ra uống mừng chiến thắng. Nhưng sau đó, đùng một cái, theo lệnh từ Sài G̣n chuyển lên, lực lượng Miền Nam được lệnh phải rời khỏi thành phố. Hai sư đoàn Bắc Việt khép kín họ lại và đă tiêu diệt họ.
C̣n ở Pleiku và Kontum: c̣n 2 trung đoàn thuộc sư đoàn 23 bộ binh . Pleiku là một căn cứ Không Quân quan trọng của một sư đoàn Không Quân, không thiếu một thứ ǵ từ lương thực đến đạn dược.
Tướng Phú đă quyết định đánh và kháng cự. Ông ta đă xác định với các sĩ quan của ông như vậy. Tuy nhiên ngày 14 tháng 3, Tổng Thống gọi ông về Cam Ranh và cho lệnh ông phải lui quân. Bây giờ chúng tôi biết được là cuộc bàn căi rất là sôi động đầy sóng gió. Tướng Phú đă từ chối không thi hành lệnh. Ông ta đă nói thẳng với Tổng Thống Thiệu : ‘’Tôi đă đánh giặc 23 năm rồi, và tôi chưa bao giờ biết lui quân. Hăy t́m một người khác để chỉ huy cuộc ‘’chạy trốn ‘’ nầy.’’ Nói xong ông vứt khẩu súng lục của ông lên bàn và ra khỏi pḥng họp, đóng sầm cửa lại. Và sau đó ông bay về Nha Trang, khai bệnh vào nằm bệnh viện. Chuyện đâu có khó khăn ǵ với ông ta đâu, v́ anh cũng biết là ông ta luôn luôn bị khó chịu với hai lá phổi của ông.
- Đại tá Khôi lại xác định với tôi là tướng Phú đă bay về Pleiku và đă cho lệnh triệt thoái vài giờ sau đó.
- Đó là luận thuyết chánh thức. Bộ Tổng Tham Mưu quả quyết là khi về đến Pleiku, tướng Phú đă nói với tư lệnh phó của ông ‘’ tôi cho ông hay một bí mật lớn, là chúng ta sẽ phải sớm di tản hết các vị trí của chúng ta ‘’. Vị tư lệnh phó nầy lập tức báo tin cho các sĩ quan, và cuộc triệt thoái được thi hành ngay lúc đó. Tôi đă gặp tướng Phú ở Sài G̣n ngày hôm kia, ông ta đă xác nhận với tôi là ông ta đă không bao giờ ra lệnh triệt thoái.
Dù sao th́ giải pháp tốt đẹp duy nhất là nên giao cho tướng Phú một nhiệm vụ hy sinh bằng cách cho lệnh ông phải tử thủ tại chỗ để bảo vệ Pleiku, nhằm mục đích mua thời gian và để cho dân chúng và các liên đoàn Biệt Động Quân rút đi trong ṿng trật tự, như thế th́ mới tránh được cái dịch hốt hoảng đă đàu độc cả nước .
- Như vậy th́ ai là người ra lệnh triệt thoái ?
- Chính là ông Thiệu. Sau khi tướng Phú đă từ chối không thi hành lệnh, Tổng Thống Thiệu đă báo động cho đại tá Tất, tư lệnh phó của ông Phú, một sĩ quan Biệt Động Quân v à giao cho ông nầy chức vụ Tư Lệnh Vùng.
Được Tổng Thống liên lạc thẳng, Tất đă sốt sắng thi hành lệnh, và cho bắt đầu ngay cuộc hành quân triệt thoái, mà không cho tiến hành phá hủy một kho tàng nào. Anh ta đă để lại nguyên vẹn sáu tháng lương thực, một nửa các khẩu pháo và nặng nhất là để nguyên lại 40 chiếc phi cơ và trực thăng c̣n tốt. Tổng Thống Thiệu đă phạm một lỗi về xét đoán nhân sự không thể nói được khi ông giao quyền chỉ huy cho đại tá Tất. Tôi biết anh nầy quá nhiều , ông ta là một sĩ quan can đảm, một sĩ quan chuyên về tác chiến lưu động, đột kích hay phá hoại. Nhưng anh ta không được đào tạo hay huấn luyện một tư ǵ để có thể hướng dẫn một cuộc hành quân loại triệt thoái rất tế nhị và quan trọng nầy.
Tổng Thống Thiệu cũng phải gánh hoàn toàn trách nhiệm trong việc bỏ thành phố Hué và Vùng I Chiến Thuật. Tướng Trưởng có 3 sư đoàn ưu tú để lo pḥng thủ Vùng nầy, sư đoàn 1 bộ binh, sư đoàn Thủy Quân Lục Chiến, và sư đoàn Dù. Nhưng ngày 20 tháng 3, Tổng Thống Thiệu v́ sợ bị đảo chánh, nên đă cho rút sư đoàn Dù đưa ngay về Sài G̣n làm cho tướng Trưởng đứng trước một lổ hổng quá rộng trong hệ thống pḥng thủ của ông. V́ chỉ với 2 sư đoàn mà ông phải tái phối trí cho một tuyến pḥng thủ dài 150 cây số ngàn.. Do đó mà ông phải quyết định thu gọn lực lượng về tuyến pḥng thủ Đà Nẵng , lực lượng quân sư ưu tiên lui về trước.
Trong lúc các đơn vị đang trên đường di chuyển, Tổng Thống Thiệu lại cho lệnh phải trở lui lại Hué, nhưng cộng sản Bắc Việt đă chận đường trở lại Hué ở khoảng Đèo Hải Vân. Trước hết Sư đoàn 1 đă đánh một trận khốc liệt để tái chiếm đéo Hải Vân và tái lập lưu thông trở lai. Nhưng vô phước là làn sóng dân chúng chạy loạn như nước vỡ bờ đă phá tan hàng ngũ của sư đoàn 1. Có rất nhiều binh sĩ quá lo âu cho số phận của gia đ́nh ḿnh, nên đă bỏ hàng ngũ, c̣n một số binh sĩ khác th́ đào ngũ hẳn. Vị tư lệnh sư đoàn 1 ở Đà Nẵng đă cố gắng nắm lại sư đoàn của ḿnh nhưng đă bị một anh phản loạn đánh gục.
Thiếu tướng Nam đứng dậy, vươn vai và đi vài bước trong pḥng. Sau một vài phút yên lặng, ông lại ngồi xuống và tiếp tục :
- Tổng Thống Thiệu bị ám ảnh v́ sự bỏ rơi hèn hạ của người Mỹ. Tôi tin chắc là ông ta muốn bi thảm hóa t́nh h́nh bất thần như vậy, hy vọng là Tổng Thống Ford sẽ vượt qua được một mức độ khó khăn nào đó để đi đến quyết định phải gởi các oanh tạc cơ hạng nặng qua giúp V NCH . Nhưng sự việc sau đó đă cho thấy là ông tính toán sai. Và chúng ta đă mất mát quá nhiều trong vấn đề đó. Biện pháp hữu hiệu nhất để thuyết phục Quốc Hội và Nhà Trắng, là chúng ta phải chiến đấu tại chỗ cho đến viên đạn cuối cùng. Chính bọn cộng sản Bắc Việt cũng không tin là chúng sẽ chiến thắng dễ dàng như vậy. Bằng chứng hùng hồn nhất là cả 4 sư đoàn trừ bị chiến lược của Miền Bắc chỉ mới vượt qua vĩ tuyến 17 trong tuần lễ vừa qua.
Tướng Nam nắm chặt lấy cánh tay tôi và nói thêm:
Chúng tôi đă theo Tổng Thống Thiệu mười năm nay rồi. Nhưng bây giờ th́ ông ta đă làm chúng tôi mất cả niềm tin rồi. Ông sống chui rút trong Dinh Độc Lập và lấy quyết định một ḿnh không chịu tham khảo với ai hết. Ông ta chỉ nghe có một ḿnh tướng Quang, cố vấn quân sự của ông ta, một con heo mập lúc nào cũng nịnh hót ông ta và không nói trái lời ông ta bao giờ . Tôi không tin là ông ta sẽ c̣n khả năng vượt qua được các biến cố. Các tướng lănh đă nổi giận rồi và quân đội đă xấu hổ quá rồi.
-Bây giờ anh định làm ǵ? Lật đổ ông ta chăng?
- Dù ǵ cũng không phải tôi đâu. Tôi chỉ là một quân nhân. Nghề nghiệp của tôi là tác chiến và tôi tiếp tục tác chiến. Đối với tôi chánh trị là cái ǵ dơ bẩn, tôi không muốn phải lội vào đó.”
(trích chương 5 “CÁC TƯỚNG LĂNH TỨC GIẬN
V̀ THẤY M̀NH BỊ NHỤC”của tài liệu "[URL="http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nvn0ntn0n2n31n343tq83a3q3m3237n4n"]Mẹ Việt Nam ơi ! Dân ta có tội t́nh ǵ ?"[/URL])
Chân thành cám ơn hai bạn cho ư kiến.
Hai ư kiến của các bạn đă làm sáng tỏ hơn các vị Tướng Lănh đă tuẫn tiết và sự hèn nhát, tồi bại, thiếu khả năng của vị Tổng Tư Lệnh sau cuộc binh biến 04/30/1975; sự thật lịch sử sẽ trả lại công đạo cho các vị Tướng Lănh đă tuẫn tiết sau cuộc binh biến uất nhục Tháng Tư Đen. Rất cám ơn quư bạn.