Kinh tế: Giá trị - giá cả và phân hoá giàu nghèo
Đó là 1 trong 3 quy luật của kinh tế thị trường. Chính bởi quy luật này được vận hành theo chiều hướng xấu làm nên nguyên nhân sâu xa, căn bản cho phân hoá giàu nghèo, tạo nên mọi bất công xă hội.
Vậy xấu là thế nào? Đó chính là khoảng cách ngày càng lớn giữa giá trị sản phẩm và giá cả. Các nước phát triển hiện tại đều có sự chênh lệch này lớn hơn hẳn đang phát triển, nên các nước đang phát triển lại phải cố đuổi theo giá cả này. Tăng trưởng kinh tế là ch́a khoá phát triển quốc gia và phát triển con người. Thế nhưng thay v́ chỉ tập trung gia tăng số lượng, chất lượng để tạo giá trị cho sản phẩm th́ nay họ lại muốn tạo giá cả vượt xa giá trị qua các khái niệm: thương hiệu, PR, cung - cầu, ... Điều đó la lối đi sai lầm của kinh tế Tư bản tạo ra, mà các nhà CNXH tiêu biểu như Mác nhận thấy bề ngoài mà t́m không ra nguyên nhân chính của vấn đề ( Mác chỉ giá trị thặng dư ). Giá cả chênh lệch tạo nên chênh lệch giữa nơi sản xuất trực tiếp ( người lao động, công - nông dân) và nơi trao đổi, buôn bán ( nhà tư bản) từ đó phân hoá giàu - nghèo.
Xưa các Nho gia tài năng đă nh́n ra được vấn đề, nên mới xếp: Sĩ - Nông - Công - Thương với Sĩ là giới hoạch định chính sách, nông - công là người lao động ( thời này nông dân là chủ yếu) và thương sau cùng. Họ đề xuất các biện pháp hạn chế thương, tức hạn chế chênh lệch giá trị - giá cả nhằm tạo công bằng xă hội.
Thế nhưng nó chỉ hữu hiệu trong khu vực mà chính sách này áp dụng triệt để và không bị tác động từ bên ngoài. Khoa - kĩ phát triển, tạo nên toàn cầu hoá giao thương, các quốc gia, khu vực không có chính sách này tác động vào kinh tế của khu vực chính sách khiến nó không thể trụ vững và sụp đổ. V́ thế, chính sách này muốn áp dụng thành công phải được áp dụng rộng khắp TG. Để đạt điều này cần 1 trong 2 điều kiện:
- Nhận thức kinh tế của các quốc gia lên tầm cao mới ( ít nhất phải 50 năm nữa).
- Quốc gia chính sách trở thành bá chủ toàn cầu.
BỘ MẶT THẬT CỦA KẺ SĨ (tt)
T́nh trạng vong thân kéo dài từ đời này sang đời khác đă khiến kẻ sĩ mất hẳn ḷng tự tin. Tuy bề ngoài có khi kẻ sĩ huênh hoang: [I]Có giang sơn th́ sĩ đă có tên, từ Chu Hán vốn sĩ này là quí [/I] (Nguyễn Công Trứ), nhưng trong thâm tâm kẻ sĩ không tin ở ḿnh và cũng không tin ở cả giai cấp sĩ của ḿnh; do đó kẻ sĩ không những không dám có ư định dựng nghiệp mà c̣n không sẵn sàng giúp một kẻ sĩ khác dựng nghiệp. [I]Kẻ sĩ phải làm bầy tôi, nếu từ chối số phận tôi tớ và dám mơ ước làm vua, kẻ sĩ đă vi phạm đạo lư của giai cấp ḿnh và bị lên án là gian thần, thoán nghịch, phản tặc.[/I]
Nguyễn Hữu Chỉnh coi thường vua Lê chúa Trịnh bất lực và muốn nắm quyền th́ đă sao, mà người ta lên án ông là gian hùng và hả hê khi ông bị bốn ngựa xé xác? Có sử gia nào đủ khách quan để nhận định rằng chính hành động vào Nam liên kết với Tây Sơn của Chỉnh đă mở đầu cho tiến tŕnh thống nhất đất nước?
Luân lư Nho Giáo bắt người có học không được làm chủ mà chỉ được làm tôi cho một ông chủ nào đó, và tệ hơn nữa phải làm tôi suốt đời cho một chủ bởi v́ tôi trung không thờ hai chúa. Kẻ sĩ trong quan niệm Nho Giáo là một kẻ nô lệ chứ không phải là một con người tự do. Do bản năng và địa vị xă hội, kẻ sĩ [I]không dám và không thể, [/I] và do đó khiếp phục những kẻ [I]dám và có thể. [/I]
Bài B́nh Ngô Đại Cáo hùng tráng, Nguyễn Trăi viết cho Lê Lợi chứ không viết cho ḿnh, v́ lúc viết Nguyễn Trải đă tự đặt ḿnh vào địa vị của Lê Lợi, tưởng tượng ḿnh là vua (Trẫm đây, núi Lam Sơn dấy nghĩa…, một mảnh nhung y dựng nên nghiệp lớn…).
Sở dĩ phải nói nhiều về kẻ sĩ như vậy bởi v́ cái tâm lư kẻ sĩ vẫn c̣n hiện diện rất mạnh trong tiềm thức của chúng ta. Di sản nặng nề nhất là triết lư ở ẩn, tránh hiểm nguy và chờ thời. Tâm lư này ngự trị trong đầu óc hầu hết mọi trí thức Việt nam. Nó cũng ngự trị ngay cả trong đầu óc những người có ư chí nhất dám hoạt động chính trị. ở các vị này nó thể hiện qua lối làm chính trị nhân sĩ. Nhưng người trí thức tự cho là ḿnh có một giá trị nào đó – có khi chỉ là do một sự tự đánh giá ḿnh rất chủ quan – thường không chịu tham gia tạo dựng ra một lực lượng chính trị nào và cũng không lên tiếng bênh vực một lập trường nào, ngay cả khi họ thấy là đúng. [I]Họ chỉ muốn là những nhân sĩ đứng ngoài các tổ chức và các cuộc tranh căi gay go để vừa khỏi tốn công sức vừa khỏi bị cháy. Họ tin rằng một khi họ đă là nhân sĩ th́ dù ai nắm được chính quyền cũng vẫn cần họ. Đó là một tính toán mà họ cho là sáng suốt và quả thực là một chọn lựa sáng suốt khi người ta chỉ có tham vọng làm công cụ. [/I] Chính cái thái độ nhân sĩ này, hậu thân của tâm lư kẻ sĩ ngày xưa đă khiến các tổ chức đối lập dân chủ hiện nay không được hưởng ứng và không mạnh lên được trong một giai đoạn đầy thử thách như giai đoạn chúng ta đang sống.
Một di sản khác là sự thiếu quyết tâm. Trí thức Việt nam có nhiều người không thiếu ư kiến nhưng cái quán tính không dám và không thể thừa hưởng từ tâm lư kẻ sĩ do hàng ngàn năm uốn nắn này vẫn c̣n quá manh khiến họ [I]do dự bất quyết, sẵn sàng thỏa hiệp và nhượng bộ trước những giải pháp thô bạo trái ngược với nguyện ước của ḿnh, rồi sau cùng đánh mất chính ḿnh. [/I] Nhiều trí thức c̣n thực sự ngưỡng mộ những tay anh chị bởi v́ họ ngưỡng mộ cái liều, cái bạo mà họ không có được. Họ bị hớp hồn trước những người có bản năng mạnh và dám làm, bởi v́ đó là một phần của chính họ mà họ đă mất đi và vẫn tiếc.
Hăy coi chừng lịch sử lập lại. Tại sao CNCS bị phủ nhận tại Tây Âu, nơi đă khai sinh ra nó, mà lại thành công tại Trung Hoa, Việt nam và Triều Tiên? Tại sao, ngoại trừ ḥn đảo Cuba nhỏ bé, chế độ CS chỉ tồn tại được trên ba nước này? Lư do chính là v́ CNCS đă xuất hiện hồi đầu thế kỷ này như là một thứ Khổng Giáo Mới.
Có ǵ khác giữa Khổng Giáo và chủ nghĩa Mác Lênin? Cũng đặt nền tảng trên bạo lực, cũng độc tài toàn trị, cũng giáo điều, cũng độc tôn, cũng nhân trị nghĩa là cai trị một cách tùy tiện bất chấp luật pháp, cũng bưng bít, cũng cấm đoán tư tưởng, cũng bài xích các tôn giáo, cũng triệt hạ kinh doanh, cùng đề cao sự nghèo khó để cai trị bằng sự nghèo khổ. Cả hai đều là những hệ thống nửa tôn giáo, nửa chính trị. [B] Cả hai đều đưa đến bế tắc và cả hai đều có cùng một biện hộ sau khi đă thất bại: không phải lư thuyết sai mà là áp dụng sai. [/B]
----
bài viết trên không phải của tôi, do một người bạn gởi, nhờ cậy đăng