Mọi nhà nô nức tất niên - xót xa Bùi Hằng tuyệt thực lần 2
[CENTER][COLOR="#FF0000"][B][SIZE=5]PHƯƠNG BÍCH : CHÚNG TÔI ĐI THĂM NUÔI BÙI HẰNG , NHƯNG...[/SIZE][/B][/COLOR]
[IMG]http://i43.tinypic.com/14o3e34.jpg[/IMG][/CENTER]
Phương Bích - Sáng nay bố đi gặp hội các chiến hữu nên không ăn cơm nhà. Thấy tôi lễ mễ xách đồ ra cửa từ sớm, bố hỏi th́ tôi trả lời: con đi thăm nuôi Bùi Hằng.
Sở dĩ trước đây tôi vẫn im lặng v́ vẫn nuôi một chút hy vọng, rằng có thể đi ké thằng con trai để được gặp Bùi Hằng một lần, cốt tiếp thêm lửa cho cô ấy trong những ngày đông giá rét cuối năm này. Chao ôi, tôi cứ hồi hộp nghĩ giây phút chúng tôi được nắm lấy tay nhau qua ô cửa ṭ ṿ, có lẽ sẽ rất nhiều nước mắt...
Lẽ ra tôi phải tỉnh ngộ ngay từ ban đầu, rằng Bùi Hằng là một trại viên đặc biệt được giám sát hết sức chặt chẽ, nên nếu có ai đó muốn “giúp” cũng không dám ra tay “nghĩa hiệp”. Trước khi thằng bé vào gặp mẹ, tôi dặn cháu:
-Con nhớ phải hỏi mẹ thiếu những ǵ, để lần tới các bác c̣n mua bổ sung. Sắp Tết âm rồi, hỏi mẹ có ăn bánh chưng không?...Nhớ nói với mẹ, ở ngoài này, các cô chú các bác không ngày nào không nhớ đến mẹ con...
Đến đây tôi bỗng nghẹn lời, không dám nói tiếp v́ sợ sẽ khóc trước mặt mọi người.
Trước đó, lúc phải xuống đi bộ để giảm tải cho xe v́ đường đang đổ bê tông nên đầy những đống sỏi đá, mọi người đă tranh thủ dặn ḍ Bùi Nhân, nói các nhân sĩ trí thức và bạn bè của mẹ, trong đó cao tuổi nhất là cụ thiếu tướng 96 tuổi Nguyễn Trọng Vĩnh, đă viết thư gửi Chủ tịch nước yêu cầu trả tự do cho mẹ. Tôi chen vào: đặc biệt là giáo sư Ngô Đức Thọ thương mẹ con lắm đấy.
Trong cái rét chợt trở nên đậm hơn trong làn mưa bụi, tôi và thằng con to xác của Bùi Hằng rùng ḿnh v́ lạnh. Hai bác cháu xách đồ tiếp tế đi qua cái trạm gác chẳng có ma nào trong đó. Vào đến nhà thăm nuôi, qua thái độ của hai công an viên ở đó, tôi hiểu chẳng thể năn nỉ họ” rủ ḷng bác ái” cho tôi nán lại chút ít nên cứ tự giác quay ra.
Bốn người chúng tôi gồm cựu bộ đội đặc công, kiêm cựu “tù 5 ngày Hỏa Ḷ” Phan Trọng Khang, Xuân Diện, T30 và tôi chui tất vào ô tô ngồi đợi. Chuyện tṛ trên giời dưới bể chán, chúng tôi quay ra hát dân ca cho nhau nghe. Xuân Diện hát bài Nhớ bạn, c̣n tôi th́ hát bài Ngồi tựa mạn thuyền. Hát xong th́ vỗ tay tự thưởng cho nhau. Bên trong trại, lúc trước th́ chẳng thấy ai, giờ lại có hai anh công an đầu trần lững thững dạo qua dạo lại bên trong cổng.
Sau gần 2 tiếng đồng hồ th́ Bùi Nhân ra. Chúng tôi nhao nhao hỏi:
- Mẹ thế nào?
Nó lắc đầu:
C̣n tiếp...