-
[COLOR="#B22222"]D̉NG TÂM SỰ
Em họa cho tôi lắm dăy thơ
Từ đầu ghé bến, thả trăng mơ
Tấc ḷng gom đọng vào lam khói
Tôi hiểu đời em... phủ bụi mờ!
Thu chiều cứ măi phả tim sâu
Héo hắt, cô đơn nhỏ lệ sầu
Gởi gấm tâm t́nh nơi hí họa
T́m vơi ảm đạm nỗi ngàn đau
Thơ thẩn vào ra khắp nẻo trang
Trải ḍng tâm sự luống bâng khuâng
Dẫu cho mộc mạc, sai vần điệu
Vẫn lấy làm vui, khoả ánh tàn…
Tôi thấy ḷng tôi cũng mến ai
Từ khi tập tễnh lướt hồn bay
Ngọc Lan! Ghé bến gieo vần họa
Xúc động tâm t́nh lắm lúc say!
Tôi cũng như em cũng mộng thường
Nhưng rồi tan tác ră mưa tuôn
Âm thầm lặng lẽ theo ngày tháng
Từ mái nhung đen đă quạnh trường
Chỉ c̣n bậu bạn với thơ xanh
Điểm nét vào đây cả tấc thành
Nắn nót, giồi mài từng chút một
Đi t́m cái bóng của vầng thanh...
Đừng buồn nữa nhé Ngọc Lan ơi!
Nước chảy, sóng vờn, chỉ thế thôi
Hăy ngủ mơ say vào mộng mị
Rồi khi tỉnh giấc, áng mây trôi!
Nguyễn Thành Sáng[/COLOR]
-
[COLOR="#008000"]TH̀ RA
Th́ ra đây nghĩ đă sai rồi
Cứ ngỡ rằng ai cũng giống tôi
Khắc khoải tâm t́nh, bao ư sống
Trải vào trang giấy để phai phôi!
Ngờ đâu lỡ nhịp mối cung đàn
Vọng tưởng con thuyền giữa sóng loang
Chờn chập, đong đưa ḍng nước cuốn
Dật dờ, ảm đạm, nhỏ sầu than
Vậy mà hạnh phúc vẫn đong đầy
Lui tới, ra vào thả bóng bay
Giỡn gió, đùa mây vờn nước gợn
Để hồn vương vấn nghẹn cho ai
Thôi về khép lại cửa tâm hồn
Rồi mỗi chiều tà đợi bóng hôm
Tự nhủ với ḷng đừng thế nữa
Ḍng đời muôn mặt kẻo rơi chân!
Hăy trải niềm thương vào cánh thơ
Con tim nhịp đập tự bao giờ
Cảm rung lai láng t́nh nhân thế
Tất cả vào đây để thắm mơ
Sáng ơi! Hồn Sáng của ngày xưa
Cứ vụt bay xa giữa bốn mùa
Đem lửa, đem hương vào biển rộng
Hơn là ảo ảnh một chiều mưa!...
Nguyễn Thành Sáng[/COLOR]
-
[COLOR="#0000FF"]TOẢ SÁNG M̀NH
Người sầu ảm đạm trải thơ
Như chiều héo hắt, dật dờ, vấn vương
Vọng trông trăng mộng đêm trường
Mà đâu chẳng thấy, chỉ buồn gió lay!
Lững lơ chuỗi hạt ai hoài
Đọng ḍng châu lệ đoạn đoài rụng rơi
Hút sâu vào cơi tan phôi
Trăm mong, ngàn đợi để rồi xót xa
Ngoài kia cành rũ là đà
Hồ thu gờn gợn, sóng xoa cạnh bờ
Phủ giăng bốn phía lặng tờ
Âm u, giá lạnh, hững hờ mây trôi…
T́nh yêu là thế mà thôi
Khi phơi trải sáng khi rơi khuất tàn
Dẫu thương tha thiết mảnh vàng
Làm sao giữ được ảnh ngàn chuyển quay!
Niềm mong, nỗi đợi của ai
Bao chiều quạnh quẽ trên đài cô đơn
Để cho da diết chập chờn
Khát khao trông đợi gió vờn hồn sương…
Hăy vô tư lự bên đường
Cũng rồi một tối vầng thương toả ngời
Đừng trông, đừng đợi, đừng chờ
Chỉ làm héo hắt bơ phờ mà thôi
Âm thầm tỏa sáng chí đời
Vạn ngàn sắc thắm muôn nơi tự t́m
Hơn là nhịp đập con tim
Ngân bài “Lệ Đá” măi ch́m xa xôi!
Nguyễn Thành Sáng[/COLOR]
-
[COLOR="#B22222"]HỠI TRỜI XANH !
Lặn lội qua nhà để rơ tin
Yêu đương c̣n sống hoặc tan h́nh
Then cài, cửa đóng, ch́m hiu hắt
Vắng lặng bao quanh, chỉ có ḿnh!
Một khắc trôi qua, bóng một người
Vườn sau ra trước ngắm nh́n tôi
Ô ḱa! Huynh Sáng! Cần Thơ ghé
Nhớ quá bạn ơi, thuở thiếu thời
Chun rượu thâm t́nh cạn ngất say
Năm xưa hai đứa thả hồn bay
Giờ đây đôi ngả đường rong ruổi
Kẻ bụi phong trần, kẻ lắt lay
Nỗi nhớ niềm thương ngợp cả hồn
Những chiều nắng tắt, rũ hoàng hôn
Căn pḥng ấm áp t́nh tri kỷ
Chia sẻ cho nhau chuyện mất c̣n..!
Bỗng chốc em đi chợ mới về
Nụ cười tươi rói, tiếp chân đi
Ra sau rồi khuất, không c̣n thấy
Đến tối âm thầm mở nhạc bi
Chế Linh quằn quại với đau thương
Chuỗi khúc t́nh vương luống đoạn trường
C̣n ở nơi tôi đêm thức trắng
Tái tê, da diết cảnh mây sương…
Thôi rồi! Đă nát mảnh t́nh thanh
Tay ấm trong tay những tối gần
Vạn tiếng con tim ngân thổn thức…
Giờ đây gởi trả giữa khung xanh
Tôi hận , tôi đau bởi ngỡ ngàng
V́ sao lại vỡ mảnh trăng vàng
Em th́ im lặng, không lần nói
Để gió thu sầu quyện xốn xang
Nghĩ chân lạc bước cánh vườn hoa
Lắm bướm vờn xoay ảnh ngọc ngà
Đành nén, chôn sâu về dĩ văng
Sợi tơ lầm mối tặng người ta…
Hai mươi năm chẳn vội qua mau
Bỗng gặp lại em, đẫm lệ trào
Ngày ấy anh ơi! Em khóc hận
Xa anh v́ bởi nát hoa đào
Người ta tàn nhẫn thuốc em đau
Trong trắng đời em đă ră nhầu
Chẳng xứng t́nh anh ngàn sắc thắm
Chớ nào em phụ mảnh t́nh đâu!
Trời ơi! Trời hỡi! Hỡi trời sầu!...
Nguyễn Thành Sáng[/COLOR]
-
[COLOR="#800080"]Hăy Khóc Cạn Một Lần Đi Em!
Hăy khóc đi em! Khóc thật nhiều đi!
Khóc cho cạn những ǵ tim chất chứa
Để mai nầy ta không c̣n nhau nữa
Cũng hết rồi một thuở gió, trăng, sương!
Và nếu như t́nh cờ bước trên đường
Bất chợt gặp chẳng vương niềm dĩ văng
Em cứ thẳng và ḷng tôi b́nh thản
Có ǵ đâu vướng bận cơi ḷng ai
Nơi em đến chắc không thấy heo may
Không khoắc khoải tháng ngày ôm khúc biệt
Không mất ngủ, bỏ ăn, sầu da diết
Không những lần tha thiết…Nhớ nghe anh!
C̣n chỗ tôi chắc gió cũng rung rinh
Lá vàng đổ như t́nh tôi đă đổ
Đêm cũng trăng khi lúc mờ, lúc tỏ
Những chiều về trước ngơ vẫn lam treo!…
T́nh yêu ơi! Tôi yêu biết bao nhiêu
Nhưng không thể, dẫu nhiều lần bịn rịn
Bởi hồn gió kiếp đời đây đă định
C̣n ở em khép kín mộng vườn xuân
Bóng thênh thang theo khắp dăy không tầng
Sao giữ được sắc vàng nơi thượng uyển
Khi mây ám, cuồng phong đà luân chuyển
Th́ làm sao ánh nhuyễn vẹn toàn đây…
Hăy khóc đi em! Khóc cạn hôm nay
Giọt lai láng tràn đầy lên khoé mắt
Anh lau lệ cho em mà ḷng tan nát
Cũng cam đành phụ bạc…Một lần thôi!
31/5/2017
Nguyễn Thành Sáng[/COLOR]
-
[COLOR="#008000"]
Day Dứt!...
Mảnh trắng ơi! Ngươi ôm buồn trải đó
Tái tê ḷng tưởng nhớ tháng ngày qua
Biết bao lần…Hẹn mai anh sang nhà!
Nhiều lần nữa….Kể ra anh đọc nhé!
Và những lúc giấy chờ tà bóng xế
Đợi bé về, theo bé đến tay em
Bên ngọn đèn, đôi lóng lánh lim dim
Ngàn cảm xúc êm đềm… em da diết …
Vậy mà nay tờ giấy nằm rũ riệt
Uống giọt hồng anh viết cuối ḍng thư
Kư cái tên ThànhSáng tự bây giờ
Sẽ vĩnh biệt, không mơ, không yêu nữa!...
Bên kia kinh từng đêm em nức nở
Thả lời ca đau khổ vọng sang đây
Kẻ bạc t́nh giống ngọn gió lắt lay
Chỉ khoảnh khắc rồi bay đi bến khác…
Ba năm dài hồn em đà tan nát
Lụy si t́nh trầm mặc quấn đau thương
Mà trời ơi! Anh chẳng thấy đoạn trường
Ngoảnh mặt hẳn, con đường ai nấy bước…
Giờ chạnh nhớ mấy mươi năm về trước
Nghe cơi ḷng năo nuột bóp con tim
Sao đoạn đành phụ rẫy mối t́nh em
Muôn trọn vẹn, ai t́m ai dễ gặp?!
Cây cầu g̣n hai bờ anh đă đắp
Cũng là anh kéo sập rẽ ly tan…
Để hoàng hôn vương vấn thuở ngày xanh
Nỗi day dứt muôn phần… Như mạch nước….
1/6/2017
Nguyễn Thành Sáng[/COLOR]
-
[COLOR="#B22222"]Đừng Nghĩ Đến Tôi
Em ạ! Xin đừng nghĩ đến tôi
Một vầng ánh nhạt tận xa xôi
Vật vờ loang loáng vài canh nữa
Sẽ rụng sau lưng vách ngọn đồi!
Bởi chẳng c̣n chi để tặng em
Mảnh vườn ửng thắm được hồng thêm
V́ đang ráng tắt, màu thu quạnh
Chỉ đợi màn đêm phủ ngập ch́m
Tôi đă không c̣n trẻ nữa đâu
Muối tiêu mỗi lúc trắng thêm đầu
Đêm nằm đắp trán lo khuya lạnh
Sợ cảm hôm sau, tựa góc sầu
Mắt sáng thuở nào nay nhạt loăng
Ê ḿnh nhức mẩy đến từng cơn
Miếng ăn lưng lửng cầu qua bửa
Ṃn mỏi canh khuya ngủ chập chờn!…
Cũng tại tim nầy măi vấn vương
H́nh ai yêu dấu, khoé trào sương
Tôi trao gối mộng rồi quên mộng
Để lại cho kia cả khối buồn
Nhớ bao chiều xuống, đường trôi nắng
Ai cố vói tay kéo sắc vàng
Rải lối cho anh về trải giấc
Mà vô t́nh hỡi! Có đâu màng…
Nay thả đau hồn bước xuống thơ
Đi về dĩ văng lượm dây tơ
Kết chùm, mắc vơng, ngày đêm để
Lên đó đong đưa…Cái bóng mờ!…
3/6/2017
Nguyễn Thành Sáng[/COLOR]
-
[COLOR="#800080"]
EM ĐĂ SAI RỒI
Lan ơi! Hăy khóc thật nhiều đi
Cho nhẹ sầu đau vỡ mộng th́
Một thuở trăng vàng soi suối biếc
Ngờ đâu một sớm chẳng c̣n chi!...
Em nát tâm hồn theo tháng năm
Bao lần khóc hận dưới khung xanh
Héo hon, vàng vơ ch́m hiu quạnh
Suốt măi thời gian bóng nguyệt tàn
Đối mặt cuộc đời mây xám phủ
Bầu trời là cả sắc vàng thu
Lá khô rơi rụng vườn hoang vắng
Bốn phía bao quanh dăy mịt mù
Hồn đă đóng băng suốt chuỗi dài
Lệ ḷng khô cạn bởi hoài ai
Con tim xưa trẻ ngân lai láng
Giờ chẳng c̣n chi nhịp đập nầy!...
Anh hiểu em buồn, em khổ đau
Lắm khi thao thức dưới canh thâu
Nhớ nhung dĩ văng, thời hoa mộng
Buồn bă âm thầm cuộc bể dâu
Phải chi ngày ấy đừng im lặng
Sợ vỡ trăng thanh, ră ánh tàn
Khép kín nỗi niềm, xuôi định mệnh
Để hờn với nghẹn lại cho anh
Em đă sai rồi em biết không
Ánh vàng luôn măi sắc thanh trong
Dẫu mây giăng phủ, vùi thân ngọc
Có xá ǵ đâu một tấc ḷng!...
Nguyễn Thành Sáng[/COLOR]
-
[COLOR="#008000"]LỜI THƯƠNG NHỚ
Có phải nghe anh kể sự t́nh
Em buồn"rớt mạng" để làm thinh
âm thầm lặng lẽ trong đêm vắng
Khắc khoải, sầu đau chuyện của ḿnh?!
Trọn ḷng tha thiết đến người ta
Nhưng ở ai kia có ảnh ngà
Nghĩa vợ, t́nh chồng bao thắm đượm
Dưới bầu êm ả mảnh trăng thoa
Sớm hôm kề cận trong gan tấc
Chia sẻ cùng nhau ấm lạnh nồng
Chăm sóc, ân cần, chung hướng sống
Một đời gắn bó dưới vầng đông
C̣n em thui thủi bóng cô đơn
Mộng ước xây mơ ảnh chập chờn
Diệu vợi ngh́n trùng xa cách trở
Nhớ nhung, vương vấn tận đầu non!
Sáng chiều đơn điệu giữa khung buồn
Tối hứng trăng tàn giọt nhỏ sương
Giá lạnh bao trùm lên héo hắt
Âm vang đồng vọng tiếng ngân chuông...
Đừng buồn nữa nhé hỡi em ơi!
Dẫu ở nơi đây một cảnh đời
Nhưng cả tấc ḷng luôn vọng tưởng
Người yêu chốn ấy của hồn tôi
Tiếng hẹn ngh́n xưa nay gặp gỡ
Niềm thương vạn kỷ nối t́nh thơ
Thời gian là chỉ dầy nhung nhớ
Duyên phận ngàn năm, kiếp đợi chờ!...
Nguyễn Thành Sáng[/COLOR]
-
[COLOR="#0000FF"]
TÂM T̀NH VỚI GIÓ
Nầy bạn hỡi! Phải chăng người thấm mỏi
Dưới ráng tà, ảnh tối phủ dần đưa?
Vậy cớ sao đàn khua lời rũ rượi
Như vỡ t́nh, nhức nhói một chiều mưa!
Cho không gian héo hắt quyện sầu vương
Vầng mây xám trên đường bay dừng lại
Che mờ trăng u hoài lên vạn hướng
Khối âm u lởn vởn trải quanh đây
Cây cỏ lá âm thầm ôm nỗi nhớ
Sương đọng cành nức nở nhỏ tuôn tan
Vạn côn trùng nỉ non lời than thở
Để canh dài trăn trở ảnh hồn thanh…
Bạn thân ơi! Đêm nay trời lặng lẽ
Cả bốn bề vắng vẻ với mờ đen
Ta thấy ḷng say men t́nh bóng xế
Và cũng sầu nhỏ lệ khóc cho em!
Cơi trời xa bốn mùa ch́m băng giá
Chuỗi cuộc đời tầm tă quấn cô đơn
Vọng khát khao tiếng đờn theo ngọn gió
T́m phôi phai vàng vơ sớm chiều hôm…
C̣n riêng ta, thoáng chốc một canh đời
Thuở xuân mộng xa rời nơi vũ lộng
Khuất thu h́nh nén động cánh ngàn khơi
Bên hốc đá bồi hồi nghe biển sóng
Nay trở về t́m con đường xưa cũ
Một ḍng sông ấp ủ mộng trùng dương
Ngập con tim nguồn thương dâng tràn đủ
Chỉ bâng khuâng lá rũ… khiến hơi buồn!
Nguyễn Thành Sáng[/COLOR]