Người xưa thường nói ‘đánh đĩ mười phương cũng phải chừa một phương để lấy chồng’
Đinh Lâm Thanh
Paris, 22.4.2012
Thưa Anh Nguyễn Ngọc Ngạn.
Nếu Anh là một nhân vật b́nh thường, ít ai biết đến, dĩ nhiên tôi chẳng có ư kiến ǵ, nhưng Anh là một nhà văn, một người làm truyền thông (MC đại nhạc hội) nổi tiếng th́ một người cầm bút tranh đấu cũng không thể bỏ qua được. Anh trốn thoát chế độ cộng sản cũng như tôi, đă phải trả một giá rất đắt bằng cách đổi mạng sống với công an, với may rủi thời cơ và sống chết với biển cả…th́ tôi thiết tưởng, khi nói chuyện với Anh cũng không đến nổi vô ích như phải nói chuyện với đầu gối. Hơn nữa, tôi nghĩ rằng người cầm viết, làm MC th́ thường chú tâm đến ư kiến của độc giả cũng như khán giả. Qua các vidéo tân nhạc Thúy Nga Paris tôi thường thấy Anh (xin bấm vào h́nh để xem trọn bài) đem thư độc giả ra ‘b́nh phẩm’ trên các chương tŕnh do Anh và Nguyễn Cao Kỳ Duyện điều khiển, vậy thư (email) nầy có một mục đích rất đơn giản, không cần Anh đem ra b́nh phẩm mà để giúp Anh suy nghĩ và nh́n thấy con người thật của Anh rơ ràng hơn.
V́ lư do sinh sống th́ Anh hợp tác với ai, làm chuyện ǵ là quyền tự do của một người đang sống trong một chế độ tự do. Nhưng thưa Anh, người xưa thường nói ‘đánh đĩ mười phương cũng phải chừa một phương để lấy chồng’. Tôi thấy câu nầy thật thích hợp, cần nêu ra đây để nhắn nhủ Anh ! Do đó, tôi muốn đề cập đến việc Anh hợp tác với các nhóm cộng sản nằm vùng để tổ chức ba buổi văn nghệ ‘Mừng Đại Thắng 30.4’ năm nầy tại NaUy, Pháp cũng như Đức trong những ngày 29.4. 30.4 và 01.5.2012. Như vậy có thể nói rằng ‘Cuộc đời Anh đă đánh đĩ mười phương, chỉ c̣n một phương dành để lấy chồng, nhưng v́ tiền, Anh cũng không bỏ sót’. Anh vẫn cạn tàu ráo mán với khối người Việt Quốc Gia hải ngoại ! Họ là những người đă một thời thương yêu, ủng hộ, đùm bọc và nuôi Anh khi Anh bơ vơ đặt chân đến vùng trời tự do. Nhưng rồi trong thời gian cộng tác với Trung Tâm Thúy Nga, Anh bất chấp phản ứng của những người bỏ nước ra đi v́ cộng sản…Họ đă đóng góp giúp Anh tiến lên và trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng, giàu có. Trong lúc đó Anh lại dùng văn chương và nước bọt để ca tụng chế độ cộng sản và vuốt mặt quay về Việt Nam kiếm tiền tại các đại nhạc hội tổ chức trong nước. Do đó, những người ái mộ đă có thái độ đối với Anh, là một người chồng, người cha vô t́nh bạc nghĩa đă quên hẳn cái chết đau thương của vợ con, của một nghệ sĩ đă dùng dao đâm vào tim những người đă tạo cho Anh một chỗ đứng xứng đáng trong văn đàn cũng như nghệ thuật ca hát. Anh đă quay lại 180 độ chống lại tập thể người Việt Tỵ Nạn trên thế giới, đó chẳng qua là mắt Anh đă bị mù và đầu Anh đă biến thành bă đậu, v́ Anh chỉ biết kiếm tiền cho cái túi tham của một khối thịt biết đi và cái vô liêm sỉ của một người cầm bút !!!
Đă 37 năm, tháng tư là thời gian đau buồn của dân Miền Nam, và 30.4 là ngày đại tang của người Việt Tự Do trong cũng như ngoài nước, nhất là những người đă bỏ xứ ra đi v́ không chấp nhận chế độ tàn ác cộng sản. Vài đám nằm vùng tay sai được yểm trợ tài chánh của cộng sản, chúng thường tổ chức hằng năm vào các ngày cuối tháng Tư những buỗi lễ ‘Ghi Ơn’ ‘Vinh Danh’ ‘Tưởng Niệm’ già Hồ hoặc văn nghệ mừng Đại Thắng… không ngoài việc đánh phá, làm phai mờ ư nghĩa ngày Quốc Hận. Nếu bị chống đối, tổ chức không thành công th́ chúng cũng tạo được cơ hội gây xáo trộn cộng đồng…Những năm gần đây Anh đă lộ rơ bộ mặt thách thức, đâm vào lưng cộng đồng người Việt tự do hải ngoại. Vậy tội của một người cầm bút và làm truyền thông như Anh th́ nặng gấp hàng ngàn lần người lính cầm súng ra trận.
Nhân tiện đây xin hỏi Anh Nguyễn Ngọc Ngạn, không biết Anh c̣n nhớ không ? Những tiếng kêu gào xé nát con tim, những thân xác vật vă bất tỉnh, những uất ức nghẹn ngào, những dồn nén từ tâm cang Anh cũng như những h́nh ảnh chết chóc của vợ con anh và những người cùng chung thuyền là động lực đă khơi động tiềm thức trong con người của anh, và chính những dư âm nầy là động lực giúp anh trở thành một nhà văn chống cộng. Nhưng tại sao bây giờ Anh lại phản bội những cái đau đớn t́nh cảm ruột thịt, những suy tư tiềm tàng trong trí óc và con tim Anh ? Chính những h́nh ảnh đau thương nầy đă bộc phát lên giấy giúp Anh thành văn sĩ, thoát ra từ hơi thở giúp Anh thành một MC. Anh đă vô t́nh hay bội bạc quên những ai, những ǵ đă giúp Anh thành công và đứng vững đến ngày hôm nay trên văn đàn cũng như truyền thông ? Nếu Anh quên th́ tôi xin nhắc để Anh nhớ đời : Đó là ba h́nh ảnh vợ con anh đă chết trong ḷng biển, hành động dă man tàn bạo của chế độ cộng sản và ṿng tay thân ái của cộng đồng người Việt Tự Do hải ngoại. Hai h́nh ảnh vợ con anh và ṿng tay ân t́nh của cộng đồng người Việt Quốc Gia hải ngại là những dấu ấn trọng đại nhất trong cuộc đời tỵ nạn của Anh, nhưng tiếc thay, Anh không nhớ ! Nhưng Anh lại tri ân cái tập đoàn Việt gian cộng sản khốn nạn đă xua gia đ́nh Anh ra biển...và ngày nay Anh quay trở lại ca tụng bọn người mà chính chúng nó đă gán cho anh và gia đ́nh một danh từ bất hủ khi trốn xuống ghe ‘bọn trộm cướp đĩ điếm vượt biên qua làm nô lệ cho Mỹ. Và rồi 30.4 năm nay, Anh c̣n đi qua Châu-Âu hợp tác với thành phần cộng sản nằm vùng để tổ chức ‘Mừng Xuân Đại Thắng 30.4’ đánh dấu ngày giặc vào cướp nước.
Vậy, Anh là người vô liêm sỉ, đă mất linh hồn, mắt th́ mù và đầu chỉ toàn là bă đậu. Có đúng không ?
Đinh Lâm Thanh
Paris, 22.4.2012
Bài viết gởi Nguyển Ngọc Ngạn và nhửng tên đả từng mang Quốc Tịch Tỵ Nạn cộng sản
THÁNG TƯ QUỐC HẬN VẪN C̉N
Ngày 30 tháng 4-1975 ngày Quốc Hận, là một buổi chiều buồn thăm tôi đang đứng trong câu lạc bộ sỉ quan BOQ Hoa Kỳ, tận bên trời Đài Bắc của Taiwan, tôi qua Mỹ trước khi qua Đài Loan. Đứng trong câu lạc bộ nghe radio tuyên bố Big Minh đầu hàng! Tôi đứng sửng như bị Trời đánh! Nước mắt không biết ở đâu cứ tự nhiên xối xả trào ra. Tôi nh́n thấy anh Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ lem luốc, c̣n mặt đồ trận, mặt anh cũng buồn thiu lắng anh cũng đang lắng nghe radio, anh mua lon Coke tôi hỏi anh, anh nói với tôi nhóm của anh là những người cuối cùng rời khỏi VN và đến Đài Loan.
Tôi không phải là người vượt biên ra đi. Nhưng lúc đó ở hải ngọai, nổi ḷng của người xa quê hương biết là ḿnh sẽ không có ngày về! Và đúng vậy, sau 37 năm sau măi cho đến ngày hôm nay, tôi vẫn chưa bao giờ quay về để đối mặt với quỷ đỏ đảng csVN! Trước 75 th́ tôi có về VN hai lần thời Quốc Gia VNCH. Sau 75 vui sướng ǵ mà về khi đồng bào đang đói rách với cái phồn vinh giả tạo đầy dối trá của người cs???!!!!
Năm 75 đang làm ở trong sở, tôi hỏi tôi t́m đủ mọi cách để giúp mấy ngừơi vựợt biên vượt biển. Ngây thơ đến độ xin chữ kư ngay trong sở làm v́ lúc đó tôi c̣n quá trẻ, cho nên ông boss phải gọi tôi nói nhỏ, mầy cẩn thận đây là Politic, tao không muốn nh́n thấy mầy bị đuổi!
Xin đừng quên cảnh khổ quư vị đă đi qua v́ cs. C̣n cá nhân tôi th́ không có trong cảnh khổ đó v́ tôi rời VN trước 75. Xin đừng quên nổi ḷng người đi t́m đường vượt biên trốn chạy cs! Đừng v́ ham danh vọng tiền tài mà bán linh hồn cho quỷ đỏ! Không có cái ǵ vĩnh viễn cả, rồi đây chắc chắn đảng cs sẽ sụp đổ, đừng tưởng đảng cs sẽ tồn tại măi mà hám danh hám lợi, đừng qua cầu rút ván và quên đi những cảnh lầm than lúc c̣n sống trong chết độ cs! Bán danh dự làm mọi cho Việt gian cs chắc chắn uy danh của quư vị cũng sẽ xuống vũng lầy! Sẽ đi theo sự sụp đổ của đảng csVN. Đă đảo Việt gian cs! Đă đảo bọn tay sai nằm vùng đầy tớ cho quỷ đỏ Việt gian cs!!!
Michael Trần
4/20/12