Giới thiệu thi tập "Chinh Phụ Ngâm Khúc VNCH"/ Lê Khắc Anh Hào
Lê Khắc Anh Hào
Chinh Phụ Ngâm Khúc
Việt Nam Cộng Hòa
(thời binh lửa)
Thuở trời đất nổi cơn gió bụi
Khách má hồng nhiều nỗi truân chuyên
Xanh kia thăm thẳm tầng trên
Vì ai gây dựng cho nên nỗi này?...
(Chinh phụ ngâm diễn ca)
Đặng Trần Côn & Đoàn Thị Điểm
*
Thuở trời đất giặc Hồ nổi lửa
Ngày đời em đổ vỡ phong ba
Vì ai loan phụng lìa xa
Vì ai xã tắc sơn hà nát tan?...
(Chinh Phụ Ngâm Khúc VNCH)
Lê Khắc Anh Hào
Chinh phụ ngâm khúc
Việt Nam Cộng Hòa
(thời binh lửa)
Em thơ thẩn từng hôm soi bóng
Dõi vầng trăng lồng lộng quan san
Quân đi rừng núi bạt ngàn
Trường Sơn đổ lửa, em tràn lệ sa.
Dẫn nhập
Trong cuộc chiến chống Bắc quân để bảo vệ tự do, bờ cõi miền Nam Việt Nam từ vĩ tuyến 17, bờ Nam sông Bến Hải, những người lính miền Nam Việt Nam, hay nói như ý thơ trong “Chinh phụ ngâm khúc” của hai cụ Đặng Trần Côn và Đoàn Thị Điểm, họ là những lớp chinh phu can trường, gian khổ và bất hạnh. Họ đã chiến đấu, họ đã “nhẹ xem tính mệnh như mầu cỏ cây”, một số họ đã hy sinh, đã ngã xuống nơi chiến trường…
Và những chinh phu sống còn trong cuộc chiến, đã trở thành những “bại binh” bị hy sinh sau 1975 khi người Mỹ “phủi tay” rời chiến trường miền Nam vì nhu cầu chiến lược toàn cầu của họ.
Người chinh phu của thời xưa, số phận của họ xét ra may mắn hơn so với những chinh phu miền Nam thời VNCH. Thời xưa, chinh phu là những “chàng Siêu tóc đã điểm sương mới về”.
Những chinh phu miền Nam VNCH thời binh lửa nhiều người cũng đã sống sót trở về, không phải để “Ngâm nga mong gửi chữ tình. Dường này âu hẳn tài lành trượng phu”, mà họ, ngoài một số đã hy sinh nơi chiến địa, một số khác trở về trên đôi nạng gỗ, nhưng đa số trở về để rồi tan nát đời trai trong các trại tù lao động khổ sai của cộng sản giăng mắc từ Nam ra Bắc sau Tháng Tư Đen 30 /04 năm 1975 khi Sài Gòn sụp đổ..
Thế nhưng, từ những ngày đầu đau thương của cái “thuở trời đất giặc Hồ nổi lửa” đến ngày Sài Gòn rơi vào tay cộng sản Bắc phương năm 1975, với “Oan khiên trĩu nặng hình hài. Cái thân tù ngục an bài kiếp nao?”…, thì hàng hàng lớp lớp những người chinh phụ miền Nam đã phải trải qua những cảnh đời đen tối đau khổ, khốn nhục và bất hạnh ngàn lần hơn người chinh phụ ngày xưa trong tác phẩm “Chinh phụ ngâm khúc” của hai cụ Đặng Trần Côn và Đoàn Thị Điểm.
Chúng ta ai cũng biết trong cuộc chiến, vô số những chinh phụ miền Nam “lệch làn tóc rối, lỏng vòng lưng eo”, tan nát đời hoa ra sao khi đêm từng đêm nghe tiếng đại bác, đêm từng đêm nhìn hỏa châu rơi, rực sáng núi rừng, nơi chồng mình xông pha trận mạc.
Chúng ta biết những chinh phụ miền Nam đau khổ ra sao những khi phải đối diện với thảm cảnh nhận tin chồng tử trận, rồi “Ngày mai đi nhận xác chồng, say đi để tưởng mình không là mình…”
(Thi phẩm Lê Thị Ý “Ngày mai đi nhận xác chồng…” nhạc Phạm Duy, “Tưởng như còn người yêu”…) (*)
Chúng ta biết những chinh phụ miền Nam bất hạnh ra sao khi phải vừa tần tảo nuôi con, vừa lặn lội thăm chồng trong các trại tù cộng sản giữa núi rừng heo hút từ Nam ra Trung, ra Bắc, trong đó có những cảnh “Lên thăm anh lần cuối, trong lòng em khóc thầm…Đưa con đi tìm sống…” trước khi nàng đem con chàng vượt biên khỏi thiên đường mù cộng sản Việt Nam.
(Nhạc phẩm “Hai hàng cây so đũa”/ tác giả Nguyên Huy/Trọng Minh)(*)
Chúng ta biết những chinh phụ miền Nam lịm chết ra sao khi hay tin chồng chết trong các trại tù heo hút của cộng sản.
Chúng ta biết những chinh phụ miền Nam gió sương, cơ cực và cô đơn ra sao khi giặc cộng tịch thu nhà cửa, tống nàng và các con ra khỏi mái nhà êm ấm của hai vợ chồng vì tội mà chế độ cộng sản gọi là “gia đình Ngụy có nợ máu với nhân dân”…
Chúng ta cũng biết những đoạn trường, bất hạnh của những chinh phụ miền Nam ra sao khi nàng phải vượt đại dương, bỏ nước ra đi tìm chồng, tìm tự do, hay sau khi chồng chết trong trại giặc mà phải dắt con ra đi.
Hãy cân đo trái tim và biển lệ của những người chinh phụ miền Nam lên bàn cân lịch sử đầy nước mắt, máu xương, oan nghiệt của dân tộc trong suốt chiều dài của cuộc chiến chống Bắc quân…, độc giả mới hiểu được tại sao tôi viết “Chinh Phụ Ngâm Khúc Việt Nam Cộng Hòa thời binh lửa”…
Tôi viết thi tập “Chinh Phụ Ngâm Khúc Việt Nam Cộng Hòa thời binh lửa” cũng không vì mục đích văn học, mà hoàn toàn vì muốn ghi nhận những hy sinh, gian truân, khổ nhọc, đoạn trường của vô số những người vợ lính, những chinh phụ miền Nam trong suốt chiều dài của cuộc chiến bi hùng, oan nghiệt, và cả ngay sau khi cuộc chiến chấm dứt. Họ là thành phần gần như bị lịch sử bỏ quên, bất công và vô tình…
Tôi, một người lính cũ năm xưa của Quân lực VNCH, được may mắn sống còn trong suốt cuộc chiến, sống còn trong các trại tù của cộng sản, sống còn trên đường vượt biển, và nay lưu vong nơi xứ người, mạo muội viết thi tập “Chinh Phụ Ngâm Khúc VNCH”, chân thành gửi đến quý chị một lời vinh danh, một lời cám ơn và một bông hồng không phai tàn theo năm tháng, cho dù các chị còn sống đoài đoạn ở Việt Nam, sống lưu vong tủi hờn trên đất khách, hay đã không còn trên cõi đời này…
Khi hoàn thành tác phẩm này, tôi cũng kính cẩn tri ân tiền nhân, hai cụ nhà thơ Đặng Trần Huân, Đoàn Thị Điểm, đã để lại cho hậu thế và trong lòng tôi thi tập bất hủ “Chinh Phụ Ngâm Khúc”, và chính “linh hồn” của thi tập này là một trong những động lực thúc đẩy tôi viết tập “ Chinh Phụ Ngâm Khúc Việt Nam Cộng Hòa …
Rừng xanh áo trận bạc màu
Em hay anh nặng nỗi đau chia lìa?
Lê Khắc Anh Hào
(*) Vô google tìm “ngay mai di nhan xac chong” nghe Ý Lan hát, xem hình ảnh trong youtube, những ai mũi lòng và không quên một thời dĩ vãng đau thương, sẽ không cầm được nước mắt trước nỗi đau khổ của người chinh phụ miền Nam.
Chinh Phụ Ngâm Khúc
Việt Nam Cộng Hòa
(thời binh lửa)
*
Chương một
Khởi đầu cuộc chiến Bắc Nam
1.
Thuở trời đất giặc Hồ nổi lửa
Ngày đời em đổ vỡ phong ba
Vì ai loan phụng lìa xa
Vì ai xã tắc sơn hà nát tan?
2.
Ngày xuất quân, lệnh ban chống giặc
Đêm hỏa châu giăng mắc lưng trời
Rừng sâu chong súng ngậm lời
Chờ nghe đạn giặc gọi mời lửa binh.
3.
Trời phương Nam thanh bình năm cũ
Đời anh như hoa nụ trên cành
Bỗng nhiên vỡ đất tan thành
Bút nghiêng xếp lại, máu tanh giang hồ.
4.
Vượt Bến Hải giặc vô như thác
Nhập rừng sâu: lệnh Mác Lê Nin
Lệnh truyền từ Hồ Chí Minh
Tang thương đất Việt, điêu linh giống nòi.
5.
Thuở thư sinh đêm soi đèn s ách
Giờ súng gươm anh vạch đường quân
Giầy saut dẫm bước phong trần
Sương đêm thấm nặng nghìn cân cõi người.
(Còn tiếp…)
Chinh phụ ngâm khúc VNCH (tiếp theo)
6.
Ngày anh đi một trời úa lá
Chân tiển anh mà lạ gót son
Khối sầu dằng dặc héo hon
Chắp tay nguyện bước vuông tròn theo anh.
7.
Anh bước đi, trời xanh rực nắng
Em đứng nhìn đăng đắng bờ môi
Anh đi, nắng lạ bồi hồi
Em về lẽ bóng ngậm lời biệt ly.
8.
Lùng Bắc quân, ngại khi lạc lối
Súng Khe Sanh khẽ gọi Pleiku
Anh đi sương khói mịt mù
Súng gươm anh chận gót thù đạn bom.
9.
Em thơ thẩn từng hôm soi bóng
Dõi vầng trăng lồng lộng quan san
Quân đi rừng núi bạt ngàn
Trường Sơn đổ lửa, em tràn lệ sa.
10.
Đêm đụng giặc, xông pha trận mạc
Ngày dừng quân lục soát chiến trường
Chiến y phủ lớp bụi đường
Uy nghi cờ lộng gió sương biên thùy.
11.
Tiếng pháo giặc ầm ì đồi núi
Chiến hào anh thui thủi súng chông
Nhìn l ên… trùng điệp núi sông
Anh đi, Tổ Quốc, một lòng thủy chung.
12.
Rừng núi thẩm rừng rung, gió hú
Sương rừng khuya như ủ thịt da
Chập chờn trận địa như ma
Đời nay súng đạn, xưa là kiếm cung.
Chinh Phụ Ngâm Khúc
Việt Nam Cộng Hòa
(thời binh lửa)
*
Chương hai
Người chinh phụ Việt Nam Cộng Hòa chiến đấu bên cạnh chồng… (*)
13.
Ngày rừng núi chập chùng sương phủ
Rừng cây xa ủ rũ mập mờ
Tiền đồn heo hút bóng cờ
Uy nghi súng dựng bên bờ tử sinh.
14.
Đêm từng đêm, rập rình trận mạc
Tử thần như giăng mắc cỏ cây
Bên chồng đêm lạnh hao gầy
Bên chồng em nguyện chung tay cùng chồng.
15.
Đêm giặc pháo, súng chông phản pháo
Ngày giặc lui ẩn náu rừng sâu
Thời gian câm lặng vó câu
Còn em hóa bạc mái đầu thủy chung.
16.
Khi giặc bũa trùng trùng mưa đạn
Lửa rợp trời giăng vạn sao băng
Nhìn lên máu nhuộm vầng trăng
Hào sâu khai hỏa đạn giăng tầm nhìn.
17.
Em tiếp đạn, bên mình súng trận
Em giúp chồng bắn chận cuồng binh
Tuyến ngoài giặc loạn thất kinh
Chết như cây cỏ vô tình truông sâu.
18.
Đời chinh nhân tuyến đầu gian khổ
Nặng quằn vai mấy độ Thu phong
Sang ngang phận gái theo chồng
Lửa binh là nghiệp núi sông vô cùng.
19.
Em chinh phụ chia chung nghiệp nước
Anh chinh phu dõi bước quân hành
Chiến chinh vỡ lũy nghiêng thành
Cùng chung gian khổ tuổi xanh phai tàn.
20.
Vì nghiệp nước, dung nhan héo úa
Em theo chồng từ thuở can qua
Biên thùy lửa khói phôi pha
Cùng anh bảo vệ sơn hà Việt Nam!
(Còn tiếp)
Chinh phụ ngâm khúc VNCH (tiếp theo)
21.
Quân chuyển bước âm thầm cây cỏ
Đất rừng thiêng còn đỏ máu ai
Chập chùng sương lạnh bờ vai
Tim em trĩu nặng đoạn đoài xót anh.
22.
Đêm đại bác tan tành giấc ngủ
Đêm hỏa châu soi phủ chiến trường
Xót người trong cõi gió sương
Mệnh như chiếc lá còn vương trên cành.
23.
Anh vẫn đi, vách thành nghiêng ngã
Em vẫn chờ vật vã canh thâu
Rừng xanh áo trận bạc màu
Em hay anh nặng nỗi đau chia lìa?
24.
Ngoài trận địa anh thề chận giặc
Mái nhà xưa lạnh ngắt như đồng
Chiếu chăn còn ấm hơi chồng
Ngỡ anh trong tấm chăn hồng như mơ.
25.
Bờ Bến Hải, mây mờ chiến tuyến
Vách Cổ Thành còn quyện khói bay
Bắc quân lớp lớp máu say
Tưởng như rừng thẩm cỏ cây hiện hình.
26.
Cờ vàng động uy linh bờ cõi
Bóng trăng lu mòn mõi đợi chờ
Đạn reo đầu súng không ngờ
Bao quân chết trận bơ vơ cõi người.
27.
Từ anh lao vào nơi gió cát
Đêm trăng t àn gác giặc đồn xa
Từng ngày giữa trận xông pha
Súng gươm nợ nước thù nhà xả thân.
28.
Hơi gió lạnh phân vân tóc rối
Mưa Hạ Lào phủ dội chinh y
Thương người mõi cánh chim di
Và em gối chiếc, kinh kỳ vắng anh.
29.
Nay giặc Bắc tràn lên trăm nhánh
Nẻo biên thùy lấp lánh sao đêm
Suối khô, khe đá lạnh êm
Sạt sào bóng giặc, anh kềm súng nâng.
30.
Sương rừng phủ, địch gần tầm đạn
Dáng tử thần loang loáng tầm tay
Đạn tuôn nát gió tan mây
Rừng thiêng bốc lửa vần xoay đất trời.
31.
Trên chiến địa anh ngồi đếm tuổi
Cùng đạn bom rong ruổi từng Xuân
Anh đi nát hết lạch nguồn
Còn em ôm trọn nỗi buồn tuổi hoa.
32.
Đêm thanh vắng nhạt nhòa lệ đổ
Ngày se lòng mấy độ Thu Đông
Soi gương lại nhớ bóng chồng
Phủ gương lại thấy núi sông nghẹn ngào.
33.
Đường Nam Lào gió ào ào thổi
Mảnh trăng lu còn đợi trên cành
Bóng quân từng buớc di hành
Mấy Xuân em đợi, chỉ vành trăng treo.
34.
Quân chết trận hồn theo c ơn gió
Anh đêm nhìn đóm đỏ hỏa châu
Nào anh mộng gánh công hầu
Mà sương pha nặng mái đầu bạc phơ.
35.
Dấu binh lửa… cuộc cờ tan tác
Ngày anh về… em nhạt phấn hoa
Đời em chìm nổi phong ba
Anh về khi cả sơn hà nát tan!
36.
Anh giữa chốn bạt ngàn mờ ảo
Súng cầm tay, địa đạo che thân
Mòn hao nhật nguyệt phân vân
Thương anh bên cạnh tử thần tấc gang..
37.
Mộng đèn sách đã tan theo gió
Mảnh chiến bào mấy độ nhạt phai
Niềm riêng này tỏ cùng ai
Em trong song cửa, anh ngoài gió trăng.
38.
Trong cửa vắng cầm bằng số kiếp
Ngoài chân mây liên tiếp đạn bay
Nhìn trời Nam Bắc Đông Tây
Tìm đâu thấy được một ngày gặp nhau.
39.
KBC thư vào mỗi tháng
Nay bỗng dưng lại vắng tin anh
Chờ từng giọt nắng mong manh
Em là sương phụ tàn canh đợi chồng.
40.
Em vẫn đợi, phòng không vời vợi
Em vẫn chờ, ngóng đợi đoàn viên
Rèm thưa nào phủ ưu phiền
Khi em lệ vẫn triền miên đêm dài.
41.
Đèn gượng đốt, hình hài hốc hác
Gương gượng soi, tóc bạc mai sầu
Phấn son nào với cơ cầu
Vắng anh còn nghĩa gì đâu gương đèn!
42.
Đêm trăng tỏ, trăng len qua cửa
Trăng lồng hoa hoa nở về đêm
Trăng hoa cười cợt bên thềm
Dưới hoa trăng lặng, em kềm dòng châu!
43.
Em đợi anh bạc đầu vẫn đợi
Dẫu ngày về vời vợi ngóng trông
Dẫu là nát núi tan sông
Tình em vẫn trọn một lòng chờ anh!
44.
Ngày trở lại mong manh hạt nắng
Sương đêm còn nằng nặng lá hoa
Trời xanh tắm nắng chan hòa
Khi em lệ đẫm nhạt nhòa mi hoen.
45.
Ôm chăn lạnh nhìn đèn hiu hắt
Nhìn ảnh chồng quặn thắt tim gan
Giầy saut, áo trận dọc ngang
Giang sơn đâu gánh giữa đàng riêng ai!
46.
Em mòn mõi, thân trai biền biệt
Gót quân hành anh biết về đâu
Ra Trung dẫm nát tuyến đầu
Về Nam lùng giặc rừng sâu mõi mòn.
47.
Ngày về phép, Sài Gòn rực nắng
Tay đan tay, em cắn môi mừng
Hôn anh, nước mắt rưng rưng
Hôn anh như thể chưa từng hôn nhau!
48.
Bảy ngày phép qua mau như mộng
Ngày anh đi, trời động mưa bay
Ôm em trọn ấm vai gầy
Em tan biến giữa phút giây chia lìa.
49.
Anh lại đi, em về ngơ ngác
Tưởng chừng như em lạc trong mơ
Ngẫng lên, lồng lộng bóng cờ
Anh yêu! Biết đến bao giờ gặp nhau!
50.
Đời chinh nhân khoác mầu áo chiến
Tổ quốc cần, anh hiến đời trai
Anh đi vì một ngày mai
Việt Nam hoa gấm, tương lai rạng ngời.
51.
Em vẫn đợi suốt đời vẫn đợi
Em vẫn chờ, vời vợi canh thâu
Rừng thiêng gió lộng qua cầu
Có nghe em tiếng nguyện cầu theo anh!
52.
Rồi tháng Tư, vách thành nghiêng đổ
Mất Cao Nguyên, phường phố xôn xao
Tin anh biền biệt nơi nào
Bắc quân tràn ngập, chiến hào vỡ tan.
(Còn tiếp)