Ngoại trừ ánh sáng huyền ảo của những cây thạch nhũ óng a óng ánh trên đầu hai người, và ánh sáng đèn bấm xanh lè, trong hang đá rộng bát ngát không c̣n ánh sáng nào nữa. Văn B́nh chỉ thấy h́nh thù cao nhẳng của gă cận vệ và những con dơi lớn bằng con quạ ô x̣e rộng cánh đen như quạt nan bay lượu vù vù. Chàng chỉ rướn lên, gạt từ trái sang phải hoặc từ phải sang trái, là gă hidờra lăn ṭm xuống hố rêu. Hắn sẽ chết ngộp dưới hố. Ngược lại, hắn cũng có thể lừa chàng, chờ chàng mất thế quân b́nh để quật chàng ngă...
Gă hidờra bỗng phá lên cười, tiếng cười vang ṛn trong thạch động thanh vắng:
- Đến nơi rồi, anh đại tá Z.28! Anh quẹo sang bên trái là đến đất cứng, anh đừng ngại, tôi không dám phỉnh gạt anh đâu!
Văn B́nh đưa ngón tay lên môi:
- Im. Anh cười vang như lệnh vỡ không sợ người ta nghe tiếng ư?
Gă hidờra vẫn cười oang oang:
- Hừ... khi th́ anh gọi tôi là chú, lúc lại tôn lên làm anh. Tại sao không dùng tiếng "em" cho thân mật, hoặc tiếng "cô" cho đúng? Xin nói rơ rằng bọn hidờra chúng tôi được luật pháp cho quyền lựa chọn làm nam hay nữ. Trên căn cước tôi là... đàn bà...
Văn B́nh ngắt lời hắn:
- Anh là đàn ông hay đàn bà không can dự đến tôi. Tôi chỉ muốn anh cười nhỏ hơn nữa.
Gă hidờra đáp:
- Cám ơn anh, và xin anh yên trí. Hang đá này có một đặc điểm kỳ quặc, sau khi lọt vào trong anh có thể la hét khàn họng mà bên ngoài không nghe một tiếng nhỏ.
- Vậy tôi thành thật xin lỗi anh.
- Hừ... anh đừng giả vờ xin lỗi mà đánh tôi đấy.
Văn B́nh không đáp v́ trước mặt chàng một ánh đèn vàng vừa hiện ra. Trong chớp mắt hang đá được thu hẹp lại, vừa bằng căn pḥng khách sạn, và ánh đèn lớn vụt lên, từ màu vàng chuyển sang màu xanh rực rỡ của cây đèn măng-sông thắp dầu hôi. Căn pḥng trong hang trống trơn, chỉ có những tảng đá xếp thành hàng dài sát vách được dùng làm ghế ngồi.
Và một người đàn ông phục sức gọn gàng từ một hẻm tối trong vách đá khoan thai bước ra.
Thấy Văn B́nh, hắn tiến lại bắt tay, niềm nở như thể đă quen chàng từ lâu.
Văn B́nh hơi ngạc nhiên, song chỉ một thoáng qua chàng đă b́nh tĩnh hỏi người đàn ông lạ:
- Tôi là Văn B́nh. C̣n ông Kônin, ông biến đi đâu măi bây giờ tôi mới gặp?
Kônin - phải, người đàn ông lạ chính là Kônin, nhân viên phái đoàn Anfa được coi là bị đối phương bắt cóc bí mật trong chuyến đi trước - hơi khựng người v́ câu nói đột ngột của Văn B́nh. Nhưng hắn đă tươi tỉnh lại ngay:
- Ông thật tài... Tôi sửa soạn hù ông th́ ông đă hù tôi trước. Tại sao ông biết tôi là Kônin?
Câu hỏi của Kônin bắt Văn B́nh hồi tưởng lại cuộc đối thoại trên xe hơi với đặc phái viên t́nh báo Mỹ tại Vọng các, trước giờ chàng lên máy bay đi Bombay, dấn thân vào kế hoạch t́m mỏ vàng. Đặc phái viên Giắc kể cho Văn B́nh nghe những khó khăn và trở ngại mà phái đoàn Anfa vấp phải. Giắc cũng nhắc đến tên Kônin nhưng chỉ nhắc đến phớt qua, như thể Kônin là nhân viên phái đoàn không mấy quan trọng. Khi chàng gặp Hồng Nương tại Bombay, nàng cũng không đá động nhiều đến Kônin. Nhưng không hiểu sao h́nh ảnh của Kônin lại vấn vương trong trí Văn B́nh. Có lẽ v́ lương tâm nghề nghiệp chàng đă đ̣i được xem ảnh các nhân viên trong phái đoàn Anfa, và hồ sơ cá nhân của từng người, nhất là những người thiệt mạng hoặc biệt tích.
H́nh ảnh của Kônin vấn vương trong trí Văn B́nh phần nào v́ hắn là người đàn ông duy nhất trong phái đoàn có hàm râu quai nón rất đẹp, hắn là người Mỹ chính cống, da dẻ đỏ gay, mắt xanh biết, hàm răng đều đặn, trắng muốt như bằng chất ni-lông. Tuy ở xa thành phố, bộ râu quai nón của hắn vẫn được cạo tỉa khá công phu, hắn lại phè phỡn hút x́-gà, và là x́-gà Mani ngon hạng nhất nên Văn B́nh có ngay ư nghĩ Kônin sống sung túc trong rừng rậm, được tiếp tế thường xuyên.
Văn B́nh có thể nói dối Kônin là một nguồn tin bí mật cho chàng biết hắn đang lảng vảng trên núi Đề-căn. Song chàng lại bỏ ngay phản ứng này. Chàng lắc bàn tay hắn, vẻ mặt thành thật:
- Giản dị lắm. V́ anh có bộ râu quai nón đặc biệt.
Kônin ngồi xuống ghế đá:
- Vậy hả? Tôi cứ đinh ninh là thằng Giắc xỏ tôi.
- Giắc nào.
- Giắc, đại diện cho đại tá Pít, đại diện cho t́nh báo C.I.A. trú sứ Thái lan. Trú sứ này thông báo với tôi là Giắc đă gặp anh tại Vọng các và yêu cầu anh đến Bombay gia nhập phái đoàn địa chất Anfa.
- Có vẻ anh biết hơi nhiều.
- Anh ngờ vực tôi phải không? Tôi xin phép anh để được tự giới thiệu. Tôi là nhân viên C.I.A. được ông Ś-mít và đại tá Pít đặc phái tháp tùng phái đoàn Anfa.
- Hân hạnh.
- Vụ này hoàn toàn do C.I.A. đảm nhiệm. Nhưng tôi bất thần bị biệt tích. Đại tá Pít phải nhờ đến anh.
- Có bằng cớ ǵ chứng tỏ anh là đặc phái viên của ông Ś-mít?
- Gă cận vệ dẫn anh đến thạch động này là cộng sự viên thân tín. Cộng sự viên kín đáo của C.I.A. tuy trên phương diện chính thức hắn là nhân viên đoàn Quạ Đen do đại tá Bani điều khiển. Hắn đă mang bức mật thư của tôi về Bombay trao cho trú sứ C.I.A. và khi trở lại cao nguyên Đề-căn hắn lại mang phúc đáp của trú sứ C.I.A. trao tận tay tôi. Phúc đáp này gồm 2 phần, phần thứ nhất bằng mật mă C.I.A. chỉ riêng tôi hiểu được, phần thứ hai bằng mật mă của Sở Mật vụ nước anh, chỉ riêng anh hiểu được. Trong phần thứ nhất, đại tá Pít ra lệnh cho tôi hợp tác chặt chẽ với anh, v́ vậy, tôi sai tên cận vệ t́m cách mời anh đến đây.
Nói đoạn, Kônin rút trong túi ra mảnh giấy trắng đánh máy chữ chi chít. Thoáng nh́n, Văn B́nh biết là chỉ thị của ông Hoàng. Chàng ngồi xuống phiến đá, lấy bút ch́ viết xóa, viết xóa một hồi, rồi viên tṛn mảnh giấy, cho vào miệng nuốt.
Sau khi được dịch ra thường ngừ, bức điện này gồm có những gịng như sau:
Bookmarks