Page 1 of 18 1234511 ... LastLast
Results 1 to 10 of 180

Thread: Năm Hết TẾT đến báo Người Việt cộng lại "quấy rối quấy phá quấy động" Little Sài G̣n Cali?

  1. #1
    Con Chim Quốc
    Khách

    Năm Hết TẾT đến báo Người Việt cộng lại "quấy rối quấy phá quấy động" Little Sài G̣n Cali?

    Lần này là cái quyển sách "Bên Thắng Cuộc" của blogger Oshin, hiện đang là "du học sinh" măi tận Havard viết.

    Tại sao không vào lúc khác, mà cứ vào lúc Năm Hết TẾT đến, trùng hợp thời gian với các sự kiện "quấy rối quấy phá quấy động" trước của báo Người Việt, nay được đặt tên là báo Người Việt cộng?

    Tại sao không đăng trên báo khác mà cứ phải báo Người Việt?

    Tại sao nguyên 1 đội ngũ làm "luật sư" cho cái quyển sách này ngó đi ngó lại cũng lại là Vũ Ánh, Vũ Quư Hạo Nhiên, Đinh Quang Anh Thái (đi sát với Dương Thu Hương), v.v. và v.v.?

    Phải chăng Việt gian đang tấn công, pháo kích, đắp mô, đặt plastic trong thủ đô của người Việt tị nạn Việt cộng?

    Xin mời các bạn tị nạn Việt cộng đọc bài viết của Nguyễn Quốc Đống, Cựu SVSQ K.13, TVBQGVN trên diễn đàn Phố Nắng để theo dơi những mặt trận mới của VC, cùng sự đối phó của những chiến sĩ "chống gậy" kiên tŕ giữ vững chính nghĩa của người Việt Quốc Gia.


    “BÊN THẮNG CUỘC” CỦA HUY ĐỨC, TRUYỆN KỂ… NĂM 2012
    Details Created on Tuesday, 01 January 2013 16:01 Category: Bạn đọc viết

    Nguyễn Quốc Đống, Cựu SVSQ K.13, TVBQGVN

    30 tháng 12, 2012

    Trung tuần tháng 12, 2012 người Việt tỵ nạn CS tại hải ngoại biết đến sách Bên Thắng Cuộc (BTC) của nhà báo Huy Đức qua lời giới thiệu nồng nhiệt của một số nhân vật trong nước như Nguyên Ngọc, nhà báo, VN; Chu Hảo, nhà xuất bản Tri Thức, Hà Nội, VN; và tại hải ngoại như Mặc Lâm, phóng viên đài RFA; Trần Hữu Dũng, giáo sư đại học Wright, Ohio, Hoa Kỳ; Nguyễn Mạnh Hùng, giáo sư đại học George Mason, Virginia, Hoa Kỳ; Đinh Quang Anh Thái, phụ tá chủ nhiệm nhật báo Người Việt, Nam California…. Đặc biệt sách này đă được rao bán trên hệ thống Amazon dưới dạng sách điện tử, và sẽ được công ty báo Người Việt phát hành vào tháng 1, 2013 tại hải ngoại.

    Cuốn sách đă gây ra rất nhiều tranh căi. Người bênh th́ hết lời ca tụng, tưởng như không c̣n lời nào hay hơn dành cho 1 tác giả sinh ra và được nuôi dưỡng trong ḷng chế độ CS. Người chống đa số ở hải ngoại, khẳng định đây chỉ là 1 sản phẩm tuyên truyền có lợi cho CS, là nọc độc tai hại mà CS đang muốn cho tiêm nhiễm tại môi trường sống của người Việt tỵ nạn CS tại hải ngoại, những người mà CSVN cần phải khống chế bằng mọi phương tiện chúng có, bằng cả 1 kế hoạch lâu dài và tinh vi là Nghị Quyết 36 ra đời từ tháng 3, 2004.

    Tôi có một số suy nghĩ như sau về sự kiện BTC, sách của 1 tác giả VC, lại được quảng cáo rầm rộ tại hải ngoại vào thời điểm cuối năm 2012, gần 38 năm sau khi cả nước VN được đặt dưới sự cai trị của Đảng CSVN, người mà tác giả cuốn sách mệnh danh là “Bên Thắng Cuộc”:


    1-Huy Đức, tác giả BTC là ai?

    Năm nay, Huy Đức (HĐ) mới khoảng 50 tuổi. Khi cuộc chiến VN chấm dứt vào tháng 4, 1975, HĐ chỉ là 1 cậu bé 13 tuổi. Sinh ra và lớn lên trong ḷng chế độ CS, cậu bé này cũng phải sống và làm việc như mọi người trong xă hội VN, phấn đấu để trở thành đoàn viên Đoàn Thanh Niên CS Hồ Chí Minh, rồi sau đó thành đảng viên của Đảng CSVN. Có vậy Huy Đức mới có được tương lai và sự nghiệp. Sau này HĐ trở thành sĩ quan của Quân Đội Nhân Dân VN, đă phục vụ tại Kampuchia 3 năm với tư cách là một chuyên viên quân sự, rồi thành nhà báo, được chế độ cho đi du học tại Maryland, Mỹ 1 năm. Hiện nay, HĐ đang được học bổng tu nghiệp tại đại học Harvard, Massachusetts.

    Vào thời điểm cuối năm 2012, HĐ bỗng trở thành tác giả có sách “bán chạy hạng nhất về lịch sử Đông Nam Á, bán chạy hàng thứ hai về lịch sử Á châu”! (theo lời quảng cáo của báo Người Việt).

    Nh́n vào lư lịch của HĐ, chúng ta khẳng định được 1 điều, đây là 1 tác giả Việt Cộng, đă nhiều năm phục vụ cho chế độ CSVN, nhiều năm được rèn luyện để suy nghĩ, lư luận, và hành động theo chủ nghĩa Mác-Lê nin. Ông bà ta có 1 câu nói đơn giản nhưng rất đúng: “Ở bầu th́ tṛn, ở ống th́ dài”. HĐ được chế độ CS rèn luyện, nuôi dưỡng, ông ta làm sao mà tránh khỏi bị chế độ CS nhồi sọ, tẩy năo. Dù có người cho rằng HĐ là “nhà bất đồng chính kiến với chế độ, muốn viết sách BTC để ghi lại một thời lịch sử đầy sóng gió, để lănh đạo đất nước nh́n lại mà học hỏi từ sai lầm của ḿnh…”, tôi tự hỏi nhà báo VC này có đủ tuổi đời, đủ kiến thức, đủ khách quan, và đủ can đảm để viết về một giai đoạn lịch sử c̣n gây nhiều tranh căi, một giai đoạn lịch sử mà tuy nhiều nhân chứng đă chết, nhiều nhân chứng sống vẫn c̣n, về một “cuộc chiến” vẫn c̣n đang tiếp diễn dưới nhiều h́nh thức khác nhau giữa Đảng CSVN và những người dân Việt yêu chuộng tự do, dân chủ hay không?


    2- Huy Đức muốn nói lên điều ǵ qua BTC?

    Theo các tài liệu phổ biến, Huy Đức phải bỏ ra 1 thời gian dài để đọc hơn 120 cuốn sách (?), hơn 50 cuốn hồi kư của các nhân vật lịch sử, phỏng vấn rất nhiều người từng có mặt trong các biến cố lịch sử sau 1975 để có tài liệu viết cuốn sách dày cộm gồm 2 quyển này (tác giả mới hoàn thành xong Quyển 1). Tác giả muốn nói lên điều ǵ?


    “Tôi mong các nhà lănh đạo hiện nay đọc BTC cho dù họ có đánh giá cuốn sách như thế nào.”
    “Nhận ra những sai lầm để đưa dân tộc Việt Nam đi đúng con đường dân chủ, phát triển là mong ước của chúng ta”
    “Nhưng tương lai dân tộc không thể chỉ được trông cậy vào 1 cuốn sách hay chỉ trông cậy vào các nhà lănh đạo ở bên thắng cuộc.”
    “Sự thật không chỉ giúp chúng ta t́m ra phương thuốc đúng để chữa lành các vết thương cũ mà c̣n giúp những người đang nắm vận mệnh quốc gia không phạm các sai lầm mới.”
    “Không ai muốn hứng chịu những điều không hay nhưng nếu cứ trú ngụ trong sự sợ hăi th́ sự thật bao giờ được nói ra bạn ạ.”
    (Lời Huy Đức viết trên Facebook)


    Qua những điều tâm sự nói trên, chúng ta nhận biết được HĐ có ư muốn “giúp các nhà lănh đạo CS đi đúng con đường dân chủ để phát triển đất nước như sự mong ước của toàn dân, muốn vượt qua sự sợ hăi của chính ḿnh để nói lên sự thật của lịch sử…”

    Đọc “Lời Cám Ơn” ở đầu cuốn sách, chúng ta thấy HĐ đă dùng rất nhiều tài liệu do “bên thắng cuộc” (CSVN) cung cấp. Tác giả phỏng vấn các đảng viên CS gộc như tổng bí thư, chủ tịch nước, chủ tịch quốc hội, thủ tướng, phó thủ tướng, bí thư trung ương đảng, ngoại trưởng… Thử hỏi những tên CS này cung cấp được bao nhiêu phần trăm sự thật cho HĐ để ông này thu góp làm tài liệu cho “cuốn sách sử” của ông ta.

    Chúng ta biết rơ người CS có bao giờ tôn trọng sự thật. Chúng rành rẽ mọi thủ đoạn để giấu diếm sự thật, lừa bịp người dân Việt trong, ngoài nước, và cả cộng đồng quốc tế. Năm 1946, chúng có nói cho dân Việt biết thủ lănh của chúng Hồ Chí Minh (HCM) là đảng viên của CS Quốc Tế không, hay vẫn rêu rao HCM là người yêu nước, muốn cùng toàn dân tranh đấu để giành độc lập cho nước nhà. Năm 1957, khi tiến hành cuộc chiến xâm lược miền Nam, CS miền bắc có nói sự thật cho dân miền Bắc biết là chúng làm theo chỉ thị của CS Tàu, hay dối gạt họ, bảo là “tiến hành chiến tranh đánh đế quốc Mỹ để giải phóng miền Nam, để cứu nước Việt”.

    Suốt thời kỳ chiến tranh 1957-1975, chúng có dám nói lên sự thật là tại miền Nam, người dân có cuộc sống hơn hẳn miền bắc về vật chất lẫn tinh thần hay không? Hay chúng gạt người dân, bắt họ phải để dành từng hột gạo, từng cây kim, sợi chỉ… cho thân nhân tại miền Nam, để rồi ngày 30-4 khiến họ phải ngỡ ngàng trước cuộc sống sung túc và tự do tại vùng đất được họ “giải phóng”? Thật là khôi hài khi tác giả Huy Đức phỏng vấn những tên đại bịp để mong “trả lại sự thật cho lịch sử”.

    Đinh Quang Anh Thái, phụ tá chủ nhiệm báo Người Việt, Nam California, nhận xét “BTC là tác phẩm “thực” nhất, cho đến thời điểm này, ghi lại một giai đoạn lịch sử khốc liệt, thông qua tư liệu, của dân tộc từ biến cố 1975 đến nay…”

    “Thực” nhất mà sao sách mới được phổ biến có 2 tuần lễ đă bị biết bao nhân chứng sống vạch ra bao điều sai lầm, láo khoét v́ dựa vào tài liệu bịp bợm của CS miền bắc VN, và bọn thân cộng ở miền Nam VN. Trường hợp điển h́nh là đoạn viết về cuộc lui quân của TQLC-VNCH tại cửa biển Thuận An (lời phản đối của thiếu tá Lê Quang Liễn, tiểu đoàn phó TĐ 7 TQLC gửi tác giả HĐ), đoạn viết về cầu Saigon ngày 30-4-1975(nhận xét của thiếu tá Nguyễn Văn Nghiêm, tiểu đoàn trưởng TĐ 12 Nhảy Dù), đoạn viết về trận đánh Xuân Lộc tháng 4, 1975(nhận xét của chiến hữu Lê Phi Ô, TĐ 344)…

    “Một công tŕnh khảo cứu lịch sử đặc sắc được viết với lương tâm trong sáng và tay nghề lăo luyện của một nhà báo chuyên nghiệp có trách nhiệm trước vận mệnh của đất nước” (lời ca ngợi của Chu Hảo) mà lại chứa những điều sai sự thật, những bóp méo lịch sử như thế? Vậy sách có bảo đảm được công bằng cho người trong cuộc không? Hay đây lại là dịp cho “bên thua cuộc” thua thêm lần nữa?

    Tôi thắc mắc tại sao tác giả Huy Đức phải nhọc công lâu như vậy mới “nh́n ra” được sự thật về các lănh đạo CSVN? Năm 1954, 1 triệu người dân miền Bắc trong đó có những người dân rất b́nh thường, đă nh́n ra “sự thật” về con người CS nên đă dứt khoát bỏ lại gia đ́nh, sản nghiệp, và di cư vào Nam. Sau 1975, người dân miền Nam cũng liều chết vượt biển, vượt biên t́m tự do ở nhiều nước tại châu Mỹ, châu Âu, châu Úc… v́ biết quá rơ về con người CS và chế độ CS.

    Thậm chí nhạc sĩ Việt Khang, 1 thanh niên đang sống trong nước, năm nay mới 34 tuổi, tức là được sinh ra và lớn lên trong chế độ xă hội chủ nghĩa, chưa hề sống trong chế độ tư bản ngày nào, mà c̣n thấy được sự thật trần trụi về đất nước VN dưới sự cai trị của các lănh đạo CS, một đất nước “với giặc Tàu ngang tàng, với kẻ cầm quyền giàu sang dối gian, với cảnh người dân vô tội chết ngậm ngùi v́ tay súng giặc Tàu…” Việt Khang nói lên sự thật, và đă phải trả giá với bản án 4 năm tù giam được tuyên bố tháng 10, 2012 vừa qua.

    Huy Đức đă nói lên được những sự thật nào để mở mắt cho lănh đạo CSVN, và để trả lại công bằng cho “bên thua cuộc”, là những người dân miền Nam đang sống trầm luân ngay tại quê hương ḿnh, là những người Việt đang lưu vong sống đời tỵ nạn tại khắp nơi trên thế giới?



    3- Tác giả BTC có thể giúp lănh đạo CS mở mắt, nhận thức sai lầm để đưa dân tộc VN đi đúng con đường dân chủ, phát triển… hay không?

    Nh́n vào tựa của cuốn sách, chúng ta thấy tác giả sẽ không bao giờ có thể đạt mục tiêu mong muốn, tức là để “lănh đạo CSVN nhận thức sai lầm cũ của ḿnh, không phạm sai lầm mới, t́m ra phương thức đúng để chữa lành các vết thương cũ…” Sách mang tên “Bên Thắng Cuộc”. Đây không phải là “cuộc chiến tự vệ của 1 dân tộc nhằm giành lại chủ quyền 1 quốc gia (Ấn Độ chống thực dân Anh), cuộc chiến chống độc tài phát xít (đồng minh chống phe Trục trong thế chiến thứ 2), hay cuộc chiến chống CS xâm lược (Nam Hàn chống Bắc Hàn).

    Đây là cuộc chiến do miền Bắc VN (theo chủ nghĩa CS) tiến hành để xâm lược miền Nam (theo thể chế tự do, dân chủ). Đây là cuộc chiến khởi sự do khác biệt về ư thức hệ giữa 2 miền Nam và Bắc VN. Tác giả Huy Đức gọi lănh đạo miền bắc là “Bên Thắng Cuộc”, mặc nhiên công nhận thành tích của bọn xâm lược này trong chiến tranh tại miền Nam (1957-1975).

    Từ trước đến nay, chưa bao giờ CSVN nhận chúng “sai lầm” một điều ǵ cả. Chúng luôn luôn nhận ḿnh là “kẻ thắng”. Hăy đọc lại các khẩu hiệu của chúng, nào là “Đảng Cộng Sản Việt Nam Quang Vinh, Người Tổ Chức Mọi Thắng Lợi”, “Chủ Nghĩa Mác-Lê nin Bách Chiến Bách Thắng”… Nay Huy Đức cũng công nhận Đảng CSVN là “Bên Thắng Cuộc” th́ làm sao dám đề nghị Đảng phải “nhận ra những sai lầm để đưa dân tộc VN đi đúng con đường dân chủ…”

    Huy Đức có nêu tên một số đảng viên CS mà ông ta cho là “có tội”, những tên hoặc đă chết, hoặc hiện đă bị thất sủng nên không thể tự biện hộ (theo nhận xét của 1 độc giả BTC). Chúng ta không thể quên đường lối cai trị của Đảng CS: cá nhân trách nhiệm, tập thể lănh đạo. Không thể có chuyện đảng viên CS tự ư làm bất cứ chuyện ǵ, chúng chỉ thi hành những việc do cấp trên giao phó. V́ vậy khi chuyện xấu xa xảy ra, chúng đều biện minh “chỉ làm theo lệnh Đảng” (Nguyễn Tấn Dũng bị chỉ trích nặng nề v́ không diệt nổi quốc nạn tham nhũng, v́ vụ Vinashin kinh doanh thua lỗ nặng… nhưng vẫn không chịu từ chức, vẫn cho là ḿnh chỉ thi hành lệnh của Đảng…)

    Huy Đức muốn lănh đạo CS “nh́n nhận sai lầm trong quá khứ” để sau đó “biết đi đúng hướng, đem dân chủ cho người dân, và sự phát triển cho đất nước” chăng? Ở đây, chính tác giả sai lầm ở chỗ “không nhận chân được bản chất phi nhân, tàn ác của con người CS”, không dám đối diện với sự thật là “người CS không có ư thức dân tộc, quốc gia mà chỉ có ư thức về 1 thế giới đại đồng, nơi tất cả các nước CS đều có t́nh anh em, có nghĩa vụ phải giúp nhau để tồn tại và phát triển”.

    Sự thật phũ phàng này đă được thực tế chứng minh. Năm 1979, Tàu cộng xua quân tàn phá 6 tỉnh biên giới phía bắc, san bằng nhiều làng mạc, giết hại cả chục ngàn quân, dân VN mà CSVN vẫn phải gọi chúng là “láng giềng tốt”, phải lập nghĩa trang ghi nhớ công ơn của “liệt sĩ người Trung quốc”, đàn áp và bỏ tù những công dân VN yêu nước xuống đường biểu t́nh chống giặc Tàu giết hại ngư dân VN, chiếm biển đảo của VN…

    Qua tựa đề BTC, phải chăng tác giả công nhận lănh đạo CS đúng ở chỗ tiến hành “chiến tranh chống Mỹ cứu nước”, và chỉ sai ở chỗ “chưa đi đúng con đường dân chủ, phát triển cho đất nước”?

    Bọn cầm quyền hiện nay đă và đang giam tù biết bao nhiêu người dân trong nước lên tiếng đ̣i tự do, dân chủ, nhân quyền, dân quyền. Vậy mà chúng vẫn tô điểm cho tên nước VN là “độc lập-tự do-hạnh phúc”.

    Không ǵ mỉa mai hơn! Bao nhiêu xương máu của người dân 2 miền Nam, Bắc đổ ra không làm chúng xúc động và nhận ra sai lầm khi khởi sự chiến tranh tại miền Nam, bao nhiêu sĩ quan quân lực VNCH và viên chức của chính quyền VNCH chết trong các trại tù tập trung cải tạo, bao nhiêu người dân miền Nam chết tại các vùng kinh tế mới, bao nhiêu người dân vô tội chết thảm trên đường trốn chạy CS, bao nhiêu cái chết thương tâm của các cô gái Việt phải bán thân tại các nước vùng Đông Nam Á, bao nhiêu cảnh người dân cả Nam lẫn Bắc bị mất nhà, mất đất nhọc nhằn đi khiếu kiện hàng chục năm trời…có làm lănh đạo CSVN nhận biết sai lầm của chúng hay không?

    Từng đó chuyện không làm lănh đạo CSVN mở mắt, Huy Đức tài cán ǵ mà ḥng “mở mắt” cho chúng? Sách lại phổ biến tại địa bàn của “kẻ thua cuộc”, là những người trong cuộc, là những nhân chứng sống, là những người đâu cần tới sách của HĐ để biết được sự thật!

    Lịch sử chứng minh chủ nghĩa Mác-Lê nin dạy người CS “dùng bạo lực cách mạng để cướp chính quyền, và dùng bạo lực để giữ quyền”. Nếu người dân chưa biết sự thật, th́ chúng che giấu, dùng các chiêu bài (độc lập, tự do, dân chủ…) để lừa bịp họ. Nếu sự thật bị phanh phui, chúng sẽ dùng nhà tù, họng súng, khủng bố để khiến người dân sợ hăi mà phải chịu khuất phục. Nhạc sĩ Tô Hải phải thú nhận “phải hèn mới c̣n sống được đến ngày hôm nay” (Nhật Kư của 1 Thằng Hèn). Con người c̣n có phẩm giá nữa không khi phải tự nhận ḿnh là 1 thằng hèn?

    Điều 4 của Hiến Pháp CS, điều 88 của Bộ Luật H́nh Sự CSVN cho thấy bọn lănh đạo CS sẽ duy tŕ quyền lực của chúng bằng mọi giá, bất chấp sự tranh đấu ôn ḥa của người dân, bất chấp lời kêu gọi tôn trọng nhân quyền của các giới trí thức cũng như của thường dân trong nước cũng như hải ngoại, bất chấp sự kết án của quôc tế…

    BTC được tung ra tại hải ngoại vào thời điểm muộn màng này cũng chỉ là 1 lời “cầu xin” dân chủ, liệu có được chúng (CSVN) “ban cho” hay không? Câu trả lời này, chúng ta, người Việt hải ngoại, nạn nhân của CS đều biết rơ.



    4- Việc phát hành BTC tại hải ngoại trong cộng đồng những nạn nhân của CS vào thời điểm này mang ư nghĩa ǵ?

    Khi sách mới phát hành vào trung tuần tháng 12, 2012, có người gọi nó là một hiện tượng chấn động. Một số người Việt hải ngoại tưởng đâu đây là “sách quư”, cảm động v́ đọc được những lời nghe thật mát tai, v́ tác giả là VC mà khi viết về VNCH, “bên thua cuộc”, lại dùng những chữ như “tổng thống Thiệu, thủ tướng Khiêm, sĩ quan quân đội VNCH…”, gọi việc tự sát của 5 vị tướng VNCH ngày 30-4-1975 là “tuẫn tiết”… Chẳng lẽ ở vào thời điểm này, 38 năm sau cuộc chiến, HĐ gọi các lănh đạo CS là chủ tịch nước, là Hồ chủ tịch, là thủ tướng Vơ Văn Kiệt, là phu nhân tổng bí thư này nọ, mà dám gọi các lănh đạo của miền Nam là “thằng Thiệu, thằng Kỳ, thằng Khiêm…” như chúng đă hỗn xược gọi những vị này sau ngày 30-4-1975 hay sao?

    Chúng ta thử tưởng tượng nếu 5 vị tướng trên mà sa vào tay giặc cộng th́ số phận của họ sẽ bi thảm như thế nào, một là họ sẽ bị chúng hành quyết trước công chúng như trường hợp của đại tá Hồ Ngọc Cẩn, hai là sẽ bị chúng giam tù làm nhục nhiều năm như trường hợp của nhiều tướng lănh VNCH khác. Như vậy đâu phải chỉ v́ một vài chữ nhẹ nhàng, mát tai khiến ta hả dạ, hay chỉ v́ một số chương kể về các chiêu độc của kẻ thắng cuộc như: bắt tù cải tạo, đánh tư sản, nạn kiều…. mà chúng ta tin vào thiện ư của tác giả, ôm lấy tác phẩm này vào ḷng, và giúp quảng bá nó trong cộng đồng tỵ nạn CS tại hải ngoại như một số cá nhân và tổ chức tại hải ngoại đang làm hay không?

    Những người ngợi khen BTC là những ai? Hăy thử điểm tên một số người Việt tại hải ngoại để xem “Họ là ai?”

    Thứ nhất : Trần Hữu Dũng, giáo sư đại học Wright, Ohio, Hoa Kỳ. Ông này là con của 1 bác sĩ riêng của Tôn Đức Thắng.

    Thứ hai: Nguyễn Mạnh Hùng, giáo sư đại học George Mason, Virginia, Hoa Kỳ, người đă bị khoa học gia Dương Nguyệt Ánh nhận xét là “có tư tưởng thiên tả theo lối tây phương…, cái tư tưởng của nhóm người đă sỉ nhục quân dân VNCH ṛng ră nửa thế kỷ qua” . Ông này cũng có nhiều bài viết xuất hiện trên trang web của thủ tướng VC Nguyễn Tấn Dũng (bài viết của NT Nhẫn về BTC)

    Thứ ba: Đinh Quang Anh Thái, phụ tá chủ nhiệm báo Người Việt. Báo này đang quảng cáo rầm rộ cho BTC, và sẽ đứng ra phát hành sách này vào tháng 1, 2013. Báo NV như chúng ta biết, do nhiều lần xúc phạm đến người Việt tỵ nạn CS, nhiều lần có hành động làm lợi cho CS, nhiều lần phải xin lỗi cộng đồng v́ các hành động nhục mạ cờ vàng, nhục mạ quân, dân, cán, chính VNCH, ca tụng cán bộ CSVN, đă bị 155 tổ chức cộng đồng và đoàn thể cựu quân nhân cũng như dân sự tại Hoa Kỳ tuyên bố khai trừ ra khỏi sinh hoạt của người Việt quốc gia vào ngày 26 tháng 8, 2012 vừa qua. Một tờ báo có thành tích bất hảo như thế, nay lại đứng ra bảo trợ cho 1 nhà báo CS để quảng bá 1 cuốn sách được thực hiện do việc góp nhặt các tài liệu của CS nói về cuộc xâm lăng miền Nam đẫm máu của chúng. Tên tuổi của những kẻ đang t́m cách đánh bóng cuốn sách này và tác giả của nó đă nói lên sự thật mà chúng ta cần phải biết.

    Nếu sống với VC nhiều năm, chúng ta biết được 1 điều “chúng không làm điều ǵ mà không có kế hoạch”. Ở vào thời điểm hiện nay, việc Huy Đức viết sách nói về những chuyện “thất nhân tâm” của lănh đạo CS chẳng phải là 1 quả bom gây chấn động dư luận!

    Thời VNCH, mới chỉ nửa nước biết được bộ mặt gian ác của CS. Sau 1975, cả nước biết được những tội ác của Đảng CSVN. Và nay sau 38 năm cai trị của VC trên toàn nước VN, cả thế giới đều biết được chế độ CSVN “hèn với giặc, ác với dân” như thế nào. Huy Đức viết sách nói về những chuyện mà người dân hải ngoại c̣n biết rơ hơn ai hết, nên không gây xúc cảm trong ḷng người đọc (lời tiến sĩ Vũ Thị Phương Anh). Chúng ta có thể đi đến kết luận Đảng CSVN đang dùng khổ nhục kế để giúp tài liệu tuyên truyền của chúng xâm nhập được vào cộng đồng người Việt tại hải ngoại. Nọc độc tuyên truyền này sẽ từ từ ngấm vào các thế hệ con cháu của chúng ta, khiến chúng sẽ có suy nghĩ và nhận định sai lầm về các thế hệ cha, ông. Với cách tŕnh bày thiếu nhất quán, chẳng hạn khi nói về quân đội VNCH, tác giả HĐ dùng đến 3 tên gọi khác nhau: quân đội VNCH, quân đội Saigon, và ngụy quân (lời tác giả Lê Mạnh Hùng), thử hỏi độc giả sau này làm sao c̣n phân biệt được đúng sai, nhất là trong hoàn cảnh hiện nay, người Việt tỵ nạn CS sống rải rác khắp nơi, thiếu tổ chức và lănh đạo, thiếu tiền bạc và thế lực. Con cháu chúng ta có thể chỉ c̣n nhớ được rằng cha, ông chúng phải bỏ nước ra đi v́ “làm tay sai cho đế quốc Mỹ”, v́ “không có chính nghĩa nên bị thua cuộc” , chúng sẽ mang “mặc cảm tội lỗi, sẽ mang tiền bạc và tài năng về giúp nước để chuộc tội” v…v…(?)

    Hẳn chúng ta chưa quên kế hoạch của CSVN liên kết với những khoa bảng phản chiến Mỹ cũng như Việt tại Trung Tâm William Joiner thuộc đại học Boston, Massachusetts cách đây nhiều năm, âm mưu viết lại “căn cước cho người tỵ nạn Việt Nam”. Kế hoạch này thất bại v́ người Việt tỵ nạn CS tại Hoa Kỳ khám phá ra âm mưu thâm độc này, đă hết ḷng hỗ trợ cho chiến hữu Nguyễn Hữu Luyện đứng lên kiện Trung Tâm này. Công tŕnh nghiên cứu về việc “tái xây dựng diện mạo cho người Việt hải ngoại” hay việc gán cho họ tờ căn cước đỏ không thành công v́ vụ kiện lịch sử này.

    Ngày nay tại hải ngoại, chúng ta đang trực diện tranh đấu với kẻ thù CS trên nhiều mặt trận: chính trị, văn hóa, văn nghệ, tôn giáo, xă hội…

    Về chính trị, chúng ta lập được 1 pḥng tuyến vững chắc, phân rơ lằn ranh Quốc-Cộng, phân biệt bạn- thù dựa trên quan điểm, lập trường, tư tưởng và nhận định, chứ không dựa trên sự việc có là người cùng tổ chức, cùng sinh hoạt trong một địa phương, hay trong một cộng đồng hay không. Chúng ta đă vận động được giới lập pháp các cấp thành phố, quận hạt, tiểu bang thông qua các nghị quyết công nhận cờ vàng ba sọc đỏ của VNCH là cờ chính thức của cộng đồng người Mỹ gốc Việt tại Hoa Kỳ. Chúng ta đă vận động được hội đồng 3 thành phố Santa Ana, Westminster, Garden Grove tại Orange County, Nam Cali thông qua các sắc lệnh “cấm cửa viên chức CSVN đến các thành phố này”.

    Chúng ta không để bọn văn công VC quấy nhiễu đời sống của chúng ta bằng các buổi tŕnh diễn ru ngủ, tuyên truyền cho văn hóa VC… VC có cả 1 kế hoạch lâu dài nhằm đánh phá và khuất phục chúng ta; đó là Nghị quyết 36 với ngân sách lên đến nhiều triệu đô la. Thua keo này, chúng lại tiếp tục bày keo khác chứ không bao giờ từ bỏ mục tiêu.

    Chúng ta hẳn c̣n nhớ vào đầu tháng 7, 2012, nhật báo Người Việt, Nam Cali đă cho đăng bài của Sơn Hào nhục mạ chế độ VNCH là “làm tay sai cho giặc Mỹ”.

    Trung tuần tháng 10, tại Houston, Texas, nghị viên Hoàng Duy Hùng và 1 vài cá nhân thuộc 1 số đảng phái họp với thứ trưởng VC Nguyễn Thanh Sơn tại ṭa thị chính Houston, sau đó công khai cổ vơ cho đường lối “đối thoại” với VC.

    Nay cuối tháng 12, nhật báo NV lại đứng ra phát hành sách cho 1 tác giả VC ngay trong vùng đất sống của người Việt tỵ nạn CS. VC thực sự đang làm 1 cuộc tổng tấn công vào cộng đồng Việt tỵ nạn CS tại hải ngoại. Lần này, chúng dùng 1 đặc công văn hóa, 1 tên VC có nhiều năm phục vụ cho chế độ với vai tṛ một sĩ quan quân đội, một nhà báo, và hiện nay đang sống và làm việc tại Mỹ với sự trợ giúp của rất nhiều người Mỹ cũng như Việt (theo lời kể của chính đương sự trong BTC).



    5- Người Việt hải ngoại có phản ứng ǵ đối với việc đặc công văn hóa Huy Đức xuất hiện trong cộng đồng?

    Tất nhiên chúng ta không thể ngồi yên.

    Nhiều cá nhân và đoàn thể đă lên tiếng kết án cuốn sách là “tuyên truyền cho CS, là chạy tội cho chúng, là che giấu những tội ác tày trời của CS đối với đất nước và người dân VN, là bôi nhọ lịch sử Việt cận đại, là làm sống lại những trang sử đầy máu và nước mắt của người dân miền Nam, là nhắc lại quá khứ đau buồn khiến những vết thương ngày xưa lại tiếp tục rỉ máu, làm họ thấy nhục nhă và đau đớn…” V́ thế, chúng ta không thể tiếp tay cho việc “loan truyền nọc độc CS tại vùng đất sống duy nhất của chúng ta hiện nay”. Mất nơi này vào tay CS, chúng ta sẽ không c̣n nơi nào để mà đi tỵ nạn, để được sống yên b́nh. Cờ đỏ sao vàng sẽ thay thế cờ vàng của người Việt tỵ nạn khi chúng ta không đối phó được với bọn Việt gian thân cộng.

    Nhà báo Ngô Nhân Dụng, người viết xă luận cho báo Người Việt mới đây đă lên tiếng kêu gọi đồng hương Việt đừng mang theo cờ vàng của VNCH khi đi biểu t́nh chống Tàu cộng tại Đức để tỏ t́nh đoàn kết với mọi người dân Việt!? (Một Ngày cho tổ quốc Việt Nam).

    Đoàn Quân Dân Cán Chính VNCH Nam California kêu gọi đồng hương cùng họ tham gia biểu t́nh trước cửa ṭa soạn NV để chống lại việc giúp sách của VC Huy Đức xâm nhập vào cộng đồng người Việt tỵ nạn CS (Đoàn biểu t́nh tự phát này của chiến sĩ Ngô Kỷ đă kiên tŕ biểu t́nh chống báo NV ṛng ră gần 5 năm qua nhằm vạch mặt 1 tờ báo nhiều lần làm lợi cho CS mà cứ tự nhận ḿnh là phục vụ cho đồng hương người Việt hải ngoại).

    Mọi người nhắc nhở nhau phải “tẩy chay NV, không đọc NV, không mua NV, không quảng cáo trên NV, không thuê mướn hội trường của NV, không vào ṭa soạn của NV, riêng với sách của nhà báo VC Huy Đức mới vừa được NV phát hành th́ “không mua, không đọc, không giới thiệu cho bạn bè, và phải tích cực lên tiếng chống sách này bằng mọi phương tiện có được”.


    Tóm lại, BTC là 1 cuốn sách đang gây nhiều tranh căi. Độc giả có những ư kiến trái ngược nhau về cuốn sách này và về tác giả của nó, v́ suy nghĩ của họ, kinh nghiệm của họ đối với chế độ CS, và con người CS không giống nhau. Điều này cũng dễ hiểu. Có những kẻ chưa từng cầm súng chiến đấu chống CS, chưa từng bị CS đầy đoạ trong các trại tù khổ sai, chưa từng có người thân bị chết trong nhà tù CS, hay trên đường trốn chạy CS th́ làm sao họ có mối thù sâu đậm với CS được. Nay nếu họ lại được CS ban cho bổng lộc, cho ăn học thành tài, cho công ăn việc làm, cho danh lợi, cho tiền tài…, việc họ ra mặt ủng hộ VC là điều dễ hiểu. C̣n đa số người Việt hải ngoại đều là nạn nhân của CS, hiểu rơ CS chỉ là phường “bán nước, buôn dân”, họ không thể ngồi yên để chúng phá hoại cuộc sống yên lành của họ tại hải ngoại.

    Có người nói “cần đọc BTC để biết được sự thật về CSVN”.
    Gần 38 năm sau ngày CSVN chiếm được cả nước, mọi sự thật về cái vô nhân, cái tàn bạo của chế độ CS đă bị phơi bày, cái sai lầm của chủ thuyết Mác-Lê nin đă bị vạch trần; c̣n ai bị lừa nữa đâu mà phải cần đọc cuốn sách dày cộm của Huy Đức để biết được sự thật về chế độ CSVN và con người CSVN. Chúng ta chỉ cần đọc bài viết “Bị Lừa” ngắn độ 2 trang giấy của anh bộ đội tập kết năm 1954 Châu Hiển Lư là biết rơ sự thật rồi.

    Thậm chí chỉ cần đọc lời 2 bài hát của nhạc sĩ Việt Khang, bài “Anh là ai?”, và “Việt Nam tôi đâu?”, cũng “tỏ tường được mọi sự” về đất nước và con người VN rồi. Cần chi phải bỏ tiền mua sách của VC, bỏ th́ giờ quư báu đọc sách của VC, để nghe chúng chửi ḿnh là “kẻ thua cuộc”, nghe chúng tuyên truyền chúng là “bên thắng cuộc”, để con cháu ḿnh cảm thấy nhục v́ là “hậu duệ của kẻ thua cuộc” v.. v…. C̣n nỗi nhục nào lớn hơn nữa!

    Có người đọc 1 số chương đầu rồi không thể tiếp tục đọc nổi v́ sách viết ra những điều sai trái không thể chấp nhận được. Chính tác giả Huy Đức thú nhận trong Thư Xin Lỗi thiếu tá Lê Quang Liễn là “phần lớn sách báo nói về người tù cải tạo tại thời điểm tháng 9, 1975 đều là những lời tuyên truyền”. Đă biết là “sai, là tuyên truyền”, tại sao tác giả HĐ c̣n ghi lại trong sách của ông ta, như vậy đây chính là bằng chứng hùng hồn cho việc tác giả đồng lơa với CSVN trong việc “nhục mạ quân, dân VNCH” và “tuyên truyền láo khoét cho CS”.

    Có nhiều người cho biết họ “chưa đọc và cũng không có nhu cầu đọc sách này” v́ biết rơ đây chỉ là sản phẩm tuyên truyền của CS. Tôi là 1 trong số những người này. Tôi không đọc BTC v́ biết rơ Huy Đức với tuổi đời c̣n quá nhỏ khi cuộc chiến Việt Nam chấm dứt, không thể nào hiểu rơ được những hoàn cảnh lịch sử của đất nước dưới sự cai trị của Đảng CSVN, những kẻ không bao giờ cần biết đến sự thật, những kẻ đă khiến đất nước và người dân Việt Nam lâm vào t́nh trạng khốn cùng như ngày nay. Những trang sách viết bởi những người tù cải tạo, những người vượt biên, vượt biển, những nạn nhân của đổi tiền, của đánh tư sản, của hợp tác lao động…, những lời kể của gia đ́nh tôi, của chiến hữu tôi, của bạn bè tôi, của đồng bào tôi, và nhất là kinh nghiệm bản thân tôi có được sau gần 10 năm tù trong các trại tù CS từ nam ra bắc lại không đáng tin cậy hơn lời kể của tác giả Huy Đức, một sĩ quan VC, một nhà báo VC hay sao?

    Tác giả của Bên Thắng Cuộc “muốn trả lại sự thật cho lịch sử, muốn lănh đạo CSVN nhận ra những sai lầm mà đi cho đúng đường, để đem lại dân chủ cho người dân”. Chu Hảo c̣n hy vọng tác giả Huy Đức với công tŕnh khảo sát lịch sử đặc sắc này sẽ thực hiện “công minh lịch sử” và (như vậy) “mới có ḥa giải dân tộc thực sự”. Đây là 1 lư luận nực cười v́ CSVN chưa bao giờ muốn ḥa giải với người dân của “bên thua cuộc” cả. Chúng chỉ kêu gọi họ “quên quá khứ, xóa bỏ hận thù xưa, cùng chúng xây dựng đất nước, lo cho cuộc sống hạnh phúc của người dân!? Tác giả BTC đang làm công việc “khảo cứu lịch sử Việt”, vậy ông ta có biết lịch sử người Việt là “lịch sử chống giặc Tàu”, tổ tiên người Việt phải đổ bao máu xương để giữ cho ḍng giống Việt không bị Hán hóa sau 1,000 năm Bắc thuộc, và để con cháu ḍng Việt c̣n đất mà sống tới ngày nay hay không?

    Ông ta có biết là chính các chiến sĩ VNCH của “bên thua cuộc” đă đổ máu để bảo vệ đảo Hoàng Sa tháng 1 năm 1974, trong khi Phạm Văn Đồng, thủ tướng của “bên thắng cuộc” lại kư công hàm ngày 14-9-1958 công nhận quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là của Tàu hay không? Những kẻ “bên thắng cuộc” của Huy Đức đă lộ nguyên h́nh là những tên bán nước, sẽ bị lịch sử Việt kết án, và người dân Việt muôn đời phỉ nhổ. Chẳng biết tác giả Huy Đức có dám nói ra sự thật lịch sử này không? Sách “Bên Thắng Cuộc” của Huy Đức, v́ thế không phải là 1 “công tŕnh khảo cứu đi t́m sự thật cho lịch sử”, mà chỉ là 1 “sản phẩm tuyên truyền” độc hại của VC.

    Nguyễn Quốc Đống

    Last edited by Con Chim Quốc; 13-01-2013 at 12:04 PM.

  2. #2
    Con Chim Quốc
    Khách

    Châu Hiển Lư – Bộ đội tập kết 1954

    Nhân dân c̣n bị lừa bịp cho đến bao giờ?


    Châu Hiển Lư – Bộ đội tập kết 1954


    Đă hơn 3 thập kỷ trôi qua, làm ăn cực nhọc là thế, thành tựu không thể nói là nhỏ, thế mà khoảng cách phát triển của VN so với thế giới sao vẫn xa vời! Không định thần nh́n nhận lại tất cả, không khéo chúng ta sẽ ngày càng đi sâu vào con đường đi làm thuê, đất nước có nguy cơ trở thành đất nước cho thuê với triển vọng là băi thải công nghiệp của các quốc gia khác! Giữa lúc thế giới đang bước vào thời kỳ kinh tế trí thức!

    150 năm đă trôi qua, nhưng bài học này c̣n nguyên vẹn. Đó là 80 năm nô lệ, 40 năm với 4 cuộc chiến tranh lớn (Pháp, Mỹ, Cam Bốt, Tàu) – trong đó 3 thế hệ liên tiếp gánh chịu những hy sinh khốc liệt, 35 năm xây dựng trong ḥa b́nh với biết bao nhiêu lận đận, và hôm nay VN vẫn c̣n là một nước chậm tiến.

    Thảm kịch của đảng cộng sản thực ra đă bắt đầu ngay từ ngày 30-4-1975. Sự bẽ bàng c̣n lớn hơn vinh quang chiến thắng. Ḥa b́nh và thống nhất đă chỉ phơi bày một miền Bắc xă hội chủ nghĩa thua kém miền Nam, xô bồ và thối nát, về mọi mặt. "Tính hơn hẳn" của chủ nghĩa Mác-Lênin trở thành một tṛ cười. Sự tồi dở của nó được phơi bày rơ rệt cùng với sự nghèo khổ cùng cực của đồng bào miền Bắc.
    Nh́n lại sau hơn nữa thế kỷ dưới chế độ CS, hàng loạt các câu hỏi được đặt ra :

    _ Năm 1954 sau khi thắng Pháp, tại sao hơn 1 triệu người Bắc phải bỏ lại nhà cửa ruộng vườn di cư vào miền Nam ?
    _ Sau năm 1975, tại sao dân miền Nam không ồ ạt di cư ra Bắc sinh sống để được hưởng những thành quả của CNXH mà chỉ thấy hàng triệu người Bắc lũ lượt kéo nhau vào Nam lập nghiệp?
    _ Tại sao sau khi được "giải phóng" khỏi gông cùm của Mỹ-Ngụy, hàng triệu người phải vượt biên t́m tự do trong cái chết gần kề, ngoài biển cả mênh mông ?
    _ Tại sao nhân viên trong các phái đoàn CS đi công tác thường hay trốn lại ở các nước tư bản dưới h́nh thức tị nạn chính trị ?
    Tất cả những thành phần nêu trên, họ muốn trốn chạy cái ǵ?
    _ Tại sao đàn ông ?của các nước tư bản Châu á có thể đến VN để chọn vợ như người ta đi mua một món hàng?
    _ Tại sao Liên Xô và các nước Đông âu bị sụp đổ?
    _ Tại sao lại có sự cách biệt một trời một vực giữa Đông Đức và Tây Đức, giữa Nam Hàn và Bắc Hàn?
    - Tại sao nước ta ngày nay phải quay trở lại với kinh tế thị trường, phải đi làm công cho các nước tư bản?
    _ Tại sao các lănh tụ CS lại gởi con đi du học tại các nước tư bản thù nghịch?



    Hỏi tức là trả lời, người VN đă bỏ phiếu bằng chân từ bỏ một xả hội phi nhân tính . Mọi lư luận phản biện và tuyên truyền của nhà nước cộng sản đều trở thành vô nghỉa.

    Sự thực đă quá hiển nhiên nhưng đảng cộng sản không thể công khai nh́n nhận. Họ không thể nh́n nhận là đă hy sinh bốn triệu sinh mệnh trong một cuộc chiến cho một sai lầm. Nếu thế th́ họ không c̣n tư cách ǵ để nắm chính quyền, ngay cả để hiện diện trong sinh hoạt quốc gia một cách b́nh thường. Nh́n nhận một sai lầm kinh khủng như vậy đ̣i hỏi một ḷng yêu nước, một tinh thần trách nhiệm và một sự lương thiện ở mức độ quá cao đối với những người lănh đạo cộng sản. Hơn nữa họ đă được đào tạo để chỉ biết có bài bản cộng sản, bỏ chủ nghĩa này họ chỉ là những con số không về kiến thức. Cũng phải nói là trong bản chất con người ít ai chịu từ bỏ quyền lực khi đă nắm được.

    Thế là sau cuộc cách mạng long trời lở đất với hơn ba chục năm khói lửa, máu chảy thành sông, xương cao hơn núi, Cộng Sản Hà Nội lại phải đi theo những ǵ trước đây họ từng hô hào phá bỏ tiêu diệt. Từ ba ḍng thác cách mạng chuyên chính vô sản, hy sinh hơn bốn triệu mạng người, đi ḷng ḍng gần nửa thế kỷ, Cộng Sản Hà Nội lại phải rập khuôn theo mô h́nh tư bản để tồn tại .

    Hiện tượng "Mửa ra rồi nuốt lại" này là một cái tát vào mặt các nhà tuyên giáo trung ương.

    Cách mạng cộng sản đă đưa ra những lí tưởng tuyệt vời nhất, cao cả nhất, đă thực hiện những hành động anh hùng vô song, đồng thời cũng gieo vào ḷng người những ảo tưởng bền vững nhất. Nhưng thực tế chuyên chính vô sản đă diễn ra vô cùng bạo liệt, tàn khốc, chà đạp man rợ lên đạo lư, văn hóa và quyền con người ở tất cả các nước cộng sản nắm chính quyền. Sự dă man quỷ quyệt mánh lới và sự bất nhân khéo che đậy của Cộng sản chưa hề thấy trong lịch sử loài người.

    Con người có thể sống trong nghèo nàn, thiếu thốn. Nhưng người ta không thể sống mà không nghĩ, không nói lên ư nghĩ của ḿnh. Không có ǵ đau khổ hơn là buộc phải im lăng, không có sự đàn áp nào dă man hơn việc bắt người ta phải từ bỏ các tư tưởng của ḿnh và "nhai lại" suy nghĩ của kẻ khác.

    Nền chuyên chính vô sản này làm tê liệt toàn bộ đời sống tinh thần của một dân tộc, làm tê liệt sự hoạt động tinh thần của nhiều thế hệ, làm nhiều thế hệ con người trở thành những con rối, những kẻ mù chỉ biết nhai như vẹt các nguyên lư bảo thủ giáo điều…

    Công dân của nhà nước cộng sản luôn luôn sợ hăi, luôn luôn lo lắng không biết ḿnh có làm ǵ sai để khỏi phải chứng minh rằng ḿnh không phải là kẻ thù của chủ nghĩa xă hội.

    Cơ chế quyền lực cộng sản tạo ra những h́nh thức đàn áp tinh vi nhất và bóc lột dă man nhất. V́ vậy công dân trong các hệ thống cộng sản hiểu ngay điều ǵ được phép làm, c̣n điều ǵ th́ không. Không phải là luật pháp mà là quan hệ bất thành văn giữa chính quyền và thần dân của nó đă trở thành "phương hướng hành động" chung cho tất cả mọi người.

    Cơ chế hiện nay đang tạo kẽ hở cho tham nhũng, vơ vét tiền của của Nhà nước. Nhưng cái mà chúng ta mất lớn nhất lại không phải là mất tiền, mất của, dù số tiền đó là hàng chục tỉ, hàng trăm tỉ. Cái lớn nhất bị mất, đó là suy đồi đạo đức. Chúng ta sống trong một xă hội mà chúng ta phải tự nói dối với nhau để sống…

    Bác và đảng đă gần hoàn thành việc vô sản hóa và lưu manh hóa con người VN (vô sản lưu manh là lời của Lê Nin). Vô sản chuyên chính (đảng viên) th́ chuyển sang làm tư bản đỏ, c̣n vô sản b́nh thường (người dân) trở thành lưu manh do thất nghiệp, nghèo đói.

    Nền kinh tế Việt Nam bây giờ chủ yếu là dựa trên việc vơ vét tài nguyên quốc gia , bán rẻ sức lao động của công nhân và nông dân cho các tập đoàn kinh tế ngoại bang , vay nước ngoài do nhà nước CS làm trung gian .
    Huyền thoại giải phóng dân tộc, giải phóng giai cấp do cộng sản Việt Nam dày công dàn dựng đă tan thành mây khói khi giai cấp "vô sản" âm thầm lột xác trở thành các nhà Tư bản đỏ đầy quyền lực và đô la.

    Do vậy, lư thuyết CS dần dần mất đi tính quyến rủ hoang dại. Nó trở nên trần trụi và lai căng. Tất cả điều đó đă làm cho các ĐCS trên toàn thế giới dần dần chết đi. Dù GDP có tăng lên, nhiều công tŕnh lớn được khánh thành do vay mượn quỹ tiền tệ Quốc Tế nhưng đạo đức xả hội cạn dần. Thực tế cho thấy rằng sức mạnh không nằm ở cơ bắp. Vủ khí, cảnh sát và hơi cay chỉ là muổi ṃng giửa bầu trời rộng lớn nếu như ḷng dân đă hết niềm tin vào chính quyền.

    Học thuyết về xây dựng một xă hội chủ nghĩa và cộng sản chủ nghĩa chỉ là một loại lư tưởng hóa, nó là chiếc bánh vẽ để lừa gạt dân, không hơn không kém; đảng nói một đằng, làm một nẻo.

    Chẳng hạn đảng nói "xây dựng xă hội không có bóc lột" th́ chính những đảng viên lại là những người trực tiếp tham nhũng bóc lột người;

    đảng nói "một xă hội có nền dân chủ gấp triệu lần xă hội tư bản" th́ chính xă hội ta đang mất dân chủ trầm trọng;

    đảng nói "đảng bao gồm những người tiên phong nhất, tiên tiến nhất" nhưng thực tế th́ đảng đầy rẫy những người xấu xa nhất, đó là những kẻ đục khoét tiền bạc của nhân dân.

    Sở dĩ ĐCSVN c̣n cố giương cao ngọn cờ XHCN đă bị thiêu rụi ở tất cả các nước sản sinh ra nó v́ chúng đang c̣n nhờ vào miếng vơ độc “vô sản chuyên chính” là... c̣ng số 8, nhà tù và họng súng để tồn tại!

    Nhân dân đang hy vọng rằng Đảng sớm tự ư thức về tội lổi tầy trời của ḿnh . Đảng sẻ phải thẳng thắn sám hối từ trong sâu thẳm chứ không chỉ thay đổi bề ngoài rồi lại tiếp tục ngụy biện, chấp vá một cách trơ trẽn.

    Người dân chẳng c̣n một tí ti ḷng tin vào bất cứ tṛ ma giáo nào mà chính phủ bé, chính phủ lớn, chính phủ gần, chính phủ xa đưa ra nữa. Họ nh́n vào ngôi nhà to tướng của ông chủ tịch xă, chú công an khu vực, bà thẩm phán, ông chánh án, bác hải quan, chị quản lư thị trường, kể cả các vị “đại biểu của dân” ở các cơ quan lập pháp “vừa đá bóng vừa thổi c̣i" mà kết luận: "Tất cả đều là lừa bịp!”

    Do đó XHCN sẽ được đánh giá như một thời kỳ đen tối nhất trong lịch sử VN. Con, cháu, chút, chít chúng ta nhắc lại nó như một thời kỳ ... đồ đểu ! vết nhơ muôn đời của nhân loại.

    Một thời kỳ mà tâm trạng của người dân được thi sĩ cách mạng Bùi Minh Quốc tóm tắt qua 2 vần thơ:

    "Quay mặt phía nào cũng phải gh́m cơn mửa !
    Cả một thời đểu cáng đă lên ngôi!"

    Chẳng lẽ tuổi thanh xuân của bao người con nước Việt dâng hiến cho cách mạng để cuối cùng phải chấp nhận một kết quả thảm thương như thế hay sao? Chẳng lẽ máu của bao nhiêu người đổ xuống, vàng bạc tài sản của bao nhiêu kẻ hảo tâm đóng góp để cuối cùng tạo dựng nên một chính thể đê tiện và phi nhân như vậy?

    Tương lai nào sẽ dành cho dân tộc và đất nước Việt Nam nếu cái tốt phải nhường chổ cho cái xấu? Một xă hội mà cái xấu, cái ác nghênh ngang, công khai dương dương tự đắc trong khi cái tốt, cái thiện phải lẩn tránh, phải rút vào bóng tối th́ dân tộc đó không thể có tương lai! Một kết cục đau buồn và đổ vỡ là điều không tránh khỏi.

    http://nhungsukien.blogspot.com/2011...u-hien-ly.html

  3. #3
    Con Chim Quốc
    Khách

    Đọc Bên Thắng Cuộc, nghĩ về bên thua cuộc

    Đọc Bên Thắng Cuộc, nghĩ về bên thua cuộc
    Posted on December 17, 2012 by canhchimbaobao.vn


    Vũ Thị Phương Anh - Bên Thắng Cuộc (BTC) của Huy Đức (HĐ) từ lúc gần ra đời đến nay đă làm xôn xao dư luận – nói như một học giả người Mỹ trong Vietnam Studies Group (based tại ĐH Washington) th́ cuốn sách là một sensation. Người khen th́ rất nhiều, kẻ chê cũng không ít, nhưng dù yêu dù ghét th́ mọi người đều phải đồng ư một điều: đây là cuốn sách đầy đủ nhất về lịch sử VN sau năm 1975, cho dù tất nhiên vẫn rất phiến diện, như chính tác giả cũng thừa nhận và dự liệu.

    Như rất nhiều người Việt khác ở trong và ngoài nước, tôi cũng háo hức t́m và đọc cuốn sách này. V́ cuốn sách rất dày, nên tôi chỉ mới lướt qua toàn bộ cuốn sách (Phần 1: Giải phóng) và đọc kỹ những phần ḿnh quan tâm nhất. Và có lẽ không giống với nhiều người khác, tôi không quan tâm nhiều đến những chương Cải tạo, Đánh tư sản, hay Nạn kiều. Những chi tiết trong các chương ấy đa phần tôi đă biết quá rơ và gần như có thể tự viết ra được mà chỉ dựa vào trí nhớ. V́ đó chính là một phần không bao giờ quên được của cuộc đời tôi.

    Trước khi “giải phóng”, tôi chỉ là một đứa trẻ con chưa đầy 15 tuổi, nhưng sau ngày 30/4/1975 tôi đă từ vai tṛ một đứa con thứ trong gia đ́nh (tôi thứ ba, có cả anh trai và chị gái, nên hầu như chẳng bao giờ được giao việc ǵ quan trọng) bỗng trở thành một trụ cột, khi anh chị tôi đi “di tản” theo ḍng đông nghẹt leo lên những chiếc tàu để chở quân nhân Mỹ rời VN vào chiều 29/4, c̣n ba tôi chỉ làm việc với chế độ mới không được bao lâu th́ xin tự nghỉ việc v́ “mất sức lao động” – ông có bệnh glaucoma (cao nhăn áp) từ trước, đến sau 30/4 th́ trở nặng, phải vào Bệnh viện B́nh Dân vài lần, tôi và mẹ tôi phải nuôi bệnh khá vất vả ít lâu. Ông ra viện, có đi làm thêm ít lâu nhưng đi làm về rất căng thẳng, hay kêu nhức đầu (từ trước 1975 ông đă bị “thiên đầu thống”) rồi cuối cùng làm đơn xin nghỉ việc.

    Lúc ấy, việc tự động xin nghỉ việc của ba tôi đă làm cho cả mẹ tôi có chút ít oán trách, v́ không phải ai cũng được chế độ mới lưu dụng – thậm chí có thể nói là “trọng dụng” như ba tôi: ông là một công chức hành chính rất giỏi của chế độ cũ, tốt nghiệp Cao học Quốc gia Hành chính, trước năm 75 làm việc tại Sở Thuế Quận 5, sau năm 75 tôi c̣n nhớ ông làm tại Pḥng Thu Quốc Doanh với trụ sở đặt trên đường Đồng Khởi, v́ tôi có đến đó một vài lần để đưa giấy tờ ǵ đó trong thời gian ba tôi nằm bệnh viện. Tôi c̣n nhớ trước khi ông quyết định nghỉ th́ ba mẹ tôi có tranh căi với nhau ít nhiều về điều ǵ đó, và tôi vẫn c̣n nhớ mẹ tôi khuyên ông cố gắng đi làm v́ con cái (lúc ấy là tôi) cần có lư lịch “làm việc cho nhà nước” để thi đại học, nhưng cuối cùng ông vẫn nghỉ và tôi đi thi đại học với cái lư lịch “mẹ buôn bán nhỏ, cha trước 1975 làm việc cho chế độ cũ, sau 1975 đi làm tại …, đến năm 1977 nghỉ việc v́ mất sức lao động.

    ” Măi đến sau này, khi tôi quyết định nghỉ việc khỏi cơ quan cũ (cũng chính là trường đại học mà tôi đă thi vào, đậu, là sinh viên rồi sau đó được giữ lại làm giảng viên đến mấy chục năm), tôi mới nhớ lại hành động nghỉ việc của ba tôi hồi ấy, và tự hỏi, phải chăng ông đă quyết định nghỉ v́ không thể chịu nổi những chính sách vô lư, vô nhân của chính quyền mới mà lúc bấy giờ ông phải cam tâm làm người thực hiện, và thậm chí phải đóng vai người tham mưu? Câu hỏi này không ai có thể trả lời cho tôi được, v́ cũng như nhiều người thuộc bên thua cuộc c̣n ở lại VN sau năm 75, ông đă ra đi mang theo tất cả những suy nghĩ của ông về chế độ mới xuống tuyền đài.

    Cũng v́ rút hồ sơ để nghỉ việc nên tôi mới có dịp nh́n thấy trên tờ khai lư lịch đi thi đại học của tôi đă được cán bộ tuyển sinh năm ấy ghi chú ở trên là “con ngụy quyền”. Chẳng rơ gịng chữ ấy trên lư lịch có làm ảnh hưởng ǵ đến “sự nghiệp chính trị” của tôi không, chỉ biết sau khi ở lại trường th́ tôi luôn bị lẹt đẹt, chậm chạp hơn những bạn bè cũng lứa trong việc xét biên chế chính thức, xét tăng lương, xét cử đi học, v.v… Nhưng cũng chẳng hiểu tại sao tôi chưa bao giờ thắc mắc về những điều ấy cả, mà luôn chấp nhận đương nhiên bị đối xử tệ hơn, “v́ ḿnh là con ngụy, lư lịch lại xấu, anh chị đi di tản, định cư ở Mỹ” mà. Nên như tôi mà được đi học, rồi có việc làm trong nhà nước (thay v́ phải đi buôn bán ở chợ như nhiều người khác cùng lư lịch), dù có bị kỳ thị đôi chút (!), lẹt đẹt đôi chút, cũng là đương nhiên, và thực ra là may mắn lắm rồi!

    Nói thẳng thừng ra, th́ chúng tôi c̣n sống sót đă là may mắn rồi, v́ chúng tôi là bên thua cuộc!

    Vâng, và suốt mấy chục năm đó từ ngày 30/4/1975, ở phía bên thua cuộc là tôi và gia đ́nh tôi, rồi các chú, các bác, cô d́ cậu mợ và con cháu của họ hàng tôi và sau này là gia đ́nh ông xă tôi – vốn là một TNXP, đi theo lời kêu gọi của ông VVK để t́m cách gột rửa lư lịch như HĐ đă viết trong chương về thanh niên xung phong – có biết bao nhiêu là bi kịch đă xảy ra. Bà con tôi, bạn bè tôi và hàng xóm tôi có rất nhiều người phải đi học tập cải tạo, có người trốn trại cải tạo bị bắn chết, có người đi vượt biên bị bắt, khi công an c̣ng tay đă nhảy xuống biển chết, có người đi vượt biên bị mất tích cả gia đ́nh, có người bị đánh tư sản, tịch thu nhà cửa, mất toàn bộ gia sản nên phát điên, suốt ngày đi lang thang, nói năng lảm nhảm.

    Vụ vượt biên đi “bán chính thức” rồi ch́m tàu ở SG (không rơ có phải là vụ Cát Lái trong sách của HĐ không?) tôi cũng biết rơ, v́ lúc ấy ở khu Ông Tạ, Xứ An Lạc có nguyên cả một HTX đan len gồm mấy chục gia đ́nh với cả trăm nhân mạng cùng đi và mắc nạn trong chuyến đi định mệnh ấy. Các xác chết được nhận về, đem về Nghĩa trang Chí Ḥa (bây giờ là Công viên Lê Thị Riêng) “người nào người nấy đă trương lên, to như con ḅ”, tôi nghe mấy đứa hàng xóm kể như vậy khi chúng rủ nhau lên nghĩa trang để xem, chúng rủ cả tôi nhưng tôi sợ ma, không dám đi. Khăn tang trắng cả một xóm, rất thê lương.

    Măi đến tận gần đây, khi có dịp nghĩ đến những sự kiện này, thỉnh thoảng tôi vẫn tự hỏi, những nạn nhân xấu số của bên thua cuộc ấy đă nghĩ ǵ, và cảm nhận những ǵ, trong những phút giây đau đớn cuối đời?

    Nhưng rồi th́ người ta cũng phải quên đi để mà sống. Trong số bạn bè có lư lịch thuộc “phía bên kia” giống tôi (có khá hơn tôi một chút, v́ tôi c̣n là Bắc di cư, Công giáo, cha ngụy quyền, anh chị th́ di tản), cũng có những người sau này vào Đảng, nắm giữ những chức vụ quan trọng. Đa số đi làm cho công ty nước ngoài khi VN bắt đầu mở cửa. Một số không nhỏ đi định cư ở nước ngoài theo diện HO của cha sau khi đi cải tạo về, hoặc lấy chồng, lấy vợ là con của những người HO và sau đó được bảo lănh để đoàn tụ gia đ́nh.

    Mọi việc rồi cũng nguôi ngoai, cuộc sống cứ tiếp diễn, bạn bè, đồng nghiệp, sui gia có nhiều người thuộc phe chiến thắng, là Đảng viên ĐCS … Tưởng như cuộc chiến đă hoàn toàn qua đi, sự chia rẽ giữa những người Việt thực sự đă không c̣n… Mà cũng chẳng ai muốn nhớ đến hoặc nhắc đến những ngày tháng đen tối ấy để làm ǵ. Chỉ giữ ở trong ḷng, v́ nó là một phần cuộc đời ḿnh, thế thôi.

    Không ai trong chúng tôi lại có thể ngờ có ngày những kư ức và sự kiện lịch sử ấy lại được một người từ bên thắng cuộc viết ra. Những gịng chữ trong cuốn sách của HĐ được tác giả viết bằng giọng văn rất b́nh thản, khách quan, chẳng thấm vào đâu so với những kư ức đầy cảm xúc của chúng tôi, những người đă thực sự phải trải nghiệm những thí nghiệm của một chế độ mới đối với những người anh em thua cuộc của họ.

    Nhưng cũng chính v́ giọng văn b́nh thản đó mà những sự vô lư đến không thể tưởng tượng và không thể tin được của những chính sách sau ngày “giải phóng” mới càng lộ rơ. Chúng không làm tôi xúc động – v́ chăc chắn các chi tiết mà tôi có thể kể ra từ kinh nghiệm cá nhân c̣n lâm ly và kỳ bí hơn nhiều – mà chỉ làm cho tôi thắc mắc, liệu đến bao giờ th́ những người anh em thắng cuộc thực sự hiểu những người thua cuộc đây?

    V́ nếu bên thắng cuộc không chịu thực t́nh t́m hiểu, th́ sẽ không bao giờ có sự ḥa giải thực sự.

    Để tồn tại, những người thua cuộc đă phải chấp nhận – dù muốn dù không – từ đó đến nay, đă cố nguôi ngoai để quên đi và chung sống, chắc chắn họ không cần sự ḥa giải này, và những người thực sự cần ḥa giải phải là bên thắng cuộc chứ không bao giờ là bên thua cuộc nữa. Bên thắng cuộc chỉ có một cơ hội duy nhất để có thể dễ dàng có được sự ḥa giải thôi, đó là có sự độ lượng và công bằng đối với bên thua cuộc ngay khi họ vừa chiến thắng.

    Và tôi tự hỏi, liệu ai sẽ là người đầu tiên viết lên những trang sử VN đương đại từ cái nh́n phía của những người thua cuộc, nhỉ ?

  4. #4
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Thông cáo biểu t́nh tại Westminster, CA


    THÔNG CÁO BIỂU T̀NH


    Tham chiếu quyết định chung của các Hội đoàn và Đồng hương trong hai buổi họp khoáng đại Cộng Đồng ngày 08-12-2012 và 5-01-2013, chúng tôi trân trọng thông báo đến quư đồng hương:

    Một cuộc biểu t́nh sẽ được các Cộng Đồng, Hội đoàn tại Nam California hợp lực cùng với Liên Ủy Ban Phối Hợp Chống Cộng Sản & Tay Sai tổ chức:


    Vào lúc: 1g trưa ngày Thứ Bảy 19 tháng Giêng, 2013

    Tại Tiền đường Nhật Báo Người Việt, cuối đường Moran, TP Westminster



    Đây là một trong những phương cách đồng hương chúng ta bày tỏ thái độ, lập trường chính trị chống lại Công Ty Người Việt tiếp tay thi hành Nghị quyết 36 của CSVN, điển h́nh mới nhất là việc họ nhận phát hành và quảng cáo rầm rộ cuốn sách “Bên Thắng Cuộc” của tên cán binh cộng sản Nguyễn Huy Đức mà nội dung thực sự của cuốn sách là nhục mạ quân dân cán chính VNCH như ngụy quân, ngụy quyền thua cuộc và chạy tội cho bọn cộng sản bán nước hại dân.

    Ngoài phương cách trên, đồng hương c̣n có thể bày tỏ thái độ, lập trường chính trị chống lại Công ty Người Việt bằng cách không mua, không đăng quảng cáo, phân ưu, không cho đặt bán, không cho phỏng vấn…và ngay cả tẩy chay các cơ sở thương mại tiếp tục quảng cáo trên NB Người Việt…

    Tưởng cũng nên nhắc lại trong Bản Lên Tiếng Chung ngày 20/07/2012, cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản tại Nam Cali đă vạch trần những sai lầm của Công ty & Nhật Báo Người Việt từ thập niên 80 đến vụ “Sơn Hào” 8/07/2012 đồng thời kêu gọi Công ty & Nhật Báo Người Việt, bằng văn thư chính thức, bày tỏ lập trường chính trị và có những biện pháp sửa đổi cụ thể chứng tỏ sự thành tâm thiện chí của ḿnh.

    Trong thời gian qua, Công ty & Nhật Báo Người Việt không những đă không đáp ứng lời kêu gọi chân thành trên của cộng đồng mà c̣n tiếp tục vi phạm thêm lỗi lầm với hồ sơ “Bên Thắng Cuộc”.

    V́ chính nghĩa quốc gia dân tộc và danh dự của quân dân cán chính VNCH, chúng tôi kêu gọi sự tiếp tay của giới truyền thông báo chí và sự hưởng ứng đông đảo của đồng hương để công tác tẩy chay và minh định lằn ranh Quốc – Cộng đạt được thành quả tốt đẹp.


    Ngày 6 tháng giêng năm 2013


    TM Liên Ủy Ban TM CĐNVQG Nam Cali
    Ô. Phan Kỳ Nhơn Ls Nguyễn Xuân Nghĩa
    TM CĐNVQG Los Angeles TM Liên Hội Cựu Chiến Sĩ
    Ô.NguyễnLong Ô. Phan Ngọc Lượng
    TM Tập Thể Chiến sĩ: Ô. Trần Vệ

  5. #5
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    831
    Theo tôi thắng cuộc hoặc thua cuộc tuỳ theo từng người.
    Riêng cá nhân tôi, một người tị nạn từ Miền Nam VN sang Hoa Kỳ, luôn luôn cảm thấy ḿnh rất may mắn, nếu không muốn nói là người thắng cuộc.

    Tương tự, những người di cư từ Miền Bắc vào Miền Nam trong năm 1954 cũng là những người thắng cuộc trong giai đoạn đó. Bởi v́ họ đă thoát khỏi nanh vuốt cộng sản VN, một đội quân nô lệ giặc tàu.

    Tóm lại, tựa đề của cuốn sách có thể diễn tả đúng tâm trạng của những người c̣n ở trong nước, nhưng đối với người Việt tị nạn th́ hoàn toàn sai, bởi v́ họ là những người thắng cuộc và chính cộng sản mới là kẻ thua cuộc, v́ không thể bắt họ ở lại làm nô lệ cho giặc tàu.
    Last edited by Thanh Nghia; 13-01-2013 at 02:07 PM.

  6. #6
    Member
    Join Date
    04-03-2012
    Posts
    348

    Ô hô

    cộng sản rung đùi
    Ngồi xem một đám loi nhoi
    Diễn tṛ múa rối
    Nước Việt càng thêm tăm tối

    Ôi thôi,
    Người dân nước tôi
    Tổ Quốc tơi bời

  7. #7
    Member
    Join Date
    01-05-2011
    Posts
    1,401
    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    Thông cáo biểu t́nh tại Westminster, CA


    THÔNG CÁO BIỂU T̀NH


    Tham chiếu quyết định chung của các Hội đoàn và Đồng hương trong hai buổi họp khoáng đại Cộng Đồng ngày 08-12-2012 và 5-01-2013, chúng tôi trân trọng thông báo đến quư đồng hương:

    Một cuộc biểu t́nh sẽ được các Cộng Đồng, Hội đoàn tại Nam California hợp lực cùng với Liên Ủy Ban Phối Hợp Chống Cộng Sản & Tay Sai tổ chức:

    ....
    Đây là một trong những phương cách đồng hương chúng ta bày tỏ thái độ, lập trường chính trị chống lại Công Ty Người Việt tiếp tay thi hành Nghị quyết 36 của CSVN, điển h́nh mới nhất là việc họ nhận phát hành và quảng cáo rầm rộ cuốn sách “Bên Thắng Cuộc” của tên cán binh cộng sản Nguyễn Huy Đức mà nội dung thực sự của cuốn sách là nhục mạ quân dân cán chính VNCH như ngụy quân, ngụy quyền thua cuộc và chạy tội cho bọn cộng sản bán nước hại dân.

    Ngoài phương cách trên, đồng hương c̣n có thể bày tỏ thái độ, lập trường chính trị chống lại Công ty Người Việt bằng cách không mua, không đăng quảng cáo, phân ưu, không cho đặt bán, không cho phỏng vấn…và ngay cả tẩy chay các cơ sở thương mại tiếp tục quảng cáo trên NB Người Việt…

    Tưởng cũng nên nhắc lại trong Bản Lên Tiếng Chung ngày 20/07/2012, cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản tại Nam Cali đă vạch trần những sai lầm của Công ty & Nhật Báo Người Việt từ thập niên 80 đến vụ “Sơn Hào” 8/07/2012 đồng thời kêu gọi Công ty & Nhật Báo Người Việt, bằng văn thư chính thức, bày tỏ lập trường chính trị và có những biện pháp sửa đổi cụ thể chứng tỏ sự thành tâm thiện chí của ḿnh.

    ...


    Ngày 6 tháng giêng năm 2013


    TM Liên Ủy Ban TM CĐNVQG Nam Cali
    Ô. Phan Kỳ Nhơn Ls Nguyễn Xuân Nghĩa
    TM CĐNVQG Los Angeles TM Liên Hội Cựu Chiến Sĩ
    Ô.NguyễnLong Ô. Phan Ngọc Lượng
    TM Tập Thể Chiến sĩ: Ô. Trần Vệ
    Em có một thắc mắc về cái gọi là "thay mặt". Thường th́ cái hội đoàn lập ra để sinh hoạt cộng đồng, xă hội. Nói thế không phải là các hội đoàn không nên làm việc chính trị. Nhưng những vấn đề gây nhiều tranh căi th́ ta nên thận trọng, và nên để cho các tổ chức chính trị kêu gọi. Như vậy mới giữ được hoà khí trong sinh hoạt cộng đồng. Ít nhất th́ về các vấn đề nhiều tranh căi này nên được bỏ phiếu để được đa số chấp nhận. Việc này đă có sảy ra không? Mong ư kiến của các bác về vấn đề này.

  8. #8
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Ai thắng Ai thua ?

    Ai thắng ai thua?
    Đọc lại lịch sử nước nhà, ta thấy nhà Trần cướp ngôi nhà Lý; nhà Mạc cướp ngôi nhà Lê; rồi Trịnh Nguyễn phân tranh; Vua Quang Trung dẹp cả các địch thủ: Lê, Trịnh, Nguyễn và đuổi quân Thanh tơi bời.
    Vậy ai thắng ai thua trong các trận chiến ấy? Sử ký chỉ nói tên các tướng cầm quân, lãnh đạo cuộc chiến thắng. Nhưng thực tế thì : “Nhất tướng công thành vạn cốt khô”. Ngày xưa Trịnh Nguyễn phân tranh, hai bên đã giao chiến với quân số đại quân nhiều lần, kéo dài cả trăm năm, thì những ai là kẻ thua cuộc : Có phải người dân cuả cả hai miền hay không. Tác phẩm Chinh Phụ Ngâm đã trả lời rõ ràng. “Hồn tử sĩ gió ù ù thổi, mặt chinh phu trăng giõi giõi soi.” Sông Gianh. BẾN hẢI chia hai miền, người dân hai miền không có sự lưa chọn, và dù ở bên nào cũng bị động viên, hay thi hành nghĩa vụ quân sự, cầm súng Nga,hay súng Mỹ ra chiến trường bắn giết đồng bào mình GÂY RA CẢNH̉ nồi da sáo thịt, huynh đệ tương tàn, bỏ lại cha mẹ già, vợ hiền phải chít khăn tang khi tuổi còn rất xuân, và đàn con thơ nheo nhóc kéo dài nhiều thế hệ sau, đó mới là những người thua thực sự.
    Last edited by Vân Nương; 13-01-2013 at 08:08 PM.

  9. #9
    Member Lehuy's Avatar
    Join Date
    24-03-2011
    Posts
    2,560
    Từ câu hỏi “Ai thắng ai thua ?”, lư luận sẽ dễ dàng đưa đến sự chấp nhận chiêu bài ổn định của chế độ CS. Đảng CS bây giờ chỉ c̣n bám víu vào cái đó sau khi thất bại trên mọi mặt.

    Sau 75, một loạt lănh đạo đă thất bại để đưa đất nước đi vào kỷ nguyên dân chủ, hoà b́nh, tiến bộ. Họ biết vận đông quần chúng trong chiến tranh nhưng họ hoàn toàn không biết làm ǵ để dựng nước. Đó là điều bất hạnh cho dân tộc ta v́ vậy người dân Việt phải làm một cuộc chiến cuối cùng.

  10. #10
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    831
    Quote Originally Posted by Vân Nương View Post
    Ai thắng ai thua?
    Đọc lại lịch sử nước nhà, ta thấy nhà Trần cướp ngôi nhà Lư; nhà Mạc cướp ngôi nhà Lê; rồi Trịnh Nguyễn phân tranh; Vua Quang Trung dẹp cả các địch thủ: Lê, Trịnh, Nguyễn và đuổi quân Thanh tơi bời.
    Vậy ai thắng ai thua trong các trận chiến ấy? Sử kư chỉ nói tên các tướng cầm quân, lănh đạo cuộc chiến thắng. Nhưng thực tế th́ : “Nhất tướng công thành vạn cốt khô”. Ngày xưa Trịnh Nguyễn phân tranh, hai bên đă giao chiến với quân số đại quân nhiều lần, kéo dài cả trăm năm, th́ những ai là kẻ thua cuộc : Có phải người dân cuả cả hai miền hay không. Tác phẩm Chinh Phụ Ngâm đă trả lời rơ ràng. “Hồn tử sĩ gió ù ù thổi, mặt chinh phu trăng giơi giơi soi.” Sông Gianh. BẾN hẢI chia hai miền, người dân hai miền không có sự lưa chọn, và dù ở bên nào cũng bị động viên, hay thi hành nghĩa vụ quân sự, cầm súng Nga,hay súng Mỹ ra chiến trường bắn giết đồng bào ḿnh GÂY RA CẢNH̉ nồi da sáo thịt, huynh đệ tương tàn, bỏ lại cha mẹ già, vợ hiền phải chít khăn tang khi tuổi c̣n rất xuân, và đàn con thơ nheo nhóc kéo dài nhiều thế hệ sau, đó mới là những người thua thực sự.
    Tôi đồng ư hầu hết những ǵ Bác Vân Nương viết trên. Tuy nhiên, có 1 câu tôi cần làm sáng tỏ hơn, đó là:

    "cầm súng Nga,hay súng Mỹ ra chiến trường...".

    Loại trừ ra những cuộc chiến của nhà Lê, Lư, Trần, Trịnh, Nguyễn... khi xưa và chỉ nói đến chiến tranh gần đây giữa 2 miền Nam Bắc VN, th́ người Miền Nam cầm súng Mỹ để "bảo vệ" Miền Nam; nếu có phải giết ai th́ cũng chỉ v́ tự vệ. Ngược lại, dứơi chế độ cộng sản, người Miền Bắc đă phải cầm súng Nga Tàu để "xâm lăng" Miền Nam, và điều kiện phải giết người để thắng là tất yếu.

    Đó là lư do tại sao người VN phải bỏ nhà cửa đất nước ra đi mấy lần để thoát họa Cộng sản. Cho đến giờ, cộng sản vẫn c̣n bám theo quấy rầy những người Việt tị nạn hải ngoại.

    Hăy tưởng tượng 2 người đang chạy đua; một người cố chạy bám đuổi theo người kia, vậy th́ ai là người thắng cuộc?

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 5
    Last Post: 12-02-2012, 08:58 PM
  2. Replies: 1
    Last Post: 23-10-2011, 12:01 AM
  3. XẾP AL CAPONE -Tiểu thuyết trinh thám-Trường Sơn Lê Xuân Nhị.
    By NguyễnQuân in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 17
    Last Post: 21-09-2011, 11:42 PM
  4. Replies: 7
    Last Post: 07-06-2011, 08:03 AM
  5. Replies: 0
    Last Post: 14-09-2010, 05:42 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •