Results 1 to 10 of 10

Thread: Nhớ ơn anh chiến sĩ VNCH

  1. #1
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Nhớ ơn anh chiến sĩ VNCH

    Nhớ ơn anh chiến sỉ VNCH
    Bốn mươi năm, mùa hè đỏ lửa 1972

    Theo:http://lemaiblog.wordpress.com/2012/...e-do-lua-1972/

    Tháng Sáu 9, 2012 — Lê Mai




    J.Pimlott, nhà sử học Mỹ, tác giả cuốn Việt Nam, những trận đánh quyết định đă mô tả cuộc tấn công của Bắc VN vào mùa hè đỏ lửa năm 1972 khá sinh động. Nó được bắt đầu vào buổi trưa ngày 30.3.1972, trước ngày lễ Phục sinh. Căn cứ hỏa lực của Nam VN ở phía Nam Khu Phi quân sự bị pháo kích dồn dập, chủ yếu là pháo 130 mm, do Liên Xô cung cấp, đặt ở phía Bắc giới tuyến, ngoài tầm pháo 105 mm và 150 mm của Nam VN. Đồng thời, 3 sư đoàn quân Bắc VN với 30 ngàn quân, có 200 xe tăng yểm hộ đă tràn qua Khu Phi quân sự, đè bẹp các tiền đồn của sư đoàn 3 VNCH thiếu kinh nghiệm, khiến sư đoàn này hốt hoảng rút lui khoảng 10 dặm về Đông Hà. T́nh h́nh được cứu văn bằng cách phá cầu Đông Hà – nhờ sự khôn ngoan của các cố vấn Mỹ mặc dù không có lệnh.

    Ngày Lễ Phục sinh 2.4, các căn cứ của quân Nam VN lại bị oanh tạc dữ dội bằng đạn pháo và rốc két, tạo ra một lỗ hổng lớn và các sư đoàn Bắc VN tràn qua lỗ hổng đó, chiếm cầu Cam Lộ, buộc quân Nam VN lùi tiếp về phía Đông, tạo nên một tuyến pḥng ngự h́nh ṿng cung từ Cửa Việt qua thị xă Đông Hà, đến sông Thạch Hăn gần thị xă Quảng Trị.

    Tổng thống Thiệu ra lệnh cách chức Trung tướng Hoàng Xuân Lăm, Tư lệnh Quân đoàn I VNCH, bắt giữ tướng Vũ Văn Giai, Tư lệnh Sư đoàn 3 và trao toàn quyền chỉ huy Quân đoàn I cho Trung tướng Ngô Quang Trưởng – một viên tướng được coi là tài năng nhất của Nam VN. Tướng Trưởng lập một pḥng tuyến mới khoảng 25 dặm về phía Bắc Huế, trên sông Mỹ Chánh, chặn đứng nỗi kinh hoàng bằng cách dọa bắn bỏ tất cả những kẻ đào ngũ và cướp bóc. Thiếu lực lượng để phát huy lợi thế, quân Bắc VN đành để cho quân Nam VN củng cố pḥng tuyến.

    Chiến sự ác liệt làm ḍng người tỵ nạn dày đặc gây tắc nghẽn các ngă đường dẫn về Huế. Nhờ lực lượng Hải quân đánh bộ VNCH, Sư đoàn 1 tinh nhuệ và Trung đoàn 20 xe tăng, bất chấp sự hoảng loạn của Sư đoàn 3 VNCH, tuyến pḥng ngự của Nam VN vẫn được giữ vững. Thêm vào đó, Nixon cho phép sử dụng không quân oanh tạc dữ dội, 4 tàu sân bay tăng cường cho Hạm đội 7 ở ngoài khơi. Các chiến hạm của Hạm đội 7 đă bắn trên 160 ngàn tấn bom đạn vào các mục tiêu trên bộ, trong khi khoảng 700 máy bay tiêm kích bom và 170 máy bay B-52 thường xuyên oanh tạc. Cơ hội chiến thắng cho Bắc VN thật không dễ dàng.

    Bộ Tư lệnh chiến dịch Quảng Trị của Bắc VN gồm những tên tuổi nổi tiếng như: Tư lệnh Lê Trọng Tấn, Chính ủy Lê Quang Đạo. Ngoài ra c̣n có Cao Văn Khánh, Lê Tự Đồng, Hoàng Minh Thi, Giáp Văn Cương… C̣n Văn Tiến Dũng, Tổng tham mưu trưởng là đại diện của Quân ủy Trung ương bên cạnh Bộ Tư lệnh chiến dịch.

    Không may cho Nam VN, tướng Vơ Nguyên Giáp được trao toàn quyền chỉ huy cuộc tấn công, không chỉ chiến dịch Quảng Trị mà c̣n cả chiến dịch Tây Nguyên và An Lộc nữa – theo Pimlott.

    Sự thực không hẳn như vậy. Vào thời gian mà quân Bắc VN bị chặn lại ở pḥng tuyến sông Mỹ Chánh, ư kiến của Tổng hành dinh ở Hà Nội và Bộ Tư lệnh chiến dịch có khác nhau. Tổng hành dinh chỉ đạo phải đánh vu hồi để tránh tổn thất do vượt sông đánh chính diện. Bộ Tư lệnh chiến dịch th́ đề nghị trong lúc đối phương c̣n hoang mang, chưa kịp tăng viện, cho dùng sức mạnh vượt sông Thạch Hăn, qua cầu Quảng Trị, phát triển vào Nam Quảng Trị, Thừa Thiên Huế.

    Bộ Tư lệnh chiến dịch cử tướng Hoàng Nghĩa Khánh, bấy giờ là Tham mưu phó tác chiến ra Hà Nội báo cáo Quân ủy Trung ương. Tướng Khánh kể lại, tới Hà Nôi, lập tức ông đến thẳng nhà riêng Tổng tư lệnh báo cáo. Mới được 5 phút, đang báo cáo dở th́ trực ban tác chiến gọi điện thoại tới nói: “anh Ba gọi anh sang nhà riêng để báo cáo ngay”. Tổng tư lệnh bảo: “thôi cậu sang báo cáo trước với anh Ba rồi quay lại báo cáo với tôi sau”. Lạ thật!

    Đến đây, tôi lại nhớ chiến dịch Biên Giới năm 1950, có Hồ Chí Minh trực tiếp ra trận, ở ngay bên cạnh Tổng tư lệnh. Trận đánh Đông Khê ngay từ giờ đầu đă gặp trục trặc. Lúc ấy, Hồ Chí Minh b́nh thản để Tổng tư lệnh chỉ huy trận đánh và rốt cuộc, chiến dịch Biên Giới đă giành toàn thắng.

    Trở lại chuyện tướng Khánh sang báo cáo với anh Ba (Lê Duẩn) về ư định phát triển tiến công của chiến dịch mà đối phương chưa tăng viện, đánh chiếm La Vang và thị xă Quảng Trị. Lê Duẩn đặt tay xuống bản đồ, trùm lên cả khu vực La Vang, thị xă Quảng Trị đến cầu Mỹ Chánh và nói ngay: “ Tôi đồng ư, đánh ngay! Cậu về báo cáo với anh Văn sáng mai họp Quân ủy”. Ông lại chỉ thị cho bí thư, hăy “gọi điện cho đồng chí Sáu Thọ là tôi đă nghe đồng chí Khánh ở mặt trận ra báo cáo rồi. Tôi đồng ư với các đồng chí trong đó. Sáng mai mời anh Thọ sang họp Quân ủy Trung ương rồi sẽ đi Pa ri”. Như vậy, vấn đề đă được quyết định rồi.

    Sáng ngày 27.4.1972 Quân ủy Trung ương họp có Lê Duẩn, Vơ Nguyên Giáp, Lê Đức Thọ, Trần Quốc Hoàn, Lê Thanh Nghị, Nguyễn Duy Trinh…Vào cuộc họp, Lê Duẩn nói ngay, “tối qua, tôi đă nghe anh Khánh báo cáo ư kiến anh anh Dũng, anh Tấn trong đó, bây giờ để anh Tấn báo cáo lại để các anh nghe”. Mới báo cáo được 20 phút, Lê Duẩn lại cắt ngang: “Tối qua tôi và anh Văn đă nghe rồi, tôi đồng ư, cứ thế mà làm”. Sáu Thọ đứng dậy, đi đi lại lại và nói, tôi qua tôi cũng đă nghe anh Ba nói, tôi cũng nhất trí với ư kiến anh Ba, đồng ư để các anh trong đó cho đánh ngay…Lê Duẩn quay lại hỏi, ai có ư kiến ǵ khác không? Vơ Nguyên Giáp nói cũng đă nghe và đồng ư với ư kiến anh Ba. Tổng tư lệnh gửi điện vào mặt trận: “Gửi anh Dũng, Tấn, Đạo: Hội nghị Quân ủy, anh Ba và các đồng chí khác đồng ư kế hoạch của các anh. Cứ thế triển khai ngay”.

    Ngày 1.5, quân Bắc VN đă chiếm được thị xă Quảng Trị, trên Quốc lộ 1, lúc này đông đặc binh lính, thường dân và trang bị bỏ lại.

    Ngày 3.5, quân Bắc VN đă tiến đến bờ bắc sông Mỹ Chánh, nhưng bắt buộc phải dừng lại do sự phản kích quyết liệt của quân Nam VN. Quân Bắc VN rút dần về La Vang và thị xă Quảng Trị. Cuộc chiến đấu pḥng thủ giữ thành cổ Quảng Trị 81 ngày đêm cực kỳ gay go ác liệt của quân Bắc VN bắt đầu.

    Có những lúc t́nh h́nh chiến trường cực kỳ căng thẳng, giữa đêm, 2 giờ sáng, Tư lệnh chiến dịch Lê Trọng Tấn trong lán chỉ huy dưới trời mưa tầm tă nghe điện thoại của Tổng tư lệnh từ Hà Nội gọi vào. Hai vành tai của Lê Trọng Tấn bị dị ứng cao su ống nghe, viêm loét có mủ. Tổng tư lệnh trong đêm đó nhiều lần điện đàm với Lê Trọng Tấn, yêu cầu báo cáo mọi việc. Cứ điện đàm như vậy ba bốn lần trong đêm, hết lần này sang lần khác…

    (c̣n tiếp)

  2. #2
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Nhớ ơn anh chiến sỉ VNCH

    Nhớ ơn anh chiến sỉ VNCH
    Tâm t́nh người lính già nhân ngày quân lực

    MƯỜNG GIANG




    Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu (1967-1975) từng nói “ Đất nước c̣n th́ c̣n tất cả “.Bởi vậy sau ngày 1-5-1975, đồng bào Miền Nam đă mất hết mọi thứ kể cả quyền được làm người b́nh thường, khi chính phủ và quân lực VNCH không c̣n tồn tại, để bảo vệ họ như hồi Tết Mậu Thân 1968, Mùa Hè Đỏ Lửa 1972 và trăm ngàn cuộc chiến khắp mọi nẽo đường đất nước, cho tới ngay 30-4-1975 bị ră ngủ theo lệnh buông súng đầu hàng.

    Nói về sự hy sinh của Người Lính VNCH, tác giả Ư Dân đă đem hai lực lượng quân sự của hai miền Nam-Bắc VN so sánh và kết luận rằng : “ Cuộc chiến khốc liệt do Cộng sản Bắc Việt phát động bởi lệnh của Liên Xô và Trung Cộng nhằm cưỡng chiếm Miền Nam VN, bành trướng chủ nghĩa Cộng Sản kéo dài đến 20 năm với những hậu quả tang thương cho quê hương và dân tộc Việt “.

    Cộng sản Bắc Việt đă cho hàng triệu bộ đội xâm nhập vào tàn phá miền Nam. Chính phủ VNCH v́ phải bảo vệ lănh thổ và sinh mệnh đồng bào, nên đă chống trả hết sức dũng cảm và mănh liệt. Người Việt mấy ngàn năm chung gốc nguồn, huyết thống, lịch sử và tổ tiên cha me, bổng dưng oan nghiệt bị ngoại bang áp đặt đứng về hai phía đồi nghịch hận thù, bôi mặt tàn sát lẫn nhau, trong hàng ngh́n trận đánh lớn nhỏ suốt cuộc chiến này. Sau ngày 30-4-1975 mọi xảo trá lần lượt bị phơi bày từ mọi phía, cho thấy cuộc chiến VN hoàn toàn do Hồ Chí Minh và đảng CSVN làm theo lệnh của QTCS gây ra. Cũng v́ vậy, Bắc Việt đă được viện trợ vũ khí ồ ạt của Khối CSQT mà đứng đầu là Liên Xô và Trung Cộng.. nên được trang bị từ vũ khí cá nhân tới cộng đồng. Trong khi đó, QLVNCH được Hoa Kỳ trang bị phần lớn quân dụng đă lổi thời và nhỏ giọt (kể cả chiến hạm, phi cơ, trọng pháo) nhưng Họ vẫn can đảm chiến đấu để bảo vệ hữu hiệu được miền Nam VN cho đến ngày đau thương mất nước

    Cũng nhờ tinh thần chiến đấu phi thường và sự hy sinh vô bờ bến của Người Lính, qua các trận đánh lừng danh trong quân sử mà điển h́nh là Tết Mậu Thân năm 1968, Bắc Việt bất ngờ đồng loạt tấn công 44 tỉnh lỵ của miền Nam VN, vẫn bị thảm bại ê chề, bỏ lại hơn 60.000 xác trên trận địa khi tháo chạy. Mùa hè đỏ lửa năm 1972, người lính QLVNCH vẫn kiêu hùng đẩy lui được nhiều sư đoàn bộ đội Bắc Việt khi mưu toan thôn tính các tỉnh Quảng Trị, Kon Tum, B́nh Định, B́nh Long. Tất cá các trận đánh trên đều ác liệt, đẳm máu, nói lên sự thiện chiến của người lính QLVNCH phải đương đầu với quân số đông gấp bội và trang bị vũ khí tối tân của giặc. Kết quả nhiều sư đoàn Cộng Sản Bắc Việt phải rút lui, bỏ lại nhiều chục ngàn tử thi và hằng trăm xác chiến xa bị bắn cháy, tại mặt trận.

    Nhưng số phận của người lính VNCH đă không may mắn bởi sự sắp đặt oan nghiệt của các thế lực quốc tế, qua bàn tay lông lá của đồng minh Mỹ. Rồi trong lúc chiến thắng gần kề, họ đă bị bức tử và đầu hàng. Đưa ra lời nhận xét về người lính VNCH, nhà báo nổi danh Peter Kahn viết rằng “ người lính miền Nam VN đă chiến đấu cho lư tưởng tự do, nhưng rất tiếc họ đă bị trói tay, buộc chân, cắt giảm viện trơ..” . Tóm lại, không có quân đội nào, khi gặp hoàn cảnh cay nghiệt trên mà vẫn giữ được ḷng trung thành tuyệt đối với Tổ Quốc và sự chịu đựng một cuộc chiến đấu lâu dài, tàn khốc như vậy. C̣n nhà báo Denis Warner th́ lên án gay gắt quốc hội Mỹ cắt giảm viện trợ quân sự cho QLVNCH vào lúc cần phải gia tăng. Sau cùng, để vinh danh người lính QLVNCH,nhà báo Peter Kahn đă đưa ra lời kết luận: “Rốt cuộc người lính QLVNCH đă tài giỏi hơn sự ước lượng của các chuyên gia quân sự trên thế giới. Phía mạnh hơn chưa hẳn là phía tốt hơn.”.

    Bộ đội CS Bắc Việt, nhà văn gái Dương Thu Hương viết rằng “ mục tiêu mà bộ đội Bắc Việt theo đuổi trong suốt cuộc chiến chỉ đem lại kết quả tai hại, là biến đổi xă hội văn minh VN bằng một mô h́nh xă hội man rơ.. “

    Tự ngàn xưa, quân đội Việt Nam luôn nổi tiếng kiêu hùng, nên đă đạt được nhiều chiến công hiển hách trong suốt ḍng lịch sử của dân tộc, qua sứ mạng ngăn chống các cuộc chiến xâm lăng của giặc phương Bắc lẫn phương Nam, trong đó có cả Lào-Thái, bọn thực dân da trắng Pháp, Tây Ban Nha, Ḥa Lan.

    Là con cháu của Tổ Tiên Hồng – Lac, chúng ta dù được sinh vào thế hệ nào chăng nữa, ra đời trong nước hay hải ngoại, vẫn luôn có bổn phận ngưỡng mộ và hănh diện, về công đức vĩ đại “ dựng và giữ nước “ của tiền nhân, trong đó “ Quân Đội VN bao đời “ là lực lượng chính yếu bảo vệ Tổ Quốc Hồng Lạc, khác hẳn với Bộ Đội Cộng Sản Bắc Việt trước sau, trên dưới chỉ biết “ trung với đảng, hiếu với lănh tụ “ và yêu nước là “ nước Xă Hội Chủ Nghĩa “ mà thôi !

    Với ư nghĩa thiêng liêng và cao quư trên, Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa được h́nh thành trong giai đoạn đất nước tạm chia (1955-1975), chống lại cuộc xâm lăng bằng quân sự của khối cọng sản đệ tam quốc tế, do Cộng Sản Bắc Việt đảm nhận. ĐÂY LÀ MỘT CUỘC CHIẾN SINH-TỬ của quân dân MIỀN NAM chống lại cuộc xâm lăng của bộ đội MIỀN BẮC, để giữ lại phân nửa gấm vóc giang sơn của Tiền-Nhân, không lọt vào gông cùm nô lệ của giặc đỏ.

    Đây không phải là một cuộc chiến riêng của CỌNG SẢN BẮC VIỆT VÀ NGƯỜI MỸ, như giới truyền thông phương Tây thời đó và ngay cả bây giờ, đă bóp méo sự thật với mục đích đầu độc dư luận thế giới để làm giảm uy tín của QLVNCH. Làm như vậy, Cộng Sản và thành phần ham sống sợ chết, đám con ông cháu cha, quan quyền nhà giàu được du học ngoại quốc, mới có cơ hội vừa ăn chơi trác táng, vừa chửi Mỹ , vừa tô son vẽ mặt cho đạo quân tiền phong cong sản tại Đông Nam Á tức Bắc Việt, mới có được một chính nghĩa lư tưởng “ đánh đuổi Mỹ-Ngụy cứu nước “.C̣n bọn phản chiến Miền Nam VN mới có chính danh “ để khước từ trách nhiệm và bổn phận “ đối với đất nước ḿnh trong thời loan, mà “ giặc đến nhà, đàn bà cũng phải đánh “.

    Đây mới chính là nổi thăm thê chất ngất của người Lính Miền Nam, trong hai mươi năm khói lửa. V́ định kiến, v́ buông xuôi, v́ thủ đoạn con buôn quốc tế. Tất cả đă dồn ép QLVNCH vào chân tường trong cuộc chiến đấu đơn độc, không hậu phương, không một chút t́nh quân-dân, cá-nước.. Trong đó thiệt tḥi nhất, không phải là những đơn vị chính qui mà là những người lính cô đơn Nhân Dân Tự Vệ, Cán Bộ Xă Ấp, Xây Dựng Nông Thôn, Cảnh Sát Dă Chiến, Nghĩa Quân và Địa Phương Quân.. luôn phải sống chết với đất, với nhà, trực diện từng giây phút với Việt Cộng để bảo vệ ruộng đồng, làng xóm, đ́nh chùa nhà thờ, những di tích lịch sử của tổ tiên bao đời tạo dựng và sinh mệnh trân quư của đồng bào.

    Hai mươi năm chiến đấu đời lính buồn ơi là buồn, trước mặt phải đối mặt với một kẻ thù gian xảo độc ác, mất hết thiên lương nhân tính v́ đă bị chủ nghĩa nhồi sọ, cho nên chỉ biết có giết người để đạt mục đích được khắc sâu trong da thịt. C̣n sau lưng bị đâm lén bởi hậu phương vô t́nh bạc bẽo và cuối cùng trên đầu là đồng minh Mỹ “ con buôn chính trị “ cùng với đại bàng trên thượng tầng cao ngất “ chia xương, bán máu lính “ để vinh thân ph́ gia . Xin được cảm ơn những Bộ Đội VC Nguyễn Thùy,Vũ Ngọc Tiến, Nguyễn Ḥa .. đă trung thực vẽ lên “ bức tranh vân cẩu “ của cuộc chiến VN, qua những hồi kư, tap ghi, truyện dài, truyện ngắn.. kể cả những bức thư tâm t́nh rất cảm động. Tất cả hầu hết, đều thẳng thừng xác nhận hay nói đúng hơn đă lên án “ chỉ có Bộ Đội Bắc Việt hay Việt Cộng, v́ thiếu thốn t́nh dục, thèm khát đàn bà, nên chỉ có chúng mới hăm hiếp phụ nử, chứ người lính VNCH đâu có lư do ǵ, để mà cuồng dâm cả xác chết của nử cán bộ VC ? như một vài kẻ khùng điên ngẩu hứng, muốn cho đời biết tên tuổi, đă bịa chuyện để làm hoen ố thanh danh của chính đồng đội ḿnh .

    Cảm nhận đựợc thân phận nhược tiểu của đất nước và sự bất hạnh của dân tộc, nên người lính chấp nhận hy sinh đời trai, để làm tṛn bổn phận cùng trách nhiệm của một con người có tim óc, cho tới trưa ngày 30-4-1975, khi TT.Dương Văn Minh bắt buông súng đầu hàng.

    Sau đó, cọng sản Hà Nội thẳng tay cướp bóc, chẳng những mọi chiến lợi phẩm của chính phủ VNCH từ công ốc, ngân khố, quân trang dụng, trong đó có mười sáu tấn vàng y của quốc gia, được Nguyễn văn Hảo giữ lại để nạp dâng công cho Bắc Bộ Phủ. Tệ nhất là VC táng tận lương tâm, cướp luôn tài sản mồ hôi nước mắt của đồng bào, mà trong số này có nhiều “ mẹ chiến sỉ VC “ đă từng nuôi dấu cán binh bộ đội, ủng hộ vàng bạc lúa gạo cho chúng sống c̣n để “ quậy nát đất nước “ trong suốt thời gian chiến tranh 1945-1975.

    Bao nhiêu bi kịch do Hà Nội đă tạo ra sau ngày Miền Nam VN bị cưởng chiếm, từ hành động cầy mồ người chết để trả thù đă bị thua VNCH trên chiến trường, tới việc VC cướp bóc tài sản, cưởng bức vợ con Người Lính Miền Nam ngă ngựa, hành hạ những phế binh, cô nhi quả phụ tử sĩ bị kẹt trong nước, với đủ thủ đoạn học được từ KGB, mà mới nhất là chiến dịch ‘ đuổi tận, giết tuyệt ‘ các thành phần trên, đang sống tại các cḥi, dựng trong Nghĩa Địa Phước B́nh, Sài G̣n và những nơi khác khắp mọi miền đất nước. Nơi nào VC cũng hung hăng tàn ác không hề thay đổi.

    Ba mươi sáu năm tan hàng ră ngũ, quân-dân Miền Nam đă lần lượt đồng hành, qua hết chín tầng địa ngục trần gian nơi thiên đàng xă nghĩa. Nhưng người lính Miền Nam sinh ra trong khói lửa, trưởng thành chốn chiến trường, nên thễ xác dù đă bị bầm giập tan nát, tinh thần của người lính vẫn nguyên vẹn và không ai có thể thay đổi hay ngăn cản lư tưởng của họ. Công cuộc đấu tranh của Dân-Quân-Cán-Chính và thế hệ hậu duệ của VNCH từ mấy chục năm qua sau ngày mất nước, với chính quyền Cộng Sản VN trong nước cũng như tại Hải Ngoại, đă minh chứng hùng hồn, về sự chính danh và lư tưởng của người Quốc-Gia và QLVNCH.

    Ngày nay dù trong tay không c̣n súng đạn, đồng minh nhưng người Lính cũ năm xưa, vẫn tiếp tục con đường quang phục đất nước bằng tim óc, thân xác c̣n lại, có đồng đội bên canh cùng chiến đấu, đồng bào trong các Cộng Đồng Tị Nạn ủng hộ giúp đở tiếp tay và hănh diện nhất là sự dấn thân ồ ạt của những thành phần trí thức trong nội địa và hải ngoại. Tất cả quyết tâm đạt cho bằng được “ Chiến thắng cuối cùng “.Đó là giựt xập chế độ bất nhân tàn bạo kẻ cướp của QTCSVN, cởi ách nô lệ thực dân mới, đang xiết cổ hơn 86 triệu đồng bào trong nước, thực thi nền dân chủ pháp trị, b́nh đẳng, tự do .. để cho người Việt lấy lại quyền làm người, đă bị Hồ Chí Minh và đồng bọn cướp mất từ tháng 9-1845 cho tới ngày nay. Được như vậy, người Việt mới có cơ hội ngẩn mặt nh́n trời và quyền tự quyết về vận mệnh cũng như số phận của Nước Việt, trước kẻ thù không đội trời chung “ Trung Cộng “ .

    ‘ dấu binh lửa nước non như cũ
    kẽ hành nhân qua đó chạnh thương
    phận trai già rủi chiến trường
    chàng Siêu, tóc đă điểm sương mới về .’
    (Chinh Phụ Ngâm Khúc )

    Thủ tướng Trần Văn Hữu là người đầu tiên, đă đề nghị Quốc Trưởng Bảo Đại và Tổng thống Pháp, để được thành lập Quân Đội Quốc Gia VN theo những kư kết trong Hiệp định giữa hai phía. Và Pháp đă chấp thuận đề nghị trên vào ngày 11-5-1950, cho thành lập QĐQGVN có quân số đầu tiên là 60.000 người, gồm chính qui và phụ lực quân. Tuy nhiên đây chỉ là lư thuyết, v́ thực tế thực dân đâu có muốn VN có quân đội riêng. Trong lúc đó, mục đích của Pháp chỉ muốn lợi dụng xương máu của người Việt, đồng thời làm giảm bớt công luận thế giới đang tố cáo Pháp xâm lược VN.

    Sau tháng 7-1954 chia hai đất nước, cho tới 12 giờ trưa ngày 30-4-1975, VNCH là một quốc gia độc lập. có lănh thổ và chủ quyền. Ngày 19-6-1965 được chọn làm ngày QUÂN LỰC, và tổ chức kỷ niệm hằng năm. Nghi thức tưởng niệm này, được Cộng Đồng Người Việt tị nạn CS khắp nơi trên thế giới, tiếp nối tổ chức liên tục suốt 36 năm qua.

    Tháng 6-1965, Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa lớn mạnh và trưởng thành , thoát khỏi ảnh hưởng của ngoại bang, Nhờ vậy trong suốt hai mươi năm lửa binh tàn khốc, người lính Miền Nam mới có đủ can trường để chiến đấu và hy sinh, trong nhiệm vu bảo vệ đất nước và tài sản của đồng bào từ Bến Hải vào tới Cà Mau, trong rừng sâu núi cao hay chốn thị thành, trên bầu trời hay ngoài hải đảo muôn trùng sóng nước, trước sự xâm lăng của cọng sản.

    Tóm lại nếu không bị Mỹ và bọn trí thức nằm vùng hay thiên tả của Miền Nam bán đứng, chắc chắn VNCH cũng sẽ như Tây Đức, Nam Hàn và Đài Loan, không bị mất và sụp đổ vào tay Bắc Việt vào tháng 4-1975. Người VN sẽ không bị tủi nhục v́ kiếp sống lưu vong đầu đường xó chợ, qua thân phận tị nạn, lao động, bán dâm và làm dâu bất đắc dĩ khắp chân trời góc biển.

    Lănh thổ VNCH được chia thành bốn vùng chiến thuật và một biệt khu thủ đô. Tính tới ngày kư Hiệp Định ngưng bắn tháng 2-1973 tại Paris, QLVNCH có 220.000 Chủ-Lực quân, gồm Mười Một Sư Đoàn Bộ Binh, mang số 1,2,3,5,7,9,18,21,22 và 25. Ngoài ra c̣n có Hai Sư Đoàn Tổng Trừ Bị là SD.Nhảy Dù và SD.Thuỷ Quân Lục Chiến, mười lăm Liên Đoàn Biệt Động Quân (quân số LĐ tương đương với một Trung Đoàn Bộ Binh, gồm 3 Tiểu Đoàn và một Đại Đội Trinh sát) và Liên Đoàn 81 Biệt Cách Nhảy Dù thuộc Binh Chủng Lực Lượng Đặc Biệt.

    Lực lượng DPQ và NQ/VNCH đă có mặt trên khắp chiến trường NVN ngay khi Cộng Sản Bắc Việt, mở đầu cuộc chiến xâm lăng, bắt đầu năm 1960 qua b́nh phong MTGPMN. Từ năm 1964, lực lượng Bảo An (Civil Guard) và Dân Vệ (Self-Defense Corps), chính thức cải danh thành Địa Phương Quân và Nghĩa Quân, qua cơ cấu tổ chức, thành các Đại Đội DPQ và Trung Đội NQ Biệt Lập, Các Trung Đội Thám Sát, Cơ Giới DPQ. Tất cả do Đại Đội Hành Chánh Tiếp Vận yểm trợ. Lực lượng DPQ hoạt động toàn tỉnh, riêng các Trung Đội Nghĩa Quân, chỉ có trách nhiệm tại Chi hay Phân Chi Khu, trực tiếp bảo vệ xă làng, thôn xóm, cơ sở hành chánh địa phương và cầu đường liên hệ tới lănh thổ.

    Cũng bắt đầu từ năm 1964, lực lượng DPQ + NQ , được cấp quân số như chủ lực quân, trực thuộc QLVNCH, được chỉ huy bởi một Phụ tá Tổng TMT (trung ương), Tư lệnh phó Quân khu kiêm CHT/DPQ + NQ Vùng và Tiểu Khu Trưởng (Địa phương). Nhờ sự yểm trợ tích cực của cơ quan CORDS Hoa Kỳ, DPQ + NQ mau chóng trưởng thành và lớn mạnh, chiến đấu can trường hiệu quả, không thua kém bất cứ một đại đơn vị hay binh chũng nào của QLVNCH. Sau trận Tết Mậu Thân (1968), ai cũng nh́n rơ bộ mặt sát nhân man rợ của Cộng Phỉ Hà Nội, nhất là tại cố đô Huế. Bởi vậy thanh niên nam nữ miền Nam, thi nhau đầu quân giết giặc, giữ làng xóm, nhà cửa và sinh mạng của ḿnh cũng như gia đ́nh. Lực lượng DPQ + NQ nhờ vậy lại càng thêm tăng trưởng về quân số và tinh thần chiến đấu, đặc biệt là các cấp chỉ huy, ngoài số HSQ + SQ /DPQ được đào tạo tại Trường Bộ Binh Thủ Đức và Đồng Đế, phần lớn là Chủ Lực Quân, được thuyên chuyển từ các quân binh chũng về phục vụ tại địa phương. Từ năm 1973, Lực lượng DPQ đă có 360 Tiểu đoàn, quân số tương đương với 10 Sư đoàn Chính qui, ngoài nhiệm vụ bảo vệ lănh thổ, c̣n phải tích cực yểm trợ công cuộc B́nh Định Xây Dựng Nông Thôn của các Đội Vơ Trang Tuyên Truyền và Lực Lượng Nhân Dân Dân Tự Vệ.

    Những ngày cuối cùng của VNCH, mở màn từ Trận Thượng Đức tới Phước Long vào cuối năm 1974, gần như các lực Tổng Trừ Bị của QLVNCH như SD Dù, TQLC, các Liên Đoàn BDQ, Biệt Kích Dù kể cả Lực Lượng III Xung Kích, các Sư đoàn Bộ binh.. đều bị kẹt tại các chiến trường khốc liệt, nhất là tại Quân Khu I. Để thay thế, Bộ TTM đă quyết định thành lập các Liên Đoàn DPQ Chiến Thuật, rập theo mô h́nh tổ chức các Liên Đoàn Cơ Động (GM) của Liên Quân Việt-Pháp trước tháng 7-1954, gồm BCH Liền Đoàn + 3 Tiểu đoàn DPQ + 1 Pháo đội 105 . Trong số 7 Liên Đoàn DPQ được thành lập, TK B́nh Thuận cũng có Liên Đoàn 925 Chiến Thuật DPQ, do Đại Tá Lại Văn Khuy nguyên Trung Đoàn trưởng TrD 42/SD22 BB, về chỉ huy, trách nhiệm an ninh lănh thổ 4 quận miền Bắc B́nh Thuận. Liên Đoàn này chiến đấu cho tới ngày Phan Thiết bị cưởng chiếm 19-4-1975, sau đó di tản vào Vũng Tàu-Phước Tuy, tiếp tục chống giặc, cho tới khi TT Dương Văn Minh ra lệnh ră ngũ.

    Tính đến cuối tháng 4-1975, Lực lượng DPQ + NQ có quân số hơn nửa triệu người. DPQ với 312.000 quân, Nghĩa Quân thành lập được 7968 Trung Đội tác chiến, quân số 220.800 người. Tất cả đă góp nhiều máu xương cho đất nước, nên số thương vong c̣n cao hơn nhiều so với các quân binh chủng. Nhiều đơn vi DPQ + NQ thuộc Tiểu Khu Quảng Trị, Thừa Thiên, Quảng Nam, Darlac, B́nh Tuy, Hậu Nghĩa.. và nhất là B́nh Thuận, Long An và Chương Thiện, đa đạt được nhiều chiến công hiển hách, đáp ứng được kế hoạch ‘ VN Hoá Chiến Tranh ‘ sau khi Mỹ rút quân về nước.

    Ngày nay khi nhắc tới người lính DPQ + NQ, không ai không rơi nước mắt, qua câu chuyện kể về sự can đăm của vợ một Trung Đội Trưởng Nghĩa Quân tại Đồn Giồng Riềng, G̣ Công.. cùng nhiều gương tiết liệt khác. tất cả đă trở thành những huyền thoại “ Về Người Vợ Lính “ trong ḍng Việt Sử cận đại.

    Từ thời Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm, những người chiến sĩ áo đen qua danh xưng CÔNG DÂN VỤ đă chính thức hoạt động đơn độc trong vùng địch chiếm hay tạm đóng. Theo thời gian và t́nh h́nh chính trị, quân sự, người Công dân vụ đổi tên nhưng không đổi màu áo và vùng . Họ là Biệt Chính Đoàn, B́nh Định Phát Triển rồi Xây Dựng Nông Thôn. Nhưng dù được khoát một cái tên nào đó, các chiến sĩ áo đen cũng vẫn có nhiệm vụ duy nhất : “ Cùng sống ḥa nhập với dân chúng nông thôn, biến họ từ thù thành bạn, tạo niềm tin vào chính nghĩa nhân ái của quốc dân VN “.

    Là một tổ chức bán quân sự, tương tự như các đoàn GAMO tức là các đoàn Hành Chánh quân thứ lưu động ở Bắc Việt nhưng có sự khác biệt là Gamo chỉ hoạt động trong vùng an ninh hay đă b́nh đinh. C̣n các Chiến Sĩ AÔo Đen VNCH th́ sống ngay trong ḷng đich hoặc vùng xôi đậu với hiểm nguy muôn trùng. Hoạt động đơn độc, đánh chớp nhoáng, tùy cơ ứng biến, khôn khéo mua chuộc và ḷng thương của đồng bào, chính là cái phao cứu mạng. Họ đă lấy máu làm mực để cùng với mọi người viết lên những trang chiến sử, sinh và nằm xuống trên quê hương ḿnh, xứng đáng được đời vinh danh, dù chỉ với tấm ḷng của người Việt đang sống lưu vong buồn thảm.

    Hai mươi năm chinh chiến, đâu đâu cũng có mặt những chiến sĩ hào hùng của QLVNCH như Dù, TQLC,BDQ,LLDB,TG,BB kể cả DPQ,NQ. Cùng lúc, tại các chiến trường hiểm nguy trên, không bao giờ thiếu bóng dáng của người lính áo đen, đang âm thầm hoạt động bên những thần tượng của quân lực, với nhiệm vụ tiếp cận, thông tin và mở rộng ṿng tay đón đồng bào ra khỏi vùng mê lụy, chết chóc, mà VC gọi là khu giải phóng. Họ là những chiến sĩ vô danh của QLVNCH, đă có mặt khắp nước cũng như tại B́nh Thuận từ 1955-1975, đă chết, bị tù đày hành hạ dă man như bất cứ một người lính nào của miền Nam sau ngày 30-4-1975. Chỉ riêng việc Hà Nội ra giá “ Một cán bộ XDNT đổi năm lính Dù” đủ để chúng ta nhắc nhớ và ái mộ những người một thời xả thân v́ đại nghĩa dân tộc.

    Hởi ơi, một thời lịch sử hào hùng đă khép lại, bao chục năm buồn thảm đến đi trong thiên đường xă nghĩa nhưng vẫn không ngăn nổi phế hưng cuộc đời, trong đó thời gian đă làm sống lại những gương anh hùng liệt nữ của VNCH thuở nào đă nằm xuống v́ đại nghĩa dân tộc từ 1955-1975. Và như thế viết lại những trang sử này cho dù không thể nói hết v́ Những người Lính chiến đấu đơn độc trong mọi chiến trường khắp nước hay tại B́nh Thuận, là những chiến sĩ vô danh thênh thang một cơi đi về.

    Tháng 6-1952 Bộ Tổng Tham Mưu của Quân Đội VNCH (BTTM) được thành lập nhưng tới ngày 1-7-1955, mới chính thức hoạt động độc lập. Ngày 26-10-1956, qua cuộc trưng cầu dân ư, Thủ tướng Ngô Đ́nh Diệm trở thành Tổng Thống đầu tiên của VNCH. Cũng chính ông đă đổi danh xưng Quân Đội VNCH thành Quân Lực VNCH, từ đó đă tồn tại cho tới ngày nay trong tâm khảm mọi người, dù rằng MiềnNam VN và QLVNCH đă mất, qua lệnh đầu hàng của TT Dương Văn Minh.

    Sau cuộc binh biến 1-11-1963, VNCH rơi vào cảnh “ Chó nhảy bàn độc “, tự gắn lon lá, chức phận cho chính ḿnh giữa lúc đất nước vô chính phủ (1964-1967), dù rằng có rất nhiều chính phủ dân sự liên tiếp tới và đi, giống như những tên hề vô duyên, cứ chọc cười thiên hạ trong và ngoài nước trên sân khấu ngày nay. Trong lúc đó VC tấn công khắp nơi, làm cho người lính trận càng thêm bất hạnh, v́ những xáo trộn chính trị, coi như không bao giờ giải quyết được.

    Cuối cùng Quân Lực VNCH đă phải dấn thân nhận lănh trách nhiệm ‘ An dân ố Cứu nước ‘, qua việc thành lập một chính phủ quân sự, để điều hành đất nước đúng ngày 19-6-1965. Lúc đó, Trung Tướng Nguyễn Văn Thiệu đang giữ chức vụ Chủ Tịch Ủy Ban Lănh Đạo Quốc Gia (Quốc Trưởng), nên ông đă ban hành văn kiện chính thức, quy định ngày 19-6 là ngày Quân Lực được tổ chức hằng năm rất trang trọng, để mọi người ghi nhớ nổi cực nhọc gian khổ đầy hiểm nguy của người Lính, đang hy sinh chiến đấu với giặc Bắc xâm lăng, bảo vệ đất nước cũng như tài sản của đồng bào.

    Sau khi VNCH bị CS Bắc Việt cưởng chiếm, ngày 19-6-1975 giặc Hồ lùa gần hết Quân, Công, Cán, Cảnh Miền NVN vào các trại tù, qua chiêu bài “ học tập cải tạo “.Cũng từ đó, hằng năm cứ tới ngày Quân Lực 19-6, Cộng Đồng Người Việt Tị Nan CS khắp nơi trên thế giới, lại tiếp tục tổ chức Lễ Kỷ Niệm, ngoài các cựu quân nhân VNCH, c̣n có đông đảo đồng bào tham dự. Tất cả nghiêm chỉnh chào kính Lá Quốc Kỳ Vàng Ba Sọc Đỏ, luôn được song hành tung bay phất phới với La Cờ Hiệp Chũng Quốc, mang tới niềm hănh diện thiêng liêng cho CDVNHN.

    Tại thành phố biển Hạ Uy Di hơn mười mấy năm qua, Khu Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị (KHCTNCT) Hawaii, phối hợp với Các Hội Đoàn, Nhân Sĩ và Đồng Hương Địa Phương.. tổ chức rất long trọng Ngày Quân Lực 19 Tháng 6, để Vinh Danh và Cám Ơn Người Lính VNCH

    “ Chẳng có ai tẻ nhạt ở trên đời
    Mỗi số phận chứa một phần lịch sử “.

    Qua 36 năm đổi đời, cả một đất nước và dân tộc phải chịu khổ sở đọa đày trong ngục tù nô lệ của thực dân đỏ Hà Nội. Cũng nhờ đó mà tất cả bí mật của cận sử VN mới được vén màn, phô bày chân tướng của một thời nhiểu nhương loạn lạc, mà thời thế đă vô t́nh đưa những tên côn đồ của cả hai phía lên nắm quyền trị nước.

    1-5-1975 VNCH chính thức bị xóa tên, quân lực VNCH đă ră ngũ nhưng xóa tên mà không xóa sử và ră ngũ mà không đầu hàng. Được như vậy, là v́ suốt 20 năm ngăn chống cuộc xâm lăng của giặc Hồ phương Bắc, người lính Miền Nam VN đă viết đầy huyền thoại trên các trang sử, về sự can đăm của người lính và phong cách chỉ huy của các tướng lănh ngoài mặt trận.

    Thử hỏi trên thế giới, có quân đội nào kể cả Hoa Kỳ có được một vị nguyên thủ Quốc Gia như Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, từ năm 1967-1975, hầu như lúc nào cũng có mặt tại những chiến trường khủng khiếp nhất tại Quảng Trị, B́nh Định, Kon Tum, An Lộc, Đức Huệ, Đầm Dơi và mọi nơi chốn, khi bom đạn lửa khói vẫn c̣n dội trên đầu. Chính sự hiện diện của các cấp chỉ huy nơi mặt trận, đă mang thêm niềm vui trong chiến thắng, mà người lính vừa đổi lấy bằng máu lệ va sự hy sinh cao quư anh hùng.

    C̣n h́nh ảnh nào đẹp và hào hùng hơn, khi lật qua những trang quân sử của VNCH, của một tướng lănh hàng đầu, mà cấp bậc được gắn ngay tại mặt trận. Đó là Đại Tướng Cao Văn Viên, Tổng TMT.QLVNCH, lúc c̣n Đại Tá Tư Lệnh Lữ Đoàn Nhảy Dù. Thiếu Tướng Phạm Văn Phú, lúc c̣n là Thiếu Tá Liên Đoàn Trưởng LĐ Quan Sát 77, đă nhảy trực thăng vào chiến trường để tự ḿnh điều động chỉ huy binh sĩ, trong trận Suối Đá (Tây Ninh) vào năm 1964, trước tầm súng cá nhân của VC.

    Những ngày lửa máu Tết Mậu Thân 1968, làm sao quên được h́nh ảnh của Chuẩn Tướng Nguyễn Ngọc Loan, xông xáo khắp các Mặt Trận Sài G̣n-Chợ Lớn-Gia Định, để trực tiếp chỉ huy các đơn vị Cảnh Sát Dă Chiến tại Đô Thành, nên đă bị thương nhưng không chịu cho tải thương. Nhiều tướng lănh khác cũng đă hy sinh tại chiến trường như Chuẩn tướng KQ Lưu Kim Cương, Nguyễn Bá Liên (Tư lệnh Biệt Khu 24), Trương Quang Ân (Tư lệnh SD23BB ), Nguyễn Hữu Đức (Tư lệnh Thiết Giáp), Trung tướng Nguyễn Viết Thanh (Tư lệnh Quân Đoàn 4), Đại tướng Đổ Cao Trí (Tư lệnh QD3). Đại Tá Lê Đức Đạt (Tư lệnh SD22BB)..

    Mùa hè đỏ lửa 1972, Trung tướng Nguyễn văn Toàn (Tư lệnh QD2) đă bay vào trận địa tại Thị xă Kon Tum, để chỉ huy phá chốt. Tại B́nh Thuận, từ 1969-1975, Đại Tá Ngô Tấn Nghĩa, Tiểu Khu Trưởng và Đốc Sự HC Phạm Ngọc Cửu (Phó Tỉnh Trưởng) có đêm nào mà không tới các đồn bót, xă ấp, đại đội DPQ.. để ngủ chung với các đơn vị tác chiến. Tại Mặt Trận Phan Rang ngày 16-4-1975, từ Trung Tướng Nguyễn Vĩnh Nghi (Tư lệnh Tiền Phương của QD3) tới Chuẩn Tướng Phạm ngọc Sang (Tư lệnh SD6KQ) và Đại Tá Nguyễn Thu Lương (Lử Đoàn Trưởng Nhảy Dù). Cả ba vị đều có trực thăng riêng để thoát thân, khi đại quân Bắc Việt tràn ngập khăp nơi. Nhưng v́ không thể bỏ rơi thuộc cấp, tất cả đă đi bộ và bị giặc bắt tại chiến trường. Đó là những tấm gương chói lọi trong quân sử, mà bất cứ đọc tới cũng phải kính phục, ngưởng mộ.

    Từ ngày thành lập cho tới khi sụp đổ, QLVNCH có hơn 100 vị tướng lănh. Người có cấp bậc cao nhất trong quân đội là Cố Thống Tướng Lê Văn Tỵ, Tổng Tham Mưu Trưởng QDVNCH. Nhiều tướng lănh đă tử trận trước ngày 30-4-1975 như đă kể trên. Ngày 30-4-1975, khi TT Dương Văn Minh ra lệnh đầu hàng, các tướng lănh Phạm Văn Phú, Nguyễn Khoa Nam, Lê Văn Hưng, Trần Văn Hai, Lê Nguyên Vỹ .. đă lần lượt tự sát để bảo toàn danh dự quân đội và khí tiết của kẻ sĩ. Các tướng Lư Ṭng Bá, Nguyễn Vĩnh Nghi, Phạm Ngọc Sang, Trần Văn Cẩm.. bi sa cơ giữa trận, c̣n Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn, Tỉnh Trưởng Chương Thiện, bị VC phanh thây trả thù tại Cần Thơ sau ngày 1-5-1975 v́ không tuân lệnh đầu hàng.

    Sau đó hơn phân nửa các tướng lănh không bỏ chạy, đều bị bắt đi tù tại các trại giam khổ sai từ Nam ra Bắc, lâu nhất là các tướng Lê Minh Đảo, Trần Quang Khôi, Dỗ Kế Giai, Lê Văn Thân và Trần Bá Di. Nói chung chỉ có một số rất ít, tham sống bỏ binh sĩ thuộc cấp, chun vào ḷng máy bay hay chiến hạm Mỹ chạy ra ngoại quốc để chết già chết nhục trong sự quên lăng và cười khinh của miệng đời.

    Nhưng may thay, giữa những kẻ hèn hạ cúi mặt ra đi, trong hàng ngủ tướng lănh Miền Nam, c̣n có rất nhiều khuôn mặt LỚN đầy UY VŨ HIÊN NGANG, chấp nhận cái chết liệt oanh làm banh mặt kẻ thù lúc đó, góp phần với đồng bào và các chiến sĩ vô danh anh hùng khác.. nêu tấm gương bất khuất của người lính trận, cái tiết tháo ngàn đời của đấng sĩ phu trí thức Hồng-Lạc và trên hết là TRÁCH NHIỆM-DANH DỰ của Cấp Chỉ Huy, Lănh Đạo : “ Sinh vi Tướng, Tử Vi Thần ố Nhất tướng công thành vạn cốt kho “ nên Thành Mất Phải Mất Theo Thành . Những danh tướng VN Phạm Văn Phú, Nguyễn Khoa Nam, Lê Văn Hưng, Lê Nguyên Vỹ, Trần Văn Hai.. ngay khi tổng thống Dương Văn Minh ra lệnh bắt QLVNCH buông súng, ră ngủ đầu hàng Cọng Sản Đệ Tam Quốc Tế lúc trưa ngày 30-4-1975, các vị trên đă tự t́m cái chết vinh, làm hănh diện cho màu cờ và sắc áo của QLVNCH, măi măi trong ḍng sử oai hùng Nước Việt.

    Ư nghĩa “ Thiêng Liêng và Cao Quư “ của Ngày Quân Lực 19 Tháng 6 hằng năm là thế đó !

    Viết từ Xóm cồn Hạ Uy Di

    MƯỜNG GIANG

  3. #3
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Nhớ ơn anh chiến sỉ VNCH

    Nhớ ơn anh chiến sỉ VNCH
    Người Lính VNCH ... Tôi nợ Anh
    Nhân Ngày Quân Lực 19/06/2012



    Hoàng Nhật Thơ



    Quân đội là một tập thể lớn nhất trong một quốc gia, được h́nh thành từ đủ mọi thành phần trong xă hội ở khắp mọi miền đất nước theo luật động viên hoặc tổng động viên ... V́ thế tập thể quân đội rất phức tạp nhưng sự phức tạp này đă được trui rèn trong những ḷ luyện thép để trở thành một tập thể kỷ luật nhất với trách nhiệm cao quư "Bảo Quốc-An Dân".




    Quân Đội Quốc Gia Việt Nam được Quốc Trưởng Bảo Đại thành lập năm 1949 cho đến khi chế độ Đệ Nhất Cộng Ḥa ra đời ngày 26/10/1955, Vị Tổng Thống dân cử đầu tiên của nước Việt Nam, Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm với tư cách là nguyên thủ quốc gia kiêm tổng tư lệnh tối cao đă cải danh Quân Đội Quốc Gia Việt Nam thành Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa, danh xưng thân thương này được trân quư giữ cho đến ngày hôm nay và măi măi.



    Từ sau cuộc chính biến ngày 01/11/1963, cuộc chỉnh lư tháng 01/1964 cho đến năm 1965, t́nh h́nh chính trường Miền Nam Việt Nam thật sự rối ren, bất ổn bởi những cơn lốc chính trị ... tên đồ tể Hồ Chí Minh và bọn CSBV đă lợi dụng t́nh trạng này để gia tăng đánh phá trong mưu đồ thôn tính MNVN. Trước những cơn phong ba chính trị với cơn băo lửa chiến tranh lan dần và sau nhiều phiên họp của Thượng Hội Đồng Quốc gia ... Chính phủ dân sự do Thủ Tướng Phan Huy Quát lănh đạo đă quyết định trao quyền lănh đạo đất nước lại cho quân đội.



    Ủy Ban Lănh Đạo Quốc Gia và Ủy Ban Hành Pháp Trung Ương được thành lập và tŕnh diện trước quốc dân ngày 19/06/1965. Trung tướng Nguyễn Văn Thiệu với tư cách là Chủ Tịch Ủy Ban Lănh Đạo Quốc Gia, đă thay mặt đại gia đ́nh quân đội nhận lănh trọng trách lèo lái con thuyền Quốc Gia trong cơn nghiêng ngả của đất nước. V́ thế ngày 19/06 được gọi là ngày Quân Lực, chớ không phải là ngày Thành lập Quân Lực VNCH như một số người đă hiểu sai.



    Kể từ giờ phút lịch sử này, QLVNCH vinh dự gánh vác thêm trọng trách nặng nề hơn đối với quốc gia, dân tộc ... Người Lính VNCH ngoài trách nhiệm "Bảo Quốc-An Dân", họ c̣n phải chèo chống con thuyền Quốc Gia trong cơn băo lửa chiến tranh trên ḍng sông lịch sử.



    Nói đến quân đội là phải nói đến Người Lính, những người đă đem cả cuộc đời, một phần thân thể và sinh mạng để bảo vệ hai chữ Tự Do cho Miền Nam Việt Nam trong cuộc chiến tang thương kéo dài 20 năm bởi cuồng vọng nhuộm đỏ cả quê hương do tên tội đồ Hồ Chí Minh và bọn CSBV gây nên.



    Nhân dịp lễ kỷ niệm Ngày Quân Lực lần thứ 46, người viết xin được trải ḷng ḿnh trong những ḍng chữ hạn hẹp, kính cẩn Vinh Danh-Tri Ân Người Lính VNCH, những người đặt Tổ Quốc_Dân Tộc lên trên hết, những người trân quư Tổ Quốc-Dân Tộc hơn cả mạng sống của ḿnh.



    Trước khi gói trọn cuộc đời trong chiếc áo trận phủ dày bởi khói lửa sa trường, họ là những thanh niên sống dưới khung trời Tự Do của Miền Nam Việt Nam, ư thức được trách nhiệm của người trai trong thời loạn ... Họ từ giă học đường, xếp lại con đường công danh khoa bảng vào trang vở thơm mùi giấy học tṛ, giă biệt người yêu trong tiếng ve ngân ngày tháng Hạ, những cành phượng vỹ đỏ thắm nhẹ đong đưa trong gió như vẫy tay tiễn người đi khoác chinh y, bạn bè kẻ ở người đi nâng chén quan hà chúc tụng nhau những ǵ đẹp nhất ; Họ hy sinh t́nh cảm cá nhân, gia đ́nh, người thân, người t́nh ... đặt bước chân vào cuộc sống quân ngũ bảo vệ, ǵn giữ quê hương.



    Sau những tháng ngày dài chạy đều bước 1, 2, 3, 4 ... hát vang "chân cứng đá mềm", mũi thở ra khói nơi "thao trường đổ mồ hôi", người thanh niên tuổi trẻ ngày nào đă gột rửa nét thư sinh bằng những giọt mồ hôi của ḿnh ... Mái tóc ba phân, ánh mắt cương nghị, thân thể cường tráng khỏe mạnh được phủ bởi làn da sạm nắng cháy quân trường với lời thề "Vị Quốc Vong Thân" trong ngày lễ măn khóa ... Người thư sinh ấy đă trở thành đứa con yêu của Tổ Quốc với tên gọi thân thương "Người Lính VNCH".



    Người Lính VNCH đem tấm thân được trui rèn từ ḷ luyện thép, kiến thức quân sự được đào tạo từ mái trường Tổ Quốc mang hành trang "Bảo Quốc-An Dân" hiện diện trên mọi nẻo đường đất nước, ǵn giữ quê hương bằng chính sinh mạng của ḿnh.



    Người Lính VNCH không đi chinh chiến xây đắp tương lai cho cá nhân ḿnh ... Người Lính VNCH không đem sinh mạng vào vùng lửa đạn đánh đổi quyền cao chức trọng ... Người Lính VNCH không mang gịng máu thắm đổi lấy huy chương trên ngực áo ... Người Lính VNCH không đem một phần thân thể làm nấc thang binh nghiệp ... Người Lính chỉ biết đi chiến đấu cho đất nước yên vui.



    Hai mươi năm chinh chiến ... Người Lính VNCH đi miệt mài không ngừng nghỉ, đôi giày trận ṃn gót từ miền địa đầu giới tuyến nắng cháy da người ... vùng cao nguyên khô cằn sỏi đá, bụi đỏ mịt mờ ... miền Tây śnh lầy nước đọng, rừng già âm u, núi đồi lộng gió cho đến cao vút không gian bao la vương dấu giày trên vùng mây trắng mênh mông ... xa ngút ngàn trùng khơi sóng vỗ lắc lư chiến hạm ... Người Lính đi trong lửa khói mịt mờ, đi trong mưa đạn pháo của quân thù, đi trên xác giặc xâm lăng, ẩn hiện như những bóng ma đi vào mật khu của giặc, âm thầm làm người chiến sĩ vô danh trong công tác đặc biệt "vượt tuyến" ... không nơi nào thiếu vắng bóng dáng Người Lính VNCH, những người đem sinh mạng che chắn cơn băo lửa chiến tranh để mang niềm vui cho đời.



    Người Lính đi từ lúc mặt trời c̣n say ngủ, sương đêm buốt lạnh đôi vai cho đến khi quả cầu lửa khổng lồ chiếu ngay trên đỉnh đầu, bộ chinh y đẫm ướt mồ hôi, thân thể bốc khói ... Người Lính tạm dừng chân lấy nước từ sông hồ, kinh rạch, từ dây rừng đổ vào bọc gạo sấy, nuốt vội vă, hớp ngụm nước mát từ ḷng đất mẹ, ph́ phà vài hơi thuốc lá rồi tiếp tục lên đường ... Hoàng hôn buông phủ, đơn vị tạm dừng quân ... sau khi lót ḷng bằng phần lương khô, Người Lính dành chút th́ giờ quư báu "từ KBC giá lạnh rừng sâu" trong cái lều vải cá nhân vội vàng viết lá thư tiền tuyến gởi về thăm gia đ́nh ... Kẻ th́ thăm hỏi, kính chúc sức khỏe mẹ già vạn an, khói lửa chiến tranh vẫn c̣n phủ kín quê hương nên con chưa thể về bên mẹ để làm tṛn chữ "Hiếu", mong mẹ thứ lỗi cho con. Con vẫn khỏe mạnh, b́nh an ... Thương nhớ mẹ nhiều ; Người th́ cặm cụi bên chiếc balô làm bàn nên nét chữ không ngay, trải nỗi ḷng nhung nhớ vợ hiền, con thơ trên trang giấy nhỏ bé ... Thương nhớ em và con thật nhiều. Anh khỏe và an lành ; Người th́ nắn nót từng nét chữ yêu thương gởi về người yêu nơi phố thị ... đă từ lâu chưa một lần về thăm ... hẹn ngày hoa giăng đầu ngơ ... Hôn Em ; Kẻ th́ nguệch ngoạc đôi ḍng thăm bạn bè đang gh́m súng ở một KBC nào đó. Xếp vội những lá thư c̣n thơm mùi mực, Người Lính vừa chợp mắt th́ có lệnh lên đường ... Người Lính tiếp tục bước quân hành, âm thầm khuất vào màn đêm đen tăm tối dưới cơn mưa lạnh buốt để canh giữ quê hương cho người dân tṛn giấc ngủ.



    Hai mươi năm chinh chiến, hầu như Người Lính không có dư th́ giờ nhiều để tắm gội nhưng họ lại là những người tắm nhiều nhất ... họ tắm trên bước quân hành dưới những cơn mưa tầm tả ngày đêm, vừa đi vừa tắm bằng gịng suối mát ngọt ngào nơi núi cao dốc thẳm, sông hồ kinh rạch, họ tắm bằng những giọt nước từ chiếc biđông nhỏ giọt trên đầu dưới sức nóng gay gắt của mặt trời và họ tắm bằng những gịng biển mặn thoát ra từ cơ thể của họ.



    Hơn bảy ngàn ngày đêm, Người Lính chưa bao giờ có một lần tṛn giấc, Người Lính ngủ trong thức, thức trong từng giấc ngủ ... Người Lính có thể ngủ bất cứ giờ phút nào, bất cứ nơi đâu dù chỉ năm ba phút, ngủ trong lúc di hành, ngủ trong lúc ăn, ngủ trong lúc đang nói chuyện với đồng đội, ngủ dưới cơn mưa tầm tả nơi giao thông hào, ngủ trong lúc đang đánh răng, ngủ ngay cả lúc đang đại hay tiểu tiện ... Có người đă thiếp đi vài phút dưới cơn mưa pháo của quân thù v́ họ quá mệt mỏi trong một trận chiến dài nhất trong lịch sử chiến tranh Việt Nam, trận chiến 510 ngày đêm trên ngọn đồi Tống Lê Chân. Người Lính rất thèm ngủ nhưng Người Lính tự ban "quân lệnh" cho ḿnh không được ngủ khi quê hương c̣n thao thức v́ tiếng súng đạn xâm lăng ... Hầu như Người Lính đi và thức gần trọn cuộc đời khoác chinh y.



    Hai mươi năm chinh chiến ... có biết bao nhiêu Người Lính VNCH đă ngủ quên trên chiến địa, trên vùng trời Tổ Quốc Không Gian, dưới ḷng Tổ Quốc Đại Dương măi măi không trở về với đồng đội ... Bao nhiêu Người Lính VNCH trở về bằng mỗi một tấm thẻ bài lạnh giá hoặc ngủ im ĺm trong ḥm gỗ cài hoa, không bao giờ biết mặt đứa con thơ vừa cất tiếng khóc chào đời, không được nh́n thấy những gịng lệ trào tuôn trên khuôn mặt người vợ hiền đầu vừa chít vội mảnh khăn tang ... không được vuốt mái tóc người t́nh hay vị hôn thê mới vừa đeo chiếc nhẫn đính hôn tháng rồi nay tan nát tâm hồn quấn chiếc khăn tang đang gục đầu trên quan tài gỗ được phủ lá quốc kỳ ... không được tự tay lau những giọt lệ từ gịng nước mắt khô cạn của người mẹ già yêu quư.



    Hai mươi năm chinh chiến ... bao nhiêu Người Lính VNCH trở về không nguyên vẹn h́nh hài ... kẻ trở về với một hoặc hai ống tay áo dư thừa ... người th́ vĩnh viễn không bao giờ mặc lại được cái quần dài v́ đôi chân đă gởi lại chiến trường ... người th́ măi măi sống trong bóng tối suốt quăng đời c̣n lại v́ họ đă hiến dâng cặp mắt cho hai chữ Tự Do của Miền Nam Việt Nam. Trong thời chiến, họ đem tấm thân gầy chống đỡ giang san ... ngày tàn cuộc chiến, họ lê tấm thân phế tàn chống đỡ tang thương, bất hạnh phủ trùm lên thân phận người thua cuộc kéo dài hơn một phần ba thế kỷ.



    Chinh chiến triền miên không biết bao giờ chấm dứt ... Anh miệt mài đi măi ... đem sinh mạng đi canh giữ quê hương ... lấy máu hồng đi dập tắt ngọn lửa chiến tranh ... đi cho đến khi nào người dân không c̣n kinh hoàng, hốt hoảng d́u dắt, bồng bế nhau chạy loạn trong khói lửa ngút trời bởi thảm họa chiến tranh do lũ cộng sản gây nên ... đi cho đến khi không c̣n thảm cảnh đứa bé thơ đang ngậm bầu sữa khô, nút những giọt máu rỉ ra trên xác người mẹ vừa chết bên ven đường bởi đạn thù, pháo giặc ... đi cho đến khi đất nước thật sự thanh b́nh, người dân được sống an vui, hạnh phúc, tiếng cười đùa của trẻ thơ rộn ră khắp nơi nơi, tiếng ê a hồn nhiên tuổi thơ vang lên dưới mái trường làng rợp bóng mát thanh b́nh, tự do.



    Đường quân hành dịu vợi mù xa ... đôi chân nhỏ bé của Người Lính đă vượt qua ngàn ngàn cây số, bao nhiêu sông hồ kinh rạch, núi thẳm rừng sâu, śnh lầy nước đọng, muỗi đỉa bám đen cả thân ḿnh ... gian nan trên mỗi bước đi, hiểm nguy trong từng hơi thở, tử thần lảng vảng bên cạnh, cái chết có thể đến bất chợt trong buổi ăn, giấc ngủ ... Nhưng Người Lính VNCH, những người nguyện hiến dâng cuộc sống cho đời nào có xá chi hiểm nguy, chết chóc khi quê hương c̣n vang rền tiếng súng xâm lăng. Người Lính VNCH ơi ... Anh thật là cao cả.



    Hai mươi năm lao vào vùng lửa đạn do tên Hồ Chí Minh và bọn CSBV gây nên ... Hằng ngàn ngàn quân lệnh ban ra ... phải chiến thắng, phải dứt điểm mục tiêu, phải giải quyết chiến trường không để một tấc đất quê hương, một căn nhà người dân lọt vào tay quân giặc ... Lá Quốc Kỳ màu Vàng Ba Sọc Đỏ thân yêu phải tung bay phất phới trên xác giặc trong thời hạn bắt buộc. Người Lính VNCH nghiêm chỉnh chấp hành quân lệnh không một lời than van, hiên ngang bước vào vùng tử địa, đem máu đào và sinh mạng của ḿnh giành lấy chiến thắng mang về dâng lên Tổ Quốc.



    Trước khi đi vào chốn hiểm nguy, lao ḿnh vào vùng lửa đạn, Người Lính VNCH không nghĩ đến gia đ́nh mà chỉ nghĩ đến sự an nguy của quê hương dân tộc ; Trong vùng lửa đạn mịt mờ ... Người Lính VNCH vừa chiến đấu vừa bảo vệ người dân, dù Người Lính bị thương thân thể đẫm máu, họ vẫn cố gắng d́u dắt người dân, bồng bế trẻ thơ, cơng ông lăo, bà cụ thoát khỏi vùng hiểm nguy ... Người Lính VNCH chẳng những bảo vệ người dân mà c̣n chăm sóc, chữa trị vết thương cho những tù binh cộng sản bị bắt trên chiến trường, Người Lính VNCH tự tay băng bó vết thương cho tù binh, đút cho họ ăn từng muỗng cơm, từng ngụm nước, gắn lên môi họ điếu thuốc sau đó tải thương giao họ lại cho các cơ quan thẩm quyền đưa về điều trị vết thương, khai thác và giáo huấn họ trở về con đường chính nghĩa của quê hương dân tộc. Đây là tánh nhân bản của Người Lính VNCH trên con đường lư tưởng "Bảo Quốc-An Dân".



    Người Lính VNCH chèo chống con thuyền quốc gia trong cơn băo lửa chiến tranh, cắm ngọn cờ chiến thắng khắp mọi nơi từ gịng sông Bến Hải miền địa đầu giới tuyến dài xuống tận mũi Cà Mau phần đất cuối cùng của quê hương. Sau trận chiến Mùa Hè Đỏ Lửa 1972, quân đội CSBV đă kiệt quệ, chiến tranh lắng dịu, quê hương hồi sinh, nắng ấm thanh b́nh tạm trải dài muôn nơi sau trận chiến kinh hồn, máu và lửa đỏ cả quê hương suốt năm tháng rưỡi trong cuộc chiến tang thương dài triền miên.



    "Cờ bay, cờ bay oai hùng trên thành phố thân yêu vừa chiếm lại đêm qua bằng máu ...". Trận chiến Mùa Hè Đỏ Lửa kết thúc, Người Lính VNCH đă dùng máu và sinh mạng tạo một chiến công lẫy lừng làm cả thế giới nghiêng ḿnh kính phục ... Lá Quốc Kỳ tung bay khắp mọi miền đất nước dưới tia nắng ấm thanh b́nh vừa ló dạng nơi chân trời th́ cũng là lúc Người Lính VNCH bắt đầu bị trói tay trên bàn cờ chính trị thế giới, để rồi đưa đến cái chết tức tưởi của chính thể VNCH, Người Lính VNCH bị bức tử găy súng ... Con thuyền quốc gia chuyên chở "Tự Do-Hạnh Phúc" cho người dân Miền Nam Việt Nam trong suốt hai mươi năm đă bị người bạn đồng minh nhẫn tâm nhận ch́m vào gịng sông máu của cộng sản ngày 30/04/1975.



    Năm vị tướng lănh cùng một số Quân Cán Chính VNCH các cấp đă quyên sinh theo con thuyền quốc gia nhưng họ không ch́m vào gịng sông máu của cộng sản ... Họ miên viễn đi vào ḷng đất mẹ, linh hồn quyện vào Lá cờ Hồn Thiêng Sông Núi ... Họ đă hiên ngang, can trường đi bước quân hành cuối cùng trong sự uất nghẹn "găy súng" để bảo vệ danh dự cho đại gia đ́nh QLVNCH, bảo toàn chính nghĩa Lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, để lại ngàn đời sau nhắc nhớ và thương tiếc.



    Ngay sau khi Miền Nam Việt Nam lọt vào tay CSBV ... Hằng ngàn Quân Cán Chính VNCH đă bị lũ quỷ đỏ mạo danh "chống Mỹ, cứu Nước" khoan hồng bằng những loạt đạn AK47 hận thù nớ pháp trường thù hận. Hằng trăm ngàn đă được "ḥa hợp, ḥa giải" bằng gông cùm xiềng xích, biệt giam ngục tối, bằng những cực h́nh tra tấn dă man, bị bỏ đói, cưỡng bức lao động trong thủ đoạn thâm độc giết dần ṃn nơi các trại tù khổ sai, khắc nghiệt mang ba chữ hoa mỹ "Trại Cải Tạo" trên hai miền Nam Bắc.



    Những người TPB.VNCH bị lũ quỷ đỏ chà đạp, lết lê hít thở khói xe, bụi đường bên lề cơi sống. Họ uống nước mắt uất nghẹn kéo lê kiếp sống vong quốc hơn nửa cuộc đời ngay chính trên mảnh đất quê cha mà họ đă hy sinh gịng máu, một phần thân thể để ǵn giữ.



    Lũ cộng sản vô thần không tim óc, độc ác, dă man cũng không buông tha những người đă chết. Chúng tàn phá nghĩa trang Quân Đội Biên Ḥa, tàn nhẫn giẫm lên những nắm xương tàn vô tri, những thân xác mục ră không c̣n ḷng thù hận.

    Người Lính VNCH dù đặt bước chân trên con đường vong quốc trước hay sau đều trở thành những người lính già xa quê hương, đă ổn định cuộc sống nơi xứ lạ. Người th́ buồn bă khép mắt ra đi vĩnh viễn trong nỗi uất nghẹn không nguôi ... Người th́ đă về hưu sau những năm dài tạo lập cuộc sống mới nơi quê người, ngày ngày trông về cố quốc với ánh mắt xa xăm, hơi thở mỏi ṃn, chiếc bóng đời đang ngă dần về Tây trên đất khách ... Người th́ vẫn tiếp tục cày trả nợ áo cơm ...



    Người Lính VNCH đă đi trên đoạn đường chiến binh dài bằng một phần ba đời người ... Sau ngày "găy súng", họ vẫn cố gắng tiếp tục đi nốt quăng đường quân hành c̣n lại bằng con đường đấu tranh trong thời gian hạn hẹp của chiếc bóng hoàng hôn trên con đường vong quốc. Họ tranh đấu cho ai ... Họ đă có tự do, cơm no áo ấm, con cái lớn khôn thành đạt, cuộc sống ổn định th́ chắc chắn một điều là họ không tranh đấu cho bản thân hay gia đ́nh họ ... Trong thời chiến, họ không đem sinh mạng đi chiến đấu v́ danh vọng, địa vị, quyền uy, chức tước th́ ngày nay họ không đem tuổi già ra tranh đấu v́ bất cứ một tham vọng ǵ ... Họ chỉ muốn đóng góp những chuỗi ngày c̣n lại vào công cuộc đấu tranh giải thể lũ bạo quyền CSVN, cho quê hương dân tộc không c̣n ngập ch́m trong bể máu cộng sản ... Họ tranh đấu cho những thế hệ mai sau được hít thở không khí tự do, không c̣n bị nhồi sọ, cai trị bởi chủ nghĩa cộng sản bệnh hoạn, vô thần, khát máu. Hai mươi năm chinh chiến ...Ba mươi sáu năm vong quốc ... bây giờ họ là những người lính già lưu vong ... con đường chiến binh dang dở năm xưa vẫn chưa thấy đoạn cuối nhưng hơi thở của họ ... đă cạn ...



    Hai mươi năm chinh chiến ... Người Lính VNCH không bao giờ đ̣i hỏi Tổ Quốc bất cứ một điều ǵ. Người Lính chỉ mong đem cuộc đời của ḿnh đổi lấy hai chữ Tự Do cho quê hương dân tộc cho dù phải trả cái giá đắt nhất là mạng sống.



    Hai mươi năm miệt mài đi canh giữ quê hương ... Người Lính VNCH không yêu cầu người dân bất cứ một điều ǵ cho lợi ích cá nhân. Người Lính chỉ mong muốn nh́n thấy người dân được sống những tháng ngày an vui, hạnh phúc, cơm no, áo ấm dưới nắng ấm thanh b́nh trên quê hương mến yêu mang tên Việt Nam.



    Những năm dài bị lũ giặc thù tra tấn dă man, chết đi sống lại bao nhiêu lần trong các trại tù khổ sai, khắc nghiệt sau ngày "găy súng" ... Người Lính VNCH không quỵ lụy, ḷn cúi kẻ thù để được tồn tại. Người Lính VNCH trước sau vẫn thủy chung với con đường "Lư Tưởng" mà ḿnh đă chọn, vẫn giữ được khí khái , "Danh Dự" của Người Lính VNCH khi bị bức tử trở thành kẻ thua cuộc.



    37 năm vong quốc ... bao nhiêu năm đem phần đời c̣n lại miệt mài tranh đấu ... "Người Lính già xa Quê Hương" không có bất cứ một tham vọng chính trị nào ... Người Lính Già chỉ mong sao đất nước thoát khỏi gông cùm, xiềng xích của lũ cộng sản bạo tàn, độc ác để người dân Việt Nam có được nụ cười "Tự Do-Hạnh Phúc" măi măi nở trên môi.


    Người Lính VNCH ... Tôi nợ Anh.

    Hoàng Nhật Thơ

  4. #4
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Nhớ ơn anh chiến sỉ VNCH

    Nhớ ơn anh chiến sỉ VNCH
    VIỆT NAM CỘNG HOÀ MUÔN NĂM….QUÂN LỰC VIỆT NAM CỘNG H̉A BẤT DIỆT




    QUÂN LỰC VIỆT NAM CỘNG H̉A….một trong những đạo quân can trường và tinh nhuệ nhất của từng thế kỷ loài người
    QUÂN LỰC VIỆT NAM CỘNG H̉A ..duy nhất một đạo quân phải hứng chịu nhiều bất hạnh để rồi phải buông súng,bị trói buộc quyền chiến đấu trong nỗi uất hận tận cùng
    AI ĐĂ GÂY RA VÀ LÀM TAN NÁT CẢ MỘT ĐẠO QUÂN BÁCH CHIẾN ??
    Nhưng
    37 năm trôi qua QUÂN LỰC VIỆT NAM CỘNG H̉A vẫn c̣n hiện hửu và NGÀY QUÂN LỰC 19 THÁNG 6 là một bằng chứng hùng hồn chứng tỏ cho thế giới ,cho lủ buôn dân bán nước CSVN,cho những kẻ đă phản bội các anh …..v…v….hiểu rằng
    QUÂN LỰC VIỆT NAM CỘNG H̉A …..vẫn c̣n đây,măi măi trường tồn trong từng trái tim yêu thương của đồng bào và dân tộc VIỆT
    QUÂN LỰC VIỆT NAM CỘNG H̉A…người chiến sĩ VNCH kiêu hùng đă hy sinh đền nợ nước ,các anh trở thành BẤT TỬ như những bậc tiền nhân trong suốt chiều dài lịch sử đă hy sinh để giử nước và dựng nước
    CÁC ANH CHÔN RỒI NHƯNG KHÔNG BAO G̀Ờ CHẾT
    QUÂN LỰC VIỆT NAM CỘNG HOÀ…các anh thương phế binh với cuộc sống quá thương tâm nơi quê nhà…
    THÂN THỂ CÁC ANH KHÔNG C̉N NGUYÊN VẸN NHƯNG CÁC ANH XỨNG ĐÁNG GẤP TRĂM NGÀN LẦN những kẻ chỉ v́ một chút cơm thừa canh cặn,danh vọng hảo huyền đă đánh mất lương tri,mang h́nh hài của một con người nhưng ḍng máu luân lưu dă thú,quái thai,những bọn này là
    NHỮNG KẺ CHẾT RỒI NHƯNG CHƯA CHÔN..lê lết một khối thịt hôi thúi,truyền nhiễm, trà trộn trong tập thể người VIỆT QUỐC GIA CHÂN CHÍNH.
    Kính thưa quí vị
    Chỉ c̣n vài hôm nữa NGÀY QUÂN LỰC VIỆT NAM CỘNG H̉A 19 THÁNG 6 lại trở về với dân tộc , khắp mọi nơi trên thế ǵới đặc biệt tại HOUSTON.TEXAS.
    Daploisongnui kính xin QUÂN DÂN CÁN CHÍNH cùng với hậu duệ hết ḷng hưởng ứng …chúng ta hết ḷng hưởng ứng và vinh danh người chiến sĩ VIỆT NAM CỘNG H̉A.
    VIỆT NAM CỘNG HOÀ MUÔN NĂM
    QUÂN LỰC VIỆT NAM CỘNG H̉A BẤT DIỆT
    Kính thư
    Nguyễn văn Lộc



  5. #5
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Nhớ ơn anh chiến sỉ VNCH

    Nhớ ơn anh chiến sỉ VNCH
    Ngày Quân Lực 19 tháng 6





    Để kỷ niệm ngày Quân Lực 19 tháng 6 nhiều hội đoàn và Hội Cựu Quân Nhân đă chuẩn bị cử hành lễ kỷ niệm này và nhiều bài vở trên báo chí cũng như tài liệu đă nói rất nhiều về QLVNCH.

    Có hàng trăm vấn đề liên quan đến quân đội VNCH mà nếu viết thành sách hẳn phải dùng hàng ngàn trang giấy mới tạm đủ chỗ. Là một tập thể hàng triệu người thuộc nhiều ngành khác nhau, nhà nào cũng có thân nhân gần phục vụ quân đội. Tập thể đông đảo này đă tạo ảnh hưởng mạnh vào nếp sống văn hóa xă hội của quần chúng từ thành thị đến nông thôn Miền Nam.

    Quân lực VNCH không phải chỉ phục vụ đất nước bằng cuộc chiến đấu chống địch ngoài chiến trường không thôi. Công lao vĩ đại của quân đội đối với Tổ Quốc và nhân dân c̣n bao gồm những đóng góp quan trọng của cá nhân quân nhân và của các ngành chuyên môn hay đơn vị về nhiều lănh vực khác ngoài lănh vực quân sự và nhiệm vụ chiến đấu. Tiếc rằng lâu nay ít người lưu ư tới.

    ***

    Được thành lập sau khi một chính phủ quốc gia do Cựu Hoàng Bảo Đại cầm đầu ra đời do Hiệp Định kư với Tổng Thống Pháp, quân đội Quốc Gia Việt Nam tiếp nhận từ tay quân đội viễn chinh Pháp tất cả những điều lợi cũng như hại của nó.

    Về căn bản quân đội QGVN được tổ chức thành một lực lượng quân sự chính quy kiểu Tây Phương thích hợp với chiến tranh quy ước. Do đó, các đơn vị chiến đấu khó có thể bị uốn nắn để chỉ đối phó với chiến tranh du kích.

    Đến khi địch nâng chiến tranh lên mức trận địa th́ QĐVNCH được trang bị chiến cụ tốt nhưng tổ chức và điều hành vẫn nặng nề v́ không thể làm như kẻ địch. Cấp lănh đạo quân đội CSVN không cần quan tâm đến vợ con binh sĩ, buộc người lính sống thiếu thốn thuốc men, lương thực; khi tử trận thi hài không được trông nom và trả về gia đ́nh khi c̣n có thể thu hồi, cùng nhiều vấn đề liên quan tương tự.

    Do đó, một sư đoàn ta với khoảng 12.000 quân nhân phải lo mọi mặt ngoài việc chiến đấu như yểm trợ tiếp vận, t́nh báo… và gia đ́nh binh sĩ. Một sư đoàn địch với khoảng từ 3.000 đến 6.000 người chỉ lo chiến đấu, với hàng ngàn dân công hỏa tuyến lo tiếp tế lương thực, tản thương và đạn dược, với rất ít sổ sách, không có quân bạ, giấy tờ… Ấy là chưa kể các cơ sở đảng ở địa phương trực tiếp cung cấp t́nh báo chiến trường.

    Số người trực tiếp chiến đấu và tiếp vận của một sư đoàn địch lên đến trên 10.000 người với trách nhiệm bằng một nửa quân ta. Một tiểu đoàn trưởng ta phải lo đủ thứ. C̣n một tiểu đoàn trưởng địch chỉ có rất ít trách nhiệm, bộ đội chết là hết, rảnh th́ họ vùi nông một nấm mộ, vội th́ để cho điểu táng.

    Trong hoàn cảnh khó khăn bất khả kháng v́ những điều kiện khách quan như vậy, quân đội ta c̣n bị bọn báo chí vô lương tâm, mù quáng, đần độn xuyên tạc, vô t́nh hoặc cố ư đâm sau lưng, một mặt trận mà phe ta không dồn đủ nỗ lực chống đỡ. Mặt trận tuyên truyền của phe địch gồm cả Liên Xô, Trung Cộng và chư hầu sử dụng hàng trăm triệu mỹ kim mỗi năm để tấn công bằng truyền thông trực tiếp vào hệ thần kinh của thế giới tự do ở Hoa Thịnh Đốn, Ba Lê, Luân Đôn… Trong khi ấy, phe ta chi tiêu chưa đến vài triệu mỹ kim trên mặt trận này.

    Với điều kiện ngặt nghèo như vậy mà quân đội Miền Nam vẫn chiến đấu một cách dũng cảm, thắng nhiều hơn thua ở các mặt trận. Chiến tích nổi bật là trận Tết Mậu Thân. Bị tấn công toàn diện bất ngờ, người ta tưởng quân đội ta sẽ mất tinh thần. Nhưng ngược lại, các đơn vị nhất là các đơn vị yểm trợ, cảnh sát, vơ trang tuyên truyền Chiêu Hồi… đă đánh lui hầu hết lực lượng địch đông đảo từ gấp 2 đến gấp 10 lần.

    Đặc biệt là trận tổng công kích 1968 đă chứng minh ngược lại lời khoác lác của Hà Nội rằng đại đa số dân Miền Nam ủng hộ họ. Một chứng cớ không thể chối căi: số thanh niên t́nh nguyện nhập ngũ năm 1968 và 1969 nhiều hơn con số quân dịch cần gọi trong thời gian ấy.

    Một sĩ quan Mỹ làm cố vấn 3 năm cạnh một đơn vị tác chiến VNCH đă phát biểu rằng trong hoàn cảnh khó khăn và bị bạc đăi như vậy, dưới hệ thống lănh đạo cao cấp kém cỏi, chống lại một kẻ địch ĺ lợm và gian ác nhất thế giới mà đến 1975 mới chịu thua v́ bị bỏ rơi, không v́ thiếu ư chí chiến đấu, là một phép lạ chưa từng có trong lịch sử.

    Một số người Mỹ từng ở Việt Nam phải công nhận rằng binh sĩ VNCH khá thiện chiến và anh hùng. Họ chiến đấu trong điều kiện kỷ luật tương đối không bị kềm kẹp bằng hệ thống kỷ luật thiếu nhân bản, không có đảng hù dọa và kiểm soát tư tưởng cũng như hành động. Thế mà họ vẫn chiến đấu, lập những thành tích cao. Những hành vi hèn nhát, tháo chạy, vô kỷ luật tuy thường xảy ra, nhưng ở tỷ số không nhiều lắm so với các quân đội có hoàn cảnh tương tự.

    Năm 1975, những dấu hiệu Mỹ sẽ bỏ rơi VNCH sau khi Phước Long thất thủ là đ̣n chí tử đánh vào tinh thần quân đội VNCH. Từ đó dẫn đến bại trận năm 1975 là điều đương nhiên.

    Tuy nhiên, người Việt quốc gia không thể hoàn toàn trách cứ chính phủ Mỹ. Nếu chúng ta yểm trợ cuộc chiến tích cực hơn, giúp quân đội giữ vững khí thế của năm 1968 để phe thế giới tự do tin tưởng khả năng trấn giữ khu vực Đông Nam Á với phương tiện yểm trợ không quá sức chịu đựng của họ, như ở Do Thái, Đài Loan, Nam Hàn.. th́ chắc chắn họ không dám bỏ rơi chúng ta.

    Ở Việt Nam thời ấy, sự kém hiểu biết tường tận các vấn đề quân sự, nhất là sự lầm tin vào báo chí Mỹ tạo ra dư luận bất lợi cho công cuộc chiến đấu của quân đội. Xin đan cử vài thí dụ điển h́nh.

    Khi binh sĩ Mỹ kêu ca về khẩu súng cá nhân XM-16A1 hay kẹt đạn, báo chí Mỹ thổi phồng vụ này. Nhiều người Mỹ, và người Việt cũng bị ảnh hưởng, hồi ấy và đến nay vẫn cho rằng khẩu M-16 thua xa khẩu AK-47. Không tin tưởng vào vũ khí, làm sao vững tinh thần. Khẩu M-16A1, mà lúc c̣n trắc nghiệm mang tên XM hoặc thường gọi theo tên hăng chế tạo là AR-15, có nhiều ưu điểm trội hơn hẳn AK, trừ tiếng nổ không chát chúa bằng và loại XM hay kẹt v́ đứt vỏ đạn, hoặc khi để nước đọng trong ống hơi có thể nổ tung hệ thống tự động.

    Một thí dụ khác là có người vội tin rằng khẩu M-79 của Mỹ không tốt bằng khẩu B-40 của Trung Cộng. Đó là điều lầm lẫn nghiêm trọng. Khẩu M-79 được coi là súng phóng lựu hiệu lực nhất thế giới: chính xác, tầm xa 450 mét, mức độ sát thương cao, gọn nhẹ. Súng B-40 của địch dùng chống chiến xa là chính. Tầm hiệu lực khoảng 80 đến 100 mét, đạn dược nặng. Loại B-41 khá hơn, nhưng vẫn thua vũ khí cùng loại của ta là M-72, nhất là loại XM-202 gồm 4 ống phóng ghép làm một.

    Có một điều đa số quần chúng xét đoán đúng. Đó là về mặt lănh đạo quân sự. Nhiều người ngoại quốc am hiểu t́nh h́h VNCH cho rằng ôbinh sĩ VNCH rất anh hùng, c̣n bộ phận lănh đạo th́ tồi tệ.

    Hàng ngũ sĩ quan mà QLVNCH thừa hưởng từ ngày thành lập năm 1948 gồm nhiều thành phần. Một số là những người có nhiệt huyết yêu nước chống cộng, đành ḷng chiến đấu cạnh quân đội của thực dân Pháp để ngăn chận một kẻ thù nguy hại hơn kẻ thù thực dân. C̣n một số không ít khác chỉ gồm những kẻ xuất thân là tay sai của người Pháp, đi lính v́ đồng lương cao. Nếu có thù ghét cộng sản chẳng qua chỉ là v́ chế độ cộng sản ngược đăi họ, tuyệt nhiên không có chút tư tưởng cao cả phục vụ chính nghĩa ǵ ráo trọi.

    Những thành phần kém cỏi này không mấy giúp cho sức mạnh tinh thần và hiệu năng tác chiến của quân đội mà c̣n phá hoại sức mạnh của quân đội bằng nhiều cách. Khi lọt lên hàng ngũ lănh đạo cao cấp, họ là đầu mối của tham ô, bè phái ở mức độ tai hại hơn nữa. V́ những gương xấu này mà nhiều người trong lớp trẻ hơn họ bị tiêm nhiễm ít nhiều.

    Cho dù hàng ngũ lănh đạo ấy không tham nhũng, bè phái, th́ họ cũng làm hại quân đội ở mặt bất tài. Trong 20 năm đồng minh với Mỹ, hầu như họ không giúp cho quân đội áp dụng được những định chế pháp lư, hệ thống quản trị, hiệu năng chỉ huy rất hữu ích mà cấp dưới của họ học hỏi ở quân lực Mỹ. Lớp người này thuộc bộ máy lănh đạo quân đội lúc ấy tỏ ra không có chút khả năng nào trong nhiệm vụ điều khiển cuộc chiến tranh ư thức hệ.

    ****

    Nh́n toàn bộ, QLVNCH đă làm hết sức ḿnh trong nhiệm vụ bảo vệ Miền Nam mặc dù bị bạc đăi và lănh đạo sai lầm. Ít nhất cũng c̣n nhiều tướng lănh, sĩ quan cao cấp giữ được tư cách, tác phong của kẻ sĩ yêu nước, có lư tưởng. Khi phục vụ đă tận t́nh v́ nước. Khi mất nước hoặc đă tự sát để nêu cao khí tiết. Những người c̣n sống bị tù đầy nhưng không đầu hàng tư tưởng tuy không khỏi có một số hèn nhát làm tay sai cho địch.

    Có những người v́ bất măn hay v́ quyền lợi riêng đă viết sách báo phanh phui nhiều chuyện xấu xa của một số nhà lănh đạo quân sự, chính trị. Hiện có nhiều người khác biết rành rẽ hơn nữa, những điều xấu cũng như tốt của các cấp lănh đạo cũng như các lỗi lầm trong việc lănh đạo quân đội nhưng không muốn dùng quyền tự do ngôn luận để vạch áo cho thù địch xem lưng vào lúc này.

    Họ sẽ ghi lại những sự kiện như vậy làm sử liệu, để cho con cháu phổ biến sau này khi những người lính trẻ nhất vào năm 1975 đă qua đời hoặc khi Việt Nam không c̣n dưới chế độ Cộng Sản nữa.

    Cho dù mất nước, quân đội VNCH ít nhất cũng đă giữ được Tự Do cho Miền Nam và chận đứng sức bành trướng của Cộng Sản tại vùng Đông Nam Á trong hơn 20 năm.

    Ở một mặt khác, các quân chủng và binh chủng quân đội VNCH c̣n trực tiếp đóng góp cho nền khoa học kỹ thuật của VNCH thuộc nhiều ngành như Viễn Thông, Cơ Khí, Hàng Hải, Hàng Không, Y Tế, Kiến Thiết, Văn Hóa Giáo Dục… hoặc tập thể, hoặc cá nhân tại ngũ và xuất ngũ nhất là các chuyên viên kỹ thuật.

    Về mặt xă hội, quân đội đă làm thay đổi một số mặt sinh hoạt ngoài quần chúng như thói quen làm việc, quản lư có hiệu năng, đúng giờ, ngắn gọn, kỷ luật. ( Riêng thói quen đúng giờ đă mất hẳn trong các đám cưới ít ra là tại California.)

    Về văn hóa giáo dục, các nhà thơ, văn sĩ, nhạc sĩ, họa sĩ… với tư cách cá nhân hay nhân danh các tổ chức liên hệ trong quân đội góp phần khá quan trọng vào sinh hoạt văn học nghệ thuật ở Miền Nam, tuy trong chiến tranh mà vẫn tạo được sinh khí và một giá trị rất cao trong lănh vực này.

    ****

    Nhân ngày 19 tháng Sáu, xin mọi người dành trọn một phút tâm tư cho những tử sĩ QLVNCH
    đă nằm xuống để chúng ta c̣n có ngày hôm nay và cho tương lai đất nước. Xin dành thêm phút thứ hai cho các cựu binh sĩ, hạ sĩ quan nhất là các phế binh c̣n ở lại Việt Nam. Phút thứ ba xin dành để mọi người tự nghĩ lại xem ḿnh có làm điều ǵ đáng tiếc, sai trái đối với danh dự và sự lớn mạnh của quân đội hay không.

    Sau cùng, ước mong tất cả những người từng vận áo lính hăy nhường nhịn và dung thứ cho nhau để giữ vững cũng như phát huy tinh thần 19 tháng Sáu hầu làm những ǵ có thể làm cho đất nước có dân chủ tự do đích thực, và cho chính con cháu ḿnh mai sau.

    Hà Nhân

  6. #6
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Nhớ ơn anh chiến sỉ VNCH

    Nhớ ơn anh chiến sỉ VNCH
    Ngày Quân Lực : Lời thú tội





    Buổi sáng, thức dậy pha xong ly cà phê, và theo thói quen thường lệ, tôi đi về phía tường gỡ tờ lịch cho ngày hôm nay. Bỗng dưng tôi sững sờ nhận ra một điều : Ngày mai sẽ là Ngày Quân Lực của VNCH ! Cũng là niềm đau âm ỉ từ hơn ba mươi năm qua !

    Tôi đau, không phải là v́ tiếc nuối cái dĩ văng đă một lần bị bức tử !

    Tôi đau, không phải v́ hoài vọng đă bị chôn vùi sau lần thua cuộc thê lương !

    Mà cái đau đó, chính là nỗi mặc cảm của một kẽ thiếu nợ, mà có lẽ cả đời ḿnh sẽ không trả hết được !

    Cái nợ của một lời thề mà đêm hôm nào, chúng tôi thay phiên nhau cầm súng nghiêm trang hầu kỳ trước Trung Dũng Đài của Trường mẹ ở đỉnh đồi Tăng Nhơn Phú : Thề quyết Trung Thành với Tổ Quốc ! Thề hết ḷng Bảo quốc An dân ! Thề thương yêu đồng đội và tuyệt đối tuân lệnh thượng cấp ! Những chàng thanh niên lúc đó dù trẻ lắm cũng là mười tám tuổi đời ! Trời càng về khuya, ánh lửa của ngọn đuốc thiêng trên bàn thờ tổ quốc cháy bập bùng soi sáng những gương mặt kiên nghị, nhưng hào hùng ! Chúng tôi dù không lên tiếng, nhưng ḷng mỗi đứa đều thầm long trọng cam kết v́ Cư An Tư Nguy mà xă thân giữ ǵn quê tổ !… Vậy mà thế cuộc thăng trầm, lịch sử đă xoay ngang lư tưởng, mộng làm trai tuy bị hủy diệt v́ sức mạnh vô thần, chúng tôi không tiếc. Nhưng nợ của lời thề Bảo quốc An dân sẽ là niềm ray rức và hỗ thẹn khôn nguôi !

    Cái nợ với đàn em Ch/U Vơ Quang Tụi trong ngày hành quân ở Phú Giáo vào tháng sáu 1973! Trước khi ra quân, nó dặn tôi rằng : ” Sau chuyến hành quân này, chúng ḿnh sẽ cùng nhau uống một trận đă đời ở Ấp Lai Khê v́ anh đă thua độ uống đua coca với bia hôm nào ! “… Tôi c̣n nhớ lần đó, v́ không được khỏe trong người, trong bàn tiệc tôi xin không phải uống bia nữa và chỉ xin uống coca ! TỤI đă thách tôi, nếu nó uống một chai bia, th́ tôi phải uống một chai coca ! Tưởng dễ ăn, không ngờ đến chai thứ tư th́ tôi đă thốc mữa ra sàn !… Lần đó, tôi hứa với nó :” Chú đừng lo, lần này tôi sẽ không c̣n nợ chú nữa đâu !…” Không ngờ, đó là lần cuối ! Nó ra trường chưa đầy nửa năm ! Tuổi nó cũng chưa hơn hai mươi ! Tụi ơi ! Tùng ơi ! Tau không muốn quỵt nợ chúng mày, nhưng tại sao tụi bay lại bỏ nợ mà ra đi ! ? ?

    Và cái nợ với toán thám kích của anh em Biệt cách dù 81 trong trận đánh Rạch Bắp vào trước ngày Quân Lực 19 tháng 6, 1974. Các anh trong đêm 14 đă kéo về được hai chiếc T54 để làm quà cho ngày Quân Lực. Tôi, cùng đám TOC của chiến đoàn 52 đă hứa đăi các anh một chầu …. nhưng sau đó các anh vội vàng nhận nhiệm vụ kế, nên nợ đó đành khất lần sau…Trong ngày diễn hành 19 tháng 6 năm 74, hai chiếc T54 làm quà chiến lợi phẩm của các anh đă vinh quang chiến tích Biệt Cách Dù… Chúng tôi nh́n h́nh ảnh đó, mà cảm thấy hănh diện và kiêu ngạo dùm cho các anh ! Công ấy, các anh chưa được hưởng, nợ kia chúng tôi chưa kịp trả…. mà đất nước đă tan tành dưới bàn tay sắt máu cộng nô !

    Quê hương ơi ! Dân tộc ơi !

    Những đứa con đă nằm xuống, máu xương ḿnh đă ḥa lẫn trong cát bụi phù sa đất nước, họ chưa một lần được trọn vẹn vinh danh, vậy mà mồ chẳng yên, mả chẳng đẹp ! Chúng tôi đă nợ các Người !

    Hay những đứa con đă hiến một phần thân thể, sống lây lất trong thân phận ăn mày trên chính quê hương mà ḿnh đă cống hiến! Chúng tôi đang nợ Quư vị !

    Cũng như quê hương miền Nam thân yêu… bây giờ vẫn c̣n đang oằn oại, vẫn c̣n đang thống khổ dưới xích xiềng sắt máu cộng nô, cái nợ Cư An Tư Nguy ngày nào vẫn c̣n dở dang chưa được trả !

    Hôm nay, Ngày Quân Lực 19 tháng 6, tôi xin trân trọng vinh danh những anh hùng đă một thời cống hiến xương máu, mồ hôi cho đất nước ! Tôi xin một lần nữa, khất nợ cùng Tổ Quốc, Dân Tộc và Bạn bè !

    Và cũng xin có đôi lời cùng những anh em hăy c̣n đang sống: Các bạn làm thế nào, chủ trương ra sao… th́ vẫn nên nghĩ đến hai chữ Quê Hương làm đầu, mà cả đời c̣n lại của chúng vẫn c̣n phải mang nợ với Quê hương, Dân tộc ! Có tủi hỗ chăng khi một kẽ hăy c̣n đang mắc nợ, mà lại lo chuyện cầu vinh !

    Cha Lạc Long, Mẹ Âu Cơ, xin Người hăy cho chúng con đủ sáng suốt và lư trí để trả nợ non sông !
    Bui Ngoc Thang

  7. #7
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Nhớ ơn anh chiến sĩ VNCH

    Nhớ ơn anh chiến sĩ VNCH
    Những người thua trận

    HUY PHƯƠNG




    Đi Georgia nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên tôi được viếng thăm Stone Mountain Park nơi có ḥn núi đá lớn khắc h́nh ba vị lănh tụ của miền Nam thua trận trong cuộc nội chiến của Hoa kỳ kéo dài bốn năm từ tháng 4-1861 đến tháng 4-1865. Đó là h́nh Tổng Thống Liên Minh Miền Nam Jefferson Davis, Tướng Tổng Tư Lệnh Liên Minh Robert E. Lee và Tư Lệnh Phó Thomas Jackson. Tác phẩm điêu khắc này là do sáng kiến của “Hiệp Hội Những Người Con Gái của Liên Minh” (United Daughters of the Confederacy), khởi công từ năm 1962, sau bao nhiêu trắc trở, được hoàn thành năm 1972. Jefferson Davis chính là vị Tổng Thống lănh đạo Liên Minh gồm 11 tiểu bang miền Nam ly khai chống lại chính sách giải phóng nô lệ da đen của Tổng Thống Abraham Lincoln lănh đạo 25 tiểu bang miền Bắc. Được gọi là những người “ly khai”, “phản loạn”, cuối cùng họ vẫn được tôn vinh và tưởng nhớ trong ḷng người dân Mỹ. Người thua trận mà cũng được vinh danh hay sao?
    Cuộc chiến tranh tương tàn Nam Bắc kéo dài đúng bốn năm thiếu ba ngày, 750.000 quân nhân hai phía và một số lượng thường dân thương vong không kiểm kê được, ước tính số người chết chiếm 10% toàn bộ số nam giới miền Bắc từ 20 đến 45 tuổi, và 30% đàn ông da trắng miền Nam trong độ tuổi từ 18-40.

    Bị phong tỏa đường biển, thiếu tiếp vận, nhất là sau sự thất bại của trận Gettysburg tại ngay vùng đất của ḿnh, cuộc nội chiến đẫm máu kết thúc vào ngày 9 tháng 4-1865 khi tướng Robert E. Lee, Tư lệnh phe Liên Minh, kư nhận đầu hàng không điều kiện ở Appomattox Court House, Virginia, dưới sự chứng kiến của Tướng miền Bắc Ulysses S. Grant. Tướng Lee đă an ủi quân sĩ của ḿnh: “Sau 4 năm chiến đấu khó khăn, với sự can đảm và anh hùng chưa từng thấy, binh đoàn Bắc Virginia (của LM miền Nam) bị bắt buộc phải nhượng bộ một lực lượng và hậu thuẫn quá to lớn”.
    Các điều kiện đầu hàng được soạn thảo hoàn tất vào khoảng 4 giờ chiều ngày 9 tháng 4. Khi Lee lên ngựa rời nơi kư văn kiện đầu hàng th́ binh sĩ miền Bắc không giấu nổi sự mừng rỡ đă reo ḥ, nhưng Grant nghiêm khắc ra lệnh ngưng ngay thái độ này. Ông nói: “Những người miền Nam bây giờ là đồng bào của chúng ta, và chúng ta không nên có thái độ đắc chí trên sự suy sụp của họ”. Hiệp ước Appomattox không có điều khoản nào giam giữ, kỳ thị với 200.000 tù binh miền Nam và phe thắng trận thi hành đúng những điều khoản này, sĩ quan thua trận được giữ vũ khí cá nhân của ḿnh và tất cả đă được an lành trở về với gia đ́nh trong sự tôn trọng của phe đối nghịch, được xem như là Hiệp Ước của những người hào hiệp (The Gentlemen's Agreement). Theo lời yêu cầu Robert E. Lee, quân lính miền Nam được tiếp tục cho giữ lừa ngựa để trở về quê quán giúp họ trong công việc của nông trại, và được quân đội miền Bắc cấp ngay 25.000 khẩu phần lương thực v́ những người lính thua trận đang bị đói khát mấy ngày hôm nay.
    Trước đó, trong trận đánh nổi tiếng ở Gettysburg vào tháng 7 năm 1863, sau 3 ngày giao tranh, phe Liên bang miền Bắc chết 3.000 người, phe Liên Minh mất 4.000 người. Tổng Thống Abraham Lincoln đă ra lệnh đem cả 7.000 thi hài của cả hai bên về an táng chung một nơi. Ngày 19/9/1863, khánh thành nghĩa trang này, Lincoln đă đọc bài diễn văn công bố chiến trường Gettysburg là Nghĩa Trang Quốc Gia. 40 năm sau cuộc chiến, mở đầu cho giai đoạn hàn gắn vết thương chia rẽ của dân tộc, năm 1990, Tổng Thống William Mc Kinley đă cho thu thập khoảng 30.000 nấm mộ của tử sĩ Liên Minh Miền Nam trong trận Nội Chiến rải rác trong vùng Washington, cải táng đưa vào một khu đặc biệt trong nghĩa trang Arlington gọi là Confederate Section.
    Trước hết chúng ta nh́n lại cuộc đầu hàng của miền Nam ngày 30 tháng 4-1975 tại Dinh Độc Lập Saigon. Theo David Butler, tác giả cuốn The Fall of Saigon (1984), ghi lại tường thuật của phóng viên Neil Davis, một người Úc biết tiếng Việt làm việc cho đài truyền h́nh NBC của Mỹ, có mặt trong dinh lúc bấy giờ, th́ khi xe tăng đă vào sân cỏ, hai bộ đội trẻ là Pham Huy Do và Pham Huy Nghe (ghi tên không có dấu tiếng Việt theo như trong sách), tay ôm súng, chạy vào trong dinh, sau khi kéo cờ Mặt Trận trên nóc, Nghe đi t́m Tổng Thống Dương Văn Minh, vừa chạy vừa quát to: “Ai là Dương Văn Minh? Dương Văn Minh hăy bước ra và quỳ xuống”. Vừa lúc đó Do dẫn vào bốn chính ủy, một người tự giới thiệu là Trung Tá Bùi Văn Tùng, chỉ huy đoàn chiến xa vào dinh Độc Lập.
    Sau này theo tài liệu của Cộng Sản ghi chép, th́ Bùi Văn Tùng có nói với Tổng Thống Dương Văn Minh là: “Ông không c̣n ǵ để bàn giao...” Nhưng sự thật, theo Hồi Kư Dang Dở... của cựu Đại Tá Dương Hiếu Nghĩa ghi lại lời kể của Cựu Dân Biểu Nguyễn Văn Binh (nguyên Quận trưởng G̣ Vấp) có mặt trong Dinh Độc Lập vào giờ ấy, th́:
    “Thấy vị sĩ quan nầy đeo đầy sao vàng trên cầu vai nền đỏ, v́ không biết cấp bậc của quân đội Miền Bắc, nên ông Minh tưởng rằng ḿnh đang đứng trước một tướng lănh cao cấp:
    - “Thưa quan sáu, tôi đă chờ ông từ ban sáng để trao quyền cho ông”.
    Sĩ quan nầy dùng danh từ “mầy tao” xẳng giọng hách dịch và đanh đá lên tiếng:
    - “Mầy dám nói là trao quyền hả? Mầy chỉ là một kẻ cướp quyền và một bù nh́n. Mầy làm ǵ có “quyền” nào để giao cho tao? Chúng tao lấy được quyền đó bằng khẩu súng nầy đây. Ngoài ra, tao xác nhận với mầy là tao không phải là tướng mà chỉ là một trung tá ủy viên chính trị của một đơn vị chiến xa. Kể từ bây giờ tao cấm mầy không được ngồi xuống!”
    Cũng với thái độ ấy, y nói với ông Nguyễn Văn Hảo, khi ông này ngỏ ư muốn trao “món quà” 16 tấn vàng cho Bắc Việt:
    - “Đó không phải là quà mà là chiến lợi phẩm của chúng tao, tao phải tịch thu, mầy hăy trao ngay cho tao đi!”

    Đọc đến đây, thấy vừa buồn vừa nhục!
    Ngày nay chúng ta đă rơ Nghĩa Trang Quân Đội Biên Ḥa và thân phận của người lính miền Nam đă bị đối xử như thế nào. Về người chết th́ ngay khi Cộng Sản vào Saigon, ngày 3 tháng 5, Nghĩa Trang Quân Đội Hạnh Thông Tây ở G̣ Vấp đă bị bọn Cộng sản Bắc Việt dùng xe ủi đất san bằng hết ngay chiều ngày hôm đó. Về người sống thua trận, th́ cũng trong Hồi Kư Dang Dở, ông Dương Hiếu Nghĩa cho biết: “Ngay tại tỉnh Vĩnh Long, các ông cai tổng Nguyễn văn Dần, Nguyễn văn Xôm, Nguyễn văn Thêm đều bị họ kết án là “có tội với nhân dân” mà không thông qua một ṭa án nào, và bị hành quyết ngay khi bị bắt, bằng vũ khí thô sơ như búa, mă tấu... Riêng ngôi mộ của Trung Úy Dù Nguyễn văn Ngọc ở xă Long Hồ, dù đă chết từ hơn một năm trước, vẫn bị họ đào mả lên, đưa cả quan tài ra giữa chợ Ngă Tư Long Hồ để cho phá nát bằng cốt ḿn”.

    Ở đây chúng ta không nói đến nguyên nhân của chiến tranh Việt Nam và cuộc nội chiến tại Mỹ, cũng không thể so sánh nếp sống và tư cách của tướng lănh Mỹ với tác phong “rừng rú” của “bộ đội cụ Hồ” trong hai câu chuyện kể trên. Chỉ xin mượn lời nhà văn Dương Thu Hương để kết luận cho bài này:
    “...Và thật chua chát khi nền văn minh đă thua chế độ man rợ!”
    Đọc lịch sử, nhiều khi muốn khóc.

  8. #8
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Nhớ ơn anh chiến sĩ VNCH

    Nhớ ơn anh chiến sĩ VNCH
    MỘT KỶ NIỆM VỀ ĐẠI TÁ HỒ NGỌC CẨN



    Bác sĩ Nghiêm Hữu Hùng




    Tôi thuộc ḷng bài thơ "Après la bataille" cuả Victor Hugo và luôn xem đó là hành trang vào đời khi nhập ngũ:
    "Làm cách nào đối xử với con người cả bạn lẫn thù với ḷng nhân"

    Tuy nhiên những ǵ xảy ra ngoài chiến trường nhiều khi khác hẳn với thơ Victor Hugo
    Nhân vật chính (mon père ...) trong bài thơ là một vị tổng chỉ huy, có toàn quyền quyết định về hành động của ḿnh c̣n tôi chỉ là Y Sĩ Trung Úy, một cấp bậc rất nhỏ, ngoài phạm vi chuyên môn ra, có rất nhiều hoàn cảnh không thể tự ḿnh quyết định được như câu chuyện sau đây:
    Thời Chiến Tranh Việt Nam, thông thường các Sĩ Quan cao cấp đối xử với Bác Sĩ rất tốt, cả hai bên đều tỏ ḷng qúy trọng lẫn nhau


    Nhưng cũng có rất nhiều nghịch cảnh, một chuyện ai cũng biết là đôi khi có vài binh sĩ v́ sợ chết nên đă "tự huỷ hoại thân thể" bằng nhiều cách như:
    - Chích mủ xương rồng vào ngón tay để gây gangrène (mất ngón trỏ bàn tay phải th́ sẽ được giải ngũ v́ không thể bóp c̣ súng)
    - Tự bắn vào ḷng bàn tay
    - Đào một cái hố, tḥ bàn chân vào trong rồi ném kíp lựu đạn xuống hố, tự hủy hoại bàn chân v...v
    Đại khái có rất nhiều cách mà chỉ trong thời gian ngắn một Bác Sĩ có thể phân biệt được vết thương nào là thật, vết thương nào tự tạo

    Tuy nhiên cái khó nhất là xử sự ra sao với t́nh trạng hủy hoại thân thể
    Trong phần lớn trường hợp, dù biết tôi cũng bỏ qua không báo cáo, vẫn cho xe cứu thương hoặc gọi trực thăng tải thương
    Lần đầu tôi phải đối phó với sự trớ trêu là tháng 8 năm 1974 khi đi hành quân tăng phái cho Tiểu Khu Chương Thiện, lúc đó Tỉnh Trưởng là Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn (Đại Tá Cẩn sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 bị Việt Cộng kết án tử h́nh và xử bắn tại Sân Vận Động Cần Thơ)
    Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn lớn hơn tôi khoảng 5 tuổi, có vẻ mặt thư sinh và nho nhă, xuất thân từ Thiếu Sinh Quân, nhưng trái với những huyền thoại về một chiến binh can trường, cách nói chuyện cuả ông lại rất từ tốn và chín chắn tuy ông vẫn lấy làm tiếc là không được học cao nhưng là một quân nhân đúng nghĩa, thương binh sĩ, chiến đấu hết ḿnh và rất trọng người có học.
    Ông tỏ ra rất qúy mến tôi, mỗi buổi chiều thường mời ăn cơm chung và những lúc rảnh rỗi ông bỏ ra cả giờ để tâm sự về cuộc đời
    Nhưng một buổi sáng giao t́nh của chúng tôi đột nhiên trở nên căng thẳng khi ông "mời" tôi đến thăm "chuồng cọp", nơi giam giữ các quân nhân bị kỷ luật và các quân nhân tự hủy hoại thân thể.

    Đại Tá Cẩn chỉ một anh lính bị vết thương hoại tử (gangrène) ở mắt cá chân rồi hỏi tôi, rất lịch sự:

    "Xin Bác Sĩ cho biết trường hợp này nếu đưa vào Bệnh Viện sẽ phải cưa chân tới đâu ?"

    "Tôi thấy là phải tải thương anh ta ngay, c̣n cưa chân tới đâu th́ Bác Sĩ ở Bệnh Viện mới quyết định đươc"

    Rồi tôi cũng gần như quên chuyện này v́ quân nhân đó là thuộc cấp của ông ta, không thuộc quyền tôi
    Nhưng hai, ba hôm sau Đại Tá Cẩn lại mời tôi tới thăm "chuồng cọp".

    Tôi ngạc nhiên tới mức không c̣n phản ứng ǵ khi thấy vẫn là anh lính cũ mà vết thương đă nặng hơn nhiều, sốt cao và gangrène đă tới gần đầu gối, Đại Tá Cẩn vẫn nói rất từ tốn nhưng có vẻ hơi lạnh lùng:

    " Bác Sĩ cho biết nếu bây giờ tải thương th́ cưa chân tới đâu?"

    Tôi trả lời:

    "Xin Đại Tá cho tải thương ngay đi, v́ cầm chắc phải cưa tới đầu gối"
    "Vậy tôi nhờ Bác Sĩ mỗi ngày ghé qua đây một lần, khi nào cưa tới háng th́ báo cho tôi biết"

    Bây giờ th́ tới lượt tôi nổi nóng:

    "Đại Tá có đùa với tôi không đấy? là y sĩ tôi không thể mất nhân tính như vậy được"

    Mặt ông ta đột nhiên đỏ bừng và chuyển thái độ xưng hô:

    "Anh có biết là chưa có một ai trong Tỉnh này dám trái lệnh tôi không ?"

    Và cũng là lần đầu tôi lớn tiếng với một Sĩ Quan cao cấp:

    "Tôi biết, người đầu tiên dám trái lệnh ông là tôi, ngay từ bây giờ ông có thể kiếm bất cứ ai không dám trái lệnh ông mà hỏi, tôi sẽ không làm việc với ông nữa"

    Rồi cả hai chúng tôi đều quay mặt bỏ đi không nói với nhau thêm lời nào
    Một điều tôi biết chắc chắn là ngoài chiến trường những Sĩ Quan cao cấp và có toàn quyền như Đại Tá Cẩn, nếu muốn giết một Quân Y Sĩ như tôi rất dễ dàng, có thể sai bất cứ một thuộc cấp nào làm rồi đổ cho chiến tranh là xong

    Tối hôm đó khi trở về pḥng ngủ, mấy người lính Quân Y và người cận vệ lo ngại lắm, tổ chức gác ṿng trong ṿng ngoài nhưng tôi chỉ biết cám ơn và nói với họ:

    "Nếu họ muốn giết ḿnh th́ canh gác được tới bao giờ?"

    Tôi ngồi viết một bản tường tŕnh nhờ người cận vệ cất giữ để "nếu có ǵ xẩy ra" sẽ trao cho gia đ́nh tôi

    Qua hai ngày như thế, tới đêm thứ ba th́ bỗng nhiên Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn đích thân tới pḥng tôi mời lên tư dinh để "nhậu chơi" với thái độ rất ḥa hoăn và lịch thiệp

    Trong bữa tiệc rượu chỉ có hai người, ông tâm sự:

    "Bác Sĩ có thể xem thường tôi nhưng thử nghĩ xem, tôi là một quân nhân thuần túy, phải trừng phạt họ để cảnh cáo chứ tôi cũng biết đau ḷng, và nếu ai cũng hủy hoại thân thể th́ lấy ai đánh Việt Cộng?
    "Khi đất nước mất rồi th́ chúng nó "cưa đầu" tất cả anh em ḿnh thành ra cái chân của một thằng hèn đâu có nghĩa lư ǵ?"

    Tôi thật sự cảm động với thái độ hết sức lư lẽ của ông ta nên cũng đáp lại:

    "Tôi cũng suy nghĩ nhiều mấy ngày hôm nay, tôi hiểu và cảm phục Đại Tá nhưng mong Đại Tá cũng hiểu cho là những ǵ tôi được dạy dỗ từ trong gia đ́nh tới học đường đều là đúng và tôi không thể thay đổi cách suy nghĩ được"

    Đaị Tá Hồ Ngọc Cẩn đă đứng dậy bắt tay tôi rồi nói:
    "Tôi thành thật xin lỗi việc vừa qua, sáng mai nhờ Bác Sĩ tải thương binh này sang Quân Y Viện”

    Câu chuyện đă gần 40 năm mà mỗi tháng tư đến, tôi vẫn nhớ tới Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn như chuyện mới xảy ra hôm qua và rất khâm phục thái độ “quân tử” của ông

    Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn tiếc là ngày đó ḿnh c̣n qúa trẻ đầy tự ái và cao ngạo.

    Đúng ra tôi phải t́m đến trước để nói chuyện với Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn th́ mới phải lẽ !
    Mong hương hồn Đại Tá xem đây là một lời tạ lỗi cuả tôi, dù có hơi muộn màng

    NHH

  9. #9
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    'Liệt sỹ Hoàng Sa vẫn chưa được vinh danh'


    BBC
    Cách đây 39 năm, hải quân Việt Nam Cộng hòa đã có trận giao tranh ác liệt với hải quân Trung Quốc tại một số đảo thuộc Hoàng Sa, khi đó do chính quyền Sài Gòn nắm giữ.

    Sau trận hải chiến ngày 19/1/1974, Trung Quốc chiếm hoàn toàn Hoàng Sa.

    Trên 70 chiến sỹ hải quân của VNCH đã tử trận, trong đó có Trung tá Ngụy Văn Thà, Hạm trưởng tàu Nhật Tảo, người đã cùng chìm với chiến hạm của mình.

    Cựu phó đề đốc Hồ Văn Kỳ Thoại, nguyên Tư lệnh Hải quân Vùng 1 Duyên hải là một trong các chỉ huy trận hải chiến, nói ông "được nghe kế hoạch xây dựng tượng đài vinh danh các tử sỹ Hoàng Sa, nhưng chưa thấy thực hiện".

  10. #10
    Member
    Join Date
    02-03-2011
    Posts
    1,064

    Tin mới nhất từ quốc nội

    Quote Originally Posted by alamit View Post
    'Liệt sỹ Hoàng Sa vẫn chưa được vinh danh'


    BBC
    Cách đây 39 năm, hải quân Việt Nam Cộng hòa đã có trận giao tranh ác liệt với hải quân Trung Quốc tại một số đảo thuộc Hoàng Sa, khi đó do chính quyền Sài Gòn nắm giữ.

    Sau trận hải chiến ngày 19/1/1974, Trung Quốc chiếm hoàn toàn Hoàng Sa.

    Trên 70 chiến sỹ hải quân của VNCH đã tử trận, trong đó có Trung tá Ngụy Văn Thà, Hạm trưởng tàu Nhật Tảo, người đã cùng chìm với chiến hạm của mình.

    Cựu phó đề đốc Hồ Văn Kỳ Thoại, nguyên Tư lệnh Hải quân Vùng 1 Duyên hải là một trong các chỉ huy trận hải chiến, nói ông "được nghe kế hoạch xây dựng tượng đài vinh danh các tử sỹ Hoàng Sa, nhưng chưa thấy thực hiện".
    Thứ tư, ngày 16 tháng một năm 2013

    ĐÀ NẴNG NÊN LẬP ĐỀN THỜ THỜ CÁC CHIẾN SỸ HY SINH BẢO VỆ HOÀNG SA
    39 năm trôi qua kể từ khi quân Trung Cộng lợi dụng Việt Nam đang có chiến tranh đă xua quân xuống xâm lược Hoàng Sa. Những người lính hải quân VNCH đă anh dũng chiến đấu đến cùng và 64 người con của tổ quốc Việt Nam đă ngă xuống v́ Hoàng Sa thân yêu. Do sự thay đổi chế độ ngay sau đó, các anh đă bị nhà cầm quyền mới lăng quên. Tuy nhiên trong ḷng người dân, các anh vẫn luôn được tưởng nhớ đến.
    Trong dư luận từ trước đến nay luôn đặt ra vấn đề phải đền đáp và ghi công các anh. Sắp đến diệp kỷ niệm 39 năm ngày các anh hy sinh, trên mạng lại rộ lên các ư kiến yêu cầu phải xây đền thờ để tưởng niệm các anh. Sau đây là ư kiến của ông Nguyễn Thiện, một nhân sỹ ở Sài G̣n.
    Rất mong mọi người tham gia ư kiến và xúc tiến triển khai dự án xây dựng một đền thờ cho các liệt sỹ hy sinh v́ Ḥang Sa tại TP Đà Nẵng



    Facebook Nguyễn Thiện

    Năm 2012, tôi có trao đổi với nhà sử học Dương Trung Quốc về khả năng đề xuất một h́nh thức ghi công những người hy sinh trong cuộc chiến bảo vệ Hoàng Sa tháng 1 năm 1974 . Qua mail, anh Quốc cho biết : cách đây hơn chục năm, trong một hội thảo về khảo cổ học Trường Sa, buổi tổng kết có Phó Thủ tướng Nguyễn Khánh đến dự .
    Khi đó, theo anh Quốc, anh “ có hỏi ông Nguyễn Khánh rằng với những người lính VNCH hy sinh khi bảo vệ chủ quyền Hoàng sa (1974) th́ ta nên ứng xử như thế nào hoặc có cách nào tôn vinh không th́ ông Khánh cho rằng đó là những người có công với nước, nhưng trước mắt khó công nhận như liệt sĩ của QĐNDVN nhưng nếu tôn vinh theo những tập quán truyền thống như đền thờ , thành hoàng... th́ nên ”. Và anh Quốc chia sẻ với tôi “ nên bắt đầu từ Đà Nẵng “ (đoạn trong ngoặc được trích từ mail của anh Dương Trung Quốc trao đổi với tôi )
    Như vậy, vấn đề ghi công đă được nêu ra từ lâu và lănh đạo cấp cao hồi ấy cũng nói rơ quan điểm. Phải chăng không có một cơ quan nào làm đầu mối lập hồ sơ cho trường hợp đặc biệt này, và cũng không ai đôn đốc nên đến nay dậm chân tại chổ .
    Tôi nghĩ Đà Nẳng cần có một đền thờ những liệt sỹ đă hy sinh v́ bảo vệ Hoàng Sa .

    ReplyReply AllMove...| Go to Next message | Back to Messages

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. VNCH, biết mới tiếc…
    By nguoibatcao in forum Tin Việt Nam
    Replies: 3
    Last Post: 24-06-2011, 08:43 AM
  2. VNCH biết mới tiếc-Đào Nương-Cát Bụi đọc
    By VongNgayXanh in forum Tin Việt Nam
    Replies: 0
    Last Post: 19-04-2011, 06:19 PM
  3. Replies: 0
    Last Post: 07-04-2011, 02:47 PM
  4. VNCH, Biết Mới Tiếc ...
    By Camlydalat in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 29-03-2011, 01:06 PM
  5. Replies: 2
    Last Post: 09-11-2010, 01:29 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •