Lần đầu gặp người miền Nam
Tôi c̣n nhớ máy bay cargo chở chúng tôi đến phi trường Tân Sơn Nhất lúc khoảng 9, 10 giờ một đêm mưa tầm tă, Từ đó chúng tôi được đưa đến trại Liêu Tây chờ định cư. Thú thật lúc đó tôi không để ư ǵ đến khung cảnh chung quanh, v́ đang ch́m ngập trong tâm trạng hoảng sợ của một cô gái 16 tuổi mồ côi mẹ, chợt nhận biết từ đây ḿnh không c̣n ở trong mái nhà quen thuộc, không c̣n anh, không c̣n bố, là hai người thân duy nhất bên cạnh. Các thiếu nữ 16 tuổi thời nay th́ trưởng thành lắm rồi, nhưng thời đó, chúng tôi hiền và khờ khạo lắm, từ trước đến giờ chưa bao giờ đi máy bay, chưa bao giờ ra khỏi nhà một ḿnh. Mới hôm trước, ba cha con chúng tôi c̣n chuẩn bị hành lư vào Nam, th́ đùng một cái người anh quyết định ở lại đi vào bưng,
c̣n bố th́ đưa tôi ra phi trường, đẩy tôi vào ḍng người đang lên máy bay, rồi bảo, “Con đi trước đi, bố ở lại t́m anh, sẽ gặp con trước hạn 300 ngày.” Miền Nam trong thời gian đầu tiên với tôi đồng nghĩa với buồn bă và lo sợ.
Nữ tài tử Kiều Chinh
Lúc mới di cư vào Sài G̣n tôi là một sinh viên 20 tuổi. Cảm nhận đầu tiên là sự thanh b́nh và thịnh vượng của miền Nam so với cái điêu tàn đổ nát v́ chiến tranh của miền Bắc. Lúc đó sinh viên vào Nam được chính phủ chăm sóc khá chu đáo, nên tôi cảm thấy lạc quan với tương lai. Nh́n xung quanh th́ thấy rơ hơn là người miền Nam tính t́nh dễ dăi và có lồi sinh hoạt rất lè phè, tiêu xài thoải mái, không cần kiệm như người Bắc. Sau này mới hiểu là v́ đời sống ở đây không khó khăn như ngoài Bắc.
Luật Sư Đoàn Thanh Liêm
Ồ, lúc đó tôi mới có 7 tuổi. Không nhớ ǵ nhiều, chỉ nhớ là vui lắm v́ lúc đó gia đ́nh ở một trại tạm trú gần Sở Thú, và đang từ đời sống rất trật tự, quy củ, tự nhiên như được sổ lồng. Lúc đó sáu, bảy anh chị em chúng tôi cứ kéo nhau đi chơi suốt ngày, mà thường là vào Sở Thú. Chưa bao giờ được đi Sở Thú nhiều như thế, nên với chúng tôi lúc đó Sài G̣n là một chỗ thần tiên. Tiếc thay thời gian đó cũng không lâu, chỉ được vài tháng...
Luật Sư Phan Huy Đạt
Nhắc đến những ngày mới vào Nam, tôi chỉ nhớ nhận xét đầu tiên là sao đường ở đây nhiều cứt ngựa thế, cứ ra đường là toàn thấy cứt ngựa. Dĩ nhiên đó là nhận xét của cậu bé 8 tuổi. H́nh như gia đ́nh tôi lúc đó ở trại tạm trú Phú Thọ. Sau khi ra khỏi trại rồi, đi học th́ chỉ nhớ hay vật nhau với mấy thằng bạn cùng trường. Hễ tụi nó cứ: “ê, ê, thằng Bắc kỳ ăn cá rô cây” là tụi tôi tức lắm, sau mấy hôm im lặng không biết nói ǵ, một hôm tôi bỗng xuất khẩu thành thơ, nói lại: “C̣n tụi mày Nam kỳ th́ ăn ḿ khô cứt ngựa.” Thế là cả đám nhào vào vật nhau ra đất.
Bác Sĩ Minh Bùi
Lúc mới vào Nam gia đ́nh tôi định cư ở gần đường Nguyễn Tri Phương, Chợ Lớn. Lúc đó tôi vừa lập gia đ́nh nên quan tâm lớn nhất là làm sao kiếm việc làm để ổn định đời sống. Điều tôi nhớ nhất là thấy người miền Nam sung sướng và có lối sống hồn nhiên quá. Ở gần nhà tôi có gia đ́nh người đạp xích lô. Buổi sáng ông chồng chở cả vợ lẫn con ra đầu chợ ăn sáng, chở con đi học, rồi chở vợ về, buổi trưa về mua cơm chở về cho vợ ăn rồi ngủ trưa xong mới đạp xe tiếp. Buổi tối lại về đón vợ con chở đi ăn tối. Ra chợ th́ nếu ḿnh mua cái ǵ một đồng mà đưa giấy hai đồng th́ người bán hàng xé tiền ra làm đôi, đưa lại một nửa. Rất thoải mái!
Bà Phạm Thị Hậu
--------------------------------------------------------------------------------
Lần đầu thấy người miền Bắc
Tôi c̣n nhớ buổi phát thanh cuối cùng của Tổng Hội Sinh Viên Hà Nội trước khi từ giă đất Bắc để vào Nam, nghe xong ḷng tôi buồn như muốn khóc. Thế rồi một ngày đầu Thu năm ấy, thành phố Hội An nhỏ bé và cổ kính của chúng tôi bắt đầu đón tiếp người Bắc di cư, mấy cái lều lớn được dựng lên trong khu vực sân quần vợt đầy ắp người ở. Niên khóa mới 1954-1955 trường Trần Quư Cáp chúng tôi có thêm một số bạn học mới nói tiếng Bắc, trong đó có những “cô em Bắc Kỳ nho nhỏ” rất duyên dáng. Và, một tiệm phở được khai trương một cách tạm bợ ở một con đường gần chợ. Tiêm phở này tôi cho là nét văn hóa ẩm thực Bắc Kỳ đầu tiên xuất hiện một cách rơ rệt tại thành phố Hội An.
Nhà văn Phạm Xuân Đài
Lúc người miền Bắc di cư vào Nam tôi vừa lên trung học, ở một trường trung học gần Gia Định. Trường toàn học tṛ người Bắc. Nhận xét đầu tiên của tôi là họ học rất giỏi và rất chịu khó, lại rất tằn tiện. Ở gần trường có một quán bán thức ăn, nhưng buổi trưa thấy bạn bè người Bắc toàn ăn cơm gia đ́nh gói cho. Họ không xài tiền. Tôi cũng nhớ ḿnh ngưỡng mộ tài ăn nói khéo léo của người Bắc, nhất là giọng nói của các cô gái Bắc, nghe thật ngọt ngào. C̣n nữa, người Bắc rất mộ đạo, gần trường có một cái nhà thờ, giờ ra chơi nào cũng thấy họ rủ nhau vào nhà thờ cầu nguyện...
Kư giả Kiều Mỹ Duyên
Tôi ở miền Trung, nhà ở gần một nhà thờ. Cuối năm 1954, một buổi sáng Chủ Nhật, tự nhiên có một đoàn người rất đông, ăn mặc rất lạ lùng đi ngang qua nhà tôi. Cha tôi giải thích đó là người Bắc di cư, họ rất sùng đạo nên chắc kéo nhau đến nhà thờ cầu nguyện. Và ph́ cười khi tôi hỏi, “Bắc ở đâu, người Bắc có phải là người Việt không?” Cha tôi bảo họ là đồng bào của ḿnh, họ bỏ nhà cửa vào đây v́ không muốn sống chung với cộng sản, và được đưa đến đây định cư. Lúc đó tính ṭ ṃ của đứa trẻ khoảng 12, 13 tuổi khiến tôi t́m cớ đến nhà thờ gần giờ tan lễ để lén nh́n những “người Việt lạ lùng” này. Họ ăn mặc lạ quá. Phụ nữ đa số người nào cũng bịt khăn trên đầu, có người vấn khăn, và đặc biệt là
răng của người già đen như than khiến tôi sờ sợ. Tiếng nói của họ nghe cũng được, nhưng sau này nghe thêm th́ tôi lại thấy thích cách phát âm giọng Bắc.
Ông Nguyễn Văn Nam
Với tôi, kỷ niệm với người Bắc di cư gắn liền với mấy cọng rau muống. Hồi mấy người Bắc vào Nam, nhà tôi ở Biên Ḥa. Tôi nhớ lúc đó giữa họ với người Việt ḿnh có một cái ǵ thật xa lạ. Một hôm thấy mấy bà mặc quần áo lạ lùng này đi vào các xóm t́m mua rau muống, tôi để ư th́ biết họ mang về bán lại cho mấy người Bắc khác mua về ăn. Rau muống miền Nam hồi đó mọc hoang ở ruộng, người ta hái về băm ra trộn cám cho heo ăn, nên tụi tôi thấy lạ lắm. Nhưng họ thích ăn th́ kệ. Từ từ, các ruộng rau muống trong vùng đều được người Bắc đến mua sạch, và tụi tôi đặt cho họ cái tên là “dân rau muống.” Lâu dần tôi thấy người Bắc bắt đầu đào ao thả cá, và thả luôn rau muống ở ao. Rau muống ở ao lớn và dài cọng ăn mềm hơn.
Đến khi một bà người Bắc hàng xóm gần nhà mang qua cho má tôi một thố canh bún, tụi tôi ăn thử mới biết mê cái món này, mê luôn mấy cọng rau muống.
Bà Trần Thị Huệ
Thú thật, hồi mới gặp mấy người Bắc di cư tôi không mấy thiện cảm. Mấy bà lớn tuổi răng đen thui, quấn khăn kín mít trên đầu, c̣n mấy ông th́ đi đâu cũng mang theo cái điếu cầy, hút thuốc kêu ṣng sọc. Nói năng th́ khách sáo, giữ kẽ. Ở trường, gặp mấy cô em Bắc Kỳ, th́ dù xinh đẹp tới mấy tụi tôi cũng đứng cho thật xa, nh́n mặt thôi cũng biết là khó tính, và cái tính (không) xài tiền của dân Bắc th́ khỏi nói. Vậy mà tôi có người bạn thân là ông Bắc Kỳ di cư hồi nào không hay, mà c̣n lấy cô em gái của bạn ḿnh làm vợ. Giờ tôi nói c̣n bị lây giọng Bắc nữa mới chết...
Ông Hoàng Văn Lượng
Nguồn email
Bookmarks