Nghèo T́nh
Cũng trong quyển Nghệ thuật chỉ đạo chiến tranh của tác giả Phạm giật Đức xuất bản cách đây trên 60 năm về trước trong đó c̣n có một bài thơ mang tên “T́nh nghèo “ của cố đại tá Hồ hán Sơn ,h́nh như bài thơ này bị Phạm Duy mượn dài hạn để phổ nhạc th́ phải ,bài thơ T́nh Nghèo như sau :
T́nh nghèo
Nhớ thủa anh cầy thuê,em chăn trâu,
Bóng mát đầu làng ,quen nhau
Một cỗ trầu cau ,nên đôi chồng vợ,
Hai mùa lúa chín ngô vàng,
Chầy tre cối đất nhịp nhàng đă vui .
Thế rồi mơ dục từng hồi,
Giặc tràn mấy xứ ,lúa khoai mầu mỡ,
Ai không tiếc ruộng tiếc đồng,
Đường quê tấp nập ,thiên hạ tiễn chồng,
Em đưa anh ra linh,
Giặc vào anh đánh giặc tan anh về,
Làm sao đuổi hết giặc đi ,
Để cho cối đất chầy tre nhịp nhàng,
Bao giờ giặc chết trên ngàn,giặc tàn ngoài bể ,
Nhớ lời em nhé,và cánh đồng quê.
Dù không may ,anh cứ trở về,
Ai cười người đuổi giặc,
Ai gét kẻ thương binh ,
C̣n trời ,c̣n nước c̣n non ,
C̣n đồng ruộng cũ c̣n t́nh lứa đôi.
Đúng thế “ Ai cười người đuổi giặc ,Ai gét kẻ thương binh “ ,những người lính là những người con trai của cha mẹ của gia đ́nh ,người chồng của vợ trẻ ,người cha của đàn con thơ ,gặp lúc binh đao khói lửa bởi giặc bên ngoài tràn vào tàn phá xóm làng ,cướp đoạt tài sản ,giết hại đồng bào , bổn phận của người con trai, của người cha người chồng là bảo vệ hạnh phúc gia đ́nh , an ninh của gia đ́nh ,của xóm làng của đất nước ,phải cầm súng chiến đấu chống giặc ,chống quân xâm lược “Giặc vào anh đánh giặc tan anh về,Làm sao đuổi hết giặc đi .Để cho cối đất chầy tre nhịp nhàng,” .Sau cuộc binh đao thế nào cũng có người vĩnh viễn không trở về ,có người trở về với một phần thân thể bị mất ,chẳng có người vợ trẻ nào chê chồng thương binh ,chẳng có người cha người mẹ nào gét bỏ đứa con thương binh ,chẳng có hàng xóm láng giềng nào xa lánh người lính thương binh “ ai cười người đuổi giặc ,ai gét kẻ thuơng binh “ Không chỉ người thương binh của xóm làng của đất nước quê hương,mà ngay cả thương binh của kẻ thù ,của kẻ xâm lăng ,kẻ cướp nước sau khi chiến tranh đă hết chẳng có người dân nào nỡ ḷng khinh gét họ v́ họ cũng chỉ là những người lính tuân lệnh cấp trên ,người lính ở bên này bên kia chiến tuyến ,khi cầm súng là kẻ thù ,lúc buông súng cũng vẫn là con người với con người như nhau ,ai chẳng phải là người đă là người tất phải có t́nh cảm ,có ḷng thương xót có ḷng trắc ẩn ,chỉ có những con thú hoang đội lốt người mới không có ḷng thương xót ,mới không có t́nh cảm ,ḷng trắc ẩn trước nỗi khổ đau của con người .
Từ những năm 1960 v́ mộng bành trước chủ nghĩa quốc tế cộng sản của Nga Tầu mà nhà cầm quyền Hà Nội là tay sai ,đă nhận súng đạn của khối quốc tế cộng sản như Nga ,Tầu,Tiệp Khắc ,Đông Đức dồn mọi nỗ lực xâm lăng Miền Nam Việt Nam ,Hà Nội không lo xây dựng ,không lo phát triển kinh tế phó thắc mọi chuyện quản trị miền Bắc cho quan thầy Trung Cộng xua ṭan lực quân dân tràn vào đánh phá nhân dân và quân đội Việt Nam Cộng Ḥa ở Miền Nam .Chiến tranh xâm lược từ miền Bắc tràn lan trong khắp các tỉnh thành đang yên lành của Miền Nam ,” giặc tràn mấy xứ ,lúa khoai mầu mỡ ,ai không tiếc ruộng tiếc đồng ,đuờng quê tấp nập tiễn chồng ,em đưa anh ra lính ,giặc vào anh đánh ,giặc tan anh về “ .Những người trai trẻ của xóm làng miền Nam vào lính Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa chỉ để bảo vệ xóm làng ,bảo vệ ruộng vườn ,bảo vệ an ninh cho đồng bào “ giữ dân giữ nước giữ làng ,giữ thân cho mẹ cho nàng dậy con “ chứ không có v́ một chủ thuyết ngoại lai ,v́ một mộng bành trướng lănh thổ hay làm tên lính tiền phong cho bất cứ thế lực quốc tế nào cả .Trong chiến trường can đảm chiến đấu với kẻ thù xâm lăng ,nhưng vẫn giữ t́nh người ,khi gặp quân cuả kẻ thù bị thương vẫn sốt sắng băng bó nhanh chóng chở đến bệnh viện chữa trị ,đối xử tử tế với kẻ thù bị bắt ,giam giữ họ trong những ḥan cảnh sống dễ dàng thoải mái chờ ngày trao trả .(như những h́nh ảnh phía dưới )
Ngược lại phía quân xâm lăng từ miền Bắc .bộ đội việt cộng ,quân đội của nhà cầm quyền Hà Nội dưới sự lănh đạo của đảng cộng sản Việt Nam tay sai tôi tớ của đảng cộng sản Trung Quốc đă đối xử với binh lính Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa như thời trung cổ ,thời con người c̣n ăn lông ở lỗ ,chỉ biết giết , như bài thơ của đảng cộng sản thường dậy dân chúng miền Bắc trong thập niên 1950 -1960 “ giết,giết cho thật nhiều ,cho ruộng đồng lúa tốt thuế mau xong ,thờ Mao chủ tịch ,Sít ta Lin bất diệt “ . Trên chiến trường gặp binh sĩ VNCH bị thương họ bắn chết ngay ,những người đầu hàng bị bắt làm tù binh họ đưa về Bắc dẫn đi diễu khắp đuờng phố và sách động dân chúng ném đá chửi bới tục tằn ,ngày 30-4-1975 dù cả hai bên Nam Bắc đă kư bản “ḥa ước Paris” 1973 chấm dứt chiến tranh ,ḥa giải dân tộc ,nhưng miền Bắc lợi dụng VNCH không c̣n quân Mỹ yểm trợ dốc ṭan lực tấn công miền Nam và chiếm đuợc miền Nam ,họ đă làm chủ ṭan thể đất nước ,quân dân miền Nam đă buông súng chấp nhận để họ cai trị ,đáng nhẽ họ phải chứng tỏ họ là một chính quyền của một quốc gia ,một quân đội của một đất nước văn minh ,song họ đă không làm điều ấy , bộ đội Bắc Việt chiếm đoạt Tổng Y Viện Cộng Ḥa họ đă nhẫn tâm xua đuổi tất cả thương bệnh binh QVNCH từ người c̣n băng bó đến người c̣n đang chờ mổ ra khỏi bệnh viện ,máu me c̣n đầy trên thân thể ,thân h́nh gầy g̣ quặn đau v́ vết thương hành hạ ,các thương bệnh binh của QLVNCH phải lê lết trên những vỉa hè ngoài đuờng phố giữa cảnh hỗn loạn hoang mang của cả ṭan dân chúng đang tất tưởi chạy quanh ,để t́m nơi về ,không biết về đâu ,tiền bặc không có ,nhà cửa ở tận các thôn làng tỉnh lẻ xa xôi mà không biết có c̣n hay đă mất v́ quân cộng sản pháo kích tàn phá trên đuờng chiếm lĩnh Sài G̣n .
Ôi thê thảm ,đau thương cho một quân đội “thua trận” .nhưng chưa phải là chấm dứt những năm kế tiếp cho đến tận cùng đến bây giờ dù sau 41 năm trời đă qua ,những quân nhân QLVNCH đă chấp nhận “thua trận” đă chấp nhận an phận sống dưới sự cai trị của chế độ cầm quyền Hà Nội do đảng cộng sản lănh đạo ,họ đă trở thành công dân của chế độ ,song suốt 41 năm qua đảng cộng sản và nhà cầm quyền Hà Nội vẫn luôn trả thù bằng nhà tù ,ḱm kẹp bằng quản chế và phân biệt đối xử trong các lănh vực y tế ,xă hội ,trợ cấp và học hành của con em binh sĩ QLVNCH .
Con người ai cũng có t́nh cảm ,t́nh cảm giữa người với người ,ai cũng có ḷng trắc ẩn ,trắc ẩn trước nỗi khổ đau của đồng loại của một con thú bị thương ,ai cũng có lương tâm ,lương tâm để phân biệt điều phải điều trái ,điều tốt điều xấu ...h́nh như bộ đội của nhà cầm quyền miền Bắc dưới sự lănh đạo của đảng cộng sản và ṭan thể những người lănh đạo chính quyền Hà Nội cùng các đảng viên đảng cộng sản rất nghèo t́nh cảm ,nghèo ḷng trắc ẩn ,nghèo lương tâm hay là không có t́nh cảm ,không có ḷng trắc ẩn ,không có cả lương tâm ,nếu thế họ không phải là người .
Ảnh dưới cảnh một thương binh QLVNCH bị đuổi ra khỏi bệnh viện ngày 30-4-75 và một Thương phế binh QLVNCH suốt 41 năm vẫn c̣n bị phân biệt ,phải đi bán vé số kiếm sống .
(Ghi chú :các h́nh ảnh lấy từ trên Net và facebook của Khiết Nguyễn .)
Bookmarks