Các anh chị và bạn trẻ đã nghe , đã đọc nhiều về Tết Mậu Thân 68 . Nhưng sao lại dẫn đến cái Tết oan nghiệt này ? Mời các anh chị , các bạn trẻ cùng đọc . Để hiểu .... nó bắt nguồn từ cái đêm hôm ấy đêm gì ??? Xin mời :
NGƯỜI CHỒNG MỘT ĐÊM!
Năm ấy, tôi mười bảy tuổi. Ở đất B́nh Định, tuổi đó đă có người đi lấy chồng. Như mẹ tôi, như cô tôi. Tệ lắm cũng đă có người đi dạm. Nhưng tôi th́ chưa. Tôi đang học lớp bảy nên có nhiều mộng ước hơn mẹ và cô. Tôi chưa nghĩ ra người chồng tương lai của ḿnh sẽ như thế nào, nhưng ít ra cũng hơn cha tôi và dượng tôi.
Đó là những người đen đúa, tuy không đến nỗi xấu xí, nhưng ai cũng già trước tuổi. Quanh năm gần như chỉ mặc quần đùi để lộ đôi chân khẳng khiu mốc thếch. Đó là chưa nói tới cái bệnh sốt rét họ mang về từ rừng núi xa xôi sau khi đi làm nghĩa vụ dân công, tức là đem gạo muối tiếp tế cho bộ đội, hay đi tải đạn. Người nào mặt cũng tái mét, da dẻ vàng vọt như không c̣n một hột máu.
Thực ra, mẹ và cô tôi cũng chẳng hơn ǵ. Ai cũng một bộ đồ đen bạc phếch, cũng một búi tóc thiếu chải gỡ, trông xơ xác như một mớ râu bắp. Lũ con gái chúng tôi có khá hơn v́ đang là tuổi dậy th́, tự nhiên da thịt hồng hào dù phải ăn uống kham khổ.
Năm lớp bảy là năm cuối cấp hai, bọn tôi được chọn đi dự trại liên hoan mừng chiến thắng ở Bồng Sơn. Cùng đi với chúng tôi c̣n có các cô gái chưa chồng trong hội phụ nữ. V́ đă ḥa b́nh, chúng tôi được phép ăn mặc đẹp. Nghĩa là được đội nón trắng không phải quét bùn, được khoe chiếc kẹp mạ bạc óng ánh trên mái tóc. Ai khá hơn được mặc áo in hoa cổ tai bèo hay áo trắng khoét cổ trái tim.
Chúng tôi ngắm lẫn nhau, khen lẫn nhau. Biết ḿnh đẹp hơn khi nh́n vào mắt người khác, chứ cái gương tṛn nhỏ như chiếc bánh bèo chỉ đủ để soi mặt thôi, làm sao thấy được toàn thân như khi đứng trước gương. Nhưng thế cũng đủ vui quá rồi, nhất là lần đầu tiên được đi xe cam nhông ray, chạy trên đường sắt êm như lướt đi trong gió.
Chúng tôi được bố trí ở những trại đă được dựng sẵn dưới bóng dừa. Cơm nước cũng đă có người lo. Trước mặt trại là một đống củi gộc xây h́nh tháp, hứa hẹn một đêm lửa trại cháy đến tận sáng. Phía bên kia, cũng là một dăy trại đă được dựng sẵn dành cho bộ đội. Họ cũng là những người chưa vợ được chọn từ các tiểu đoàn.
Thế là chúng tôi cứ việc vui chơi, nhảy múa, hát ca. Chúng tôi làm quen nhau thoải mái, cứ ưng ư là bắt cặp nhau mà không sợ bị phê b́nh này nọ. Ai, chứ với bộ đội trẻ trung mà được thân quen với họ, là ước mơ thầm kín của lũ con gái thời ấy.
Chúng tôi ở đó ba ngày vừa đủ cho trai gái bén hơi nhau. Rồi sau những màn nhảy xôn đố ḿ chân nọ đá chân kia, nhảy sạp cắc cắc bụp bên đống lửa hồng, tất cả lặng lẽ kéo nhau vào rừng dừa, nơi ánh sáng không c̣n rơ mặt, cứ mỗi gốc dừa là một cặp ngồi tỉ tê tâm sự. Rồi chúng tôi làm cái việc gọi là yêu nhau tại chỗ. Nếu ai đó không muốn th́ cũng đành chịu, chứ biết thưa kiện ai.
Khi Mỹ đến, sau những trận đánh khốc liệt, bọn họ tràn vào các quán bar cũng là để mừng chiến thắng hay trút nỗi buồn thua trận trên thân xác của các gái bán bar mà thôi. Có điều họ phải trả tiền, mà tiền đô, c̣n bộ đội th́ không ngay cả tiền tín phiếu như giấy vàng mă !
Bookmarks