Trước khi bọn cộng phỉ chiếm được miền Nam tôi đă được đọc nhiều tài liệu nói về những màn đấu tố man rợ đă xảy ra ở miền Bắc Việt Nam, nhưng tôi không tin lắm. Người Việt Nam tin Trời Phật, tức tam giáo đồng nguyên, xem trọng gia đ́nh nên, trong bộ luật Hồng Đức từng có quy định: Cấm con cái tố cáo cha mẹ, vợ tố cáo chồng, anh em tố cáo nhau … Điều cơ bản của luật này là để giữ đạo nghĩa trong gia đ́nh.
Thế mà tên phỉ Hồ Chí Minh đă cùng đồng bọn làm đủ mọi cách để người dân sợ sệt mà phải đấu tố lẫn nhau. Dưới chế độ Việt Nam Cộng Ḥa tuyệt đối không bao giờ có chuyện khốn nạn như vậy xảy ra.
T́nh làng nghĩa xóm cũng luôn được đề cao nên có câu: Bán anh em xa mua láng giềng gần. Bây giờ th́ người người đấu tố hạ nhục lẫn nhau và ḍ xét lẫn nhau để lập công. Bọn cộng phỉ luôn miệng ra rả nói về khoan hồng, nói chỉ đánh kẻ chạy đi chứ không đánh kẻ chạy lại; nói về nếp sống văn hóa với tinh thần dân tộc nhưng lại cư xử với nhau như kẻ thù.
Bọn cộng phỉ cứ mở miệng là nói về phẩm cách con người. Nhưng, bọn chúng thật sự không hiểu con người có phẩm cách là con người biết tôn trọng giá trị của người khác. Người miền Nam mới bị sống với bọn cộng phỉ có ba năm mà một số người chẳng c̣n giữ được chút tư cách nào trong đối xử t́nh người. V́ sợ hăi, và cũng v́ mưu cầu lợi ích cho bản thân cũng như cho gia đ́nh mà con người đă nhẫn tâm dựng lên đủ thứ mọi tội để sỉ nhục nhau.
Nếu chế độ này c̣n tồn tại lâu th́ con người Việt Nam sẽ chẳng c̣n bản tính người nữa. Con người sẽ dễ dàng giết nhau mà không hề biết gớm tay. Tội ác của bọn cộng phỉ muôn đời không thể gột rửa được.
Tội nghiệp cho người bị ngă ngựa cứ phải cúi đầu nh́n xuống đất mà chẳng thốt lên được lời. Cũng may là ông bị bệnh nên giọng nói ngọng nghịu khó nghe v́ vậy bọn cộng phỉ cũng mau chóng thông qua cho ông về chỗ ngồi, sau khi tuyên bố là ông và gia đ́nh phải nhận sự giám sát và giáo dục của tất cả bà con liên Phường.
Không hiểu sao mỗi lần tôi nh́n lên chỗ sáu tên gọi là cán bộ th́ tôi thấy họ cứ nh́n ngay tôi chằm chằm . Tôi định bỏ ra về v́ có ngồi thêm nữa th́ cũng chỉ để nghe bọn nó chửi mà thôi. Tôi quay đầu nh́n về phía cửa nhưng chưa kịp đứng lên th́, tôi nghe Lịch “uống máu chó” nói rất lớn như thể hắn đă đoán được là tôi sẽ chuồn:
- “Mời tất cả bà con ổn định lại chỗ ngồi và im lặng. Xin bà con lưu ư là, hôm nay chúng tôi cũng có mời một người đến đây. Người này chúng tôi đă theo dơi nên biết hắn cố ư chống lại cách mạng, chống lại nhân dân. Người đó phải lên đứng ở đây để trả lời trước bà con cô bác về những âm mưu mà tên đó đă và vẫn đang chống lại nhà nước.”
Lịch “uống máu chó” ngưng nói và hướng ánh mắt nh́n ngay tôi làm cho trái tim của tôi đập mạnh đến nỗi muốn văng ra khỏi lồng ngực.
- “Chúng tôi mời anh Phạm Công Tắc-Kè…”
Cả hội trường đang im phăng phắc bỗng cười ầm lên rồi tất cả đều quay mặt nh́n ngay tôi. Thật ra th́ tôi tuy ở trong Phường 7 nhưng chưa giao tiếp với bất cứ người nào, ngoài những tên cộng phỉ của Phường và Quận. Chỉ một điều giản dị là v́ tôi không quen ai, và tôi cũng không muốn ai quen tôi v́ tôi sợ … Nhưng nhiều người biết tôi.
Lịch “uống máu chó” đưa bàn tay phải lên cao để mọi người chú ư rồi nói thật lớn:
- “Xin bà con giữ im lặng cho.”
Quay nh́n ngay tôi, hắn nói:
- “Mời anh Phạm Công Tắc-Kè lên đây.”
Gương mặt của tôi bỗng nặng như bị đổ chàm. Lúc này chắc chắn mặt của tôi đang bị đỏ như Quan Công v́ tôi cảm nhận cả cái mặt bị nóng như có lửa đốt. Tôi ngượng đến chín cả người khi phải đứng lên mà hai cái chân của tôi th́ cứ như bị quíu lại làm cho bước chân đi như xiêu như vẹo. Khi tôi đứng nh́n xuống mọi người th́ cả hội trường im lặng như tờ. Tôi thoáng thấy mấy cô gái trẻ trong đội Thanh niên xung phong cũng đang nh́n tôi và cười mỉa mai như thể tôi là tên phản động nguy hiểm.
Tôi cảm thấy số phận ḿnh bắt đầu bị nguy rồi. Cuộc đổi đời đă làm thay đổi con người tôi trở thành tên lưu manh. Tôi mua quần áo cũ th́ cố mua cho rẻ. Nhưng khi bán th́ cố sao bán cho mắc. Gạt được người nào mua lầm hay bán hớ th́ tôi cảm thấy “hồ hởi phấn khởi” lắm, v́ như vậy tôi sẽ có một ngày ăn ngon hơn và nhiều hơn. “Gần mực th́ đen, gần đèn th́ sáng.” Lời của tổ tiên đă nói th́ muôn đời không bao giờ sai. Sống với bọn cộng phỉ mà không lưu manh th́ làm sao tồn tại được. Tôi đă biết nói láo một cách nhuần nhuyễn mà không hề bị lương tâm cắn rứt.
Gương mặt của Phan Khắc Từ hôm nào lại hiển hiện ra trước mắt tôi. Không biết Từ có được chứng kiến những cảnh đấu tố này chưa. Nếu chưa th́ chắc chắn cũng đă có nghe nói rồi.
Từ nghĩ ǵ khi cùng đồng bọn là mấy ông Cha cố t́nh đánh phá chính quyền miền Nam để rồi rước cái bọn cộng phỉ không bao giờ biết tôn trọng phẩm cách của con người. Bọn lănh tụ sinh viên nông nỗi khoái xuống đường để được gọi là anh hùng, để được người đời gọi là “nhà cách mạng” … bây giờ ở đâu hết rồi và có thấy có biết những tṛ man rợ do bọn cộng phỉ đang làm không? Chỉ có loài thú mới không nh́n ra cái sai trái cái lầm lỡ đă đưa cả một dân tộc xuống bùn đen.
Lịch “uống máu chó” cắt ngang ḍng suy tư của tôi khi hắn nói đă điều tra về việc làm của tôi trước kia ở bên bến B́nh Đông và: “Chúng tôi sẽ cho anh đi cải tạo vĩnh viễn. Chúng tôi khuyên anh nên từ bỏ những ư nghĩ chống lại cách mạng. Bởi, ai chống lại cách mạng th́ đều phải bị tiêu diệt.” Sau đó Lịch “uống máu chó” nói là tôi không hề tham gia công tác xă hội chủ nghĩa.
Trốn tŕnh diện nghĩa vụ quân sự. Ghi tên t́nh nguyện đi Thanh niên xung phong rồi bỏ không đi. Tôi thật sự đang bị hoảng loạn và xấu hổ quá. Những điều mà Lịch “uống máu chó” lên án tôi, tôi đă nghĩ cách giải từ lâu rồi nên không lo lắm.
Chỉ có chuyện bên bến B́nh Đông mới làm cho tôi lo sợ. Lúc đó hội trường vẫn im phăng phắc và mọi con mắt đều đang đổ dồn về tôi , th́ một người đàn ông là c̣ mồi đưa tay xin nói. Tên phỉ Tuân cho phép , ông đứng lên nh́n ngay tôi và nói:
- “Tôi yêu cầu anh … hăy trả lời về những ǵ mà anh Lịch công an khu vực vừa nói. Tại sao anh trốn tránh nghĩa vụ quân sự trong khi hai đứa con của tôi th́ xin măi mới được cách mạng chấp thuận cho đi. Nếu quả t́nh anh cố ư chống lại cách mạng th́ tôi xin bà con cùng đề nghị cách mạng phải đưa anh đi cải tạo ngay từ bây giờ.”
Tôi nh́n ngay mặt ông khi ông nói. Tôi nhớ ông này rồi. Ông là ba của thằng Đực. Ông bị ho lao hay bị suyễn nên mỗi khi nói ông phải lấy hơi , mới nói được. Tôi không biết tên ông nhưng biết thằng con của ông tên Đực. Nó c̣n nhỏ , mỗi sáng khi tôi đi ra chợ trời th́ thường thấy nó đứng ở đầu hẻm. Bà Ba Ḥa bán café ở đầu hẻm có lần nói bóng nói gió cho tôi nghe khi tôi đi ngang qua chỗ bà : “ Học hành th́ không chịu học, cứ đứng ŕnh xem ai làm ǵ là méc là tŕnh báo. Đồ cái thứ nịnh hót.”
Tôi chưa kịp lên tiếng tŕnh bày th́ tên phỉ Tuân lên tiếng trước và hăm dọa tôi đủ điều:
- “… Hơn một triệu quân Ngụy và nửa triệu quân Mỹ c̣n bị đảng và nhân dân ta đánh cho tan tành. Với một nhóm chỉ vài ba tên th́ làm được chuyện ǵ để mà chống đối chứ. Tôi yêu cầu anh nói rơ ra cho các cô bác ở đây biết, v́ sao anh vẫn chống đối cách mạng.”
Còn tiếp ...
Bookmarks