Nhà văn Xuân Vũ, sinh quán tại Mỏ Cày, Bến Tre, ngày 19 tháng 3 năm 1930, lớn lên trong một gia đ́nh nông dân từng học tại trường College Mỹ Tho. Ông theo chân cậu ruột, một nhà trí thức đi kháng chiến chống Pháp lúc 15 tuổi và gia nhập đoàn thiếu nhi cứu quốc dưới sự điều khiển của Trần Bạch Đằng[2]. Được nhà thơ Tâm Điền tức nhà thơ vàng Xuân Tước cố vấn lúc ban đầu, ông Xuân Vũ đă đăng bài thơ đầu tiên lên báo ở Hà Nội năm 1947. Năm 1950 ông làm cho báo "Tiếng Súng Kháng Địch" của khu 9 và tập kết ra Bắc vào năm 1954 sau hiệp định Genève. Ông tham gia hội nhà văn (cùng khóa với Phùng Cung (có bài viết là Phùng Quán [Thực ra Phùng Cung và Phùng Quán là hai người khác nhau. Phùng Cung là tác giả "Con ngựa của chúa Trịnh", c̣n Phùng Quán là tác giả "Tuổi thơ dữ dội". Cả hai nhà văn đều vướng vào vụ án Nhân văn Giai Phẩm]) 1958. Năm 1965 ông vươt Trường sơn trở về miền Nam và đă ra hồi chánh Chính quyền Việt Nam Cộng Ḥa vào năm 1968.
Ít ra , ông cũng để cho đời sau , biết rõ một phần sự thật trong cái gọi " xẻ dọc Trường sơn đi cứu nước " . Mời bạn đọc xem , sự "thần thánh" của nó !!!!
.................... ....
Tôi đành lui ra ngoài đứng chờ, không hy vọng lănh được gạo trước ba giờ chiều. Tôi quay ra nh́n con voi cho đỡ sốt ruột. Chú voi to ghê quá. Có lẽ nó là của một vị hoàng thân quốc thích nào từ triều Quang Trung, nó đă từng chở lương thực hay đă làm chân cho một ông tướng thời ấy.
Một vành tai nó bị rách tua ra thành nhiều mảnh và nó chỉ c̣n có một cái ngà. Nhất voi một ngà, nh́ người ta một mắt. Những dấu vết vừa kể có thể chứng minh thêm tính nết và chiến công của nó.
Trông nó hiền lành cục mịch , chậm chạp , khờ khạo nữa là đằng khác Nó đứng sầm sầm như một quả núi con con, chỉ có cái ṿi nhúc nhích đong đưa, c̣n toàn thân mốc cời đứng im như một màu đá rêu mốc, thỉnh thoảng tấm da của nó mới run run lên để xua đuổi ruồi muỗi.
Hoa đầu bạc ngoắc ngoắc tôi:
– Vô đi, vô kẻo hết.
Tôi cứ ngơ ngác không chịu vô. Hoa quát:
– Đă bảo vô mà cứ lừng khừng ở đó hoài vậy ? Muốn chết đói hả ? Trời đất ! Ở Hà Nội ăn phở xếp hàng, người ta không lấn, chớ ở đây không lấn th́ không có lănh gạo được đâu mà.
Sự thực ra, không phải là tôi không biết chen lấn. Nhưng nếu chen lấn tương đối khỏe như xếp hàng mua thịt hay mua hàng ở mậu dịch, chen lấn mà c̣n giữ được cái thể thống cái mặt mũi ḿnh ḱa, th́ tôi cũng không ngại, c̣n đằng này th́ chen như nêm, như cưỡi lên nhau th́ tôi không có đủ sức khỏe. Nói th́ mang tội, chứ nó chẳng khác nào một bầy vịt quá đông mà cái tô lúa quá bé.
Người phát gạo đứng trên sàn nhà, vừa quát tháo vừa vung tay đá chân. Tôi chỉ nghe la chớ không rơ anh ta nói cái ǵ. Chân anh ta dang ra thỉnh thoảng một chân đá hất một cái ruột tượng ch́a vào Có lẽ anh ta không biết phải phát cho ai khi mà trước mặt anh ta có vô số ruột tượng và giấy giới thiệu ch́a tới quơ quơ, ai cũng quơ thật mạnh để lôi kéo sự chú ư của anh ta.
Nên nhớ rằng trong sổ giấy giới thiệu có cả những tấm giấy giả. Trên đường Trường Sơn này đâu có giấy tờ ǵ cho ra hồn ? Ai muốn viết cũng được .Tên đoàn đâu có gọi đúng sự thực, toàn những tên giả mạo A3, Kqt, BCS, A6, v.v… ! Cho nên ai muốn viết cho ḿnh cái giấy giới thiệu ǵ cũng khó có ai kiểm soát cho ra nhẽ. Nhất là lại không có mộc mẹo chi cả. Cho nên anh quản kho không muốn nhận cái giấy nào mà anh ta cứ xem mặt một chút rồi độp một cái anh ta bảo:
– Anh kia ḱa, đưa ruột tượng đây !
Thế là cái anh nào được trỏ vào mặt một cách hết sức vô lễ đó, ngày thường th́ có thể đánh nhau v́ cái sự trỏ mặt người ta đó, nhưng ở đây th́ người bị trỏ mặt lại rất lấy làm hân hạnh sung sướng, nghênh cái mặt lên và ch́a ruột tượng ra để nhận… gạo !
Tôi đứng lùi ra xa và mặc cho người ta lướt qua trước mặt. Ở phía sau tôi c̣n mấy cô phụ nữ. Tôi giật ḿnh đánh thót một cái như bị ong chích. Sao lại có một cô ngộ nghĩnh giống như đầm lai thế kia ? Cô ta mặc áo bà ba đen, tóc hai bên thái dương hơi xoăn và chót mũi nhọn hơi hếch lên như mũi hia giống như mũi các cô đầm Tây.
Cô ta đứng bên cạnh một cô nữa . Trời xui chi có sự tương phản chua xót làm vậy ? Cô kia đứng bên cạnh cô tóc xoăn chi để làm cho cô tóc xoăn nổi bật thêm lên.
Đáng lư ra tôi lê chân tới một chút để cho gần cái lư tưởng lúc bấy giờ là gạo của tôi hơn, nhưng dường như có cái ǵ đang níu kéo ở phía sau tôi nên tôi cứ đứng lì ra đó với tất cả b́nh tĩnh của một gă giang hồ cao thượng không thèm đếm xỉa tới cái vật chất tầm thường kia, chẳng ngờ trong ḷng trái tim đă rung rinh rồi.
Năm Cà Dom đă lănh gạo, hai vai anh ta vác hai cái ruột tượng căng ườn như hai con trăn vĩ đại của gánh hát xiếc Tạ Duy Hiển. Mồ hôi từ trên trán trên cổ chạy xuống có dọc ướt cả ngực, cả vai anh ta. Anh ta vừa đi vừa thở hổn hển.
Trông thấy tôi đứng im, anh ta quát:
– Đi vô mau đi ! Không hết đấy.
Tôi lắc đầu:
– Vô ǵ được mà vô.
– Gạo tốt lắm, không có mục như kỳ rồi. Vô mau đi.
Tôi vẫn đứng im Năm Cà Dom sốt ruột:
– Vô đi kẻo hết.
– Đông quá chen ngả nào ?
– Th́ phải chen mới vô được chứ đứng đó mà chờ người ta dâng cho hai tay à ?
– Thong thả đă !
Năm Cà Dom ngó dáo dác, rồi bảo:
– Thôi, giữ đây này . Đưa ruột tượng đây. Chán cha nội quá. Lúc nào cũng mơ mộng như trên cung trăng rớt xuống vậy.
Tôi không ngờ được ḷng tốt của anh Năm Cà Dom tới như thế. Ai trong lúc này lại hảo tâm với một thằng mới quen (mà quen trên đường Trường Sơn) đến thế. Lănh được gạo là người ta ba chân bốn cẳng chạy về ngay để nấu ăn chớ. Gánh làm ǵ công việc của người khác ?
Năm Cà Dom quàng cặp ruột tượng vĩ đại lên vai tôi và bảo:
– Coi chừng cho kỹ nhé. Mười bảy ngày sắp tới đây không có phát nữa đấy.
– Nghĩa là sao ? Tôi nghe lùng bùng hai lỗ tai và hỏi .
– Nghĩa là không có phát gạo trong ṿng…
– Mười bảy ngày tới đây, hiểu chưa ? Qua ngày thứ mười tám mới có phát. Mà cái đó thiên lôi nó tin chớ ai mà tin cho được ?
Tôi nghe mà hết vía. Mang mười bảy lít gạo trên người tức là năm mươi mốt lon sữa ḅ gạo th́ ít ra cũng mười kí lô. Chết c̣n sướng hơn, làm thế nào mà mang. Năm Cà Dom chạy phốc đi rồi quay lại bảo:
– Có một cái ruột tượng th́ làm sao lănh cho hết gạo ?
– Làm sao bây giờ ? Tôi đâu có dè.
– Cha nội thiệt, cái ǵ cũng không dè, không biết cả !
– Kệ nó, lănh vài chục lon thôi.
– Bậy nữa. Thôi được rồi !
– Sao ?
– …Cởi quần ra, gút ống lại cho tôi.
…
– Mau lên ! Sao chết trân đó vậy ?
Tôi vẫn không chịu thi hành lệnh của Năm.
– …Ai hốt hồn… Năm vừa nói đến đó th́ chợt thấy cô gái tóc xoăn bên gốc cây.
– À ... ạ̀…! Khổ quá !
Năm lôi tôi đi chỗ khác, khuất mắt cô ta rồi rỉ tai tôi:
– Lại gặp nữa he! Mắc cỡ hả ? Cởi mau lên!
Tôi cực chẳng đă phải làm theo ư muốn của Năm Cà Dom.
Năm Cà Dom chạy bay vô kho gạo. Tôi buông hai cái ruột tượng gạo xuống đất và t́m chỗ ngồi.
Thật là thảm hại. Hôm trước tôi nh́n cái bộ mặt của tôi trong gương mà hoảng kinh hồn vía, bây giờ tôi lại kinh hồn hoảng vía v́ nh́n lại cặp gị của ḿnh. C̣n tí thịt nào đâu. Cái bắp chuối nhăo nhẹt, cái mớ thịt mềm èo như bọt bèo ở phía trong.
Vậy mà có lần Thu đùa, bảo “chân bộ đội chẳng khác cây cọc màn ” th́ ông Chín làm cho một vố quá sá! Ông bảo là cô “mất lập trường”. Làm sao mà đi hai phần ba đường nữa với cặp chân này ?
Tôi không ngờ một cặp chân như thế lại là cặp chân của tôi, hay tôi không ngờ cặp chân của tôi lại hóa ra như thế được.
Người đi lănh gạo vẫn rải rác từ các nẻo đường đổ tới như hàng trăm, hàng ngàn cái bao tử đang run rẩy, xoắn lại, gồng lên, co dăn ra trước cái kho gạo kia. Họ vừa đi, vừa giơ cái bao tử thủng tung lên như để làm ngọn cờ đấu tranh.
Người nào người nấy trông thật thảm hại. Tất cả đều thảm hại, nhưng mỗi người mỗi vẻ, chứ không giống nhau. Người thi đi khặc khừ người th́ lê gậy lọc cọc, người th́ buộc ruột tượng ngang lưng bỏ hai mối tḥng dài xuống như cái thắt lưng hoa lư của các cô nàng trong một ngày hội chèo ở một làng quan họ. Có người th́ vừa đi vừa thở phào phào, c̣n người lại gục xuống làm cho mái tóc rũ xuống như một chú gà chọi bị chém gục cần.
Tôi vẫn tiếc cô gái tóc xoăn. Không biết cô thuộc khối nào, đoàn nào, ai chỉ huy cô ta. Và nhất là cô ta đi về Nam theo cái tiếng gọi nào ?
Cô ta đă nhích lên được vài bước để có thể cái hy vọng gạo gần hơn cô ta hơn một chút, nhưng v́ người ta không nhường nhịn phái yếu, mà cô ta th́ không dám chen lấn như phái mạnh, cho nên đáng lư ra nếu có sự công b́nh trong cái xă hội trật tự th́ cô đă tới cửa kho, nhưng những người đi sau cô mà đă lănh được gạo rồi.
Thế đó, t́nh đồng chí đồng hành như thế đó.
Còn tiếp ...
Bookmarks