Buổi chiều về đến nhà sau hơn hai tuần đi xa, hàng cúc sát chân bức tường đá trước thềm nhà nở vàng đẫm, thơm ngát cả buổi chiều, như có ai rót rượu cúc xuống thềm mừng người trở lại.
Nhớ khi đi thược dược đang nở, cúc mới ra nụ như những khuy áo nhỏ.
Bây giờ những khóm thược dược đă chín nẫu, cúi gập xuống v́ giá tháng mười nhường chỗ cho hoa cúc.
Bao giờ cũng vậy, đi xa về nh́n lại căn nhà của ḿnh sao thấy nó ấm áp, thân mật thế!
Mở hai cánh cửa ra là bước vào lại cái thế giới đời thường, rất riêng tư của ḿnh.
Bao nhiêu việc sẽ phải làm sau cánh cửa! Cứ để đó, từ từ, cái âm vang của đường xa c̣n tung những hạt bụi lạ trong lồng ngực.
Những chuyến metro chật ních người suốt ngày. Thả xuống, nhận vào mỗi trạm những mầu da, ngôn ngữ, vóc dáng khác nhau. Họ hối hả chen vai, lấn chỗ, im lặng, lạnh lùng, thân thiện, cho một nụ cười lạ, một nét lạnh tanh trên mặt, nh́n nhau đăm đăm, ngoảnh mặt, dựa sát, vuốt ve, hôn nhau, tất cả đều bắt được trong cái nhịp rập rềnh, chao đảo của con tàu.
Có cả tiếng đàn, tiếng hát bất chợt bước vào ở một trạm nào đó, một cái ly giấy nhầu nhĩ đưa ra xin tiền sau tiếng nhạc cuối, rồi lại biến mất ở trạm tới. Mỗi trạm metro là một bức tranh minh họa đời sống thường nhật của dân Âu Châu. Họ nôn nả vào, nôn nả ra như những con lật đật, v́ metro là phương tiện di chuyển chính.
Đến sở làm việc, đi khám bệnh, đi học, đi mua sắm, đi đến nơi thương lượng buôn bán, hẹn ḥ với t́nh nhân, đều bước vào sau cánh cửa toa tàu, nắm chặt lấy thanh sắt, ôm cái túi, cái cặp sát vào ngực, chăm chú đếm từng trạm tàu dừng lại, sửa soạn sẵn một chỗ đặt chân để bước ra.
Một người rời ghế đứng lên, có ngay một người khác thế vào. Metro (nhất là ở Ư) c̣n hay bị các họa sĩ tài tử viết (graffiti) kín cả cánh cửa, có khi xịt sơn lên, hành khách đứng ở trong không nh́n được tên trạm để xuống.
Họ viết nhằng nhịt, bẩn thỉu làm xấu xí cả những toa tàu. Du khách ở phương xa tới cũng ḥa nhập vào cái ḍng xuôi chảy đó.
Bỗng thấy nó nên thơ vô cùng. Có lẽ v́ nó lạ, nó đông đảo hơn một chuyến bus ở bên địa phương ḿnh, v́ trên metro ở Paris và ở Rome có nhiều màu da, và nhiều tiếng nói khác nhau hơn, tạo nên một cộng đồng đa văn hóa ngay trong ḷng toa tàu.
Đi chơi không phải hấp tấp đúng giờ, và tự cho ḿnh cái thú đi lạc. Sá ǵ, đi quá một trạm th́ quay lại. Cứ quần jeans, giầy vải, ba lô, đi cả ngày không mỏi
. Lang thang xuống phố, đi thăm các nơi nổi tiếng, ngồi uống cà phê vỉa hè, gặm bánh ḿ jambon fromage, lại t́m xuống trạm metro, lại cầu thang cuốn lên, cầu thang cuốn xuống, hoặc bước mấy chục bước cầu thang chân, cúi nh́n xuống ḷng con đường sắt, đợi nghe tiếng bánh nghiến vọng lại, nh́n thấy con tàu lừng lững hiện ra ở đường hầm.
Tàu tới, chui vào toa tàu, nắm chặt cái cột giữa toa, nghe tiếng rung chuyển của thân tàu trên đường sắt, nghe va chạm vai, hông vào những người lạ hoắc, đọc thơ Tế Hanh trong đầu:
Bánh nghiến lăn lăn quá nặng nề
Khói ph́ như nghẹn nỗi đau tê
Lâu lâu c̣i rúc nghe rền rĩ
Ḷng của người đi réo kẻ về
Tàu bây giờ không có khói phun ra ở đầu tàu, v́ metro chạy bằng điện, không c̣n bằng than đá như ngày xa xưa đó nữa.
Chưa đọc xong bài thơ là đă đến trạm xuống, đành hấp tấp chen vai, hích khuỷu tay bước ra, để rơi lại những câu thơ xuống sàn tàu, trên vai áo những người vừa đứng cạnh.
Đi lang thang tiếp tục, xem nơi này, thăm chỗ kia, ghé nhà hàng ăn chiều, vang đỏ, vang trắng mời nhau
Paris về đêm hay Rome về đêm đều đẹp và trữ t́nh như nhau. Cứ lang thang đường này sang đường khác, từ khu phố cổ ở Paris hay khu công trường thánh Peter ở Rome cho đến khi bốn bàn chân mỏi (thật ra chỉ có hai bàn chân nhỏ mỏi thôi, c̣n hai bàn chân lớn đi suốt sáng vẫn được.)
Đành trả lại những mối t́nh của các ông hoàng, bà chúa trong cung điện Versailles cho những căn buồng ngủ thêu vàng dát ngọc. Trả lại bà hoàng Cleopatra, một bà hoàng làm khuynh đảo cả hoàng triều Rome trong hai mươi năm cho Julius Caesar.
Khách du lịch dắt nhau t́m xuống đuờng hầm lên metro về khách sạn.
Metro đêm tương đối vắng hơn. Giờ tan tầm đă đi qua, lên toa hầu như ai cũng có chỗ ngồi.
Lúc này là lúc những cặp t́nh nhân tự do ngồi vào ḷng nhau hay đứng ve vuốt nhau trước mặt khách đồng hành. Dưới ánh đèn sáng trưng, tầu cứ rập rềnh, môi hôn cứ gắn, bàn tay cứ đặt vào những chỗ khó đặt nhất
. Không sao cả! Chỉ có du khách là trố mắt ra nh́n, c̣n dân địa phương th́ quen lắm rồi, trên chuyến tầu khuya họ hấp tấp về nhà, nh́n làm ǵ cho mỏi mắt.
Một con đường sắt trăm con tàu
Mưa nắng sớm trưa hay chiều
Người nhớ người thương người yêu
(Y Vân)
Xuống tàu rồi, c̣n ngoái đầu quay lại, nh́n con tàu mất hút trong đường hầm. Đẹp và buồn!
Mùa thu Paris chỉ se se gió. Những hàng cây không chín đỏ, vàng muồi như những thành phố ở miền Đông hay Bắc Mỹ.
Lá ngô đồng (platane) ở Paris chỉ úa vàng, khô, rồi cong lại và rơi xuống. Du khách bước vào vườn Luxembourg với một chút thất vọng trong ḷng.
Bài văn tả cảnh lá rơi trong vườn Lục Xâm Bảo thời xa xưa sao mà đẹp thế!
Bây giờ cũng mùa thu, cũng lá ngập trong vườn nhưng sao không thấy cái rực rỡ của thu, chỉ nh́n thấy mấy chiếc ghế bỏ không, những hàng cây chết, mấy người luống tuổi ngồi uống bia trong một cái quán ở giữa vườn
Bookmarks