7.
Thôi anh hạch, ngang xương
Qua ngay sau, đúng giở hẹn, tôi y kế má dặn rắc rắc làm theo. Xe chạy ngang nhà má, thấy má đang tṛ chuyện với một đàn ông, râu cá chốt, áo dài bông gấm, đi giày ếch-cạc-panh (escarpin), khăn Lái Thiêu, ngậm x́ gà: nửa quê nửa tỉnh, nửa mấy thầy, nửa làng xă. Má vừa thấy tôi, đă bước ra chào niềm nỡ: “Cô Hai đi dạo mát hả? Xin cô ngửng, tôi có chút chuyện”. Má day lại nói với người kia giống chi nhỏ quá nghe không rơ, rồi lật đật chạy ra, móc túi áo khỉ đưa cho tôi xem hai hột kim cương đă nhận làm cà rá và nói nho nhỏ đủ nghe: “Con giả bộ cầm coi và nh́n kỹ một hồi rồi lắc đầu như chưa bằng ḷng, làm bao nhiêu ấy rồi trả lại má để cho má tính”. Tôi có hiểu ất giáp ǵ đâu nhưng cũng làm y như lời má biểu. Bỗng nghe má nói lớn: “Thấy không? Quả y như tôi tiên liệu. Hai hột không đều, một hột màu dầu lửa, hột kia sáng thật nhưng có chút than, thôi để rồi kiếm cái khác”. Xe tôi cứ đường thẳng chạy luôn, má trở vô, trong lúc nói chuyện liếc thấy gă kia ngó tôi trân trân, gần rớt tṛng con mắt.
Sáng hôm sau má vô nhà, miệng tích toát hỏi: “Con muốn hai hột xoàn nầy chớ?”. Tôi vội đáp: “Bộ má giả ngộ? Vàng kia không có tiền chuộc. Nay muốn mấy thứ nầy, rồi tiền đào đâu ra?” Má không dứt tiếng cười háy tôi “Của nầy là của con đây chớ của ai? Lúc nầy con mua ǵ mà không được, lo ǵ chuộc mấy món vàng nhẹ xều kia?” Thử bây giở con ước má Tư nầy về làm con mọi già để chơi ắt cũng có người ra tiền cho con sắm! Cá cắn câu rơi con ơi!”. Tôi nghe bây nhiêu, đà hiểu hết, đây là thầy cai đă lọt vào mê hồn trận của má, nói cách khác, má đă thổi bùa mê bắt hồn thầy cai, chuyện hai hột xoàn nầy cũng là tại má bày, nói tôi đang muốn sắm kim cương, nên thầy mới mua để làm nghĩa cho tôi mau cảm, và lễ ra mắt như vầy cũng là xứng đáng. Nghĩ lại tôi thật là con đoản hậu. Anh hạch không làm chi cho phật ḷng, nói chí t́nh tôi cũng thương ảnh lắm chớ, nghĩ dại muốn có được một thằng Tambi con để đánh dấu bước đầu buổi sấn thân cùng gió bụi, vợ chồng mới quen hơi, t́nh nghĩa gần gắn bó, không biết v́ mụ nầy là quỷ sứ đầu thai, hay v́ ḿnh có cái tật ham đồ bắc kế, ác nhứt là hai cái hột nầy làm choá mắt, nên rốt rồi c̣n biết phải quấy con nhà gia giáo hoá ra tàn ác, lửa đang nồng, hương đang đượm, má đành phá gia cang hai đứa tôi làm vầy, má Tư ôi là má!
Chẳng những vậy, má c̣n căn dặn, chiều nay hễ anh hạch ra đi, là phải ra nói đôi lời cám ơn người ta. Mà trước khi, phải đem hai hột xoàn nầy ra giả bộ trả lại cho thầy, và nói rằng ḿnh không dám thọ của quư như vậy, đợi cho thầy năn nỉ đôi ba lần rồi sẽ tạm nhận. Trời đất ôi, mấy lời nghe chó má quá mà tôi măi mê hai hột nầy nên bất chấp phải trái, khi tôi c̣n ở nhà tía má tôi đâu có như vầy? Nhưng rồi tôi cũng y theo kế ấy. Xong rồi má Tư nói: “Nay con đem hai hột nầy về trong, bất tiện lắm. Thằng ba da nó thấy th́ khó ḷng. Vậy con để lại đây cho má giữ giùm là hay hơn”. Nghe cũng phải, tôi giao hai hột kim cương cho má, lật đật ra về. Bữa sau má nhắn nữa, biểu tôi xẻ thầy cai tiền chuộc đồ. Trời đất, thuở nay nào biết xẻ ai mổ ai, thầy cai đâu phải gà vịt mà ḥng xẻ mổ? Huống chi người ta vừa ở ngọt quá, mới cho ḿnh hai hột xoàn kia, nay mặt mũi nào xử sự với người ta dường ấy. Cũng vi c̣n chưa dứt khoát cách ăn thói ở “quân tử Tàu” cho nên tôi đă cụp hàm thiếc với thầy cai mà ba cái đô kia vẫn c̣n nằm ́ ở đợ nơi tiệm cầm đồ chưa chuộc.
Cách vài hôm, bữa nọ, chẳng biết ai mách mà tôi vừa ra nhà má ngồi nói chuyện với thầy cai chưa nóng đít, kế anh hạch hầm hầm hừ hừ ra bắt gặp, lôi tuốt tôi ra xe chở về. Má Tư có nói với: “Đứng đi! Mày vô phen nầy là chết” Nhưng mà tôi nghĩ ḿnh làm ḿnh chịu, dẫu có bề nào cũng chẳng oan ức ǵ. Chớ nghe lời má, ở lại luôn không về th́ cũng đặng, nhưng như vậy th́ đoản hậu quá không đành? Khỏi nói về tới nhà, anh hạch khảo tra tôi, c̣n dữ hơn chị Hoạn vấn tội nàng Kiều, hỏi vàng vàng cũng sạch, hỏi chuỗi, chuỗi cũng tiêu, hỏi chi tôi nói thiệt hết, nhắm chối, chối cũng không được. Anh hạch lột trần tôi như nhộng, cho tôi ăn một trận đ̣n đáng kiếp, c̣n lại bao nhiêu đồ đeo trong ḿnh, ảnh lột hết, lấy lại hết rồi tống tôi ra cửa. Ảnh mắng nhiếc má Tư Hớn và tôi không c̣n một chỗ mẹ đẻ.
9.
Má Tư trúng kế
Hai ngày kế đó, thầy dắt lại tôi một ông già trông đạo mạo ra phết, và nói: “Ông lăo nầy sẽ giả làm ông thân của cô. Vậy khi cô thấy mặt ông tại nhà con mẹ Tư Hớn đó, cô phải làm bộ như cô gặp ông già ruột của cô vậy, nên cô sợ mà chạy trốn vào trong. C̣n ổng, ổng làm bộ giận dữ, mắng cô ít tiếng, th́ công việc sẽ xong”. Tôi nghe theo lời thầy dặn, nên nói với Má Tư, tôi ở một ḿnh buồn, muốn về ở chung với má cho vui. Má nghe tôi nói th́ mừng lắm, biểu tôi bán bớt những ǵ không cần dùng, rồi dọn về.
Tôi kêu lối xóm bán đồ, mà kỳ thật mấy người nầy vâng lời thầy thông dặn trước nên họ giả đ̣ mua rồi chở đi hết, chờ xong việc sẽ trả lại cho tôi. Xong xuôi, tôi xách hoa ly áo quần, về nhà Má Tư.
Ở chưa đặng bốn năm ngày chi đó, kế thấy thầy thông nọ đi với ông già, xăm xúi bước vô nhà Má Tư mà hỏi lớn: “Phải nhà bà Tư Hớn đây không?”. Chưa ai kịp nói ǵ, kế ông già ngó trực thấy tôi th́ a lại hét rằng: “Con chó chết!”. Tôi la hoảng: “Uư! Trời? Tía tôi!” Vừa la tôi vừa chạy vô buồng để trốn, nhưng ông già nầy c̣n khoẻ quá áp chạy theo toan đánh. Má Tư đứng cản nơi cửa buồng, ổng vụt la lớn tỏ ra giận dữ: “C̣n con mẹ nầy nữa! Bộ muốn chết hay sao? Diếm cản cửa tao? Tao có giấy Biện lư cho tao đi bắt con tao, chớ phải không sao? Nè! Giấy Biện lư đây nè, thấy không?”.
Đưa ra thấy một miếng giấy có con dấu đóng đỏ ḷm, rồi ông điểm mặt Má Tư mà rằng: “Tội mấy đụ dỗ con gái tao chưa đúng tuổi thành nhơn, bắt về rước khách, ở tù không sợ; mà mấy c̣n cả gan diếm cản trở tao à? Nè thầy Sáu Hăy để đó, chạy lại bót ông C̣, kêu lính lại đây tức th́, coi con mẹ nầy c̣n diếm cứng đầu cứng cổ hay không?”. Thầy Sáu vội vă đứng dậy... nhưng Má Tư sợ đă khiếp vía, nên cầm tay xin thầy khoan đi, để cho má đọc rơ đầu đuôi, oan má lắm!”. Thầy Sáu nạt: “Oan ức ǵ? Tang tích đă rơ ràng, dụ dỗ gái tơ hành nghề măi dâm, tội đại h́nh chạy trời không khỏi?”. Má xuống nước, năn nỉ khẩn cầu, xin tía tôi với thầy nọ ngồi nghe má đọc công chuyện tôi, không phải má dỗ dành, v́ tại thấy tôi bơ vơ nên làm phước nuôi tôi vậy thôi.
Tía tôi không tin, biểu má kêu tôi ra giáp mặt cho ổng hỏi. Đó rồi, tôi bước ra, ổng bắt tôi thuật lại rơ ràng tự sự, từ hồi ở nhà bước ra, vân vân. Tôi giả bộ run sợ, đọc lại hết mà không quên chuyện má mượn vàng chuỗi, lại với chuyện tôi gởi má hai hột xoàn mà má chưa trả.
Nghe tôi thuật ra đến đó, má thất kinh: lật đật nói hớt rằng: “Vàng chuỗi với hột xoàn c̣n đủ đây, tôi có cầm bán ǵ đâu! Chẳng qua tôi sợ nó khờ, đeo trong ḿnh, chúng gạt lấy hết, nên tôi lập thế cất giùm cho nó, chớ có mất mát món nào đâu!”. Nói rồi vô mở tủ lấy đủ vàng và hột xoàn ra để trước mặt tía tôi và nói rằng: “Đó! Ông coi. Có phải tôi lo lắng yêu thương nó tư chút hay không”. Tía tôi thấy vậy, làm bộ kéo tôi ra đàng trước mà tra gạn tôi song nói nho nhỏ, tuồng như hỏi riêng không cho má biết. Lúc nầy, c̣n một ḿnh thầy Sáu trong nhà. Má mới lại ̣n ỉ, ḷi cho thầy năm chục đồng bạc uống trà, xin thầy can gián giùm. Thầy chộp năm chục đồng bạc bỏ túi, rồi giả bộ bước ra to nhỏ ǵ đó với tía tôi. Tía tôi dùng dằng hồi lâu, mới bước vào hốt đống đồ của má đem ra để trên bàn, đưa hết cho tôi mà rằng: “Nè! Đồ đạc của mầy, th́ mấy lấy đi. Rồi vô lấy áo quần cho mau, đi theo tao lập tức c̣n chần chờ th́ chết với tao bây giờ!”. Rồi day lại nói với má Tư: “Thím phải biết, con tôi nó hư cũng v́ thím. Làm cho tôi tốn hao t́m kiếm nó mấy tháng nay. Vậy thím phải tính sao, chớ việc này khó nín”. Má Tư chẳng biết làm sao, phải đem ra hai trăm đồng, nài nỉ xin bồi thường sở tổn cho tía và xin tía tôi đừng thưa kiện ḷng ḍng tội nghiệp. V́ trót thương tôi mà má mang hoạ, chớ má nào có dụ dỗ chi tôi. Má thề thôi bán mạng, chửng tía tôi mới nguôi cơn giận, bỏ túi hai trăm bạc và dắt tôi ra cửa. Xong việc tôi dọn nhà lại y như cũ, chừng ấy Má Tư hay đặng mới biết trúng kế, má oán tôi khắc cốt và nghiến răng nghe trèo trẹo. Nhớ lại thầy Sáu nghĩ công khó của thầy, tôi lấy hai trăm bạc của ông già đem về, tôi đền ơn thầy nhưng thầy một hai không chịu lấy. “Tôi lấy năm chục đồng của Má Tư lo cũng đủ. Nhưng tôi đă cho hết ông già kia, thế là vẹn toàn rồi. C̣n phần riêng của thầy, miễn đặng giúp ích cho tôi là đủ mừng ḷng. Lối xóm với nhau, chút công ty tiểu, nào đáng kể chi”. Tôi ép thế nào, thầy cũng không chịu lấy phải đành cất đó, oan gia hay duyên nghiệp ǵ đây?
Bookmarks