Originally Posted by
theviewingplatform
.......
Những người này mang theo ḿnh vào thành phố, hiển nhiên, thứ văn hóa thấp hèn, văn hóa của nghèo đói, của đấu tranh sinh tồn bản năng trong những điều kiện không văn minh, vô nhân tính, từ những miền quê của họ.
Trong chuyến đi ngắn ngủi mới đây về Hà Nội tôi thường xuyên nhịn đói, khi đi công việc trong thành phố: nh́n những khuôn mặt ngây thộn, hoàn toàn không “rạng sáng” bởi bất cứ thứ tri thức nào từ bên trong, đi rép lê, mặc quần áo ngủ, tay trần vừa thọc vào bánh phở, vừa kịp lùa vào đũng quần ngủ, nơi cất giữ “quầy trả tiền”, tôi lấy làm khó hiểu làm sao những người như thế có thể biết thế nào là miếng ngon, hay khẩu vị nói chung, để làm cho tôi ăn, và nói chung, phải không tôn trọng ḿnh lắm, mới có thể cho phép ḿnh sử dụng những dịch vụ thấp hèn như thế, v́ thế tôi mới quyết định thà nhịn đói, để bụng không cho đến khi về nhà và ăn.
Điều đáng tiếc là những người mới đến thành phố, người nước ngoài, khách du lịch, khi phải tiếp xúc trực tiếp với những đại diện của loại văn hóa như vậy, tưởng nhầm họ là người Hà Nội.
Song, trong bất kỳ trường hợp nào, bất chấp thái độ tiêu cực của tôi về người ngoại tỉnh vào Hà Nội, những người đầy khuyết tật, rất không may mắn do những nguyên nhân, hoàn cảnh đứng cao hơn họ, những người mà tuyệt đại đa số là lương thiện, thấp cổ bé họng, quen bị trà đạp, bị đối xử bất công, v́ thế trong cuộc đấu tranh sinh tồn đơn phương độc mă trước số phận khắc nghiệt, bị đẩy vào góc tường cuối cùng, họ đáng thương và cần thái độ khoan dung từ những người xung quanh. V́ thế, tôi ít tin rằng câu chuyện mà Việt kiều nào đó kể là có thật.
Bookmarks