- Tuỳ anh thôi. - Bà mẹ nh́n Robert. Bà ta lại ôm lấy Pier. - Mẹ thật sung sướng là lại được thấy con. Đi vào trong bếp. Mẹ sẽ pha cà phê cho cả nhà.
Trong bếp, bà mẹ kêu lên:
- Tuyệt vời. Làm sao con lại gặp anh ta? Anh ta trông có vẻ rất giàu. Và cái ṿng mà con đang đeo. Nó phải đáng cả một gia tài. Ơn Chúa. Tối nay, mẹ sẽ làm một bữa thịnh soạn. Mẹ sẽ mời tất cả hàng xóm để họ có thể gặp…
- Không, mẹ. Mẹ không được làm thế.
- Nhưng con ạ, v́ sao chúng ta lại không báo tin mừng của con cho mọi người? Tất cả bạn bè của chúng ta sẽ hài ḷng.
- Mẹ, anh Jones chỉ muốn nghỉ một vài ngày. Không tiệc tùng. Không hàng xóm ǵ hết.
- Cũng đành. Con muốn thế nào cũng được. - Bà mẹ thở dài.
Ḿnh sẽ dàn xếp để ông ta bị bắt ở xa nhà để mẹ khỏi bị phiền phức.
Carlo cũng đă chú ư đến cái ṿng.
- Cái ṿng đó. Chúng là ngọc thật hả? Ông mua nó cho chị tôi à?
Ở thằng bé có cái ǵ đó mà cho Robert không thích.
- Hăy hỏi cô ấy.
Pier và bà mẹ từ trong bếp đi ra. Bà mẹ nh́n Robert.
- Anh thật không muốn ngủ với Pier à?
- Cám ơn. Không. - Robert lúng túng.
- Em sẽ chỉ pḥng ngủ cho anh. - Pier nói.
Cô ta dẫn anh đi về phía cửa sau của ngôi nhà tới một pḥng ngủ lớn, tiện nghi với một cái giường đôi ở giữa pḥng.
- Robert, anh ngại là mẹ sẽ nghĩ ǵ khi chúng ta ngủ với nhau à? Bà biết em làm ǵ mà.
- Không phải thế. - Robert nói. - Đó là… - Anh không có cách nào để giải thích. - Tốt xin lỗi, tôi…
- Không sao cả. - Giọng Pier lạnh tanh.
Cô ta cảm thấy bị xúc phạm một cách vô lư. Đến giờ là hai lần ông ta từ chối ngủ với cô. Ḿnh nộp ông ta cho cảnh sát cũng đáng, cô nghĩ. Song tuy vậy cô vẫn cảm thấy hơi tội lỗi. Thực sự là ông ta tử tế.
Nhưng năm mươi ngh́n đôla là năm mươi ngh́n đôla.
Trong bữa ăn tối, bà mẹ nói nhiều, c̣n Pier, Robert và Carlo th́ im lặng và mải theo đuổi những ư nghĩ riêng.
Robert th́ khẩn trương tính toán kế hoạch trốn chạy của ḿnh. Ngày mai, anh nghĩ, ḿnh sẽ ra bên cảng và t́m một con tàu rời khỏi đây.
Pier th́ nghĩ tới cú điện thoại mà cô ta đang tính gọi. Ḿnh sẽ gọi từ trong thành phố để cảnh sát không thể t́m tới đây được.
Carlo th́ quan sát người lạ mặt mà chị cậu ta đă lôi tha về nhà. Hẳn là có thể kiếm chác chút ǵ.
Sau bữa ăn, hai người phụ nữ đi vào trong bếp.
Robert ngồi một ḿnh với Carlo.
- Ông là người đàn ông đầu tiên mà chị tôi đưa về đây. - Carlo nói. - Chị ấy chắc phải thích ông lắm.
- Tôi rất thích cô ấy.
- Thế hả? Ông sẽ chăm sóc chị ấy chứ?
- Tôi nghĩ là chị cậu có thể tự chăm sóc lấy ḿnh.
- Phải. Tôi biết. - Carlo cười.
Người lạ ngồi trước mặt cậu ta ăn mặc rất lịch sự và rơ ràng là giàu. V́ sao ông ta lại ở đây trong khi ông ta có thể ở một khách sạn đàng hoàng nào đó? Lư do duy nhất mà cậu ta có thể nghĩ tới là người đàn ông nầy đang lẩn trốn. Và điều đó mang lạ một điểm thú vị. Khi một người người giàu có đang lẩn trốn, dù là thế nào, cách nào, th́ cũng có thể kiếm tiền từ chuyện đó.
- Ông từ đâu tới thế? - Carlo hỏi.
Chẳng từ nơi nào cụ thể cả. - Robert nhẹ nhàng đáp. Tôi đi lại rất nhiều.
- Tôi hiểu. - Carlo gật đầu.
Ḿnh sẽ t́m hiểu qua Pier xem ông ta là ai. Có thể ai đó sẽ sẵn sàng trả nhiều tiền để đổi lấy ông ta, và ḿnh cùng Pier có thể chia chác số đó.
- Ông có làm việc không? - Carlo hỏi.
- Nghỉ hưu.
Cũng không khó khăn ǵ để buộc người đàn ông phải mở miệng, Carlo nghĩ. Lucca, lănh tụ của băng Diavoli Rossi, có thể nghiền nát ông ta một cách nhanh chóng.
- Ông sẽ ở với chúng tôi bao lâu?
- Thật khó nói.
Sự ṭ ṃ của thằng bé bắt đầu làm cho Robert để ư.
Pier và bà mẹ từ trong bếp đi ra.
- Anh có muốn uống thêm chút cà phê không? - Bà mẹ hỏi.
- Không, cảm ơn. Một bữa tối thật là ngon.
- Có ǵ đâu Ngày mai tôi sẽ chuẩn bị cả một bữa tiệc cho anh. - Bà mẹ mỉm cười.
- Tuyệt. - Lúc đó th́ anh đă đi rồi. Anh đứng dậy. - Nếu bà không phiền, tôi muốn đi nghỉ, tôi hơi mệt.
- Tất nhiên. - Bà mẹ nói. - Chúc ngủ ngon.
- Chúc ngủ ngon.
Họ nh́n theo Robert đi về phía pḥng ngủ.
- Ông ta không nghĩ là chị đáng ngủ với ỏng ta, phải không? - Carlo cười.
Lời nhận xét đó làm cho Pier đau nhói, đúng với nghĩa đen của nó. Cô ta sẽ chẳng bận ḷng nếu như Robert là một kẻ đồng tính luyến ai nhưng cô ta nghe thấy anh nói chuyện với Susan và cô ta biết rơ. Ḿnh sẽ thử xem.
Nằm trong giường, Robert nghĩ về bước đi tiếp theo của ḿnh. Tạo ra một cái đuôi giả cộng với cái thiết bị dấu trong tấm thẻ tín dụng kia sẽ dành cho anh thêm một chút thời gian, nhưng anh không quá trông vào điều đó. Bây giờ hẳn là họ đă t́m được chiếc xe tải màu đỏ kia rồi. Những kẻ săn đuổi anh rất tàn nhẫn và thạo nghề. Liệu những người đứng đầu các chính phủ có dính vào vụ bưng bít lớn nầy không? Hay đó là một tổ chức bên trong một tổ chức, một nhóm cao cấp trong cộng đồng t́nh báo đang tự tiện hành động một cách bất hợp pháp. Robert càng nghĩ th́ càng thấy rằng có nhiều khả năng là nhưng người đứng đầu các chính phủ có thể không hề biết chuyện ǵ đang xảy ra. Một ư nghĩ loé lên trong anh.
Dường như anh luôn luôn thấy kỳ quặc với việc Đô đốc Whittaker đột nhiên phải rời khỏi Cục T́nh báo hải quân và bị đưa tới một nơi kiểu như Siberia. Nhưng nếu như có ai đó buộc ông ta phải nghỉ bởi v́ họ biết rằng ông ta sẽ không bao giờ dính vào một âm mưu, th́ điều đó bắt đầu có ư nghĩa. Ḿnh phải liên hệ với đô đốc, Robert nghĩ. Ông ta là người duy nhất anh có thể tin cậy để lần tới sự thật về những ǵ đang xảy ra. Ngày mai, anh nghĩ. Ngày mai. Anh nhắm mắt lại và thiếp đi.
Tiếng kẹt của cánh cửa pḥng ngủ đă làm anh thức giấc Anh ngồi dậy trên giường, lập tức đề pḥng.
Có ai đó đang đi lại phía giường. Robert căng người ra, sẵn sàng bật dậy. Anh ngửi thấy mùi nước hoa và cảm thấy cô gái trườn vào giường, bên cạnh anh.
- Pier… Cô làm ǵ?
- Yên nào. - Thân thể cô áp chặt vào người anh. Cô hoàn toàn trần truồng. - Em cô đơn quá. - Cô th́ thầm, và áp sát vào anh hơn nữa.
- Tôi xin lỗi, Pier, tôi không thể làm ǵ cho cô được.
- Không ư? Vậy th́ để em làm ǵ đó cho anh. - Pier nói. Giọng cô ngọt ngào.
- Không ích ǵ đâu. Cô không thể. - Robert chán chường ghê gớm. Anh muốn tránh cho cả hai người sự lúng túng về cái điều sẽ không xảy ra nầy.
- Anh không thích em ư, Robert? Anh không nghĩ là em có một tấm thân đẹp à?
- Có chứ.
Bookmarks