Page 10 of 13 FirstFirst ... 678910111213 LastLast
Results 91 to 100 of 129

Thread: thụyvi: CHUYỆN PHẢI NÓI ( Vài Suy Nghĩ Của Người Vợ Lính Về Ông LIÊN THÀNH )

  1. #91
    Member
    Join Date
    18-02-2011
    Posts
    139
    Cảm ơn, và chúc Antichink ngủ ngon. Nhưng trước khi ngủ hăy nghiệm lại, xét lại, để thấy ḿnh là người như thế nào?
    Nếu ḿnh là NGƯỜI do Ơn Trên, do Cha Mẹ tạo ra th́ hăy cố giữ tư cách ḿnh và nói những lời đáng nói, đáng trân trọng càng ngày càng hơn để xứng đáng với gia đ́nh ḍng họ. Nhớ nhé!

    Tạm biệt,

  2. #92
    Ngụy Tặc
    Khách
    Quote Originally Posted by Nguyễn thị Sàig̣n View Post
    Antichink đừng cải chầy cải cối nữa nhé.
    Chúng tôi không ai gửi tiền về để nuôi bọc CSVN đâu. Khổ nổi, ông bà cha mẹ c̣n kẹt lại lấy ǵ sống!?
    C̣n bây giờ nhước VN do CS cầm quyền th́ không gọi VNCS th́ gọi là ǵ?
    Tôi chống cộng và dơng dạt tiếp tục nói lên, viết lên những tội ác của chúng nó. Nói thay niềm bi phẫn của những người dân đang bị áp bức trong nước.
    Thế th́ nó như vầy:
    "Chúng tôi không ai gửi tiền về để nuôi bọc CSVN". "Chúng tôi" gởi tiền về để nuôi sống ông bà cha mẹ "chúng tôi". Ông bà cha mẹ "chúng tôi" sẽ nuôi sống CSVN. Bên cạnh đó "chúng tôi" chống cộng bằng cách kêu gọi thế giới cô lập, cấm vận VN. "Chúng tôi" không muốn thấy VN phát triển. "Chúng tôi" muốn thấy VN đói nghèo cùng tận.....V́ "chúng tôi" thừa biết rằng "chống cộng" như thế th́ ông bà cha mẹ "chúng tôi" vẫn có thể nhởn nhơ sống. Bọn cướp chóp bu cầm quyền vẫn nhởn nhơ sống. Chỉ có dân t́nh khốn đốn, chết...nhác là....chết thiệt. VN sẽ yếu kém và biết đâu "quan thầy" Mỹ sẽ trang bị cho "chúng tôi" con đường "khải hoàn" trở về đè đầu cỡi cổ dân t́nh như xưa.
    Gớm cho cái chính nghĩa VNCH.

  3. #93
    Member
    Join Date
    30-08-2010
    Posts
    3,022

    Gởi Ban Biên Tập và các ACE (Huynh Tỉ Muội )

    Vơ Lâm Lệnh Kỳ



    Cửu Diện Bạch Y
    9 Thành Hoả Hầu

    Gởi các ACE( Huynh Tỉ Muội) chúng ta tranh luận đến đây là quá đủ , đây là thời điểm nhạy cảm không nên bàn đến vấn đề này nhiều !

    Các Hạ Antinchink ! Ta hứa sẽ tranh luận với Các Hạ một cách ṣng phẳng kể cả với các nhà Quân sử của chính phủ CS Việt Nam hiện nay: Trong một dịp khác , thuận tiện hơn về Topic Chiến tranh VN 1954-1975 :Mậu Thân 1968 , Mùa hè Đỏ Lửa 1972 , và năm 1975 một cách khách quan v́ Lịch sử cần phải trả lại cho sự thật ! Trên diễn đàn Vietland này .

    Topic này đề nghị Ban biên tập Vietland nên đóng lại vào thời điểm này .


    Trân trọng cám ơn

    Cửu Diện Bạch Y
    Hùng Kiệt

    Cớ sao mưa gió cuốn bay cánh lê hoa
    Chim én trên lầu nước Mỹ
    Nay lưu lạc vào nhà ai
    Giấc mộng Dân Chủ- Tự Do- Nhân quyền Ba mươi sáu năm trường
    Như cánh bèo trôi dạt, lặng lẽ nở trên mặt nước
    Đôi mắt lạnh lùng nh́n thế gian
    Có nỗi đau khổ nào bằng tương tư trong oán độc
    Kiếp này xin v́ Việt Nam mà ngưng đọng nét mi sầu
    Không ngại ngần để cơi ḷng tan nát hóa thành tro bụi ..
    Last edited by Dean Nguyen; 09-10-2011 at 11:36 AM.

  4. #94
    AU LAC
    Khách
    Quote Originally Posted by Ngụy Tặc View Post

    Thế th́ nó như vầy:
    "Chúng tôi không ai gửi tiền về để nuôi bọc CSVN". "Chúng tôi" gởi tiền về để nuôi sống ông bà cha mẹ "chúng tôi". Ông bà cha mẹ "chúng tôi" sẽ nuôi sống CSVN. Bên cạnh đó "chúng tôi" chống cộng bằng cách kêu gọi thế giới cô lập, cấm vận VN. "Chúng tôi" không muốn thấy VN phát triển. "Chúng tôi" muốn thấy VN đói nghèo cùng tận.....V́ "chúng tôi" thừa biết rằng "chống cộng" như thế th́ ông bà cha mẹ "chúng tôi" vẫn có thể nhởn nhơ sống. Bọn cướp chóp bu cầm quyền vẫn nhởn nhơ sống. Chỉ có dân t́nh khốn đốn, chết...nhác là....chết thiệt. VN sẽ yếu kém và biết đâu "quan thầy" Mỹ sẽ trang bị cho "chúng tôi" con đường "khải hoàn" trở về đè đầu cỡi cổ dân t́nh như xưa.
    Gớm cho cái chính nghĩa VNCH.
    Khi xưa CSVN chống Tây đă không ngại dùng các phương pháp "bất nhân" để giành quyền lực. Cho nên ngày nay khi họ có quyền lực họ cũng chẳng khác ǵ Tây. Do đó hôm nay nhân dân VN lại phải chống Cộng.

    Cũng vậy, những ai chống Cộng mà không ngại ngùng dùng những phương pháp "bất nhân" th́ ngày sau nếu họ nắm được quyền lực, họ cũng sẽ bất nhân như CS mà thôi. Người thực sự yêu dân yêu nước mà chống cọng, th́ không bao giờ v́ chống cọng mà trở thành "bất nhân".

  5. #95
    Ngụy Tặc
    Khách
    Quote Originally Posted by AU LAC View Post
    Có nhiều người tự xưng ḿnh chống cộng rất năng nổ. Nhưng họ lại không biết rằng họ càng chống cọng họ càng giúp cho CS mạnh thêm. V́ họ làm cho nhân dân, đồng bào Phật tử càng ngày càng xa lánh những phong trào chống cộng. Bởi thế mà các cuộc biểu t́nh chống cọng càng ngày càng khó kêu gọi quần chúng hưởng ứng.

    Giai do họ chống cọng không v́ yêu nước mà chỉ v́ yêu phe phái, tôn giáo, của họ mà thôi. Họ không ngần ngại phỉ báng chụp mũ các phe phái và tôn giáo khác, để cho tôn giáo của họ được nổi bật hơn. Nếu họ thực sự chống cọng v́ yêu nước, họ phải cẩn thận bảo tồn lực lượng quần chúng từ những phe phái và tôn giáo khác. Chứ không ăn nói bừa băi chụp mũ người khác một cách dễ dàng như vậy.
    Đúng vậy. Ông Liên Thành chỉ là 1 viên chức của chính quyền VNCH. Những điều được ông ta cho là "bật mí" rơ ràng là nhắm vào các vị cao tăng PG. Nếu sự thật như thế th́ tại sao lúc đang c̣n quyền hạn, trách nhiệm của 1 công chức chính quyền mà ông ta không cung cấp cho cấp trên? Và nếu cấp trên có bằng chứng xác thực tại sao không giải quyết để bảo đảm an ninh quốc gia? Trong khi hồ sơ của những vị cao tăng này chính cơ quan t́nh báo CIA Mỹ cũng không xác định họ là CS. Do đó, những "bật mí" của ông Liên Thành chỉ mang tính chụp mũ. Vấn đề là sự "chụp mũ" ấy trong thời điểm này làm người ta mang cảm tưởng là phe phái, tôn giáo nào đứng đàng sau ông ta. Nhất là phe phái, tôn giáo đó lại có lịch sử "dồng hành" cùng thế lực ngoại bang từng giày xéo trên thân phận quê hương dân tộc.
    Những kẻ tiếp tay, cổ xuư cho việc làm như ông LT này càng củng cố sự nh́n nhận của người dân trong nước về tính phi nghĩa của những hoạt động khoát áo tranh đấu cho "tự do dân chủ" cho VN của các nhóm NVHN hay các nhóm bên trong nước được coi là do NVHN giựt dây.

  6. #96
    Member
    Join Date
    18-02-2011
    Posts
    139

    thụyvi : NÓI CẠN LỜI

    Lứa tuổi của chúng tôi, ai cũng đă già hết rồi. Chúng tôi vẫn kiên nhẫn đấu tranh không phải v́ cho chúng tôi. Chúng tôi đấu tranh như cất tiếng nói thay người trong nước, nói thay cho những thanh niên rường cột trong nước bị áp chế, bị bắt bớ...Những người trẻ này là rường cột giữ nước, xây dựng đất nước VN có Nhân quyền tự do giống như lời
    bà Aung San Sư Kyi, người lănh đạo Liên Đoàn Đấu Tranh V́ Dân Chủ Miến Điện có lần đă nói
    :" Khi tôi hỏi những người trẻ về ư nghĩa của sự tự do, họ trả lời rằng, tự do là quyền được nói lên những suy nghĩ của ḿnh; được bày tỏ sự bất đồng ư kiến với nền giáo dục không thoả mản với nền tri thức của ḿnh; được thảo luận, được chỉ trích, được tranh căi, được tập họp hàng ngàn người, thậm chí hàng trăm ngàn người để hát, để reo ḥ, để vui cười thoả thích. Giới trẻ Miến Điện muốn sống trọn vẹn với tuổi trẻ đầy năng lực của ḿnh, được quyền tin tưởng, mến phục, phát huy mọi giá trị của cuộc sống. " ( ngưng trích )

    Không phải tuổi trẻ Việt Nam cũng có cùng ước mơ như thế đó sao?!
    Những điều bà Aung San Suu Kyi bày tỏ, không chỉ là niềm mơ ước của tuổi trẻ Việt Nam mà phải là những ǵ chúng ta đă và đang nỗ lực tranh đấu chứng minh một cách xác quyết rằng, dân tộc chúng ta sẽ đạt được chiến thắng cuối cùng...

    C̣n phụ nữ Việt Nam họ mong ước ǵ? Có phải họ muốn được thoát khỏi sự đè nặng của nền kinh tế mà giá cả thị trường lúc nào cũng là nỗi lo canh cánh trong ḷng đối với vai tṛ người phụ nữ trong gia đ́nh? Có phải họ luôn luôn phập pḥng âu lo là chồng ḿnh, con ḿnh có thể bị tù đày bắt bớ v́ những suy nghĩ độc lập...?Thực tế đau ḷng nhất là có quá nhiều phụ nữ phải bán thân nuôi gia đ́nh....Cho đến nỗi có lần trong một bài thơ, thi sĩ Trần Trung Đạo đă bi phẫn gọi đây là " quốc nhục " !!
    Chúng ta ắc hẳn ai cũng bi phẫn cũng đau ḷng v́ những thực trạng đó.


    Có ai trong chúng ta không ưu tư đau ḷng v́ những thực trạng đó, không phẫn uất v́ mất đảo mất thác Bản Giốc, trả lời đi!
    Tôi vừa nhận tin mới nhất từ VN. Công an bắt 8 người của pháp luân công v́ chỉ thị chổ nào tụ lại 3 người là bị bắt.
    Kèm đây đương link một trang báo đăng hàng trăm chuyện ác nhân của vc tại VN mỗi ngày
    http://anhbasam.wordpress.com/2011/1...11/#more-30157

    Ngay như trang VIETLAND mỗi ngày có hàng chục chuyện chướng tai gay mắt của vc tại VN được post lên...

    Nhớ kể lại những chuyện đó để mọi người cùng ngậm ngùi nhé.

    Tạm biệt,
    Last edited by Nguyễn thị Sàig̣n; 09-10-2011 at 11:55 AM.

  7. #97
    Member
    Join Date
    01-12-2010
    Location
    Sunshine state, USA
    Posts
    767
    To anh Nguyen Hung Kiet, Hắc Y Hiệp Nữ,

    Xin vui ḷng không dùng quá nhiều avatar.

  8. #98
    antichink
    Khách
    Quote Originally Posted by Nguyễn thị Sàig̣n View Post
    Lứa tuổi của chúng tôi, ai cũng đă già hết rồi. Chúng tôi vẫn kiên nhẫn đấu tranh không phải v́ cho chúng tôi. Chúng tôi đấu tranh như cất tiếng nói thay người trong nước, nói thay cho những thanh niên rường cột trong nước bị áp chế, bị bắt bớ...Những người trẻ này là rường cột giữ nước, xây dựng đất nước VN có Nhân quyền tự do giống như lời
    bà Aung San Sư Kyi, người lănh đạo Liên Đoàn Đấu Tranh V́ Dân Chủ Miến Điện có lần đă nói
    :" Khi tôi hỏi những người trẻ về ư nghĩa của sự tự do, họ trả lời rằng, tự do là quyền được nói lên những suy nghĩ của ḿnh; được bày tỏ sự bất đồng ư kiến với nền giáo dục không thoả mản với nền tri thức của ḿnh; được thảo luận, được chỉ trích, được tranh căi, được tập họp hàng ngàn người, thậm chí hàng trăm ngàn người để hát, để reo ḥ, để vui cười thoả thích. Giới trẻ Miến Điện muốn sống trọn vẹn với tuổi trẻ đầy năng lực của ḿnh, được quyền tin tưởng, mến phục, phát huy mọi giá trị của cuộc sống. " ( ngưng trích )

    Không phải tuổi trẻ Việt Nam cũng có cùng ước mơ như thế đó sao?!
    Những điều bà Aung San Suu Kyi bày tỏ, không chỉ là niềm mơ ước của tuổi trẻ Việt Nam mà phải là những ǵ chúng ta đă và đang nỗ lực tranh đấu chứng minh một cách xác quyết rằng, dân tộc chúng ta sẽ đạt được chiến thắng cuối cùng...

    C̣n phụ nữ Việt Nam họ mong ước ǵ? Có phải họ muốn được thoát khỏi sự đè nặng của nền kinh tế mà giá cả thị trường lúc nào cũng là nỗi lo canh cánh trong ḷng đối với vai tṛ người phụ nữ trong gia đ́nh? Có phải họ luôn luôn phập pḥng âu lo là chồng ḿnh, con ḿnh có thể bị tù đày bắt bớ v́ những suy nghĩ độc lập...?Thực tế đau ḷng nhất là có quá nhiều phụ nữ phải bán thân nuôi gia đ́nh....Cho đến nỗi có lần trong một bài thơ, thi sĩ Trần Trung Đạo đă bi phẫn gọi đây là " quốc nhục " !!
    Chúng ta ắc hẳn ai cũng bi phẫn cũng đau ḷng v́ những thực trạng đó.


    Có ai trong chúng ta không ưu tư đau ḷng v́ những thực trạng đó, không phẫn uất v́ mất đảo mất thác Bản Giốc, trả lời đi!
    Tôi vừa nhận tin mới nhất từ VN. Công an bắt 8 người của pháp luân công v́ chỉ thị chổ nào tụ lại 3 người là bị bắt.
    Kèm đây đương link một trang báo đăng hàng trăm chuyện ác nhân của vc tại VN mỗi ngày
    http://anhbasam.wordpress.com/2011/1...11/#more-30157

    Ngay như trang VIETLAND mỗi ngày có hàng chục chuyện chướng tai gay mắt của vc tại VN được post lên...

    Nhớ kể lại những chuyện đó để mọi người cùng ngậm ngùi nhé.

    Tạm biệt,
    Nguyễn Thị SG c̣n thiếu đây một câu hỏi " Ở Côn Sơn có một địa danh nổi tiếng tên là Chuồng Cọp"?. NTSG thiếu thành thật cố t́nh đánh lăng. Chỉ biết ḿnh và phe đăng ḿnh không cần người khác.

  9. #99
    Member
    Join Date
    18-02-2011
    Posts
    139

    thụyvi trả lời lần chót với Antichink

    Chuồng Cọp là một nhà tù xây dựng từ thời Pháp và cai tù rất tàn độc. Nhưng, nếu Anti có con cháu vô tội bị giết bằng lựu đạn, ḿn của bọn khủng bố vc như câu chuyện thật tôi viết dưới đây th́ Anti nghĩ sao? ( Xin phép VIỆTLAND và qúy bạn đọc cho tôi post tấm h́nh thương tâm này )

    ĐẤT KHỔ
    . thụyvi


    Hướng mắt về đám lá lụp xụp, tôi thấy thấp thoáng chiếc bóng ngồi lặng lẽ trên bậc thềm của chị Trúc cùng chiếc khăn quàng màu tím quen thuộc và những sợi tóc bay loà xoà trong gió. Tôi quay ngoắc lại, đi trở lui. Tôi không muốn thấy chị. Có lẽ, cứ hể mỗi lần thấy chị là nhắc tôi nhớ lại hồi ức hăi hùng về những cái chết ngỡ ngàng vô tội đau đớn của các em do trái lựu đạn cố t́nh nổ toang trước cổng trườngTiểu Học năm đó. Cho nên dù nụ cười chị chào tôi thật ngọt, nhưng tôi không hề cảm động và cũng không muốn thân thiện dù chỉ là xă giao.

    Khi đó tôi mười bảy, tuổi đủ lớn để có thể giúp việc này việc nọ cho ba mẹ, và tôi thích nhất là mỗi buổi chiều đi đón em ở trường, tôi thường đi sớm một chút để có th́ giờ đọc lén mấy cuốn tiểu thuyết trong quán sách gần đó, chờ em tan học tíu tít chạy qua đ̣i mua này mua nọ một hồi rồi hai chị em hối hả về, ba mẹ đợi cơm ở nhà.
    Hôm đó tôi vào, trong quán chỉ có một người khách đang đứng khuất sau cái kệ cao treo mấy tờ tạp chí nơi góc cứ ḍm ra đường như chờ ai. Như thường lệ, tôi đi thẳng vô bên trong, cười cười đáp lại với cô bé ngồi nơi quầy tính tiền rồi vói lấy cuốn truyện đọc dở dang hôm qua. Đang măi mê, chợt tiếng chuông reo lanh lảnh, tôi như cụt hứng, ngó ra, kịp thấy người đàn ông lúc nảy vừa kéo sụp cái mủ lưởi trai trên đầu và bước vội ra đường. Tôi tiếp tục đọc thật lẹ, đoạn truyện tới hồi hấp dẩn. Một tiếng nổ kinh hồn. Tôi giật nẩy ḿnh hoảng hồn hụp đầu xuống th́ nghe tiếng la hoảng lồng lộng bên kia:
    - VC liệng lựu đạn
    - Chết con tôi rồi, cứu con tôi với Trời ơi ! Trời!..
    - Trời ơi! Chết! …Chết!...,
    Tiếng khóc, tiếng la, thất thần rộ lên kêu cứu tràn tới cổng trường. Kịp hiểu, tôi đâm đầu băng qua, lách thiệt lẹ trong ḍng xe đổ dồn cụt, hớt hải chui vào đám đông. Tay chân tôi run lẩy bẩy, gần như chết điếng thấy trước mắt những thân thể toé máu nằm ngổn ngang, có người oằn oại đau đớn ghê lắm. Tôi sợ quá, đang dáo dác cuống quít th́ bị xô giạt ra chúi nhủi.
    - Dang ra! Dang ra! Tránh ra chỗ khác!
    Tôi nép qua một chút cho y tá lăng xăng chạy ra chạy vô băng bó, cứu cấp, khiêng mấy người bị thương. Chung quanh tôi, tiếng khóc rũ rượi, tiếng bù lu bù la kể lể càng lúc càng thảm thiết nhưng tôi bất kể cứ xô đẩy lẩn quẩn lưnh quưnh, rồi như con sóc len vô bên cửa hông của trường và mừng quá khi thấy em tôi đứng khóc thút thít trong đám người lớn con nít thấp thỏm nhấp nhô tụ lại ở cuối dăy. Tôi nhào tới ôm lấy em vừa mếu máo vừa xoa lưng, vừa dỗ. Lúc đó mẹ tôi chạy lúp xúp tới mặt mày xanh lè thất thần, miệng mồm méo xệch.

    Tôi gần như kiệt sức, ngủ không được, BS bắt nghỉ học vài ngày, ăn cháo uống thuốc.
    Đêm đó, sau khi ăn uống qua loa, tôi vệ sinh rồi lên giường nằm im quấn mền thật chặt chờ thuốc thấm. Lát sau, đôi mắt tôi liêm dim thần trí mơ mơ màng màng nghe như có ǵ lao xao, giống như tiếng gió chạy rào rào trên những hàng cây, rồi sau đó tiếng gió mỗi lúc mỗi mạnh rầm ŕ như tiếng người, rồi tiếng gió rít lên, rít lên… nghe rơ ràng “đứng lại! đứng lại!” rồi có tiếng chạy đuổi nhau giận dữ… và tiếng súng vang lên khô khốc ! tôi bắn người, chới với bật dậy thét hoảng kinh… Mẹ lật đật chạy vô tốc mùng ôm tôi thật chặt.Tôi sợ lắm, mồ hôi rịn ra ướt lưng, trái tim đập th́nh thịch, thấy mơ hồ chung quanh có những cặp mắt ngỡ ngàng của mấy đứa trẻ chết tức tửi hôm nào nh́n tôi. Tưởng ḿnh bị chết, tôi chới với níu chặc lấy tay mẹ, cánh tay ấm hôi hổi khiến tôi tỉnh táo đôi chút, tôi ngẩn ngơ nhớ lại, giọng sợ sệt:
    - Có tiếng nổ mẹ ơi!
    Mẹ dỗ dành:
    - Ngủ đi ngủ đi, không có ǵ đâu con.
    Tôi dụi đầu trên vai mẹ cảm thấy yên tâm, định thần lại, tôi nghe có tiếng người trước cửa nhà, tôi c̣n nhận ra được giọng người quen lao xao… Có ai khóc vậy? Có tiếng khóc mà… Rồi có tiếng giày nữa, nghe rào rạo. Tiếng bánh xe thắng rít, gấp rút, h́nh như xe đang trở đầu, ánh đèn quét lấp loé từng luồng vô cửa sổ. Tôi mang máng chắc hàng xóm căi lộn đánh lộn ǵ đó ghê lắm cho nên con đường sáng rực ánh đèn xe hơi.
    Lát sau, ba bước vô th́ thào với mẹ:
    - Nghe nói…bắt được người liệng lựu đạn rồi. Nó trốn trong nhà cô Trúc.
    Mẹ như ớ ra, rồi nín thinh thở phào, quay sang ôm tôi:
    - Tụi con ngủ đi, có ba mẹ đây đừng sợ.
    Tôi nằm im cho mẹ yên ḷng, đầu óc tôi mông lung, và những h́nh ảnh ngày hôm qua lại lảng vảng trong trí nhớ. Thằng em nằm kế bên ngủ say có hay biết ǵ đâu.

    Chị Trúc có gian hàng bán vải ngoài chợ, nhưng mới dọn về căn nhà có khu vườn rộng cách nhà tôi một khoảng sân hẹp mọc đầy hoa cúc dại màu tím. Đêm qua trong khi Cảnh Sát Đặc Biệt bao vây nhà chị, bất ngờ có một bóng người xuất hiện từ cửa sau, đang mon men ra ngoài, bị phát hiện kêu đầu hàng, người đó cố t́nh chạy, rồi bị trúng đạn chết trong lúc t́m cách nhảy qua hàng rào để thoát vô con đường ṃn nh́n xa xa thấy có vạt cây xanh mút mắt trong kia.

    Tôi nghe ba kể: Tên Vc bị bắn chết đêm qua, là tên đặc công muốn ám sát ông sĩ quan thám báo tỉnh, chiều đó ông sĩ quan đi đón con trễ, học tṛ ùa ra một lát th́ ông sĩ quan tới. Trái lựu đạn tung đúng lúc, nhưng ông sĩ quan chỉ bị thương. Tội nghiệp bốn đứa trẻ và bà bán hàng rong chết oan, chưa kể có vài người c̣n trúng miểng, khá nặng. Sau khi thảy trái lựu đạn, tên đặc công thót lên xe Honda chờ sẳn, mất tiêu.
    Ba chép miệng tức tối:
    - Giặc ở ngay nách mà ḿnh không hay biết ǵ hết!
    Chuyện ông Vc bị bao vây, bị bắn chết… một hai tuần sau lắng xuống. Nhưng từ đó, người ta bắt đầu e dè chị Trúc. Mặc dù chị vẫn được tự do, được ra vào mua bán nhưng cứ mỗi lần chị đi qua là có những ánh mắt căm giận, thương hại, nghi ngờ, sợ sệt, ḍ xét ngó theo…
    Mấy tháng sau, cái bụng của chị u tṛn lên, hàng xóm chạy qua nhà mua vải của mẹ nói chị có bầu, có bà c̣n le lưởi mỉa mai “ Mai mốt xóm ḿnh có thằng VC con, tha hồ ăn lựu đạn!”.

    Mọi chuyện rồi cũng nguôi ngoai, thỉnh thoảng trong chiêm bao tôi vẫn c̣n thấy những xác chết hiện về, những đôi mắt ưu uất của các bà mẹ khiến những lúc đó tôi bàng hoàng thức giấc với tiếng gió kêu như thảng thốt trong bóng đêm đen đặc ngoài cửa sổ.
    Cho đến một hôm, nấu cơm chiều, thấy mẹ bận rộn kho thịt và hầm chân gị với đu đủ như nấu cho người ăn đẻ, lát sau mẹ kêu tôi phụ bưng qua nhà chị Trúc, thấy tôi ngạc nhiên rồi lắc đầu quầy quậy, mẹ giải thích:
    - Cô Trúc sinh con, nằm cử mà không có
    ai nuôi, nghe nói phải mua cơm tiệm mà ăn, cũng tội nghiệp. Thôi kệ con, ai làm ác người nấy mang tội.
    Mẹ tôi được tiếng tốt bụng nào giờ, nên tôi miễn cưỡng nghe lời, tuy vậy, ba và tôi không đồng ư với lối suy nghĩ của mẹ, ba nói:
    - Thiếu ǵ người giúp, sao lại giúp kẻ ác!
    Nhà chị Trúc tuy đẹp, nhưng trông quạnh hiu trong khu vườn rộng, um tùm cây cối. Mẹ bấm chuông cổng, hồi lâu có người đàn bà trùm khăn sùm sụp đi ra, tôi nhận ra chị Trúc, mặt mày rầu rĩ buồn bă, xanh lướt, c̣n yếu lắm. Giọng mẹ xởi lởi, như người nhà:
    - Tui nấu ít đồ ăn đem qua, cô ăn cho có sửa em bú. hàng xóm với nhau cô đừng ngại.
    Chị Trúc tần ngần rồi mở cửa, mời mẹ con tôi vào. Mẹ đặt đồ ăn trên bàn, hỏi thăm một hồi rồi ngỏ ư muốn vào thăm em bé. Tôi thấy chị chớp mắt như cảm động, khuôn mặt giản ra một nụ cười thật đẹp.
    Chị Trúc dẫn mẹ vô bên trong, mẹ kêu tôi ngồi ngoài, chắc mẹ dị đoan không cho con nít vô buồng bà đẻ. Tôi ngồi một hồi, nhớ tới lời người ta nói nhà chị Trúc có Vc? Tôi bỗng nhiên nỗi lên cơn ṭ ṃ, v́ hồi đó giờ cứ nghe nói Vc giựt ḿn xe đ̣, Vc pháo kích, Vc liệng lựu đạn… Chứ tôi chưa thấy mặt mày của Vc như thế nào? Chưa h́nh dung ra Vc tṛn méo làm sao? Cho nên tôi ngó nghiêng ngó ngửa, khi mắt tôi vừa chạm vào một tấm h́nh trên đầu tủ thờ th́ óc tôi lóe lên “ Vc ?” Nghĩ tới đó tôi cảm thấy hồi hộp vừa ḍm chừng vô cửa buồng vừa mon men tới gần, càng gần…tôi thấy đó là tấm h́nh một người đàn ông… Tôi càng nh́n càng thấy người đàn ông trong h́nh như quen quen, có gặp đâu đó… Nh́n một hồi, ngờ ngợ, rồi nhớ ra, tôi hoảng hồn kêu lên:
    - Mẹ ơi!
    Mẹ lúp xúp chạy ra ngơ ngác:
    - Ǵ con?
    Tôi định nói, thấy chị Trúc đứng im sau lưng mẹ, tôi ấp úng nói lảng:
    - Về… mẹ .
    Mẹ xoay người lại, vô t́nh than thở với chị Trúc:
    - Khổ! từ hôm đó tới nay, nó hay kêu
    hoảng vậy đó !
    Chị Trúc sầm mặt, đưa mẹ con tôi ra cửa, không nói ǵ, rồi lặng lẽ quay vào.

    Tôi nhận ra ông trong tấm h́nh rồi. Chính là người đàn ông đứng trong quán sách chiều hôm đó, nốt ruồi nhô cao dưới cằm làm tôi không thể nào nhận lầm ông ta. Th́ ra, lúc đó ông đang chờ…! Bỗng nhiên tôi rờn rợn, khi h́nh dung ra cảnh…Trời! Lở hôm đó tôi đứng đâu đó bên ngoài, hoặc là em tôi chạy ra sớm… chắc chắn, chị em tôi là trong số những người hôm đó, đau đớn quằn quại kêu cứu thống thiết trên vũng máu vây khắp vỉa hè. Hoặc là tôi và thằng em nằm vật vờ chết oan ức với những miểng đạn ghim tả tơi khắp cùng ḿnh mẩy… Ghê quá, tôi ớn lạnh không dám nghĩ tiếp nữa…

    V́ bị ám ảnh quá sâu đậm, từ đó tôi cứ thấp thỏm, nghi ngại trong ḷng, cứ hể thấy ai lấp ló, dáo dác, mặt khắc khổ, hắc ám, lẩn quẩn trong chợ, gần trường học, đứng gần, là tôi hồi hộp… Nhiều lúc giật ḿnh,tưởng tượng, bất th́nh ĺnh đâu đó, quăng ra…Ầm!.. Bùm!...
    Ác như vậy đó, ai mà không sợ. Tôi ước ǵ đời sống này đừng có VC. Sướng biết mấy!

    ….. Chị Trúc, Tôi biết chị đă lập gia đ́nh khác và hiện giờ đang sống đâu đó tại Hoa Kỳ, nếu chị đọc mẫu chuyện này. Tôi tin, chị biết tôi là ai.
    thụyvi

    [ Hầm Nắng, cuối tháng 10, 2009 ]
    Last edited by Nguyễn thị Sàig̣n; 09-10-2011 at 09:00 PM.

  10. #100
    Member
    Join Date
    18-02-2011
    Posts
    139

    thụyvi: Nếu đọc ĐẤT KHỔ tiếng Việt không hiểu, mời Antichunk đọc bản tiếng Anh

    THE LAND OF SUFFERING . thụyvi
    Directing my eyes through the low branches and leaves, I saw avague image of Truc sitting on the steps of her house, with a purple shawl which was familiar with everyone in this area, with her hairs flying in the wind. I made a sudden turn and walked back. I did not want to meet her. Maybe the reason was that, every time I saw her or met her, a horrible reminiscence came to me. It was about painful death that had suddenly come to those innocent little children and had been caused by a grenade that had exploded purposely at the gate of an Elementary school that year. As a matter of fact, though her smile seemed really sweet, it did not move me not even bring me any closer to her, even for the reason of social relationship.
    I was then 17 years of age, old enough to be able to help my parents something around the house. My most favorite job was to go and pick up my young brother home from school in the afternoon. I usually arrived to school a little early, so that I could enter the book stalk near the school to read books there without permission of the bookkeeper while I was waiting for my brother getting out of class, crossing the street in an exciting mood, asking me to buy him something before both of us went home in a hurry, because our parents were waiting us for dinner.
    That day, when I arrived, in the book stalk there was only 1 man, hiding himself in a corner behind a high shelf with some magazines hung on it. He often looked out at the street as though he was waiting for somebody else. As usual, I entered right away the stalk, smiling at the young girl at the counter, reached my hand to grasp the story book I could not finish yesterday.
    I was absorbed in reading when the school bell rang aloud. My interest was cut, I looked out the stalk, my eyes caught this man who hurried going out to the road, pulling downward a little bit his cap that was on his head. I continued the book at its attractive phase with a fast speed. A terrible explosion came aloud. Being startled and horrified by the sound, I moved down my head quickly. Shouts in the outside, clear and stricken with terror, came to my ears:
    - The VC exploded grenade.
    - My child was killed. Save him. O God.
    - O my God. Dead, dead,
    Crying and shouting out of fear, calling for help arose, radiated to the school gate. Understanding what was happening, I pressed running across the road, completely panic stricken trying to get through the traffic gem into the crowd. My hands and legs all shook badly. I felt a stiffness of my whole body when seeing a lot of bloody human bodies lying about in disorder and in the way, some people suffering in their extreme pain. Being frightened, I was looking all around in an agitated hurry when I was pushed forth with great force. My head was bent forward, I almost fell down to the ground “ Get out” “ Get out of the way” I shrank myself so that nurses could go back and forth to help the wounded people with dressing, giving the first aid, carrying to ambulance. All around me, haggard cries, sound of people spinning a long yarn became more and more saddening and pitiful! I ignored them all, hurriedly jostled with the crowd, trying to go forward. At last, as a squirrel, I wormed my way to the school side door. I was quite happy to see my brother who was standing in whimpering among worry and anxious adults and children gathering at the end of the row of classrooms. I rushed to him, grasped him in my arms, rubbing on his back in soothing him with my mouth distorted by a cry about to break up. My mother was coming in running with short steps, with her pale countenance with no mind and spirit on it, with her deforming mouth.
    I could not sleep well. I was almost completely exhausted. My doctor forced me to have some days off from school, to have soup and medicine.
    That evening, after taking some snacks and daily hygiene, I went into bed, rolled real tight the blanket around me, waiting for the medicine to work. After a while, while my eyes was half closed, my spirit was vague, I heard something like the sound from a tumult, the sound made by the wind blowing through rows of trees. It became increasingly strong, like human voices; it was hissing, and hissing again… and was clear to be heard: “Stop! Stop!” Someone was running, pursuing in anger. Then, shootings of guns came to my ears. In a sudden, I sat up, shouting out loud in a fright…My mother hurried into my room, lifted the mosquito net up, holding me tightly in her arms. I was in a great fear, with sweat all over my back, my heart was racing. A dim picture of dead children on that day, with their eyes were fixing at me. Thinking that I was dead too, I grasped real tight my mother’s hand that could calm me a little bit through her body heat. I remembered every thing going on, saying to my mother in an anxious voice:
    - I heard shootings somewhere, mom.
    - Keep on sleeping my dear. Do not worry. My mother soothed me.
    I leant my head against her shoulder. A feeling of peace conquered me. But when I got back my control, I realized someone at my front door even people voice familiar to me.
    - Who is crying, mom? It is plain to me that I hear cries and even the sound of stepping on the paddles. Here is the hissing sound from brakes of cars that seems to back up, their light beams were weeping through the window. I guess, maybe our neighbors were in a big fight or quarrel; that is why the road was brightly lighted by cars’ head light.
    A moment later, my father came in, whispering to his wife:
    - It is heard that the one who had thrown grenade was captured. He had hidden himself in Truc’s home.
    My mother looked startled in a second, saying no word; she only made an exhale, turned and gave me an embrace, saying:
    - Go to sleep, my dear! We are here with you, do not scare.
    I was lying down, kept quiet so my mother could rest assured. I had a lot of things in my head. My memory got stuck on images of yesterday event. My young brother was sleeping at my side, knowing nothing about what was happening.
    Truc has owned a stalk of textile fabric in the market. She just moved to this house with a large garden. It was separated from my house by a narrow yard with wild purple buttons.
    Last night, the Special Police agents were surrounding her home when a human image appeared outwardly, slowly walking at the rear window. He was found out, was told to lift up his hands. He got shot and died when he tried to run away and climbed over a fence to get to the trail leading to a range of trees in a great distance.
    I father told me:
    - The VC who was killed last night was a commando. He planned to assassinate the provincial spy and scout officer who came and picked up his child a little later than as usual that afternoon. He arrived at school after the ringing of the bell and after all the school children rushing to the gate. The grenade exploded in right time. But the officer just got wounded, not killed. It was pitiful that 5 innocent people - 4 children and a pedlar - were killed and someone else was seriously damaged by pieces from the grenade. After throwing the grenade, the VC commando got on a Honda motorbike made ready for him and he disappeared.
    My father chirped his lips in an anger, saying: “ Our enemy was next to our door but we could not find out!”
    The story about the VC who was surrounded and shot and dead has gradually cooled down some weeks later. But since that time everybody was shy of Truc, even though she kept going back and forth to run her business. Every time she was passing, she was followed by looks filled with indignation, pity, doubt, fear and inquisitiveness… Then her belly started to swell up. Some of our neighbors who came to my home for purchasing textile materials, said that Truc was pregnant. Other women, putting out their tongues, said in irony “There was a VC child in our neighborhood. Some day we shall have abundance of bullets firing at us”
    Everything has burnt out. Now and then, in my dream, I still saw those dead bodies, spleenful eyes of some mothers. It caused me to wake up in a startling mood while the fitful wind was roaring out of the window in dark nights.
    Until a day when I saw my mom very busy in cooking pork meat, making a stew of pork leg with papaya fruit in the kitchen as though she cooked to serve a woman in her pregnancy. After a little while my mom told me to help her carry food to Truc’s home. Looking at my surprise and my head shaking, she explained:
    “ Truc already gave birth to a child. Nobody helps her in her period of abstinence” She had to buy food from restaurants, I was told so. I feel compassion for her. My dear, pay no attention to what someone did wrongly because they will be charged for their sins.
    My mom has been known of her sweet heart. I was reluctant to obey her. But my dad and I do not agree with her about her thinking. My dad said “ People who need help are abundant. Why do you help the evil one?”
    Her house is nice. But it looks deserted in an immense garden with luxuriant foliages.
    My mom pushed the gate bell. After a while came out a woman with a towel covering her head and part of her face. I recognized this woman was Truc. She was still weak; her face looked pale and sad.
    With a fervent voice, my mom said to Truc as to a member of our family: “ I cooked for you some food. Eat it so that you may get more breast milk for your baby. Do not worry because I am your neighbor” Truc opened the door for my mom and me after a quick hesitation. My mom left the food on a table, asking her a lot of things. At last my mom let her know that she wanted to see the baby. Truc’s eyes were blinking in a feeling of motivation from her heart. A beautiful smile appeared on her lips releasing tension on her face.
    Truc led my mom to enter her room. My mom did not allow me to follow maybe according to a superstition that forbids children to come into the room where a woman gave birth to a child.
    I sat still for a while. When I remembered people who said that there was VC in Truc’s home, a curious feeling arose in me: I have only heard something of VC mines that destroyed buses, of VC shelling mortars into cities, of VC grenades exploding in public places… but I have not seen how a VC looks like. I have not imagined what shape a VC has: is it round or is it not round? I was taking a look all around the room when the photograph set on the altar caught my eyes. A question broke in my mind: “This is a VC, isn’t it?” I was nervous with this thought. Watching at the door of her room, I slowly walked in approaching the picture. The closer I got to it, the clearer it showed to be of a man who seemed to be familiar to me. I thought I had met him somewhere… After a while, coming from a not full assurance to a complete confidence, I called out in a terror:
    - Oh! Mom.
    - What’s up my dear? My mom ran out to me with short steps, asking in a bewildered voice.
    I was going to tell her what I just found out. On seeing Truc standing quietly behind my mom, I hesitated telling my mom: “Let’s go home, mom.”
    Turning to Truc, my mom moaned, saying without any intention:
    * What an unhappiness! Since that day, she has often made this kind of shout” Truc’s face clouded over. She walked us to the gate, saying no word. Then she returned to her home quietly.
    I just recognized the man in the picture. He himself was the man in the book stalk that afternoon. I could not make any mistake in identifying him by a mole protruding out on his chin. I came to a perception of his presence in the book stalk: he was waiting to… All of a sudden, I was shivering when I pictured to myself the sight of that day! Oh my God! In case I was standing somewhere out of the book stalk or in case my brother arrived at the gate a little sooner than he did, it was no doubt that both of us were among those who were convulsed with pain, lying in bloody puddles on street pavement, crying out mournful calls for help. Or my brother and I would lie in death by a lot of broken pieces from the grenade that struck all over our bodies… So terrified, I felt my flesh creep and could not go on thinking of anything else.
    Suffering this great obsession, I have been on the tenterhooks, in the doubts when I saw anyone who showed himself hesitantly, looking around in bewilderment, hanging about in market or near a school or next to me, with his austere countenance of the blackest dye, I was trembling with excitement… At times, I had an imagination of a grenade that was cast out from somewhere and exploded. That also startled me!
    It was so evil that everyone has feared of it! If there was no VC in this world, I have thought, what a happiness!
    “ Truc,
    I have learned that you had married with another man and have been living somewhere in the United States. If you have read this story, I believed you would identify who I was”
    .Thụyvi
    ( In my Sunny Cave, at the end of Oct, 2010)
    Last edited by Nguyễn thị Sàig̣n; 09-10-2011 at 09:02 PM.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. thụyvi: TÍNH CHUYỆN PHẢI QUẤY....
    By Nguyễn thị Sàig̣n in forum Tin Việt Nam
    Replies: 3
    Last Post: 29-01-2012, 08:51 AM
  2. Replies: 6
    Last Post: 30-07-2011, 11:12 AM
  3. Replies: 10
    Last Post: 27-07-2011, 07:17 PM
  4. Replies: 0
    Last Post: 24-06-2011, 04:38 PM
  5. Replies: 7
    Last Post: 13-10-2010, 03:42 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •