Mỹ-Linh cau mày:
- Dư an-phủ sứ có quên không? Tôi được lệnh cô mẫu tức vua Bà Bắc-biên sai đi cùng anh Thiệu-Thái đón chân mệnh Thiên-tử. Nào ngờ chân mệnh chính thị Vương-gia. Vương gia truyền chúng tôi theo hầu. Khi ở dưới thuyền, Vương-gia được Hy-Văn tiên sinh đón đi. Anh em chúng tôi tưởng Vương-gia bị bắt cóc, vội xuống mủng, ngh́n dặm t́m chúa. Rồi ban năy, chúng tôi núp ở bụi cỏ, cứu giá kịp thời. Chứ chúng tôi đâu có chủ tâm tranh kho tàng?
Triệu Thành nghe Mỹ-Linh nói, mặt y hiện lên vẻ hân hoan không bút nào tả xiết. Y điểm lại việc Mỹ-Linh, Thiệu-Thái cứu giá, rồi khuất phục bang Nhật-hồ cho y. Ḷng y tràn đầy thiện cảm với nàng.
Mỹ-Linh tiếp:
- Khi chúng tôi đến đây, anh Thiệu-Thái truyền lệnh cho giáo chúng Lạc-long giáo từ nay nhất nhất chỉ tuân chỉ Vương-gia. Khi giáo chúng thấy Giáo-chủ tới, họ tụ về xin trị Chu-sa độc tố. Chứ anh Thiệu-Thái đâu có truyền lệnh cho họ tranh kho tàng?
Khai-Quốc vương dơ tay ra hiệu cho Dư Tĩnh, Mỹ-Linh im lặng:
- Dư an phủ sứ! Theo tôi nghĩ, kho tàng Tần-Hán chắc không có. Cô gia ngờ rằng người xưa truyền ngôn với ngụ ư ǵ đó, mà chúng ta chưa hiểu. Bây giờ thế này...
Vương ngừng lại một lúc rồi cầm tay B́nh-Nam vương:
- Giữa chúng ta, trước kia có chỗ hiểu lầm. Bên Đại-Việt chúng tôi đi bước trước: Giải Chu-sa độc chưởng cho Vương-gia cùng quư vị. Lại vừa rồi, chúng tôi ra tay cứu Vương-gia cùng quư vị khỏi bị bọn Nhật-hồ thảm sát. Cuối cùng thu phục bang Nhật-hồ từ Lưu hậu về với Vương-gia. Như vậy, chúng tôi tỏ thiện chí nhiều rồi.
Phạm Trọng-Yêm đứng dậy chắp tay xá Khai-Quốc vương:
- Anh em bên chúng tôi không bao giờ quên ân đức Vương-gia, cùng các vị. Tuy nhiên, Vương-gia cứu chúng tôi là cá nhân. Chúng tôi không thể v́ cá nhân, mà bỏ đại cuộc.
Thanh-Mai gật đầu:
- Hy-Văn tiên sinh thực xứng đáng nhân tài lỗi lạc Đại-Tống. Tiên sinh khỏi cần rào trước, đón sau. Chúng tôi xin đề nghị thế này: Dù Vương-gia lên ngôi cửu ngũ, dù Vương-gia giữ trọng quyền, xin Vương-gia dùng uy tín ḿnh, đừng để triều đ́nh, biên cương trọng thần gây hấn với Đại-Việt. Sao cho Hoa, Việt sống những ngày thanh b́nh.
-Minh-Thiên chắp tay:
- A-Di Đà-Phật.
Khai-Quốc vương tiếp lời Thanh-Mai:
- Ngược lại về phía Đại-Việt chúng tôi cũng làm tương tự.
B́nh-Nam vương nh́n Phạm Trọng-Yêm, Minh-Thiên, rồi gật đầu:
- Tôi xin hứa như vậy.
Bảo-Hoà nh́n lên trời, nói bâng quơ:
- Hai anh tài, cùng v́ quốc sự. Gốc cơ thể cùng từ vua Thần-Nông. Không biết ai là anh, ai là em?
Dư Tĩnh sợ bên Đại-Việt chiếm tiên cơ, y nói:
- Dĩ nhiên B́nh-Nam vương-gia là anh.
Y tưởng bên Đại-Việt sẽ lên tiếng chống đối. Nào ngờ Khai-Quốc vương vỗ vai y:
- An phủ sứ nói vậy thực phải. B́nh-Nam vương-gia là anh. Cô-gia là em.
Phía bên Tống nghe Khai-Quốc vương nói đều kinh ngạc, mở to mắt nh́n vương.
Từ Triệu Thành cho tới Dư Tĩnh, Vương Duy-Chính cho đều không hiểu cũng phải. Bởi Khai-Quốc vương là học tṛ của cao tăng đắc đạo. Tuy Vương chưa thụ giới, chứ sự thực Phật pháp rất uyên thâm. Cho nên đối với vương, anh hay em cũng vậy, chẳng có ǵ khác lạ cả. Điều quan trọng là lấy nghĩa đăi nhau.
Thanh-Mai hỏi Vương Duy-Chính:
- Vương chuyển-vận sứ! Vương có biết tại sao B́nh-Nam vương gia là anh, c̣n phu quân tôi lại là em không?
- Tại v́ Tống lớn. Việt nhỏ.
- Vương đại nhân lầm rồi. Vương đại nhân nên nhớ rằng, vua Thần-Nông sinh ra hai con. Ngài phong cho con lớn là vua Đế-Nghi làm vua phương Bắc, nay thành Trung-nguyên. Ngài phong cho con nhỏ là Lộc-Tục làm vua phương Nam, nay thành Đại-Việt. V́ vậy nay B́nh-Nam vương làm chúa phương Bắc đương nhiên ở vai anh. Khai-Quốc vương làm chúa phương Nam, đương nhiên làm em. Lư do thứ nh́, xét về tuổi tác, B́nh-Nam vương lớn hơn Khai-Quốc vương đến mười hai tuổi, xứng đáng làm anh cả, chứ đừng nói là anh.
Đông-Sơn lăo nhân đứng dậy chắp tay hướng hai vương:
- Bần đạo lớn mật, dám xin đề nghị một điều.
Từ khi mới gặp, Khai-Quốc vương thấy Đông-Sơn lăo nhân, Minh-Thiên tuy bị vơ lâm Đại-Việt đánh bại, mà cả hai luôn bàn nhiều điều có lợi cho t́nh hoà hảo Hoa, Việt. Nay lăo muốn đề nghị, Vương vui ḷng:
- Xin đạo sư chỉ dạy.
- Vương gia quá lời. Bần đạo nghĩ, sao hai Vương không kết làm anh em, có phải phúc cho hai tộc Hoa, Việt không?
Mọi người đều vỗ tay hoan hô.
B́nh-Nam vương nắm tay Khai-Quốc vương:
- Thiên duyên chúng ta gặp nhau. Lời của Đông-Sơn đạo sư thực phải.
Ngô Cẩm-Thi sai bầy bàn thờ Phục-Hy, Thần-Nông, Nữ-Oa. Hương khói nghi ngút. Hai Vương cùng quỳ xuống khấn:
- Hôm nay, ngày mười ba tháng mười một, năm Nhâm-Tư, bên Đại-Tống, niên hiệu Thiên-Thánh thứ năm. Bên Đại-Việt, niên hiệu Thuận-Thiên thứ mười tám. Triệu Nguyên-Nghiễm, Lư Long-Bồ xin thề trước liệt tổ Phục-Hy, Thần-Nông, thái mẫu Nữ-Oa rằng: Cả hai xin dùng hết sức ḿnh tránh gây chiến tranh giữa hai nước. Cả hai cùng kết làm anh em. Ai bội phản lời ước này, sẽ chết dưới muôn ngh́n gươm đao.
Hai người hướng vào nhau, lạy bốn lạy.
Bookmarks