Thuận-Tông sướng quá reo:
- Ư kiến Trần sư bá thực tuyệt. Như bọn anh em ḿnh, chả cần thi cử, cũng chẳng cần chức tước. Ấy vậy mà nước có sự, e bọn ḿnh đứng lên trước.
Kim-Thành đưa mắt nh́n Thuận-Tông:
- Tông này, nước chưa có sự, mà chúng ḿnh đă phải làm rồi. Đạo lư tộc Việt ḿnh hay đấy
chứ.
- Thế vơ công những người trúng cách có khá không?
Thiệu-Cực vỗ vai Lê Văn hỏi. Lê Văn xịu mặt xuống:
- Sau đại hội Lộc-hà, em với Tự-Mai phải theo linh cữu mẫu thân về quê, nên không được chứng kiến. Kim-Thành, Trường-Ninh chắc biết rơ hơn.
Thấy nét mặt Tự-Mai, Lê Văn buồn man mác, Trường-Ninh quên mất việc nam nữ thụ thụ bất tương thân. Nàng cầm tay hai người:
- Các anh buồn mà chi. Mỗi người trong chúng ta sinh ra vốn đă có cái nghiệp quả từ muôn vàn kiếp trước kết lại. Hai bác qua đời tuy thảm thiết. Thế nhưng c̣n hơn sống. Chúng ḿnh sống chưa chắc đă sướng hơn người chết.
Thấy vẻ buồn chưa dứt hẳn trên mặt hai người. Nàng nói lảng:
- Để em thuật cho các anh nghe về cuộc tuyển vơ.
Thanh-Trúc hiểu ư Trường-Ninh, nàng xen vào:
- Ừ, hôm ấy Kim-Thành, Trường-Ninh đứng hầu bên Hoàng-thượng, ắt biết hết chi tiết. Kim-Thành thuật đi.
Kim-Thành khoan thai kể:
- Kỳ này giám khảo không giống các kỳ trước. Theo như luật định, giám khảo có ba người. Một là do Quốc-sư đề cử. Hai là do Thái-úy tổng đốc binh mă đề cử. Ba là do môn phái đứng tổ chức đề cử, tức phái Mê-Linh. Năm nay chính ông nội xin cải tổ. Ông nội cho rằng cần có những vơ lâm tộc Việt làm giáo khảo. V́ những vị đó mới hiểu dân t́nh, binh t́nh. Ông nội nhờ Đại-Việt ngũ long cử giám khảo.
Tự-Mai tán thành:
- Có ra ngoài mới biết dân t́nh. Thế Đại-Việt ngũ long cử ai?
- Các ngài họp, rồi mời Đoàn vương-gia nước Đại-lư làm chánh chủ khảo. Phó chủ khảo có ba vị. Chấm về nội lực, cụ Sử Anh được mời vào chức vụ này. Một vị chấm về chiêu số, Hoàng-thúc Rát Ta Na phái Tha-nôm được mời. Một vị hỏi về vơ đạo, chủ đạo tộc Việt. Đến đây Đại-Việt ngũ long bất đồng ư kiến.
Thiện-Lăm kinh ngạc:
- Ủa, tôi nghe từ sau đại hội Lộc-hà, Ngũ-long nhất nhất thuận nhau lắm kia mà?
Trường-Ninh cười rất tươi, ánh mắt nàng như sương mờ đẹp vô cùng:
- Nguyên do, bốn vị đề cử một người. Hồng-Sơn đại phu lại không chống, cũng không thuận.
Thiệu-Cực hỏi:
- Lê sư bá có nêu lư do tại sao không?
Trường-Ninh mỉm cười rung đôi vai gầy:
- V́ người được đề cử là bà Lâm Huệ-Phương.
- À th́ ra thế!
Tự-Mai đă quên đi chốc lát thảm cảnh mẹ chết, nó buột miệng: Tôi nghĩ vơ đạo, chủ đạo tộc Việt của bà đến sư bá Hồng-Sơn với bố tôi cũng không theo kịp.
Trường-Ninh tiếp:
- Số tuyển sinh dự trù một trăm. Thí sinh trước do các đại môn phái đề cử. Ngoài ra dành hai mươi chỗ cho thí sinh tự do. Những thí sinh này phải dự cuộc sơ tuyển ở bộ binh. Sau bà Huệ-Phương tâu rằng: Lệ thí vốn ban bố trước đại hội Lộc-hà. Trong lệ cấm một số người không được dự v́ phạm tội. Nay ông nội mới ban lệnh ân xá trong đại hội Lộc-hà, v́ vậy cho ghi danh lại. Ai cũng được dự thi hết.
Nàng nh́n Lê Văn rồi tiếp:
- Bà c̣n nêu lư do: Trước, ông nội tuy làm vua, chỉ được thiên hạ quy phục chưa quá một nửa. V́ một nửa c̣n hướng về họ Lê, họ Đinh, về Hồng-thiết giáo. Nay tất cả đều một ḷng. V́ vậy xin nâng số tuyển lên thành trăm rưởi. Ông nội đồng ư tăng lên ba trăm. Lê-Văn nghĩ sao?
- C̣n sao nữa? Như vậy nhân tài thảo dă đều không bỏ phí cuộc đời với cỏ cây. Thuận-Thiên hoàng-đế thua bố tôi về vơ công, về y học. Nhưng về việc trị dân, ngài bỏ xa bố tôi đă đành. Tôi e vua Trưng sống lại cũng phải khen ngợi.
Bookmarks