Page 14 of 14 FirstFirst ... 41011121314
Results 131 to 134 of 134

Thread: QUYỀN MỞ MIỆNG /HĂY LẮNG NGHE TIẾNG NÓI CUẢ CÁC NHÂN SĨ TRONG NƯỚC

  1. #131
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Đi biểu t́nh có sướng không? ( Phương Bích )


    Phương Bích - Từ khi tôi tuyên bố công khai là tôi đi biểu t́nh với mục đích như trên, nên đề nghị miễn tranh luận với các cơ quan chức năng địa phương. Nhất thiết cấm th́ phải bằng văn bản giấy tờ đàng hoàng, nên không ai gây khó dễ làm phiền tôi cả. Trong khi đó một số người khác vẫn phải t́m đường “Dạt ṿm”, nghĩa là trốn ra khỏi nhà từ trước một đến hai hôm – hệt như các cán bộ ngày xưa đi hoạt động cách mệnh.

    Đồ lề đem theo nhất thiết là phải laptop, hoặc không th́ cũng phải là điện thoại di động có thể kết nối internet. Hôm 1/7, bác Khánh Trâm phải trốn trước hai ngày, c̣n bác Trâm th́ “chủ quan”, trốn muộn quá nên bị tóm sống, nghĩa là bị quản thúc tại gia cho đến khi hết biểu t́nh…
    *
    Bạn hăy thử tưởng tượng, thay v́ được ngồi nhà mát, thảnh thơi thư giăn với đủ mọi phương tiện giải trí th́ bạn lại phải nhao ra khỏi nhà dưới cái nắng như thiêu như đốt. Rồi bạn sẽ phải nghĩ đi bằng phương tiện ǵ là thuận lợi và an toàn nhất, hợp với túi tiền của bạn nhất.

    Không phải ai cũng tiện lợi như tôi, chỉ cần bắt một lượt xe buưt là đến tận nơi ḿnh cần đến, cả đi lẫn về có 6 ngh́n đồng. C̣n rất nhiều người khác phải lo đi gửi xe khá xa, v́ các điểm có thể gửi xe quanh đó cứ như nhận được “mật lệnh” chung là không nhận gửi xe???

    Rồi trong cái nắng nóng kinh người ấy, bạn sẽ đi bộ khoảng chục cây số, vừa đi vừa hô khẩu hiệu đến rát cả họng. Mồ hôi chảy thành ḍng, làm quần áp bạn ướt sũng, ngứa ngáy. Chưa kể đến việc có thể bạn sẽ bị những thanh niên to khỏe đeo băng đỏ lôi kéo, xô đẩy, đám đá, nhồi bạn vào xe buưt chở về đồn công an, hoặc vào trại phục hồi nhân phẩm với tội danh gây rối trật tự công cộng, chứ không phải v́ tội biểu t́nh như bạn nghĩ, chỉ v́ nhà cầm quyền sợ cái từ biểu t́nh này lắm.

    Rồi chưa kể đi đến đâu bạn cũng sẽ bị chủ nhà trọ từ chối cho bạn thuê v́ an ninh ép buộc, chứ không dễ dàng như lao động phổ thông Trung Quốc có ở hàng năm trời cũng chả ai quan tâm.
    Rồi th́ cơ quan của bạn th́ sẽ chấm dứt hợp đồng lao động với bạn, chỉ v́ họ không muốn bị các ngành chức năng suốt ngày nḥm ngó thanh tra thanh mẹ, kiểm toán lên bờ xuống ruộng. Giá mà các ngành chức năng luôn mẫn cán như thế th́ đă chả xảy ra những vụ gây tổn thất ghê gớm cho kinh tế nước nhà như vụ Lă Thị Kim Oanh, hay Vinashin hoặc Vinaline và vô vàn những vụ lớn bé khác.

    Vậy đi biểu t́nh như thế có sướng không?

    Với ai th́ tôi không biết, c̣n tôi thú thực là tôi chẳng thấy sướng tẹo nào. Tôi ghét phải xuống đường biểu t́nh. Tôi ghét bị thiên hạ cho tôi là kẻ rỗi hơi đi lo việc thiên hạ.

    Tôi ước chi đất nước ḿnh thật mạnh để không kẻ nào bắt nạt được. Tôi ước dân chúng tôi chỉ việc chăm chỉ làm ăn, đóng đầy đủ thuế cho nhà nước, và nhà nước th́ có nghĩa vụ và trách nhiệm lo hết cho dân.

    Khốn nỗi trước t́nh cảnh đất nước thế này, tôi chả thể nào lạc quan như một số vị được. Chẳng phải nói cường điệu làm ǵ, rằng lương tâm tôi không cho phép ḿnh ngồi nhà, để mặc người khác đổ mồ hôi thay tôi…

    Thôi th́ ai nói rằng có nhiều cách bảo vệ đất nước th́ đó là quyền của họ. Nhưng đừng có xuyên tạc việc biểu t́nh của chúng tôi như đài báo nhà nước, rằng chúng tôi tụ tập gây mất trật tự công cộng, làm ách tắc giao thông.

    Nói như thế mới chính là phản động, là vu khống. Đất nước này hàng ngày rối loạn v́ ai, chứ đâu có v́ người dân xuống đường biểu t́nh vào một vài buổi sáng chủ nhật? Hăy nh́n những đối tượng gây mất trật tự công cộng này xem đó là những ai? Họ nói những ǵ và làm những ǵ? Tại sao đài báo nhà nước lại có thể sống sượng gọi những người cầm cờ Tổ quốc hay biểu ngữ, trên đó in những ḍng chữ bảo vệ chủ quyền lănh thổ của đất nước, lại tầm thường như hành động làm mất trật tự công cộng của một đám lưu manh nào đó được? Liệu nay mai, cũng báo này, đài này lại quay ngược 180 độ để ca tụng họ hay không?

    Mới ngày nào dân t́nh c̣n ṭ ṃ, hoặc thờ ơ trước đoàn biểu t́nh đi qua th́ nay họ đă nhận biết ra những chiếc áo mang biểu tượng No-U. Và có thể họ sẽ đi t́m hiểu No-U là ǵ, tại sao lại phải đ̣i lại Hoàng Sa, Trường Sa. Thật cảm động biết mấy khi người dân hai bên đường c̣n tiếp tế nước uống, hay phân phát những lá cờ c̣n nguyên nếp gấp cho đoàn biểu t́nh.

    Tôi cho là ít nhiều những cuộc biểu t́nh chống Trung Quốc xâm lược vừa qua, sẽ dần khiến cho người dân biết đến những sự kiện lớn lao liên quan đến vận mệnh đất nước hơn, chứ không chỉ quanh quẩn trong những mối quan tâm thường nhật về cuộc sống đời thường nữa, c̣n hơn là suốt ngày nghe đài báo ca ngợi một cách dối trá về sự ổn định của xă hội. Họ chỉ muốn dân ta mê muội để che đậy sự thối nát và mục ruỗng của bộ phận quan trọng trong bộ máy nhà nước này thôi.

    Tôi mong lắm đến một ngày b́nh an, tôi sẽ không phải đi biểu t́nh nữa. Cái tuổi của tôi về hưu là để được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không th́ cũng để du ngoạn đó đây, thăm thú cảnh đẹp của nước nhà, thấy thiên hạ thái b́nh, hạnh phúc. Thế chả sướng lắm hay sao?

    * Một vài sự việc đáng nhớ về cuộc biểu t́nh ngày 22/7:

    Từ khi tôi tuyên bố công khai là tôi đi biểu t́nh với mục đích như trên, nên đề nghị miễn tranh luận với các cơ quan chức năng địa phương. Nhất thiết cấm th́ phải bằng văn bản giấy tờ đàng hoàng, nên không ai gây khó dễ làm phiền tôi cả.

    Trong khi đó một số người khác vẫn phải t́m đường “Dạt ṿm”, nghĩa là trốn ra khỏi nhà từ trước một đến hai hôm – hệt như các cán bộ ngày xưa đi hoạt động cách mệnh.

    Đồ lề đem theo nhất thiết là phải laptop, hoặc không th́ cũng phải là điện thoại di động có thể kết nối internet.

    Hôm 1/7, bác Khánh Trâm phải trốn trước hai ngày, c̣n bác Trâm th́ “chủ quan”, trốn muộn quá nên bị tóm sống, nghĩa là bị quản thúc tại gia cho đến khi hết biểu t́nh.

    Sáng 22/7, tôi và một chị bạn đi xe buưt ra nhà hát Lớn. Vừa đến vườn hoa cạnh nhà hát th́ gặp một anh công an của thành phố phi xe máy lên vỉa hè.

    V́ cũng đă quen mặt nhau nên hai bên bắt tay nhau rất thân thiện. Tôi thích cái bắt tay của anh ấy. Tay anh ấy mềm, ấm áp và cái bắt tay chặt. Chả ǵ tôi đă được giới thiệu đây là con người tử tế nhất trong ngành an ninh???
    Dĩ nhiên chẳng ai là dâu được trăm họ, nhiều người lại chửi anh ấy, bảo tệ lắm…

    Sau khi hỏi thăm nhau vài câu, anh ấy khuyên chúng tôi nên về đi, đừng có biểu t́nh biểu tiếc ǵ cả. Ồ! Việc anh ấy phải khuyên th́ anh ấy cứ khuyên, c̣n việc chúng tôi đi biểu t́nh là việc của chúng tôi. Làm ǵ có chuyện chúng tôi đi hơn chục cây số ra đến tận đây rồi lại quay về chỉ v́ mấy lời khuyên đó.

    Khi thấy khuyên không được th́ anh ấy cứ để xe máy đó rồi bỏ đi. Trời nắng nóng kinh người.

    Vẫn chưa đến 9 giờ nên chúng tôi đứng tránh nắng dưới bóng râm của những tán cây trong vườn hoa. Bên kia quảng trường, công an và dân pḥng, an ninh mặc thường phục chiếm lĩnh các bậc thềm nhà hát. Những cái biển cấm di động đặt rải rác dọc thềm.

    Thêm một anh an ninh quận Hoàn Kiếm tiến đến. Riêng cái bắt tay của anh này th́ tôi không thích, nó lỏng lẻo, lành lạnh. Anh ấy vừa nói chị Phượng ạ là tôi cắt lời luôn:

    - Anh mà đuổi tôi là tôi lại lên mạng, tố cáo đích danh anh không cho tôi biểu t́nh đấy nhé.

    - Ồ không! Tôi chỉ hỏi thăm chị Bùi Hằng thôi.

    Té ra vậy! Tôi và anh ấy lại cười tươi, chuyện tṛ thân thiện như bạn bè. Sau vài câu anh ấy lại khuyên về đi. Khuyên không được lại bỏ đi.

    Một cái xe tải cảnh sát tiến đến, loa ông ổng yêu cầu giải tán, yêu cầu không được để xe máy trên vỉa hè. Tôi tong tả chạy ra bên cạnh chiếc xe tải, mách anh công an lớn tuổi đang gọi loa:

    - Đúng rồi, đề nghị anh cho ngay chiếc xe máy kia lên thùng xe. Bắt ngay! Không được để xe trong vườn hoa như thế.

    Thấy tôi ủng hộ, anh công an đâm ra nghi ngờ. Sau khi nhiệt t́nh khuyến khích mà anh ấy không hưởng ứng, tôi bèn cười bảo:

    - Xe máy của lănh đạo công an thành phố đấy. Công an các anh đúng là chả gương mẫu tư nào.

    Anh công an già toét miệng cười rất hồn nhiên bảo thế à. Tôi cười rũ, chạy lên vỉa hè kể cho chị bạn nghe. C̣n anh công an th́ nhấc bộ đàm lên gọi, chắc là để xác minh xem tôi nói có đúng không.

    Đứng một lúc th́ có thêm đông đông người tới. Có cả bác sĩ Phạm Hồng Sơn, nhà giáo Nguyễn Thượng Long, nhà báo tự do Dương Thị Xuân… xe cảnh sát lại lượn vè vè, gọi loa yêu cầu giải tán. Tôi chạy ra lần nữa bảo:

    - Các anh đọc thế vô ích thôi.

    Anh muốn cấm th́ đưa lệnh cấm ra đây, chúng tôi đi về ngay. Đừng có nói mồm như thế. Miệng anh là luật à?

    Chiếc xe lại bỏ đi.

    Diễn biến cuộc biểu t́nh cũng như những lần trước. Nhưng tôi để ư lần này không thấy lực lượng đeo băng đỏ đông như hôm trước. Thái độ các anh công an áo vàng là ḥa nhă. Không có xô đẩy thô bạo.

    Chỉ trừ lúc các anh công an áo xanh cùng lực lượng dân pḥng lấy dây thừng chắn ngang vườn hoa đầu Hàng Khay, bị đoàn biểu t́nh phản đối tràn qua th́ một anh công an áo xanh văng tục, khiến blogger Lê Dũng bức xúc quay lại chửi: Láo quá! Công an mà chửi dân là… mẹ mày thế à?

    Chưa bao giờ tôi đổ mồ hôi nhiều như hôm ấy. Hai cánh tay trần đen bóng. Đụng vào những chiếc lưng áo của đám thanh niên th́ không khác ǵ nhúng nước. Mồ hôi chảy thành ḍng, nhỏ giọt dưới cằm mấy đứa, trông mà thương quá.

    Ở ngă ba Điện Biên Phủ, nơi đoàn biểu t́nh bị chặn lại bởi hàng rào người và sắt, tôi gặp một cậu thanh niên lượn xe máy qua gọi to:

    - Cô Phương Bích, cháu vừa đèo bà ra.

    Hóa ra thằng cháu Nghĩa, cháu ngoại cụ bà Lê Hiền Đức. Hóa ra hôm nay bà bị ḱm chân, không biết bà “thoát: ra bằng cách nào mà bây giờ mới tới. Thế mà khi đoàn quay trở lại đến cửa Nam tôi mới gặp bà, trông bà rất hồ hởi. Tôi c̣n chưa kịp hỏi chuyện bà, nhưng lúc đứng trên sân vườn hoa Lư Thái Tổ, nghe bà kể ǵ đó mà đám đông xung quanh cười rộ lên. Một người bảo:

    - Giời phù hộ, cụ c̣n khỏe lắm!

    Phương Bích

    http://chimkiwi.blogspot.com/2012/07...ong-khong.html

  2. #132
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Lời kêu gọi và cam kết tham gia phiên ṭa xét xử những người yêu nước

    Điếu Cày - Nguyễn Văn Hải, Công Lư Sự Thật - Tạ Phong Tần, Anhbasaigon - Phan Thanh Hải là những người yêu nước. Ḷng yêu nước của các anh chị đă được thể hiện bằng hành động ngay từ những ngày đầu dân Việt xuống đường lên tiếng bảo vệ biển đảo và lănh thổ Việt Nam vào năm 2007. Ḷng yêu nước đă thể hiện qua tâm tư khắc khoải lo âu cho vận mệnh dân tộc được trang trải trên nhiều trang viết.

    Ḷng yêu nước đó đă và đang bị giam cầm và ngày 7 tháng 8, 2012 tới đây, ḷng yêu nước của các anh chị lại một lần nữa bị đem ra xử tại Ṭa án Nhân dân Thành phố H C M – 131 Nam Kỳ Khởi Nghĩa, phường Bến Nghé, Quận 1.


    Mỗi chúng ta – những người thiết tha với quê hương này – đều ấp ủ trong tim ḷng yêu nước ấy, nung nấu dần theo năm tháng, mong mỏi t́nh yêu ấy được thoát ra khỏi lồng ngực, được tự do bày tỏ, được ôm lấy mảnh đất ngh́n đời này mà yêu thương.


    Bỏ tù, bắt giam, xử án và kết tội Điếu Cày - Nguyễn Văn Hải, Công Lư Sự Thật - Tạ Phong Tần, Anhbasaigon - Phan Thanh Hải chính là bỏ tù, bắt giam, xử án và kết tội ḷng yêu nước của chính CHÚNG TA.

    V́ vậy CHÚNG TA phải có mặt tại "phiên ṭa kết tội ḷng yêu nước". Phải đồng hành với những người bạn yêu nước của CHÚNG TA.


    Khi quyền tự do thiêng liêng nhất là quyền bày tỏ ḷng yêu nước, quyền bảo vệ giang sơn, quyền góp phần quyết định vận mạng chung của đất nước bị tước đoạt, đe doạ, bỏ tù th́ độc lập quốc gia sẽ không c̣n, tự do con người là nô lệ của sự xin cho và hạnh phúc nhân dân chỉ là bánh vẽ.


    Tự do hay là chết!

    Có người đă nói như vậy.

    Trong bóng đêm bành trướng của bá quyền phương bắc ngày hôm nay chúng ta có thể nói: Tự do hay là mất nước - Tự do hay mất cả sự hiện hữu của con người Việt Nam.


    Ngày hôm nay, đất nước chúng ta tuy không bị xâm lăng toàn bộ như đă xảy ra nhiều lần trong lịch sử hơn 4000 năm. Tuy nhiên, chúng ta lại phải đối diện với một một kế hoạch xâm lấn lâu dài và tinh xảo. Hệ quả là Mẹ Việt Nam như một người bệnh ung thư đang bị gặm nhấm, mất đi từng phần của thân thể.

    Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc, biên giới Việt Bắc, Hoàng Sa Trường Sa và thềm lục địa Việt Nam đă nằm trong tay bá quyền phương Bắc.


    C̣n phải bao nhiêu phần thân thể của đất Mẹ bị cướp đi để Việt Nam chính thức trở thành ngôi sao hèn mọn thứ 5 trên lá cờ đại Hán?


    C̣n thêm bao nhiêu mất mát nữa để chúng ta tiếp tục chần chờ lưỡng lự trong nỗi sợ hăi và ngồi yên sống trong hy vọng vào bước chân và hy sinh của người khác.


    C̣n thêm bao nhiêu tủi nhục nữa để chúng ta tự ban cho ḿnh đặc ân đứng bên lề cuộc bể dâu của đất nước v́ hoàn cảnh kinh tế cá nhân, hạnh phúc gia đ́nh ḿnh?


    C̣n bao lâu nữa chúng ta có thể say sưa ăn mày hào khí Diên Hồng của ngàn năm trước, ngủ vùi với giấc mơ tự do, dân chủ, phú cường mà đôi chân tê cứng v́ sợ hăi, đầu óc đông lạnh v́ những tính toán được mất của cá nhân?


    C̣n bao lâu nữa chúng ta an phận với cuộc sống nô lệ b́nh an?

    Chúng ta đă lỡ hẹn với con tàu yêu nước được khởi hành bởi những Phạm Thanh Nghiên, Cù Huy Hà Vũ, Nguyễn Văn Hải, Phan Thanh Hải, Tạ Phong Tần và nhiều người khác. Nếu tất cả chúng ta cũng như họ, th́ có lẽ bạn bè ta đă không ngồi tù, vận mệnh của dân tộc đă khác.


    Một người hy sinh cái giá phải trả sẽ vô cùng lớn; 1.000 người sẵn sàng đối diện với khó khăn, thử thách, giá phải trả sẽ thấp đi;10.000 người quên đi toan tính cá nhân, vận nước sẽ chuyển động; 100.000 người đứng lên, đất nước 90.000.0000 người sẽ hồi sinh. Chúng ta hăy là con số 1.000 người đầu tiên ấy.


    Chúng tôi, những người bạn của Điếu Cày, Công Lư Sự Thật và Anhbasaigon sẵn sàng chia sẻ với các anh chị ấy và những người yêu nước dũng cảm đang tranh đấu cho độc lập dân tộc và toàn vẹn lănh thổ hiện nay cái giá phải trả cho ḷng yêu nước. Chúng tôi sẵn sàng là con số nhỏ nhoi ban đầu đó.


    Và chúng tôi sẽ có mặt.

    Đây không chỉ là một lời kêu gọi mà là lời cam kết.

    Chúng tôi sẽ có mặt.

    Hăy cùng với chúng tôi vừa là nhân chứng của phiên toà bỏ tù ḷng yêu nước của nhân dân Việt Nam, vừa là những người bạn đồng hành của những người tù Việt Nam yêu nước.


    Hăy cùng nhau không c̣n thấy cái tôi của từng người, nỗi sợ hăi lẽ loi mà chỉ có CHÚNG TA và dáng đứng can đảm của Dân Tộc.


    CHÚNG TA: những người con dân nước Việt không chấp nhận viễn ảnh nô lệ, Bắc thuộc lần thứ 5 đang dần trở thành hiện thực.


    CHÚNG TA: những người không chấp nhận đầu hàng để "được" làm người "tự do" trong nhà tù lớn mang tên Việt Nam bây giờ để rồi con cháu ngày mai sẽ "được" làm người "tự do" trong nhà tù lớn mang tên Trung Quốc.


    CHÚNG TA: những người khao khát Tự Do của ngày hôm nay sẽ cùng nhau viết tiếp nhật kư Ái Quốc trong đêm tối đại họa của dân tộc để luôn ǵn giữ và phát huy niềm hănh diện của các thế hệ trước đă để lại trong ta: CHÚNG TA LÀ NGƯỜI VIỆT NAM!




    Những người bạn của Điếu Cày - Nguyễn Văn Hải, Công Lư Sự Thật - Tạ Phong Tần, Anhbasaigon - Phan Thanh Hải.


    ____________________ ____________________ ___


    Địa chỉ Ṭa án Nhân dân Thành phố H C M:
    131 Nam Kỳ Khởi Nghĩa, P. Bến Nghé, Q.1
    Đt: (84-8) 8 292 448

    http://danlambaovn.blogspot.com/2012...gia-phien.html

  3. #133
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Hoàng Sa Việt Nam: Nỗi đau mất mát - nhờ ơn đảng và nhà nước


    Dan Làm Báo - Nhà báo Vơ Văn Tạo thiệt là khó tính. Ban tuyên giáo TƯ chỉ có “công văn gửi Quảng Ngăi, yêu cầu bộ phim này phải được bổ sung phần nói về công lao của Đảng và Nhà nước giúp đỡ bà con ngư dân ở B́nh Châu và Lư Sơn” mà ông đă “phang” ngay liền một cái tít “Ṿng kim cô” của Ban tuyên giáo TW. Nghe thấy sợ!


    Nhà báo Vơ Văn Tạo c̣n nói rằng yêu cầu của Ban Tuyên giáo TW là đánh đố địa phương. V́ người nước ngoài “không quen” làm phim tài liệu hoặc sáng tác văn học nghệ thuật phải “có tính Đảng” như ở ta.


    “Có tính Đảng” th́ đă sao!? Phim quay ở VN, muốn chiếu ở VN, một đất nước “được” đảng vĩ đại-muôn năm-đời đời lănh đạo mà không có tính đảng th́ có tính ǵ!?


    Rồi nhà báo Vơ Văn Tạo kết luận thiệt là ngọt: Một lần nữa, nỗ lực của Hồ Cương Quyết nhằm giúp đỡ ngư dân Quảng Ngăi lại có nguy cơ như “dă tràng xe cát Biển Đông”


    Chi cho khổ vậy!? Th́ cứ ḷng dân theo ư đảng cho nó lành!


    Đây nè, chỉ cần ông Tây yêu nước Nam, thương ngư dân Việt, ê đít lại bộ phim, không nhiều, thêm một chút xíu vào những đoạn trả lời của bà con ngư dân là xong.


    Dân Làm Báo thử "chỉnh sửa" vài chỗ đối thoại với ngư dân và thân nhân làm nháp cho ông Tây nè:


    Khoẻ không? Dạ nhờ ơn đảng và nhà nước... Khoẻ!...


    Dạ, năm 2008, 17 tháng 4 nhờ ơn đảng và nhà nước chồng em đi đánh cá ở Hoàng Sa chết, mất tích hết 9 người, trong đó có 2 cha con...


    Nhờ ơn đảng và nhà nước em xây thêm cái mộ này hai mươi mấy triệu, mắc nợ rồi em mượn nợ thêm. Dạ nhờ ơn đảng và nhà nước chồng em bị nước lạ bắt vào năm 2006...


    Chồng em ngày 16 tháng 7 năm 2010 đi biển tại đảo Hoàng Sa, nghe nói băo nhưng nhờ ơn đảng và nhà nước tụi em núp ở ngoài không dám vô, ch́m tàu rồi chết. Nhờ ơn đảng và nhà nước chồng em và 9 thành viên chết luôn anh...


    C̣n 2 đứa học th́ nhờ ơn đảng và nhà nước th́ họ kêu đâu đi làm đó, làm mướn cực khổ lắm anh ơi, cực lắm!...


    Dạ nhờ ơn đảng và nhà nước cũng bị bắt nhiều lần rồi. Năm 2006 nhờ ơn đảng và nhà nước em bị bắt thu hết tài sản, c̣n để cái ghe về không. Qua năm 2007 nhờ ơn đảng và nhà nước, họ bắn 6 người bị thương, thu hết tài sản, cho về không. Năm 2009 nhờ ơn đảng và nhà nước, bắt ngoài biển, thu hết toàn bộ, c̣n để cho ghe về không. Qua năm 2010, nhờ ơn đảng và nhà nước, bắt, nhốt, coi như cũng một tháng tù ở Phú Lâm. Rồi bắt đầu... nhờ ơn đảng và nhà nước, nó đánh. Nhờ ơn đảng và nhà nước, 3 người đánh. Giờ người đau nhức, nhờ ơn đảng và nhà nước, ở nhà, sức khoẻ đi không nỗi nữa. Nhờ ơn đảng và nhà nước tụi nó đ̣i 70 vạn tệ tiền chuộc, nợ 400 triệu tiền VN...


    Viết ra đọc tưởng nhiều nhưng túm lại chỉ có một cụm 6 từ nhờ ơn đảng và nhà nước. Đụng đâu... nhét vào đó là "Ṿng kim cô" rớt cái bịch ngay.


    Và xin ông Tây nhớ đổi lại nhan đề cuốn phim cho thích hợp với nội dung mới: Hoàng Sa Việt Nam: Nỗi đau mất mát - NHỜ ƠN ĐẢNG VÀ NHÀ NƯỚC.


    Dân Làm Báo

    http://danlambaovn.blogspot.com/2012...o-on.html#more

  4. #134
    Member
    Join Date
    02-05-2012
    Posts
    642

    Blogger JB Nguyễn Hữu Vinh bị cấm xuất cảnh

    RFA 02.08.2012

    Một blogger tại Việt Nam là ông JB Nguyễn Hữu Vinh hôm qua bị chặn không cho xuất cảnh tại sân bay Nội Bài.




    Courtesy FB Nguyễn Hữu Vinh Blogger JB Nguyễn Hữu Vinh, ảnh chụp trước đây tại Hà Nội.


    Trả lời Đài Á Châu Tự Do, ông Nguyễn Hữu Vinh kể lại sự việc:

    “Trưa nay lúc 12 giờ, tôi đưa mẹ tôi ra sân bay để làm thủ tục bay đi khám bệnh ở Singapore. Lúc làm xong các thủ tục về vé, vào đến pḥng xuất cảnh th́ tôi bị giữ lại. Tôi không hiểu lư do tại sao.

    Người ta đưa tôi vào một căn pḥng và bảo là tôi bị dừng xuất cảnh theo đề nghị của công an Hà Nội. Lúc bấy giờ, tôi rất ngạc nhiên bởi v́ theo quy định của pháp luật th́ việc dừng xuất cảnh phải được thông báo cho công dân trước khi người ta xuất cảnh.”

    Ông JB Nguyễn Hữu Vinh là một nhà báo tự do từng viết nhiều bài về các vụ đàn áp tôn giáo tại các giáo xứ Thái Hà, Đồng Chiêm… trước đây. Ông cũng là người tham gia đưa tin về các vụ biểu t́nh chống Trung Quốc xâm lược Biển Đông.

    Ông Vinh cho biết ông đă bị cấm xuất cảnh nhiều lần và đây là lần cấm xuất cảnh chính thức thứ hai mà ông biết.


    http://www.rfa.org/vietnamese/vietna...012141112.html

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 2
    Last Post: 07-07-2012, 07:04 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 06-04-2012, 06:38 AM
  3. Replies: 0
    Last Post: 29-02-2012, 04:08 AM
  4. Replies: 0
    Last Post: 14-09-2011, 11:03 PM
  5. Replies: 54
    Last Post: 20-12-2010, 02:27 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •