Tôi được xếp học khóa 69A, toàn là những tay thông minh và gốc bự, như thằng Phan Huy Bách, ba nó là Thủ tướng Phan Huy Quát, thằng Hà Thúc Việt chi cḥm ông Hà Thúc Kư, Hồ văn Anh Tuấn con cháu Hồ Biểu Chánh (nó thề độc là nó không có dính dáng ǵ đến Hồ chí Minh). Chỉ có tôi là bần cố nông mê muội, ngay cả ông già cũng chết ngắc ngày c̣n nhỏ.
Ra đến Nha Trang tôi được niên trưởng chào đón và dạy dỗ rất chí t́nh. Khóa đàn anh, tôi gọi là niên trưởng, khóa lớn hơn tôi gọi là đại cồ, lớn nữa th́ gọi là siêu đại cồ rồi dần dà lên đến thiếu úy, trung úy, đại úy sinh viên sĩ quan...
Có một ông niên trưởng tự xưng là đại tá sinh viên sĩ quan siêu đại cồ niên trưởng. Hôm mới ra Nha Trang ông bắt tôi chào con đại bàng ở cổng, ông cầm khẩu carbin lên đạn lách cách tuyên bố:
- Bắn bỏ ba mươi phần trăm không cần làm báo cáo.
Tôi hoảng hồn. Té ra tôi chọn lầm binh chủng rồi, ở đây nó coi mạng sống con người rẻ như bèo.
Ông niên trưởng hay ví von thời gian đi lính của tôi ít hơn ngày ông khai bịnh lậu ở quân trường. Ông dạy tôi về tinh thần "thượng mă" của phi công, ông nói ra trận, hạ máy bay địch, nếu phi công nó nhảy dù ra th́ bay ngang, lắc cánh mà chào chứ không bắn. Ông dạy về chữ "Không bỏ anh em, không bỏ bạn bè". Ông nói:
- Tất cả mọi người đeo con rồng lên ngực, sống chết có nhau, là ăn cùng mâm, ngủ cùng giường.
Thằng Hà Thúc Việt cười phá lên, ông niên trưởng đến gần gằn giọng:
- Ông này cười cái ǵ?
- Dạ cười... ngủ chung với tiếp viên hàng không.
Ông ngạc nhiên nh́n nó, đi tới đi lui, ngẫm nghĩ, chợt ông đừng lại gằn giọng:
- Mặt ông ngu hơn thằng chăn trâu, tiếp viên nào cho ngủ chung mà mơ.
Nó dí dỏm đáp:
- Dạ tại niên trưởng nói ai đeo con rồng lên ngực th́ ḿnh được ngủ chung một giường.
Ông bực lắm, với giọng kẻ cả, ông giải thích:
- Có nhiều loại rồng, rồng Không quân là rồng khạc lửa, rồng nữ tiếp viên là rồng... lộn.
Đến lượt thằng Tuyên ph́ cười. Ông quát:
- Ông kia cười cái ǵ?
Nó bí thế đáp:
- Dạ cười con rồng.
Ông trợn mắt hỏi:
- Con rồng có ǵ mà cười?
Tuyên đáp bằng giọng Huế:
- Dạ, tại nó... lộn.
Cả hàng quân cười ồ lên, ông thấy mấy thằng đàn em này lếu láo quá, ông phải ra oai kẻo chúng lờn, ông nạt tiếp:
- Rồng lộn có ǵ mà cười?
- Dạ con rồng lộn không có ǵ để cười, nhưng nữ tiếp viên rồng lộn th́ buồn cười.
Ông tức ḿnh bắt hai thằng móc gị lên cửa sổ, miệng hô to một trăm lần câu: "Nữ tiếp viên rồng lộn không có ǵ phải cười"
Tưởng như chưa đă nư, ông đến gần một thằng thấp nhất khóa, gằn giọng hỏi:
- Tại sao ông đă xấu, mà lại c̣n dám lùn?
Thằng Tú ngơ ngác vài giây rồi đáp sảng:
- Dạ tại... ông già lùn!
Ông niên trưởng lại đi thêm một bài giáo khoa thư:
- Xe trước đổ th́ xe sau tránh, cây đắng th́ phải cố sinh trái ngọt, ông già lùn th́ con phải cao, ông biết vậy mà c̣n ngoan cố cứ lùn. Móc gị lên đuôi bom cho tôi.
Giải quyết xong thằng Tú, ông bước sang đứa kế, ông hỏi:
- Ông tên ǵ?
- Khóa sinh Lê văn Năi, khóa 69A tŕnh diện niên trưởng.
Ông nh́n thằng Năi đẹp trai, cố kiếm một tội để ghép. Ông chửi:
- Gái bán bar cũng biết ông thuộc khóa 69A, tôi hỏi tên, khai chi cả khóa. Ông họ Lê, biết Lê Long Đĩnh không?
- Dạ không.
- Mặt ông và mặt Lê Long Đĩnh giống nhau như đúc mà c̣n chối. Lê Long Đĩnh là vua dâm dật Lê Ngọa Triều, ông tổ mười đời của ông mà ông c̣n chối th́ mai sau ông sẽ chối bỏ bạn bè. Từ nay mỗi lần tŕnh diện, ông phải nói: Khóa sinh Lê văn Năi, cháu đích tôn Lê Ngọa Triều, ông quên th́ thác cô hồn với tôi.
Ông niên trưởng chừng như thấy quá mất th́ giờ để phạt từng thằng, ông dơng dạc tuyên bố:
- Chưa có một khóa nào ngu như khóa này, mặt ông nào cũng đần đần độn độn, tôi đếm từ 1 tới 5, không muốn thấy một cái chân ông nào c̣n đứng trên quả địa cầu.
Ông bắt đầu đếm, hàng quân như ong vỡ tổ, mỗi đứa cố gắng kiếm một vị trí để móc cẳng ḿnh cao hơn mặt đất, không cứ là móc lên cái ǵ, miễn là đôi giày bốt không c̣n chạm mặt đất cho ông niên trưởng hài ḷng.
Tôi cắn chặt hai hàm răng, sợ bật cười sẽ bị ông ra lệnh móc cẳng lên ngọn cây dương th́ khốn.
Thắm thoát một năm trôi qua, tôi được đi Mỹ để học lái máy bay.
Đây là lần thứ ba tôi được leo lên ch́ếc máy bay. Hai lần trước đều ngồi bệt dưới sàn chiếc C-119 thủng đít đi từ Sài G̣n ra Nha Trang và về lại, lần nào mưa cũng hắt ướt như chuột lột, lần này chiếc máy bay của hăng Braniff International không dột mà lại có ghế đàng hoàng, cô chiêu đăi viên đẹp hết cỡ, cô ta hỏi chuyện tôi nhiều, nhưng tôi không hiểu mấy.
Một lần tới bữa ăn cô hỏi:
- Do you want coffee, tea or milk?
Nh́n chiếc xe cô đẩy, tôi hiểu ngay rằng cô hỏi tôi muốn ăn uống ǵ không.
Tôi trả lời là yes. Cô lại hỏi:
- You want some coffee?
Tôi lập lại là yes, với chữ s kéo dài thêm, ư nói muốn lắm.
Cô đưa cho tôi một ly cà phê đắng nghét. Mỉm miệng cười duyên, chắc cô đoán chuyến phi cơ này đụng toàn thứ thiệt, không cần phải hỏi thêm thằng Việt, cô đưa cho nó một ly sữa tươi. Cô hỏi hai đứa:
- Do you want some sugar?
Tôi tưởng cô hỏi muốn thêm cà phê không, nên trả lời rất lịch sự:
- No, thank you sir.
Uống xong ly cà phê đắng, tôi hỏi thằng Việt, sao mầy được uống sữa, nó trả lời cũng không hiểu tại sao. Tôi nói ở quê tao sữa bột pha ra toàn cho heo ăn, người uống đau bụng chết. Nó nói, họ đưa ǵ th́ uống nấy chứ bộ chọn được sao?
Tôi than phiền phải uống cà phê đắng, nó nói chắc Mỹ nó không uống đường, hôm nay ḿnh sang Mỹ tập uống cà phê đắng cho quen.
C̣n tiếp...
Bookmarks