--------------------------------------------------------------------------------
Thiệu-Cực dẫn Tôn Đản, Tự-Mai, Lê Văn ra sân. Chàng nói với ba trẻ:
- Chúng ta lấy khẩu cung hai đứa này trước. Đúng ra anh để Tự-Mai hành sự. Ngặt v́ Tự-Mai ghét hai đứa này, sợ em quá tay, chúng chết mất. Lê Văn hỏi cung bọn chúng đi.
Thiệu-Cực đưa mắt nh́n Thuận-Tường. Nàng ra lệnh. Đôi cọp lùi lại. Hai con hùm ngồi hai bên mụ Anh-Tần. Chúng há miệng đỏ ḷm ra táp mấy cái, tỏ ra thèm thuồng.
Lê Văn không hổ đệ tử danh gia. Nó tiến lên chắp tay xá mụ Anh-Tần một cái:
- Phu nhân! Năm nay phu nhân sáu mươi sáu. Thấm thoát quay đi, quay lại thành bẩy mươi. Ông Đỗ Phủ đời Đường làm thơ có câu: Nhân sinh thất thập cổ lai hy. Nghĩa rằng người ta sinh ra, sống tới bẩy mươi thực hiếm hoi. Phu nhân sắp đi vào tuổi quư đó rồi. Hôm nay sự đă ra thế này, phu nhân phải khai thực hết mọi sự. Bằng không Thân thế-tử cho ông kễnh xơi thịt phu nhân th́ đau đớn lắm.
Không hổ câu gái đĩ già mồm. Tuy ngồi trước miệng cọp, mụ vẫn cong cớn:
- Lê công tử. Công tử bảo tôi phạm tội, vậy tôi phạm tội ǵ? Tôi đă làm ǵ nên tội? Tôi được Tống triều cử đi theo thiên sứ tới Hoa-sơn, rồi Tản-viên. Tôi đâu có phạm tội?
- Phu nhân không phạm tội ư? Thôi th́ cứ coi như vậy đi. Thế phu nhân đang ở Thiên-trường, tại sao lại sang Trung-nguyên?
- Tôi đi chơi.
Biết gặp phải thứ xảo trá bậc nhất thế gian, không thể nhẹ tay được. Lê Văn nói với Tôn Đản:
- Phiền sư huynh đem tên Qúy-Toàn lại hốc đá đằng kia thẩm cung dùm. Ở đây đệ hỏi Tần phu nhân. Hễ hai người khai giống nhau, chúng ta thả ra. Bằng khác một câu, ta cho ông ba mươi xơi một miếng thịt. Sai hai câu, cho ông kễnh xơi hai miếng.
Tôn Đản vung tay một cái, sợi dây bay ra cuốn chân tên Qúy-Toàn. Nó giật mạnh, người y bay bổng lên cao. Ở trên cao, sợ quá y hét lên be be.
Tôn Đản hỏi:
- Mi đang ở Yến-vĩ sương-sen với con điếm già Anh-Tần. Tại sao lại có mặt trong phái đoàn Hoa-sơn?
- Tiểu nhân không có chủ trương ǵ hết. Sư mẫu bảo sao, tiểu nhân nghe vậy.
- Tại sao mi có vợ đẹp, con ngoan, lại bỏ nhà theo con điếm già Anh-Tần?
- Tại v́ tiểu nhân mắc bệnh. Mỗi ngày phải mớm cá diếc ít nhất hai người. Bằng không, tiểu nhân hoá điên không chịu được.
- Con bà mi. Vợ mi cũng có cá diếc. Sao mi không mớm cá diếc vợ mi, mà đi mớm các diếc mấy con điếm già?
- Công tử không rơ đấy thôi. Ví như công tử ăn mắm. Mắm càng nặng mùi, càng thấy ngon. Mớm cá diếc cũng vậy. Con vợ tiểu nhân chỉ biết có chồng. Nó lại sạch sẽ quá, cá diếc không mùi vị. Trong khi bạn hữu sư mẫu toàn những người trên sáu mươi, lại ăn nằm với hàng trăm người khác nhau, cá diếc chạ người, mùi vị mới thơm.
Tôn Đản cảm thấy lợm giọng. Nó hỏi tiếp:
- Mụ điếm già Anh-Tần sang Trung-quốc với mục đích ǵ?
- Nguyên tân giáo chủ Hồng-thiết Trần Đông-Thiên đến trang Yến-vĩ sương sen đúng lúc sư mẫu mở hội Vu-sơn. Giáo chủ có tham đự. Đi theo giáo chủ có mười tân trưởng lăo tuổi trên bẩy mươi. Các vị trưởng lăo theo truyền thống bên Tây-vực cho mở cuộc thi thổi ống đu đủ. Sư mẫu tiểu nhân được chấm nhất, v́ ngươi thổi đến hơn ba mươi người một lúc, cũng chưa mỏi mồm. V́ vậy giáo chủ dẫn sang Tây-vực chầu Hồng-thiết tổng giáo chủ. Tại đây, sư mẫu chiếm vô địch về mây mưa.
- Thế nào th́ biết vô địch?
- Trong khi nói truyện với trưởng lăo Cút-Độp. Cút-Độp khoe phụ nữ Tây-vực có thể mây mưa với hàng chục người, mà không biết mệt. Sư mẫu tỏ vẻ coi thường. Người khoe rằng ḿnh có thể mây mưa với hai chục đàn ông. Cút-Độp không tin, cho thử...
- Thế mụ chịu được bao nhiêu người?
- Công tử thử đoán xem!
- Ít nhất mười lăm người.
- Sai! Hai mươi lăm người. Trưởng lăo Cút-Độp thấy sư mẫu có bản lĩnh thổi ống đu đủ nhất thế gian. V́ vậy người xin tổng giáo chủ mang sư mẫu sang phương Đông.
Thấy việc mụ điếm già với thằng khùng Qúy-Toàn trong phái đoàn Hoa-sơn, không liên quan ǵ tới quốc sự. Tôn Đản yên tâm. Nó trở lại gặp Lê Văn, được biết mụ Anh-Tần cũng khai giống hệt.
Lê Văn nói với Thiệu-Cực:
- Anh em ḿnh nghi thầy tṛ mụ điếm già Anh-Tần dẫn đường cho giặc. Nhưng thực sự không phải. Chúng ta tha quách.
Thiệu-Cực lắc đầu:
- Tuy chúng không phạm trọng tội, nhưng cũng phạm tội gian nhân hiệp đảng cùng tội làm bại hoại thuần phong tộc Việt. Để [b]anh giải giao chúng về Thăng-long cho quan H́nh-bộ thượng thư tùy nghi xét xử.
Tuy trải qua trận đấu giữa Hoa-sơn với Tản-viên, cuối cùng Thiệu-Cực khám phá ra manh mối do bọn Hồng-thiết Tây-vực. Hoa-Sơn tam lăo không ngớt xin lỗi phái Tản-viên.
Nhị-Bách sai làm tiệc khoản đăi phái Hoa-sơn. Nhưng Hoa-sơn tam lăo quá xấu hổ, nhất mực chối từ. Thiệu-Cực sai một đoàn voi hộ tống phái Hoa-sơn về Tống. Biết Tự-Mai với Thuận-Tường có t́nh ư. Chàng bảo y:
- Sư đệ hăy theo tiễn chân các vị về Tống. Nhưng phải trở lại trước ngày rằm tháng sau, để dự tranh ngôi động trưởng.
Tự-Mai kinh ngạc không ít, v́ rơ ràng người tranh là Thiện-Lăm, Thuận-Tông. Tại sao Thiệu-Cực lại bảo nó tranh?
Vốn cực kỳ thông minh, thoáng một cái nó hiểu liền:
- Trận đấu vừa rồi, Triệu Tiết, Khúc Chẩn bị nó với Tôn Đản đả bại dễ dàng. Mà hai người này vốn do biên thần Tống cho trà trộn tranh dành hai chức châu trưởng. V́ vậy Thiệu-Cực nhắn nhủ nó, với chủ ư đe doạ phái Hoa-sơn: Hăy cho Triệu, Khúc rút lui trước th́ vừa. Bằng không sẽ gặp Tự-Mai, Tôn-Đản e mất mạng.
Quả nhiên Hoa-sơn tam lăo, Thất-hùng nghe Thiệu-Cực nhắc Tự-Mai. Họ đưa mắt nh́n nhau, như cùng có ư nghĩ:
- Rút trước đi là hơn.
Hết Hồi 28
Bookmarks