“Tắm tiên”!
Đoàn Dự ghi chép
I.”Tắm tiên” ở băi sông Hồng
Đi dọc theo cây cầu Long Biên, Hà Nội, đến khoảng giữa cầu th́ có hai đường nhánh đổ dốc xuống, một đường bên trái, một đường bên phải, dẫn xuống một băi bồi phía dưới nằm giữa sông Hồng. Băi bồi này rất dài, uốn lượn như một dải đất rộng suốt từ đầu băi An Dương thuộc quận Tây Hồ cho tới gần cầu Thăng Long thuộc huyện Từ Liêm, quá cầu Long Biên tới 11 cây số.
Từ trên cầu nh́n xuống, băi bồi xanh ngắt cây bắp trong mùa nước thấp. Đó cũng là nơi sinh sống của hàng trăm gia đ́nh dân chài lênh đênh trên những căn “nhà thuyền” làm bằng lưới sắt đúc với xi măng thay cho gỗ, dập dềnh trên mặt sông theo mùa nước, trải dài dọc theo băi bồi giữa ḷng Hà Nội. Đến mùa nước cao, băi ngập, nên không có dân cư ở đó.
Ở băi bồi sông Hồng này có một băi tắm khỏa thân (nude) theo cách gọi của người Tây phương, c̣n người Việt Nam th́ gọi là băi “tắm tiên”. Hầu hết các “ông tiên” tắm ở đây – già trẻ lớn bé đủ cả – đều là người Hà Nội.
Trái lại với những lời đồn đại ác ư về tệ nạn xă hội ở các băi đó, sự thật hầu hết họ đều là những người tử tế. Trong vài năm gần đây, băi trở thành một khu “du lịch chốc lát” cho nhiều thị dân đủ mọi lứa tuổi, tới để tránh sự ồn ào, bụi bặm và để tận hưởng những thú vui đơn giản giữa gịng sông Hồng. Họ tới đây rồi... tồng ngồng như thời c̣n ăn lông ở lỗ, ngụp lặn với gịng nước mát trong tháng hè nhưng lại ấm áp trong mùa đông nếu cứ ngâm ḿnh dưới nước, không phơi da thịt ra trước gió.
Đứng trên cầu Long Biên nh́n xuống, xa xa về phía băi tắm, thấy những người tắm thấp thoáng, nhỏ li ti như những hạt mè. C̣n ở nơi đây, họ nhấp nhô những tấm thân trần trụi với các can nước bằng nhựa dùng làm phao cứu sinh, buộc dây ḷng tḥng ngang bụng, hay nằm ngổn ngang, đắp cát phơi nắng trên băi. Toàn là những tiên ông... đực rựa với nhau cả!
Băi “tắm tiên” trên dải đất ở giữa gịng sông Hồng này xuất hiện từ bao giờ không ai biết. Những người “tắm tiên” lớn tuổi sinh ra ở Hà Nội, sống quanh khu vực quận Hoàn Kiếm cũng chỉ nhớ mang máng từ hồi c̣n trẻ họ đă ra đấy tắm rồi.
Những ngày hè, cứ khoảng sau 4 giờ chiều, khi nắng đă bắt đầu dịu th́ các “tiên ông” ở trần, mặc quần soọc hay quần xà lỏn, túc tắc đạp xe đạp từ các nơi đổ về đây, đặt chiếc xe đạp nằm lăn xuống cát, cởi nốt cái ǵ c̣n lại trên ḿnh ra, bỏ đại lên trên chiếc xe đạp rồi thủng thỉnh thả bộ dọc theo băi sông, gặp mấy người đá banh hay đánh bóng chuyền th́ nhào vô chơi chung, chẳng cần biết họ là ai, quen hay lạ. Đánh banh chán, hễ có người bỏ cuộc, xuống bơi, những người khác cũng vứt trái banh, xuống ngụp lặn, bơi ra xa hay gần tùy sức của ḿnh.
“Dịch vụ” độc nhất dưới băi là một cái quán sơ sài, che bằng vải nhựa. Bà chủ quán là một phụ nữ đứng tuổi. Bà đă bán ở đây lâu nên thuộc tên từng vị khách, người này thích ăn trứng vịt lộn, người kia thích hút thuốc lào, uống nước trà nóng, bà nhớ hết. Tính bà xuề x̣a, vui vẻ, sẵn sàng cho ông này ông kia thiếu vài ngàn bạc khi họ bị kẹt, không cần ghi sổ nhưng chẳng ai ăn quịt của bà, hôm sau đến là họ tự động trả.
Dân tới đây “tắm tiên” th́ tênh hênh măi tít ngoài xa, song khi đă ghé vào quán th́ chẳng ai bảo ai, đều có mặc quần đàng hoàng, ít nhất là chiếc quần soọc khô, có tiền trong túi. Với giá 8 ngàn đồng một cái trứng vịt lộn, họ ăn hai cái cũng chỉ mới hết có 16 ngàn (tức cỡ 80 xu Mỹ), bởi vậy họ không cần mang nhiều tiền, túi có vài ba chục ngàn, muốn vứt chiếc quần soọc ở đâu cũng được, toàn người lịch sự, chẳng ai ăn cắp của họ.
Một vị “dị nhân” lớn tuổi ở đây có biệt danh là ông Vũ-yoga. Nhà ông ở quận Ba Đ́nh. Gương mặt ông có vẻ khắc khổ, mái tóc đă bạc, để dài giống như người rừng. Ngày ngày ông đạp xe đạp đến đây đều đặn như chiếc đồng hồ. Thân h́nh ông dong dỏng cao, có thể gọi là gầy nhưng lại rất khỏe, chẳng bao giờ đau yếu phải bỏ cuộc. Tính ông ít nói, h́nh như ông hơi tiết kiệm, chẳng bao giờ thấy ông ghé vào quán, nhưng mọi người rất quư mến ông. Họ gọi ngầm ông là “dị nhân” bởi v́ trên giỏ xe của ông luôn luôn có một chai nước lọc cỡ chừng 1 lít. Mỗi lần ông đến, trước khi cởi quần áo – thân h́nh ông gầy, ông có mặc áo chứ không để trần lúc đi đường – ông uống hết cả chai nước đó. Cởi quần áo xong, ông gấp gọn lại để sang bên cạnh và bắt đầu ngồi thiền trên băi cát. Ông ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm hờ, hai tay bắt quyết đặt trên đầu gối. Ông ngồi thật thẳng, trông ông như một pho tượng. Ngồi thiền khoảng chừng nửa giờ, ông bắt đầu mở mắt và tập yoga. Các động tác yoga của ông nhuần nhuyễn và thuần thục đến nỗi ông có thể nằm ngửa, giơ hai chân lên trời, chống hai tay xuống đất, rồi dần dần chỉ c̣n cái đầu là chống xuống cát c̣n hai tay th́ khép theo thân. Toàn cơ thể ông dựng đứng như một cây cột và ông cứ để thế khá lâu, lúc nào muốn hạ xuống th́ mới từ từ hạ xuống. Ông cũng có thể ngồi khom khom, vắt hai chân lên cổ ở phía sau gáy, hai tay chống ra phía sau rồi từ từ ngả người về đằng sau giống như một chiếc ghế bành. Ông tập một lúc lâu, khá nhiều động tác mà động tác nào cũng vừa công phu vừa rất kỳ lạ. Cho đến khi buồn “ti ti” (mắc tè), th́ ông thôi tập, “ti” vào chiếc vỏ chai đó. Lúc trước ông uống một lít nước nhưng bây giờ ông “ti” chưa tới một lít. “Ti” xong, ông đổ nước tiểu vào ḷng bàn tay và bắt đầu xoa lên người, xoa hết chai nước tiểu, đợi một lát cho nó khô xong ông bắt đầu xuống tắm. Ông bảo làm như vậy rất khỏe, không bao giờ bị bệnh tật. “Bác có biết trong nước tiểu có ǵ không?”. “Biết chứ, có ammôniăc. Mà ammôniăc là thứ điều ḥa thần kinh. Người ta bị bệnh đa số là do thần kinh gây ra. Các cụ ta ngày trước chưa có thuốc an thần, các bà đẻ thường uống nước tiểu của trẻ con cho khỏe”. Mấy cậu thanh niên muốn nhờ ông dạy các động tác tác yoga, ông sẵn sàng dạy nhưng chẳng ai đủ kiên nhẫn tập được như ông.
Mọi sự bon chen trong xă hội dường như bị xóa mờ đối với những con người ở nơi đây. Có không ít “hảo hán” xăm trổ đầy ḿnh nhưng khi đă xuống tới đây đều trở thành hiễn lành, lịch sự. Như vậy, phải chăng chính môi trường đă tạo nên cách cư xử của con người?
Cách đây ít lâu, ở phía xa xa nơi băi giữa cũng có sự hiện diện của một vài cô gái trẻ. Họ cũng tắm nhưng thường là để nguyên cả quần. Hễ có cậu thanh niên nào bất ngờ bơi đến, các cô kêu ré lên, hai tay ôm ngực, dầm ḿnh thật sâu xuống nước rồi vừa cười vừa té nước đuổi cậu ta đi.
Cũng có lần xuất hiện mấy cô khách “Tây” có lẽ là nhà báo hay khách du lịch, bởi v́ họ có mang theo máy ảnh, ṭ ṃ xuống băi “tham quan”. Cánh đàn ông nhà ta mắc cỡ, mau mau lẩn ḿnh xuống nước chứ các cô “Tây” th́ không mắc cỡ. Họ c̣n đ̣i chụp h́nh các vị “tắm tiên” đó nữa. Các vị giơ tay ra hiệu đồng ư nhưng đề nghị họ phải chụp thật xa trong lúc họ đang bơi hay đang ngâm ḿnh dưới nước không trông rơ mặt.
Trước đây, có những ư kiến cho rằng việc “tắm tiên” dưới băi sông Hồng như vậy là vô văn hóa, nhà nước Việt Nam cần phải ngăn cấm, không cho phép những kẻ kém văn minh này làm mất thuần phong mỹ tục của thành phố. Có người c̣n thận trọng mượn lời một vị giáo sư tiến sĩ nói rằng con người đă tiến bộ từ thời kỳ đồ đồng đồ đá, không một mảnh vải che thân, bao nhiêu ngàn năm mới có được sự văn minh như ngày nay, “tắm tiên” với thân thể không che đậy trước mắt người khác như vậy là xấu xa, có khuynh hướng đưa con người trở lại đời sống hoang dă...!
Kệ, ai muốn nói ǵ th́ nói, giữa băi sông Hồng chẳng ai ra đó mà cấm, dân “tắm tiên” ngày một đông hơn và trong số những người “trần trụi, hoang dă, thiếu văn minh” như thế có không ít những người là giáo sư, giáo viên, kỹ sư, học sinh, sinh viên, nhà văn, nhà báo... Trước đây, họ trần trụi khi mới ra đời th́ bây giờ họ lại trần trụi trên dải đất giữa ḷng sông Hồng. V́ trần trụi như thế nên họ ḥa đồng với nhau, không hề phân biệt người này người khác!
II. Sơn nữ “tắm tiên”ở Phú Thọ
Núi rừng Tây Bắc từ lâu vẫn luôn có vẻ đẹp huyền bí, mang sức lôi cuốnkhông phải chỉ bởi vẻ hoang sơ của nó mà c̣n có cả sự “hoang sơ” của con người. Những cô gái dân tộc ngực trần khỏa ḿnh dưới nước, hồn nhiên như thể chỉ có trời và đất, là h́nh ảnh đẹp và quyến rũ nhất của núirừng.
Những năm trở lại đây, sự “văn minh”ở dưới miền xuôi đă lan tràn tới tận các bản làng xa xôi, khiến nhiều phong tục tập quán của đồng bào mất dần đi, trong đó có tục “tắm tiên”. Bây giờ, kiếm được một con suối có những cô sơn nữ đang đùa giỡn với làn nước trong vắt là điều hiếm có.
Một phong tục đang mất dần
Với những người ham thích khám phá th́ một lần được chiêm ngưỡng vẻ đẹp tinh khôi của các sơn nữ “tắm tiên” quả là một điều hạnh phúc.
Mỗi buổi chiều tà, khi ánh hoàng hôn vừa tắt, những cô gái dân tộc rủ nhau ra con suối trong mát để xua đi những bụi bặm, mệt nhọc sau một ngày lên nương làm việc vất vả.
Những bộ quần áo được trút bỏ một cách nhẹ nhàng, mái tóc dài đen nhánh được búi lên cao, thân h́nh tuyệt vời của các côlần lượt được gịng suối tinh khiết ôm ấp. Những làn da trắng ngần nhấp nhô, huyền ảo trong làn nước mát lạnh của núi rừng khiến trông các cô như được vẽ trong những bức tranh thủy mặc.
Tuy nhiên, tục lệ ấy đang mai một dần và sắp biến mất bởi sự “văn minh” của xă hội lây lan tới các bản làng. Những con đường nhựa chạy tới miền núi. Những tour du lịch đưa các đoàn khách nước ngoài hay khách trong nước từ đồng bằng đổ lên tham quan miền sơn cước. Các cô sơn nữ nay cũng “văn minh” hơn, thay v́ ra suối tắm, họ đem nước về nhà, tắm kín đáo để tránh con mắt của những kẻmuốn... khám phá thân h́nh sơn nữ! Bây giờ, người ta nói chỉ ở bản Bến Thân mới có thể gặp được các con suối có các cô sơn nữ “tắm tiên”, và nếu khéo th́ có thể chụp được một số tấm h́nh.
Bản Bến Thân thuộc xă Đồng Sơn, nằm cách trung tâm huyện Tân Sơn của tỉnh Phú Thọ khoảng 40 cây số.
Bản nằm ở chân núi, đường đi là những con dốc ngoằn ngoèo, xuyên qua những cánh rừng rậm um tùm. Cáccon suối ở đây vẫn trong vắt, mát lạnh và chảy miệt mài ngày đêm không ngừng nghỉ. Ngày trước, nhiều nhiếp ảnh gia đă lặn lội đến đây chụp được những bức ảnh để đời về vẻ đẹp của các cô sơn nữ, c̣n bây giờ th́... khó quá, các cô biến đâu mất cả!
Ŕnh rập suốt ngày sau những phiến đá, chuẩn bị đi chuẩn lại bao nhiêu lần chiếc máy ảnh có zoom mang theo để... chụp trộm, nhưng chàng nhà báo vẫn chẳng thấy có cô sơn nữ nào xuất hiện.Hỏi dân chúng quanh vùng th́ họ nói bây giờ các cô không dám ra đây tắm nữamà chỉ đến giặt quần áo thôi.Xe máy, xehơi chởkhách du lịch qua lại tối ngày, làm ǵ c̣n ai dám tắm. Có chăng phải đi tới bản Cỏi, nơi xa xôi và hẻo lánh nhất trong huyện th́ mới mong thấy được.
Vẻ đẹp sơn nữ tắm tiên giữa núi rừng
Bản Cỏi thuộc xă Xuân Sơn, cũng thuộc huyện Tân Sơn của tỉnh Phú Thọ nhưng rất xa xôi, hẻo lánh. Những con dốc thật cao và dài nối tiếp nhau, mất rất nhiều thời giờphóng viên mới đặt chân được tới nơi. Thật đúng như những ǵ người dân nói, bản Cỏi hết sức hoang vu và êm đềm, những nếp nhà sàn đơn độc nằm lọt thỏm trong rừng rậm cùng với núi non trùng điệp.
Bản là nơi cư ngụ của dân chúng thuộc sắc tộc Dao Tiền (người Dao có đeo các ṿng ngày trước là những chuỗi tiền đồng th́ gọi là Dao Tiền, c̣n người Dao đội khăn đỏ, đeo thắt lưng màu đỏ, gọi là Dao Đỏ, Dao mặc đồ xanh gọi là Dao Thanh Y v.v...), nằm giáp với tỉnh Sơn La và huyện Đà Bắc của tỉnh Ḥa B́nh. Cả bản hiện có 84 gia đ́nh, sinh sống bằng nghề trồng lúa, bắp, khoai, sắntrên rẫy và một số nghề phụ như bắt cá dưới suối, hái măng, nuôi trâu ḅ, gà lợn... Kinh tế của bản nói chung c̣n rất nghèo nàn và lạc hậu. Nơi này có lẽ chưa có dấu chân của những người “văn minh” đặt tới, nên xem ra c̣n rất êm ả, thanh b́nh.
V́ trong bản không có nhà nghỉ cho thuê, nên anh chàng nhà báo phải vào xin trọ nhờ tại nhà một gia đ́nh người dân ở đầu bản. Biết “chàng” là nhà báo lặn lội từ dưới xuôi lên, họ rất niềm nở, nói rằng muốn ở bao lâu cũng được, ăn uống cùng gia đ́nh, có ǵ ăn nấy, không cần tiền bạc. Thật lạ, dân chúng th́ nghèo nhưng lại có ḷng hiếu khách đến thế!
T́m gặp ông trưởng bản Cỏi. Ông là người Dao Tiền nhưng cái tên Đặng Vĩnh Phúc lại rất giống tên người Kinhvà nói tiếng Kinh rất thạo. Nhà báo được ông cho biết, tắm suối là nét văn hóa có từ hàng ngàn năm nay. Trước đây, cứ sau mỗi buổi lao động trên nương, phụ nữ bản Cỏi lại rủ nhau xuống suối tắm.Tắm suối không phải chỉ để gột rửa bụi bặm, ngâm ḿnh trong gịng nước mát cho thư thái mà c̣n là thời gian để họ chuyện tṛ tâm sự, chia sẻ mọi điều trong cuộc sống.
Hiện nay, hầu hết phụ nữ ở bản Cỏi vẫn c̣n giữ tục tắm suối, chỉ có một vài gia đ́nh có điều kiện xây được nhà cao cửa rộng th́ có pḥng tắm riêng, không ra suối tắm nữa. Tuy nhiên, các cô thường đi tắm khi trời đă nhá nhem tối, không trông rơ mặt người, chứ ít ai tắm giữa thanh thiên bạch nhật.Và họ thường tắm ở các con suối sâu trong núi đá, ở bản Cỏi th́ nhiều chỗ tắm lắm, muốn t́m cũng khó.
Nhen nhúm hy vọng sẽ được tận mắt chứng kiến vẻ đẹp hoang sơ, hiếm hoi nơi núi rừng, phóng viênnói với ông chủ nhà t́m cách dẫn đi “săn vẻ đẹp cửa sơn nữ”.
May mắn trong gia đ́nh anh nhà báo ở nhờ có cậu con trai tên Lương, năm nay 18 tuổi. Trong lúc nói chuyện, cậu ta khoe: “Ở bản Cỏi này chẳng chỗ nào mà cháu không biết. Suối các cô ấy tắm th́ hơi xa, măi tít tận trongHang Đất, đường gập ghềnh xe máy không đi được, phải đi bộ lâu lắm”. Rồi cậu cười, nói thêm: “Với lại đi ŕnh xem người ta tắm th́ ngại lắm, lỡ người ta biết là ê mặt”. Phóng viên phải thuyết phụcrằng ḿnh “ŕnh” để về viết báo, cậu ta mới đồng ư chiều sẽ đưa đi.
Khoảng4 giờ chiều, hai người đi bộ từ nhà đi về phía núi. Con đường có những phiến đá to ụ, lởm chởm, đi bộ c̣n khó chứ nếu đi xe máy th́ chịu, dắt cũng không nổi. Vừa đi Lương vừa cho biết ở bản Cỏi có nhiều chỗ có sơn nữ tắm nhưng chỉ cái suối chỗ Hang Đất này mới có thể chụp h́nh được v́ ở đây xa, các cô phải đến đây tắm lúc trời c̣n sớm chứ những chỗ gần, các cô tắm lúc nhá nhem tối, không chụp h́nh được.
Mất gần một giờ đi bộ hai người mới đi đến nơi. Sau khi chọn địa điểm “phục kích”, nhà báo và cậu thanh niên ngồi núp sau một tảng đá lớn, chiếc máy ảnh đă sẵn sàng, hễ “kẻ địch” tới là... chụp!
Và rồi, “kẻ địch” tới thật, có lẽ tới năm sáu cô, tiếng cười tiếng nói líu lo, các cô nói toàn tiếng Dao, coi bộ vui vẻ lắm.
Tới nơi, các cô không thể ngờ được là có người đang núp nên thản nhiên cởi áo, cởi cả cái “underwear” nịt ngực là một đoạn vải khá dài quấn nhiều ṿng quanh ngực chứ không phải hai chiếc “bánh bao” của các cô gái ở dưới xuôi. Các cô cẩn thận xếp áo và “underwear” trên bờ suối, của ai người nấy để riêng rồi bắt đầu cởi chiếc váy đen có hoa văn cột lên đầu có lẽ để khỏi ướt tóc. Ôi chao, cơ thể cô nào cô nấy trắng ngần, đầy đặn, thật đúng là “Rơ ràng trong ngọc trắng ngà, dầy dầy sẵn đúc một ṭa thiên nhiên”. Phóng viên bấm máy lia lịa v́ sợ sẽ không c̣n có dịp thu h́nh những nét đẹp đó nữa.
Trên đường về, nhà báo hỏi Lương, sơn nữ tắm suối c̣n các “sơn nam” th́ tắm ở đâu? Lương trả lời: “Đàn ông trong bản cứ tiện đâu tắm đấy nhưng không bao giờ tắm gần chỗ tắm của phụ nữ, và tuyệt đối không ai nh́n trộm các cô tắm cả. Đấy, chú thấy, các cô thoải mái trút bỏ quần áo, tha hồ đùa nghịch với nhau dưới nước chứ nếu có người nh́n trộm th́ các cô đă chẳng dám tự nhiên như vậy”.
Về nhà, mở máy ảnh coi lại những tấm h́nh rất đẹp, phóng viên tự hỏi phong tục “tắm tiên” ở bản Cỏi sẽ c̣n lưu giữ được đến bao giờ, hay sẽ bị biến đi bởi những cặp mắt “miền xuôi” nh́n trộm và... chụp h́nh trộm như của phóng viên chẳng hạn!
III. “Tắm tiên” ở đảo Ngọc, Phú Quốc
Trên đường từ sân bay về khách sạn tại Phú Quốc, người tài xế taxi tên Thành bắt chuyện với khách khá rôm rả. Sau một vài câu thăm ḍ, Thành bắt đầu quảng cáo về những băi tắm thơ mộng, hoang sơ bậc nhất của đảo này. Sau cùng Thành gợi ư: “Ở những băi cát dài trắng tinh, phẳng ĺ và hoang vắng mà được tắm cùng các “tiên nữ” th́ hết sẩy. Mấy đại gia ra đây đều nhờ em t́m giúp các “tiên nữ” là người địa phương v́ phải thưởng thức “đặc sản” chính gốc Phú Quốc mới thú”.
Cứ “Alô” là có ngay!
Thành khoe trong danh bạ điện thoại của ḿnh có số của khoảng 30 “tiên nữ”. Tất cả đều là... gái nhà lành (?), người gốc Phú Quốc cũng có mà từ đất liền ra làm ăn cũng có. Giá cả cho một “tiên nữ” đi tắm với khách th́ vô chừng, có em đ̣i hỏi thẳng thừng, có em th́ tùy ḷng hảo tâm của khách, nhưng thường từ 500 ngàn tới 1 triệu tùy thời gian dài hay ngắn, dáng dấp, độ tuổi, nhan sắc và em ... “phục vụ” tới mức nào!
“Tụi em biết nhu cầu của mấy anh mà, tuyệt đối không đưa hàng là gái bia ôm, gái gọi đâu, toàn “rau sạch”, gái “sinh thái” cả” - Thành quả quyết.
Thành cho biết trong danh sách của ḿnh đang có hai em 19 tuổi, là học sinh một trường trung cấp dạy nghề ở Rạch Giá, cũng là dân Phú Quốc chính hiệu, chân dài và xinh như người mẫu, có điều giá đi tắm khá cao, phải một “vé” (tức 100 Mỹ kim).
C̣n cả chục cô bán quán, bưng cà phê, làm tóc, làm thời vụ bóc tôm, ướp cá... cho các cơ sở chế biến hải sản ở thị trấn Dương Đông th́ chỉ cần chi năm sáu trăm ngàn đồng nhưng họ “hay mắc cỡ nên tắm không thoải mái lắm”.
Thành tư vấn thêm: “Để riêng tư, các anh nên bao nguyên một tàu du lịch, vừa kín đáo lại vừa có người phục vụ, chả thiếu thứ ǵ. Nếu không thích “em út” ở Dương Đông th́ các anh có thể liên hệ trực tiếp với chủ tàu để t́m “tiên nữ” ở các xă đảo, nhà quê hơn, chơn chất hơn và cũng... “sinh thái” hơn”.
Để chứng minh, Thành đưa điện thoại cho khách nói chuyện trực tiếp với một người tự xưng là chủ tàu. Đầu dây bên kia, giọng một người đàn ông đứng tuổi nói rành rọt: “Nếu các anh không chọn được người từ đất liền qua th́ lính của tụi em sẽ t́m các cô gái trên các đảo thuộc quần đảo An Thới. Trẻ, da rám nắng, chân dài, chịu chơi hết ḿnh và bơi cũng giỏi. Hễ ưng ư, mấy anh trích hoa hồng 200 ngàn đồng cho tụi em”.
Song hành cùng nhóm đại gia trên băi biển hôm ấy là một nhóm đại gia khác gồm 12 người do ông Lê Sắc, nông dân phất lên từ nghề nuôi cá tra ở Cần Thơ, làm trưởng nhóm. Ông Sắc cho biết cứ cách vài tuần ông lại thuê tàu chở cả nhóm ra đảo Ḥn Thơm chơi.
Tại một quán cà phê gần băi biển, đại gia này sẽ điện cho các tài xế xe ôm, xe taxi để tuyển lựa hàng ưng ư là gái “sinh thái” và bốc lên tàu ngay sau đó. Trong máy điện thoại của ông lưu cỡ 20 số điện thoại của các “c̣” cung cấp “hàng”.
“Ngoài cánh xe ôm, taxi, tui biết khoảng chục đầu mối cung cấp gái “sinh thái” cho khách tắm tiên. Gái quê rặt, dân biển, c̣n ngây thơ, đen gịn, xinh xắn mà rất an toàn. Họ sẽ điều đến tận nơi cho ḿnh ở các đảo có băi tắm hoang vắng” - ông Sắc khỏe.
Tiên nữ “giáng trần”!
Sáng hôm sau, ông Năm cùng hai người bạn đều là các đại gia nổi tiếng trong lănh vực bất động sản ở Sài G̣n đến Băi Sao, được xem là một trong những băi biển thơ mộng nhất của Phú Quốc. Như đă thỏa thuận hôm trước với người tài xế taxi, “hàng” được đưa tới là ba cô gái trẻ người địa phương.
Ông Năm chi hơn 1 triệu đồng, bao một taxi chạy gần 30 cây số từ trung tâm thị trấn Dương Đông cập Băi Sao, rồi bao trọn gói một “du thuyền” (tàu du lịch) cỡ lớn với giá 3.5 triệu đồng để du hí một ṿng vùng biển An Thới. Đại gia này mua thêm 5kg ghẹ, 3kg mực và 4kg ṣ để lai rai trên boong tàu.
Ba cô gái ngoài 20 tuổi, tự giới thiệu tên là Thủy, Diễm và Lan, ḥa nhập rất nhanh. Các cô nói cười vui vẻ làm huyên náo cả boong tàu. Hai cô tự giới thiệu ḿnh là nhân viên chạy bàn tại một quán ăn ở Dương Đông, cô c̣n lại cho biết đang làm thời vụ cho một cơ sở chế biến hải sản ở bên An Thới. Các cô người th́ có sở trường ca cổ, người th́ pha tṛ rất khéo và tửu lượng cả ba cô đều rất khá.
Mỗi khi các cô nhơng nhẽo, các đại gia như hưng phấn hẳn lên, bia lon Heineken bật rôm rốp. Khui gần hết một thùng bia, đủ để “say là chết trong ḷng một tí”, ông Năm kéo sát cô gái vào ḷng, th́ thầm to nhỏ. Cô gái chỉ cười rồi e lệ cúi đầu...
Cả nhóm bước xuống một chiếc xuồng nhỏ vào tham quan di tích Giếng Tiên (giếng nước ngọt duy nhất ở băi biển) rồi thả bộ dọc băi cát trắng ven bờ. Đến khu vực vắng người, bao quanh là những băi đá nhô cao, ông Năm cùng hai ông bạn dắt tay ba cô gái vào một khe đá. Họ cởi hết quần áo vứt lên mỏm đá cao rồi d́u nhau dầm ḿnh xuống biển để... “tắm tiên”!
Những thân h́nh không mảnh vải che thân quấn riết lấy nhau và cười khúc khích. Trong ba cô, cô gái tên Lan tỏ ra bạo dạn nhất, ṿng ra sau lưng kỳ cọ cho ông Năm, đại gia này lim dim mắt tỏ vẻ măn nguyện. Thỉnh thoảng họ chơi tṛ té nước, “ṃ cua bắt ốc” rồi ré lên cười sảng khoái. Hơn một giờ sau, họ nắm tay nhau nằm dài trên băi cát, tiếp tục nhâm nhi bia và hải sản.
Sau đó, ba cặp “tiên nữ và đại gia” bỗng dưng mất hút một cách khó hiểu. Ông Tương, một phụ bếp nhiều năm làm việc trên chiếc tàu này, cười lém lỉnh: “Tắm tiên là vậy đó. Ở đây tuần nào mà chẳng có gần chục tốp đại gia từ Sài G̣n, Cần Thơ, Rạch Giá, Cà Mau... ra đây câu cá, “tắm tiên”. Họ đưa cả xe hơi từ đất liền ra rồi tự tổ chức tour riêng. Có đại gia cứ vài tuần ra đây một lần, mỗi lần lại tuyển một em mới, bao tàu đi chơi 3-4 ngày trên biển. Đi chơi “khép kín” như thế vừa bí mật, riêng tư lại vừa có thể che mắt thiên hạ”.
Cũng theo ông Tương, trước đây tắm tiên ở Phú Quốc chỉ là bạn bè, người thân tự tắm với nhau hoặc cánh mày râu mang theo “hàng xách tay” của ḿnh ra du hí. Nhưng gần đây, dịch vụ này rộ lên mà “hàng” phải là gái “sinh thái”, dân địa phương mới đúng gu của các đại gia khoái của lạ.
Ông này kể cách đây hai tháng, có một “tiên nữ” đang tắm cùng đại gia, suưt chết đuối v́ sặc nước. May mắn là nhóm bạn của ông này cùng các “tiên nữ” khác bơi gần đó đă cứu kịp.
Một lúc sau, trời đổ mưa, biển nổi sóng, nhóm đại gia và kiều nữ vẫn say sưa tắm. Sau hơn hai giờ, ba cô gái bước lên bờ, vớ lấy chiếc khăn tắm quấn hờ ngang ngực. Xong việc, họ thuê một chiếc xuồng nhỏ trở lại “du thuyền”. Ba cô trong ba bộ đồ ướt sũng nước, để lộ hết nội y hằn trong làn áo mỏng, bước lên tàu với khuôn mặt tái mét, người run bần bật v́ lạnh.
Họ tiếp tục khui bia và “dzô dzô” đến xế chiều. Chiếc taxi chở cả nhóm ghé qua cửa hàng trưng bày sản phẩm ngọc trai trên đường về lại Dương Đông. Các cô bước vào một lát rồi hớn hở bước ra, trên tay mỗi người đều xách một giỏ đồ.
Lan lấy hai chiếc bông tai và một dây chuyền có gắn ngọc trai đeo lên tai và cổ, tự hào khoe: “Đẹp không? Hết 1.5 triệu đấy! Bù lại cho nguyên một ngày chịu lạnh”.
Không cho phép tắm tiên
Ông Huỳnh Quang Hưng (Phó chủ tịch UBND huyện đảo Phú Quốc) cho biết: “Gần đây nghe nói một số băi tắm tại các ḥn đảo ở Phú Quốc có chuyện “tắm tiên”. Có trường hợp khách du lịch đi với bạn gái ra đảo tắm, cũng có trường hợp “tắm tiên” trá h́nh do tài xế taxi và các chủ tàu du lịch môi giới. Các hoạt động đó diễn ra lén lút nên khó phát hiện. Chúng tôi đă chỉ đạo cho các đơn vị có liên quan tiến hành kiểm tra để chấn chỉnh việc này”. Rồi ông nói thêm: “Về mặt quản lư nhà nước, chúng tôi không cho phép “tắm tiên” v́ chuyện này không phù hợp với văn hóa của người Việt”.
Bookmarks