Đêm hôm đó, tôi đốt một đống lửa bên cạnh nấm mồ bằng lá của anh. Gần đó vợ con anh đang nằm ngủ. Xa xa vọng lại tiếng máy bay trinh sát và khu rừng đôi lúc sáng lên dưới ánh hoả châu buồn bă.
Sáng hôm sau chúng tôi lên đường. Một cuộc hành tŕnh vất vả mà có lẽ suốt đời chị không bao giờ quên được. Cuộc hành tŕnh giữa những xác chết đă bắt đầu hôi thối. Dù can đảm và chịu đưng đến mấy cũng có lúc chị phải bật khóc. Chân chị phồng rộp. Nhiều đoạn tôi phải ghé lưng cơng chị đi. Đứa bé trên lưng chị ngật ngừ v́ bị sốt.
Năm ngày sau, chúng tôi cũng ḅ được ra khỏi rừng và đến được những xóm làng nghèo nàn thưa thớt. Dù vậy, những người ở đây cũng đă giúp chúng tôi thoát chết.
Khi tôi đưa được chị đến Tuy Hoà th́ cờ MTGPMN đă tung bay ngạo nghễ. Tôi t́m cách đón xe cho chị về Nha Trang. Đứa bé đă biết hấp háy nh́n tôi khi tôi đặt một ngón tay lên trán bé để từ biệt. Chị không nói lên lời, nước mắt lặng lẽ nhỏ xuống mặt con. Tôi chúc chị lên đường b́nh yên. C̣n tôi, con đường trước mặt chắc chắn là không b́nh yên một chút nào.
Giữa những con phố đầy cờ nửa xanh nửa đỏ, mọi người mệt mỏi trở về sau khi đă cố sức chạy theo quân miền Nam mà không kịp. Hay đúng hơn là cũng không c̣n biết chạy đi đâu nữa. Lịch sử đang viết tiếp những ḍng dữ dội. Hết Phan Rang, Phan Thiết, đến Long Khánh, Biên Hoà rơi rụng như những đồng bạc vô hồn trong tay một con bạc tháu cáy. Sài G̣n bị bao vây bởi một số lớn những máy cày giả làm xe tăng. Tổng thống một ngày Dương văn Minh chỉ kịp ghi cái dấu chấm nhỏ vào lịch sử bằng cách tuyên bố đầu hàng vô điều kiện !
Dù sao th́ cũng đă hoà b́nh, tuy rằng con chim bồ câu một cánh th́ xanh, một cánh th́ đỏ. Từ đây các bà mẹ không phải đêm đêm ra thắp nhang giữa trời, cầu xin Trời Phật chở che cho con trai khỏi phải bị ḥn tên mũi đạn. Các chị vợ lính khỏi phải ngất xỉu v́ nhận giấy báo tử của chồng. Và lúa chín sẽ có người chờ gặt !
Trở về !
Hai tiếng nghe náo nức làm sao !
Trên đường về làng, nhộn nhịp những người hồi cư. Vẫn gồng vẫn gánh, vẫn tay xách nách mang, vẫn luộm thuộm rách rưới như ngày nào bỏ cả nhà cửa ruộng đồng mà đi. Sau bao nhiêu năm dấp dúi bên hông phố chợ, những con người của đồng ruộng cũng chẳng giàu có văn minh hơn chút nào. Đôi mắt ai cũng mờ đi ít nhiều. Giọng nói c̣n đục và buồn hơn. Biết sống làm sao đây khi ruộng đồng cỏ lác cao ngập đầu người. Những đồng lương ít ỏi của những đứa con đi lính xẻ chia đă không c̣n nữa. Trên đầu đứa nào cũng cao lêu nghêu một cái mũ nguỵ quân nguỵ quyền.
Tôi đă gặp các ông hương kiểm, hương bộ, các ông biện, ông … Với cây gậy trong tay các ông run rẩy đi theo con cháu. Chừng ấy năm chạy loạn, chừng ấy năm sống bụi sống bờ, các ông hăy c̣n liêu xiêu bước đi đă là may. Đem được cái nắm xương về với quê nhà th́ con chim hoà b́nh màu ǵ cũng được !
Đă tới làng rồi đây !
Tôi lội qua sông leo lên cái mô đất bên cầu. Giữa cây cỏ hoang vu, một cây khế đúng là đă mọc trên chỗ cô tôi nằm. Những bông khế đầu mùa tim tím đang lặng lẽ toả hương. Tôi cứ tưởng ḿnh sẽ phải khóc nức nở khi được quỳ trên mộ của cô. Nhưng thật lạ, tôi lại thấy ḷng ḿnh rất ấm áp. Như thể tôi đang gặp lại cô. Tôi nói thầm: Con đă về rồi, thưa Mẹ !
Trong lúc tôi đang loay hoay thắp nhang cho cô th́ có tiếng đạn lên ṇng và có tiếng quát :
– Mày là thằng Được chó đẻ phải không ?
Tôi nói :
– Đúng, Lê văn Được là tôi.
– Đi theo tao !
Tôi nói:
– Để tôi thắp cho cô tôi cây nhang đă !
Nhưng bọn họ túm nắm nhang vừa mới đốt ném vào bụi.
– Đi ngay ! Không nhang khói ǵ hết. Đồ chó đẻ mà cũng bày đặt nhang với khói !
Tôi bị dí súng vào lưng bắt phải đi đến trụ sở Uỷ ban quân quản lúc này đang che tạm trên nền nhà ông Chánh nhạc. Một người hơn 30 tuổi đầu đội mũ tai bèo, lưng đeo súng colt xô ghế đứng dậy hỏi tôi :
– Hừ, thằng chó đẻ mày có biết tao không ?
Tôi không trả lời. Thực ra tôi biết. Nó là thằng Khấu con ông Năm Qườn chăn vịt. Ngày trước ở làng người ta gọi đùa ông là thiếu tá v́ dưới cây sào của ông lúc nào cũng có cả mấy trăm con vịt đẻ. Bà vợ ông cũng đẻ nhiều như vịt, nhiều đến nỗi ông không nhớ hết tên con. Để khỏi nhầm, ông gọi kèm với một đặc điểm nào đó. Như Sủng lé, Mận c̣i, Khấu thẹo …
Một lần đuổi theo mấy con vịt lạc bầy, ông đă bị nước lụt cuốn trôi. Khấu thẹo thay cha nắm cây sào. Chẳng biết có phải v́ lư lịch chăn vịt mấy đời mà nay nó được chăn dắt dân làng An Định lúc này cũng đang lao nhao chẳng khác ǵ một bầy vịt đói.
Múa cây colt trong tay như một viên thiếu tá thực thụ, nó nói :
– Giải phóng đă từ lâu rồi sao mày c̣n ôm chân đế quốc ?
Tôi nói:
– Hôm nay mới mùng 10 tháng 5.
– Tao nói từ khi giải phóng B́nh Định kia !
– Nhưng nay cũng đâu đă hết hạn.
– Mày căi lư với tao hả. Nếu không gông cổ mày tới đây, đă chắc ǵ mày chịu tŕnh diện. Mày có biết cái tội của mày lớn đến chừng nào không ?
– Tôi trốn không được th́ phải đi lính vậy thôi. Tôi nào đă bắn chết ai đâu !
– Mày đem chó khui hầm bắt đồng chí Thảnh và nhiều đồng chí khác mà không bắn giết ai à ? Những đồng chí ấy đáng giá cả trăm cả ngàn người. Lại c̣n đồng chí Khứ nữa. Mày ác đến độ để lũ chó kéo xác cho lũ giặc xem.
– Ông ấy cố lết ra miệng cống uống quá nhiều nước nên chết. Tôi muốn cứu cũng không được.
– Vậy là mày nói đồng chí ấy ngu ?
– Không. Tôi nghe người ta nói bị thương mà uống nước nhiều là chết không kịp ngáp.
Thế là hắn quát:
– Tống cổ nó vào xà lim.
Thực ra đó là cái nhà tắm của cô Thảnh đă bỏ hoang từ khi có một thằng phải gió nằm trên mái nh́n trộm. Sau bao nhiêu năm dưới bom đạn chẳng hiểu sao nó vẫn c̣n ! Nó đầy cóc đầy nhái và trên tường đầy những h́nh vẽ tục tĩu. Tôi bị trói, một tay quặt ra sau lưng, một tay ṿng sau ót, hai chân không bị cùm nhưng cột vào một khúc cây nên chỉ có trời mới cứu được. Tôi cố chịu trận suốt đêm.
Còn tiếp ...
Bookmarks