Originally Posted by
Tigon
Khoảng 6 giờ chiều hôm đó, ngó ra bên ngoài, thấy mặt trời đă khuất bóng, ánh nắng hoàng hôn đă gần tắt…
Nh́n mấy sợi dây lang ngoằn ngoèo cách chân tường khoảng chục thước, tự dưng tôi thấy thèm thuồng quá… Bỗng chẳng hiểu sao, tôi vội lách người qua khe hở giữa hai bức tường gạch, bước vội mấy bước xuống triền đồi…
Trong thâm tâm lúc đó, tôi chỉ có ư định giật vội lấy mấy ngọn khoai lang rồi chạy trở lại ngay nhà máy chén… Chẳng may, phần v́ sườn đồi hơi giốc, đất cát lại lún, tôi th́ vừa đói vừa hoảng hốt, không kịp giữ thăng bằng, nên bị trượt chân, té lộn hai ba ṿng liền…
Kinh hoàng, tôi vội lồm cồm ḅ dậy, chưa kịp đứng vững th́ bỗng nghe có tiếng hét từ xa vọng lại:
Ai??? Đứng lại!!!
Chớp nhoáng, tôi nhận ra ngay tiếng hét từ phía đồn biên pḥng trên cầu Ka Long.
Trong ánh hoàng hôn, tôi vẫn c̣n nh́n rơ lố nhố mấy tên bộ đội biên pḥng đang cầm súng chỉ chỏ về phía tôi.
Khoảng cách trên dưới 200 mét thật ngắn ngủi và lư tưởng cho những tràng đạn AK-47. Chạy trở lại nhà máy chén bây giờ là điều vô cùng nguy hiểm. Chúng sẽ bao vây, bắt sống hoặc bắn chết tôi dễ dàng. C̣n chậy thẳng xuống sông Ka Long, tôi cũng bị chúng đốn ngă bằng những tràng AK ác nghiệt, hoặc chết banh xác v́ ḿn… C̣n đứng lại theo lệnh của chúng, tôi sẽ bị chúng bắt!
Trong vài tích tắc phân vân, bỗng có tiếng loa phát thanh vang lên thật lớn:
- Đồng chí… đơn vị nào???
Nghe chúng hỏi vậy tôi hy vọng ḿnh c̣n có thể đánh lừa được chúng. Tôi há miệng hét lớn tên một đơn vị mà tôi đă coi được trên b́ thư của một tên bộ đội ở bưu điện Móng Cái. Khổ nỗi dù tôi hét lớn, nhưng tiếng nói của tôi khè khè như người hết hơi.
Th́ ra, từ sáng đến giờ tôi không ăn, không uống, nên cổ tôi bị khô và tôi không c̣n sức để hét… Vả lại, cho dù tôi có hét to đi nữa, đă chắc ǵ những tên bộ đội trên đồn biên pḥng nghe thấy, và dù có nghe đă chắc ǵ chúng tin…
Tiếng loa lại vang lên, và lần này th́ thật khủng khiếp: Đồng chí… đứng im, dơ tay lên!
Nghe tiếng thét, tôi giật ḿnh hoảng hốt vô cùng. Nếu tôi chấp nhận đứng im, dơ tay, tôi sẽ bị tụi VC bắt sống và cầm chắc cái chết.
C̣n nếu tôi liều mạng bỏ chạy, tôi sẽ bị chúng bắn, nhưng tôi vẫn c̣n hy vọng thoát chết. Điều tôi lo ngại là trong t́nh huống như thế này, nếu bỏ chạy tôi sẽ phải chạy bán sống bán chết, làm sao tôi có thể tránh được ḿn bẫy?
Nhưng bây giờ tôi không c̣n cách nào chọn lựa ngoài cách bỏ chạy.
Thôi th́ chỉ biết cầu nguyện Đấng Tối Cao cùng vong linh thầy tôi và vong linh chị Phúc, người chị ruột sinh trước tôi khoảng 2 năm, mất khi tôi mới lên 2 tuổi, mà suốt cuộc đời tôi luôn luôn tin tưởng chị rất linh thiêng phù hộ cho tôi….
Nghĩ vậy, tôi đột nhiên xoay người chạy thục mạng xuống triền đồi, thẳng về phía sông Ka Long…
Vừa chạy được vài bước th́ tôi bị vấp, té lộn nhiều ṿng dọc theo triền đồi. Nhưng tôi chẳng hề thấy đau đớn, vội đứng dậy chạy tiếp…
Ngay khi đó từ loa phóng thanh vang lên tiếng hét gay gắt: “Đứng lại! Đứng lại!” Kèm theo là một tràng đạn súng AK nổ vang. Tôi biết đó là tràng đạn bắn chỉ thiên. Tôi vẫn chạy.
Khoảng cách từ chỗ tôi đứng lúc đó đến bờ sông Ka Long không đầy 200 thước. Người chạy nhanh nhất thế giới chạy mất khoảng 22 giây. Tôi không biết chạy nhanh như thế nào, nhưng v́ từ trên đồi chạy xuống, nên tôi chạy nhanh lắm…
Ngay khi đó, tràng đạn thứ hai lại nổ vang, và lần này tôi nghe thấy tiếng đạn xé gió ngay bên cạnh. Nhưng tôi bất chấp, tôi liều mạng, và tôi cũng chẳng c̣n th́ giờ để ẩn nấp, né tránh hay chạy theo h́nh chữ chi để tránh đạn như sách vở đă dậy…
Tiếp theo, mấy tràng đạn nữa nổ vang, nhưng thật may mắn và cũng thật kỳ lạ, không một viên đạn nào bắn trúng tôi
C̣n tiếp...
Bookmarks