Nhắc chuyện t́nh Lan và Điệp th́ tui cũng nhớ hồi nhỏ, mấy anh lớn trong xóm có kể lại rằng :
Có một nhà văn, nhận thấy câu chuyện này từ đầu đến cuối là Lan khóc. V́ vậy ông nhà văn cho như thế là không công bằng trong XHCN thiên đường, không b́nh đẳng Nam Nữ trong XHCN tốt đẹp, nên không ta có viết lại chuyện t́nh “Hậu Lan và Điệp”. Trong chuyện này th́ từ đầu đến cuối là Điệp khóc thôi, Ông cho như vậy mới công bằng trong XHCN tươi đẹp của ta .
Chuyện thế này:
- HỒI 1 (Khi L và Đ đang iu nhau) :
Lan ở trong khu tập thể, Điệp tới thăm. Khi Điệp đang đi dưới sân khu tập thể th́ bổng một bịch rác từ tầng trên ném xuống trúng ngay đầu Điệp, đau quá Điệp khóc eo éo gọi : Lan ơi, Lan ơi!
Lan nghe tiếng Điệp kêu th́ nàng chạy xuống đón Điệp, nàng vội đưa vạt áo vải “cửa hàng” lên lau lệ cho Điệp. Hai người sóng đôi bước qua những luống hoa dưới sân của khu tập thể, Điệp muốn hái một bông hoa tặng cho Lan , nhưng hỡi ôi ! Hoa này là hoa của tập thể nên chẳng có ma nào nó tưới nước nên cây lá héo tả tơi, chẳng có bông hoa nào cả. Nghĩ vậy buồn trong ḷng, nên Điệp khóc rưng rức, vừa khóc chàng vừa bứt đại một nhánh lá héo tính cài lên mái tóc của Lan.
Vừa đưa tay định cài nhánh lá héo lên đầu của Lan, th́ Điệp bỗng ̣a khóc nức nở... V́ do ăn măi khoai ḿ và bo bo nên Lan bị suy dinh dưỡng nặng, tóc nàng rụng hết, chỉ c̣n lơ thơ vài cọng, nên Điệp ko thể nào cài nhánh lá lên đầu Lan được. Nghĩ buồn trong ḷng nên Điệp khóc!
Rồi L và Đ cũng d́u nhau vào chỗ của Lan, hai người ngồi hàn huyên tâm sự. Điệp nói: Anh đạp xe đạp hơn chục cây số tới thăm em,... nhưng hồi tối đến giờ, anh chỉ mới ăn có nữa ổ bánh ḿ không, bây giờ anh đói lắm em ơi!
Nghe vậy, Lan liền dở gầm giường lôi ra một bịch sắn lát phơi khô mà nàng để giành lâu nay, nàng luộc sắn lát mang ra cho Điệp ăn. Do đói quá nên Điệp ăn ngấu nghiến hết sạch, ăn xong chưa kịp uống ly nước th́ Điệp ôm bụng la khóc dữ dội. Bởi v́ sắn lát khô Lan để dành lâu quá bị mốc, Điệp ăn vào bị đau bụng nên chàng khóc thảm thiết....
Lan vội vàng đưa Điệp đến nhà xí tập thể để giải quyết. Khi hai người tới nhà xí th́ thấy cửa đă bị....khóa cứng. Thấy vậy th́ Điệp khóc càng to hơn, Lan để Điệp khóc ở đó, nàng vội chạy đi t́m đồng chí giữ cái ch́a khóa... Khi gặp được đc giữ ch́a khóa của nhà xí tập thể th́ nàng bị ông ấy mắng : - Cô thật là vô tổ chức, không có nguyên tắc nào cả. Muốn sử dụng nhà xí của tập thể th́ phải đăng kí trước chứ! Ư thức làm chủ tập thể của Cô sao kém thế?.. Ị vào giờ nào th́ phải báo trước với các cấp lănh đạo biết để mà quản lư đóng mở cửa chứ!....
Năn nỉ một hồi nhưng đồng chí giữ khóa nhất định không chịu làm sai nguyên tắc tập thể, ..Cuối cùng Lan phải chạy đi lấy phần sắn lát khô c̣n lại đem dúi vào tay đồng chí giữ khóa...
Rốt cuộc Lan cũng mở được cửa cho Điệp vào nhà xí để “giải quyết” đột xuất. Xong xuôi L và Đ về pḥng....Bỗng Điệp nh́n xuống trước cửa pḥng tập thể của Lan rồi khóc ngất lên. Lần này Điệp khóc to nhất, khóc vật vă nhất...Vừa khóc Điệp vừa rống lên : Mịa, thằng nào rinh mất đôi dép nhựa mới được phân phối của Tao rồi! Hu hu hu, Quới trời quơi!...
(Hồi đó đôi dép nhựa quí lắm, mang đôi dép đến nỗi cái đế dép ṃn như cái lưỡi lam, mà người ta cũng không bỏ đi...)
- HỒI 2 (Khi L và Đ là lấy nhau):
Điệp ca: ( Theo bài T́nh đất đỏ miền đông của Trần Long Ẩn)
- Anh lấy em được 3 đứa nhỏ,
Anh muốn bỏ mà bỏ không đành (V́ đói quá!)
Lan ca:
- Thôi ḿnh dắt nhau lên vùng kinh tế mới
Anh trồng khoai ḿ, em xới hàng rau.
Điệp ca:
- Mai mốt đây khoai nhà ta có củ
Ăn mút chỉ chắc bị sổ mũi đau đầu
Ḿnh sẽ dắt nhau lên nhà thương tiêm thuốc
Lan ca :
- Nó chích thuốc rầy vào, Anh sẽ chết chèo queo!
Cả Lan và Điệp cùng ca:
- Nhà nước ơi! ăn khoai ḿ đói quá.
Nhà nước ơi! quan điểm với lập trường...
Vứt hết vào trong rương,
Đem đi gởi chùa Hương.
Bookmarks