Ngày tháng lặng lẽ qua mau... Tôi ḥa nhập vào cuộc sống mới, vừa làm vừa học nên măi đến 3 năm sau tôi mới có dịp trở về nông trại.
Tôi trở về lúc xế chiều vào đúng ngày Lễ Tạ Ơn năm 1987 để sum họp gia đ́nh lần cuối ở nông trại v́ cha mẹ tôi đă quyết định bán nông trại và sẽ về hưu tại thành phố Youngstown, tiểu bang Ohio để ở gần với gia đ́nh người con trưởng.
Ngày đón tôi về nông trại lần đầu tiên chỉ có ông bà và người con trai út tên Michael đang nghỉ hè ở nhà.
Ngày tôi ra đi, chỉ c̣n hai ông bà ở lại nông trại; và hôm nay tôi trở lại, đại gia đ́nh tổng cộng 40 người, gồm con cái, dâu rể, và các cháu quây quần chào đón đứa con lạc loài là tôi.
Michael liến thoắng kể lại chuyện hiểu lầm ngôn ngữ ngày đón tôi ở phi trường Pittsbugh cho cả nhà nghe... Hôm đó, sau khi máy bay hạ cánh, tôi chờ những hành khách khác ra hết rồi mới lững thững mang túi xách ra sau cùng. Vừa ra khỏi cửa máy bay, Michael tới hỏi tôi Are you Duy? nhưng tôi nghe không rơ, cứ tưởng anh ta hỏi How are you doing? nên trả lời ngắn gọn Fine, thank you rồi chạy vội vào nhà vệ sinh.
Sau khi trở ra, tôi kiếm cái ghế trống b́nh tĩnh ngồi chờ v́ hôm trước tôi bị lỡ chuyến bay ở Seattle nên tới trễ mất một ngày, và có thể hăng máy bay và hội USCC không kịp thông báo giờ giấc và chuyến bay mới cho người bảo trợ tới đón...
Măi gần một tiếng sau, Michael chạy đến nói ǵ đó với mấy người làm việc cho hăng máy bay United Airlines, rồi có tiếng loa phóng thanh gọi tên tôi mấy lần nhưng tôi chỉ nghe được mấy tiếng refugee (người tỵ nạn) và sponsor (người bảo trợ) nên tôi bước đển quầy bán vé đưa hồ sơ Cao Uỷ cho họ xem.
Vừa nh́n thấy túi hồ sơ có tên tôi viết bên ngoài, Michael nắm chặt tay tôi rồi gọi cha mẹ đến nhận người. Michael cứ thắc mắc sao lúc năy anh ta hỏi tôi lại không nhận mà chỉ nói thank you rồi bỏ đi.
Hóa ra khi đọc tên Nguyễn Duy-An trong giấy tờ bảo lănh, Michael không biết gọi làm sao nên đoán là đu hay đoai ǵ đó và giọng nói của những người Mỹ ở vùng Pittsbugh cũng rất khó nghe nên tôi hiểu lầm.
Sau đó Michael lại kể thêm chuyện tôi phải năn nỉ xin miếng bánh ḿ đầu tiên khi mới được đón về nông trại v́ tôi không thể nào nuốt nổi tô cơm nấu bằng gạo Uncle Ben trộn lẫn với bơ, đậu xanh, và nhiều thứ khác nữa, trông như một tô cám heo con!
C̣n tiếp...
Bookmarks