Originally Posted by
Le Thi
Mấy hôm nay , tôi không dám đọc các bài nói về ngày 30/4/1975 v́ nếu tôi đọc , đau khổ làm tôi phải nôn , không ngủ được , trong đầu nghe tiếng chuông , khiến con cháu phải
mất công chở đi bác sỉ ...
Bài "Thằng bé đánh giày " , tôi vô t́nh đọc vài hàng đầu rồi không ngừng được phải đọc cho đến hàng cuối cùng .
Tôi không khóc nhưng nước mắt cứ chảy , cuộc sống của mẹ con tôi , sau ngày 30/4 lần lần hiện ra ...
Chồng bị học tập , vợ thất nghiệp , luôn luôn bị trông chừng bởi chính quyền địa phương , th́ làm sao để có tiền mua gạo cho con ?
Cuộc đời gian truân mẹ con tôi bắt đầu .
Nguyên các ngày cận 30/4 , theo ư muốn của cha , chúng tôi không "đi" v́ theo lập luận của các bạn cha tôi , th́ miền Nam sẻ không đỏ mà chỉ hồng hồng ,
nếu chúng ta đi hết th́ ai ở lại chống cộng ?
Một bạn thân của cha tôi , có đứa con là phi công , một trong các ngày cuối cùng , anh này về nhà để đưa cha mẹ cùng đi , nhưng cha mẹ không đi c̣n nhốt con trong
pḥng , sau mấy tiếng đồng hồ mới thả ra , lúc đó cơ hội đi không c̣n , kết quả là khi đi học tập anh này bị Vc đánh chết , cha mẹ hối hận lần lượt qua đời mấy tháng sau đó .
Nói đến gạo là nhớ đến ruộng , tôi quyết tâm về quê làm ruộng .
Nguyên miền Nam lúc đó không có đại địa chủ v́ ruộng đều được chính phủ mua theo giá thị trường và cấp cho nông dân , chỉ được quyền chừa lại 5 mẩu ruộng hương hoả .
Tôi xin được các chú tôi hai công ruộng để tự làm lấy .
Thế là tôi học đi trong ruộng , gieo mạ , cấy gặt ...
Nhưng cấy , gặt tôi chưa làm được chỉ biết bỏ mạ cho người ta cấy ...
Trời ơi sợ nhất là mấy con đỉa .
May là có tục "dần công" tức làm phụ nhau , khi ruộng tôi cấy th́ anh đến làm phụ tôi , đến khi ruộng anh cấy th́ tôi qua làm trả công , nếu không trả công được th́ lén mướn người thế .
Một năm sau , Vc tịch thu tất cả ruộng , cho vào nông xả .
Thế là tôi lại thất nghiệp .
Tôi bèn đến hội trí thức yêu nước ở đường Nguyển Thông để học Mac Lê , để đào kinh ở Củ Chi ...
Sau đó tôi được vào làm việc ở sở công nhiệp .
Vất vả về thể xác tôi không ngại nhưng các đau khổ , phẩn uất , dằn vặt về tinh thần làm tôi tuyệt vọng ,
nhiều lúc muốn cùng các con chết đi .
Việc mà mang lại một chút niềm tin lúc đó là tôi nghe được đài MTGP Hoàng Cơ Minh , người nào không ưa MT này cứ chửi tôi đi
nhưng có sao th́ tôi nói vậy .
Nhờ đó mà chúng tôi sống đến ngày được các em bảo lảnh .
Bookmarks